Editor: ChieuNinh Dạ muốn lấy tay ra xem xem bản thân bị sao rồi, nhưng cảm giác mềm nhũn này làm cho hắn mê luyến, trong lòng của hắn đang kêu gào, muốn tiếp tục làm chút gì đó, hắn vùi đầu củng tới cần cổ của Lỗ Đạt Mã...... Lỗ Đạt Mã thật vất vả mới ngủ được thì cảm thấy ngực giống như bị vật nặng đè ép không thở nổi, rồi cả người lại nóng ran nói không ra là cảm giác gì, cảm giác tê dại rất xa lạ rồi lại không làm người ta chán ghét? Nàng muốn đẩy ra, lại chộp được hai bàn tay to lớn, tình huống gì vậy? Lỗ Đạt Mã bật mở mắt ra. Trong bóng tối, cái đầu tóc ngắn cao thấp không đều của Dạ củng củng chỉa vào ở cần cổ của nàng, mà một đôi bàn tay quấy phá đúng là "móng heo quấy rối" của hắn. Lỗ Đạt Mã đang còn mơ hồ trong nháy mắt tỉnh táo, đậu đen rau giá, người này đang vô lễ với mình! Phản ứng kịp Lỗ Đạt Mã nhanh chóng đẩy cái đầu của Dạ ra, bắt "móng heo quấy rối" của hắn lại, thở hổn hển tức giận nói: "Dạ, ngươi giở trò lưu manh!" Dạ thấy Lỗ Đạt Mã tỉnh lại, mặc dù không hiểu "giở trò lưu manh" là có ý gì, nhưng cũng nghe ra giọng điệu của nàng hết sức không vui, chỉa về phía nơi ngực của nàng, nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Sưng lên, xoa xoa không đau!" Khi đang nói chuyện rất có tư thế lại trả "móng heo quấy rối" về lại. Lỗ Đạt Mã ấm ức rồi, cúp 34C của nàng làm bạn cùng phòng ghen chết, xuyên qua tới nơi này thế nhưng bị Dạ nói thành sưng lên, không khỏi cả đầu đầy vạch đen, trong lòng âm thầm châm chọc: ngươi mới sưng lên, cả nhà ngươi cũng sưng lên! "Không có sưng, chuyện gì cũng không có, ta rất bình thường!" Nghe được Lỗ Đạt Mã nói như thế, Dạ cái hiểu cái không liếc nhìn hai "cục sưng" của nàng lần nữa, trong lòng suy nghĩ: Đạt Mã nói không có sưng vậy thì không có sưng đi! Sau đó, hắn nắm tay Lỗ Đạt Mã, chỉ chỉ vào chỗ nào đó của thân thể mình, nói hai chữ: "cục sưng!", rất có ý tứ để cho nàng giúp đỡ trị một chút. Sắc mặt Lỗ Đạt Mã đỏ bừng, lông tai cũng cháy, dùng sức rút tay mình trở về, giương mắt liền nhìn thấy trong con ngươi màu tím sẫm của Dạ lộ ra ánh sáng thuần túy mà nóng bỏng, hơn nữa còn mang theo vẻ mặt nhẫn nại. Lỗ Đạt Mã khóc không ra nước mắt, người này có cần thuần khiết như vậy hay không hả! Lỗ Đạt Mã giựt giựt khóe miệng, bò dậy, rót chén nước lạnh cho Dạ: "Uống đi, uống vào sẽ không sưng lên!" Dạ đối với lời nói của Lỗ Đạt Mã thì tin tưởng đủ mười phần, hắn nhận lấy cái ly "ừng ực ừng ực" uống sạch trơn. Một lát sau, thật sự "không sưng" rồi. Lại nằm lên "giường" lần nữa, tận lực giữ một khoảng cách với Dạ, tiếc rằng cánh tay Dạ dài duỗi một cái đã vớt Lỗ Đạt Mã vào trong lòng, cọ xát cổ của nàng, nói thầm một câu: "Không sưng! Ngủ đi!" Lỗ Đạt Mã liếc mắt, oán thầm: cọ nữa thì còn "sưng"! Nàng không nhúc nhích cuộn lại trước ngực Dạ, chỉ sợ kích thích hắn nữa, lại đứng nghiêm chào mình. Cả đêm không mộng. Khi Lỗ Đạt Mã tỉnh lại lần nữa, Dạ đã không có ở bên cạnh nàng, thì biết hắn đã đi ra ngoài săn bắt. Duỗi lưng một cái, bò dậy rửa mặt, lại thấy Dạ đã đi săn trở về, đang đứng ở bên dòng suối và bùn. Ặc...... đây là hắn đang làm gì? Khi thấy sau lưng Dạ cách đó không xa là hai con chim béo bị bẻ gảy cổ, Lỗ Đạt Mã hiểu. Đây là hắn muốn học bộ dáng của mình nướng "gà ăn mày". Lỗ Đạt Mã lấy nắm muối bỏ vào trong bùn Dạ đang nhào, rồi lại không nhúng tay vào nữa, vui vẻ đứng ở một bên nhìn. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Dạ nhào bùn xong đang muốn đắp lên thân chim béo thì đột nhiên như nhớ tới cái gì, đi đến bên dòng suối rửa tay một cái. Sau đó nhổ xuống mấy lông đuôi có nhiều màu sắc xinh đẹp từ trên thân một con chim béo khác, mỉm cười giao vào trong tay Lỗ Đạt Mã. Hắn nhớ rõ Lỗ Đạt Mã thích những thứ này. Không có râu che đậy, gương mặt anh tuấn của Dạ hiển lộ ra, nụ cười nhàn nhạt mang theo vẻ tà mị, làm cho Lỗ Đạt Mã lại bị sét đánh một lần nữa. Chỉ là, khi quét tới đầu tóc dài dài ngắn ngắn dựng thẳng ở trên đầu Dạ thì Lỗ Đạt Mã vô cùng may mắn, cũng may cắt tóc không thành công. Một nét bút hỏng này mặc dù phá hư hình tượng của Dạ, nhưng mà, cũng làm cho mình có chút sức chống cự đối với hắn. Ừ, có dự kiến trước, Lỗ Đạt Mã da mặt dày tự khen mình. Nháy nháy con mắt với Dạ, Lỗ Đạt Mã nhận lấy lông vũ, cuộn mấy cái ở trên ngón tay, trở thành một bộ dạng đóa hoa, thuận tay cắm vào búi tóc quấn thành "Viên thuốc" trên đầu. Dạ cảm thấy rất mới lạ đối với dáng vẻ thay đổi của mấy cái lông vũ ở trong tay Lỗ Đạt Mã, hắn giơ tay sờ sờ đóa "Hoa" sinh ra ở giữa tóc Lỗ Đạt Mã, động tác rất nhẹ nhàng, giống như chỉ sợ làm hư. Sau đó không biết như nhớ ra cái gì đó, đi tới một bên, từ trong bó cỏ dại hái được mười mấy đóa hoa nhỏ xinh đẹp, cũng cắm chúng nó cùng với lông vũ lên viên thuốc ở trên đầu Lỗ Đạt Mã. Lỗ Đạt Mã giơ tay lên sờ sờ, tưởng tượng một chút bộ dáng bây giờ của mình, nhất định là giống như Già Lưu vào thăm đại quan viên, cố tình lấy xuống, nhưng khi nhìn đến đôi mắt thiết tha mà vui mừng của Dạ, nên hít một hơi, nhịn xuống. Nàng lôi kéo Dạ đến bên dòng suối, ảnh ngược của hai bóng dáng ở trong khe nước, một đầu thì sánh ngang như giỏ hoa, một đầu như lông hạt dẻ. Lỗ Đạt Mã chỉ vào hai bóng dáng không có hình tượng này mà cười lớn, cái này quá buồn cười rồi, có phải hay không? Không lâu lắm thì nướng xong "gà ăn mày", Lỗ Đạt Mã nếm thử một miếng nhỏ trước, ừm! Không tệ, trong bùn có muối ít nhiều có một chút tan ra thấm vào trong thịt, mang theo chút vị mặn nhàn nhạt. Lỗ Đạt Mã chỉ ăn một cái đùi chim, còn dư lại đều bị Dạ bao trọn. Đối với lượng cơm ăn nhiều của hắn, Lỗ Đạt Mã cũng không thấy kì quái, nàng chuẩn bị làm chút chuyện chính sự đi. Gừng gây tê mang về phải xử lý như thế nào? Trồng xuống? Hong khô? Lỗ Đạt Mã tính toán cũng thử cả hai loại phương pháp một chút. Nói thật, Lỗ Đạt Mã cũng không rõ gừng gây tê này rốt cuộc coi là thân củ hay là rễ củ, chỉ đành phải chọn chút gừng gây tê có chất lượng tương đối hoàn chỉnh, tìm một khối đất bằng phẳng ở dưới vách núi, nhổ cỏ, cách mỗi hai mươi phân chôn một miếng gừng gây tê đi vào. Như vậy, chôn năm sáu miếng, sau đó làm ký hiệu, tránh cho mình không bị quên. Còn dư lại mấy củ, Lỗ Đạt Mã cắt chúng nó thành phiến, xâu chuỗi lại treo lên sợi dây, dự định sau khi hong khô xong thử một chút dược của nó tính có giảm bớt hay không. Làm xong những thứ này, cũng không còn việc gì để làm. Lỗ Đạt Mã bắt đầu suy nghĩ, làm sao mới có thể khiến Dạ đồng ý mang theo mình đi săn đây? Tâm cảnh (tâm tình, cõi lòng) thay đổi, nhìn tất cả đều mới lạ, Lỗ Đạt Mã rất nóng lòng muốn hiểu rõ thế giới này, rất muốn sớm dung nhập vào thế giới này. Bình an vô sự  vượt qua một ngày, rạng sáng ngày hôm sau, Dạ đứng dậy muốn ra ngoài đi săn. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Lỗ Đạt Mã cũng trở mình một cái bò dậy theo. Nhanh chóng mặc áo khoác vào, cầm lên vũ khí của mình, đi theo Dạ ra khỏi sơn động. Lúc này khoảng không gian bên ngoài còn đen kịt, thỉnh thoảng truyền đến hai tiếng "chiêm chiếp" côn trùng kêu vang. Lỗ Đạt Mã rụt cổ một cái, rạng sáng gió vẫn rất lạnh. Dạ đứng ở trên bình đài, trợn mắt nhìn nàng. Lỗ Đạt Mã mím môi "hắc hắc" cười một tiếng với hắn, giơ lên vũ khí trong tay, ở trước mắt Dạ lay một cái: "Mang ta đi chung với!" Dạ cau mày, ôm lấy Lỗ Đạt Mã thả lại trong sơn động, xoay người, trước khi đi ra còn nghiêng đầu lại dặn dò: "Ngoan!" Mà đã quyết định chủ ý, hôm nay Lỗ Đạt Mã không ngoan, khi hắn xoay người sắp đi thì nhào tới một cái, nhảy lên lưng dày rộng của Dạ. "Mang ta đi đi!" Lỗ Đạt Mã bám lấy cổ Dạ, ghé vào bên tai của hắn nói. Hơi thở ấm áp khiến lỗ tai Dạ tê ngứa một trận, giọng nói ngọt mềm xuyên thấu qua màng nhĩ quét thẳng vào trong lòng của hắn, một chút ngứa, giống như một cái lông vũ nhỏ đang cọ đang cọ...... Dạ không có lên tiếng bày tỏ đồng ý, cũng không có lại mang nàng trả về, mà là cõng nàng nhảy xuống vách đá. Lỗ Đạt Mã có chút trợn mắt, nàng vốn tưởng rằng còn phải tiếp tục phí một chút lời lẽ mới có thể làm cho Dạ đồng ý. Nói thật, ngay cả biện pháp la lối om sòm lăn lộn nàng cũng đã nghĩ đến, dự tính Dạ mà không đồng ý thì nàng sẽ dùng tới, lại không nghĩ rằng Dạ sẽ sảng khoái như vậy liền cõng mình ra ngoài. Dạ đi ra khỏi hẻm núi thì mới phản ứng được, trên lưng hắn còn có một Lỗ Đạt Mã. Chỉ là, tại làm sao hắn lại dẫn nàng đi ra đây? Vật nhỏ yếu đuối giống như nàng nên đàng hoàng đợi ở trong động chờ mình đi săn trở về. Trong rừng rậm có quá nhiều nguy hiểm không tưởng tượng được, không thích hợp với nàng. Dạ đột nhiên dừng lại, làm Lỗ Đạt Mã cảm giác không ổn, người này không phải muốn đổi ý đi! "Không cho đưa ta trở về! Ngươi đưa ta trở về, ta cũng sẽ lén chạy ra ngoài. Ta đi theo ngươi mới an toàn, hay là tự mình đi loạn khắp nơi mới an toàn hả?" Ở thời điểm Dạ muốn xoay người lại, Lỗ Đạt Mã mở miệng ngăn cản, lời của nàng khiến cho Dạ bỏ đi ý niệm. Thay vì để cho nàng chạy loạn, không bằng đi theo mình. Trong rừng rậm không có ánh sáng gì, chạc cây che trời bầu trời gần như che lại toàn bộ ánh sáng ngôi sao nhỏ. Lấy mắt thường của Lỗ Đạt Mã, cũng không thấy rõ cái gì. Nàng nằm ở trên lưng Dạ cứ như vậy bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại trời đã sáng choang, Lỗ Đạt Mã ngượng ngùng, bởi vì Dạ vẫn luôn cõng nàng di chuyển ở trong rừng, cũng chưa bắt được con mồi nào. Lỗ Đạt Mã cảm giác mình bốc đồng như đứa bé, làm trễ nãi người lớn làm chính sự. Nàng hướng Dạ "hắc hắc" cười gượng hai tiếng, để che giấu đi bối rối của mình, sau đó cẩn thận nịnh nọt mà nói: "Chúng ta về nhà đi, Dạ! Chúng ta đi bắt cá, ta làm cá cho ngươi ăn, được không?" Trên mặt Dạ không có vẻ gì, Lỗ Đạt Mã không nhìn ra hắn là vui vẻ hay là mất hứng. Mà với hiểu biết ít ỏi của nàng trong rừng rậm, nàng cũng không phân biệt được phương hướng, cho nên càng không biết, có phải Dạ đang trên đường về nhà hay không. "Cái đó...... Dạ à...... Làm sao ngươi không nói lời nào?" Ánh mắt của Dạ không gợn sóng khiến Lỗ Đạt Mã không khỏi bị chột dạ, nàng bắt đầu kiếm chuyện nói nhảm. Dạ không lên tiếng, chỉ im lặng cắm đầu đi tới. Bước chân của hắn vững vàng, cẩn thận tránh né cành cây mọc lan tràn ra ngoài, không để cho Lỗ Đạt Mã bị thương. "Dạ...... Chúng ta nấu canh cá ăn, hay là nướng ăn đây?" Dạ vẫn không để ý tới nàng như cũ. Lỗ Đạt Mã biết, Dạ tức giận. Phải làm gì đây, chuyện này đúng là mình làm không đúng, quấn quýt làm phiền đòi đi theo, không giúp được gì, nửa đường còn ngủ thiếp đi, hoàn toàn làm loạn thêm thôi. Tuân theo phương châm "đứa bé ngoan có lỗi thì nhận sai", Lỗ Đạt Mã hắng giọng một cái, thái độ thành khẩn nói: "Khụ...... Khụ...... Dạ à, ngươi tức giận hả? Ta sai lầm rồi, thật, lần tới ngươi đi săn, ta nhất định không quấn ngươi đòi đi theo, ngươi nể tình ta vi phạm lần đầu, tha thứ một lần được không......" Lỗ Đạt Mã nói lảm nhảm ở bên tai Dạ. Dạ vẫn thờ ơ ơ hờ như cũ, chỉ im lặng cắm đầu đi về phía trước. Lần này, trong lòng Lỗ Đạt Mã khó chịu, lúc này Dạ tức giận không nhẹ. Đối với Dạ tức giận, Lỗ Đạt Mã có chút hiểu, đổi lại vị trí mà nghĩ, mình cũng sẽ tức giận. Ở cái thế giới này, có lẽ mỗi ngày bắt được thức ăn là đại sự trọng yếu nhất, tựa như người hiện đại làm ra tiền nuôi gia đình. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Không có bắt được con mồi vậy thì đồng nghĩa với đói bụng. Đã bị đói bụng, thì thể lực sẽ không tốt, như vậy cơ hội bắt được con mồi lại càng ngày càng nhỏ, cuối cùng rất có thể đói chết. Lỗ Đạt Mã mã trừ thời điểm mới vừa xuyên qua tới đây đã từng bị đói bụng mấy ngày, sau đó thì được Dạ cẩn thận tỉ mỉ bảo vệ, gần như quên mất tư vị đói bụng, cũng quên mất tàn khốc của cái thế giới này. Lỗ Đạt Mã bắt đầu tỉnh táo lại...... Cứ như vậy, hai người một đường không nói lời nào trở lại hẻm núi. Đến nơi Dạ buông Lỗ Đạt Mã xuống, liền hóa thân thành hắc báo, đi vào trong dòng suối lạnh như băng bắt cá. Dòng suối sau khi tan hết băng tuyết, thì cá cũng không còn dễ bắt như thời điểm mùa đông. Phần lớn bọn nó lặn xuống đáy nước, hơn nữa tốc độ bơi lội rõ ràng cũng nhanh hơn rất nhiều khi trời lạnh. Thức ăn phong phú, mồi câu canh thịt vụn cũng giảm sức hút đi đối với chúng nó, còn muốn dùng cành cây để xiên chúng lên như mùa đông đã là không thể nào. Lỗ Đạt Mã nhìn đầu tóc Dạ lặn vào trong nước, yên lặng bò lại vách đá  trong động, đi lấy áo khoác da thú cho Dạ. Mặc kệ thời tiết lạnh bao nhiêu, thời điểm Dạ thay đổi hình người cũng đều mặc áo sát nách, lộ bắp đùi, chỉ vây một khối tạp dề da thú che đậy ở bên hông. Nhưng mà Lỗ Đạt Mã sợ hắn bị đông lạnh, toàn bộ quần áo da thú, quần, áo khoác, ngay cả giầy cũng đều chuẩn bị đầy đủ giúp hắn. Lỗ Đạt Mã lấy áo khoác xuống, để sẵn sau khi Dạ lên bờ thì mặc, liền đi nổi lửa nấu nước. Chờ Dạ bắt cá xong rồi, để hắn tắm một cái, ấm ấm áp áp. Lúc này nước suối vẫn lạnh thấu xương. Không đợi Lỗ Đạt Mã đun nước xong, Dạ đã cầm mười mấy con cá từ trong dòng suối ném phịch lên bờ. Lỗ Đạt Mã nhặt chúng nó bỏ vào trong thùng gỗ to, ngồi ở bên dòng suối đánh vảy, khoét mang cá, thanh lý nội tạng từng con một. Dạ quăng một con cá cuối cùng đang vẫy đuôi lên bờ, mình cũng bò lên, dùng sức giũ sạch nước trên da lông màu đen xuống, hoá thành hình người rồi đi tới bên cạnh Lỗ Đạt Mã, không nói gì với nàng, lại quan tâm muốn đón lấy công việc của nàng. Lỗ Đạt Mã rửa sạch mùi tanh của cá ở trong nước suối, Dạ không nói với nàng lời nào, bày tỏ còn đang tức giận. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Lỗ Đạt Mã có chút bất đắc dĩ, xem ra lúc này Dạ cực kỳ tức giận rồi. Nàng đẩy Dạ đi vào phòng tắm đơn giản, đổi xong nước ấm, lại lấy áo khoác da thú khoác lên trên cành cây, để khi nào Dạ ngâm nước xong thì mặc. Thấy Dạ buồn bực không lên tiếng vào phòng tắm, còn là một bộ dáng không có ý định để ý đến nàng. Lỗ Đạt Mã giống như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp, ngoan ngoãn trở lại bên bếp lò. Vì muốn lấy lòng Dạ, nàng dự định làm món cá hấp Dạ chưa từng ăn qua. Dạ vẫn có nhược điểm, ví dụ như trên ý nghĩa nào đấy, hắn là một "cật hóa" tiêu chuẩn. (cật hóa: thích ăn, ham ăn) Nói đến "cá hấp", lúc này thật là hấp rồi, muốn thêm gia vị khác cũng không có, chỉ có muối, chỉ là thắng ở sự mới mẻ, mùi tanh không nặng. Lỗ Đạt Mã đổ nước vào trong nồi mai rùa, lại gác cái mâm gỗ cỡ lớn nhất ở trong nồi. Con cá rất lớn, chỉ có thể để vào hai con, vẩy lên chút ít muối, sau đó lấy một mai rùa khác úp ngược lên phía trên làm nắp nồi. Ngay khi Dạ đi tới thì ngửi được mùi vị cá nên sắc mặt đã rõ ràng tốt hơn nhiều. Hắn đi tới bên cạnh Lỗ Đạt Mã, ngồi xổm xuống, con ngươi màu tím sẫm không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cái nồi lớn kia, lỗ mũi thỉnh thoảng tung nhảy lên. Lỗ Đạt Mã cười trộm trong lòng, vào lúc này nếu như hình thái của Dạ là đại miêu mà nói, có lẽ đầu lưỡi đã sớm liếm lên chóp mũi rồi. Dạ ngó ngó Lỗ Đạt Mã bên cạnh, muốn hỏi một chút đây là nàng đang làm cái gì? Nhưng vừa nghĩ tới vẫn còn đang tức giận với nàng, lại không được tự nhiên ngoảnh đầu sang một bên. Trong lòng Lỗ Đạt Mã cười đến rút gân, cái tên Dạ này ngay cả tức giận cũng manh như vậy. Lỗ Đạt Mã cố nén nụ cười lại, nàng phải bắt được cái cơ hội hòa giải này.  "Dạ, ta làm cá hấp, lát nữa ngươi nếm thử xem mùi vị thế nào?" Lỗ Đạt Mã cười híp mắt nhìn Dạ, chờ đợi phản ứng của hắn. Dạ nghiêng đầu nhìn nàng, há miệng. Lỗ Đạt Mã đoán nhất định hắn sẽ hỏi mình: cá hấp là cái gì? Kết quả nàng tính sai, cuối cùng Dạ không có lên tiếng, lại nghiêng đầu đi nhìn cái nồi chằm chằm. Lỗ Đạt Mã nhìn bộ dáng rối rắm của Dạ, cười đến giống như con hồ ly nhỏ, trong lòng thầm nghĩ: Nhóc con, chờ ta lấy "đòn sát thủ" từ trong nồi ra, xem ngươi có ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ hay không! Xem chừng cá đã chín không sai biệt lắm, Lỗ Đạt Mã xếp da thú lại thật dầy lấy cái "nắp nồi" ra, mùi cá vị trong veo phiêu tán ra ngoài. Đầu Dạ cũng theo mùi thơm mà khoảng cách cùng cái nồi càng ngày càng gần. Bẻ hai cây cành cây nhỏ làm đũa, Lỗ Đạt Mã gắp một miếng cá lên đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi. Mà ánh mắt của Dạ cũng vòng tới vòng lui theo động tác của Lỗ Đạt Mã. Khi Lỗ Đạt Mã làm bộ muốn ăn vào miếng cá này, Dạ theo bản năng nuốt nước miếng. Vì sao kêu "Rèn sắt sẵn còn nóng"? Muốn giải hòa với Dạ, phải bắt được thời điểm hắn thèm ăn nhất. Lỗ Đạt Mã giơ đũa cá lên khóe miệng Dạ. "Nếm thử một chút xem có được hay không!" Dạ không có cự tuyệt, ngậm vào. Sau đó liền chớp con ngươi màu tím sẫm nhìn Lỗ Đạt Mã, chờ nàng đưa tới miếng thứ hai. Nồi gác ở trên lửa, cá ở trong nồi, hơn nữa bốc khói trắng, Dạ biết lúc này nhất định không thể dùng tay cầm. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Mà hai cây nhỏ trong tay Lỗ Đạt Mã này rất thần kỳ, vừa có thể dùng để gắp thịt cá lên, lại không sợ khí trắng tỏa ra này, thật sự là đồ tốt. Chỉ là mình không biết dùng, không thể làm gì khác hơn là chờ Lỗ Đạt Mã gắp đưa tới. Lỗ Đạt Mã không làm cho hắn thất vọng, lại gắp một đũa khác, thổi thổi đưa đến bên miệng hắn...... Dạ cứ như vậy mà ăn hết nửa con cá, Lỗ Đạt Mã hỏi: "Ăn ngon không?" Bị khẩu vị mới hấp dẫn đã sớm quên còn đang tức giận với Lỗ Đạt Mã, Dạ hiền lành gật đầu, trả lời: "Ăn ngon!" Lấy được trả lời, Lỗ Đạt Mã giao đũa vào trong tay Dạ, nói: "Tự mình ăn đi!" Dạ có chút há hốc mồm, loay hoay hai cây cành cây nhỏ trong tay, mặt tràn đầy mê mang, vật này dùng như thế nào chứ? "Đạt Mã, không biết......" "Vậy ta dạy ngươi đi?" Lỗ Đạt Mã cười đến như một con hồ ly nhỏ giảo hoạt. Dạ ngây ngốc gật đầu, sớm ném đến tận sau đầu chuyện tức giận với nàng, hoàn toàn không ngờ, mình bị tính kế. Ai! Đứa nhỏ này quá đơn thuần...... Hai con cá vào bụng, Dạ vẫn chưa thỏa mãn nhìn Lỗ Đạt Mã: "Không......" Lỗ Đạt Mã gật đầu một cái, lại chưng thêm hai con lần nữa. Dạ giống như mèo thèm ăn, canh giữ ở cạnh nồi một tấc cũng không rời, thỉnh thoảng vểnh vểnh lỗ mũi. Lỗ Đạt Mã cảm giác hình tượng Nam Thần trong lòng mình đã bị hủy. Tên Dạ này rõ ràng lớn lên có tướng mạo yêu nghiệt mị hoặc chúng sanh, trong xương căn bản là một con manh mèo tham ăn. Chỉ hai con cá hấp đã để cho hắn hiện nguyên hình, cái gì mà dũng mãnh chứ, quả cảm chứ, khí phách chứ, vào lúc này toàn bộ để cho hắn ném tới chỗ có ánh nắng chiếu tới mà phơi rồi. Khi một con cá cuối cùng bị hai người chia nhau ăn vào bụng, đột nhiên Dạ toát ra một câu: "Đạt Mã, không ngoan!" Sau đó nhảy về trong động không để ý tới nàng nữa. Lỗ Đạt Mã đột nhiên cảm thấy Thiên Lôi cuồn cuộn bổ mình thất điên bát đảo, thì ra tên nhãi này không có quên nha! Khổ cực bận rộn cho tới trưa, làm mình mệt đến ngất ngư, nguyên tưởng rằng Dạ sẽ không so đo nữa, thế nhưng ai biết...... Meo cái con mèo, đây rốt cuộc là người nào tính toán người nào? Lỗ Đạt Mã bốn mươi lăm độ nhìn trời, đây rõ thật là ưu thương! Rồi sau đó, Lỗ Đạt Mã tự an ủi mình ở trong lòng, mục đích đã đạt tới, ít nhất Dạ nói chuyện với mình, đúng rồi, chiến thắng vẫn là của mình. Sau bữa phá rối Dạ đi săn, Lỗ Đạt Mã đàng hoàng được hai ngày. Nhưng mà chỉ là hai ngày, nàng liền lại bắt đầu không ở không được rồi. Có lúc Lỗ Đạt Mã đang suy nghĩ, nàng là di truyền gen mạo hiểm của cha mẹ, có phải bị hoàn cảnh tràn đầy dã tính này đâm một cái, tất cả đều bộc phát ra hay không. Nàng cảm thấy mảnh rừng rậm rạp ở ngoài hẻm núi đang tà mị mà cười cười với nàng, quyến rũ giống như trăm móng vuốt cào trong lòng muốn nàng đi vào. Sáng sớm hôm nay, Dạ săn một con dê sừng hươu trở lại. Lỗ Đạt Mã phát hiện, dưới tình huống có dê sừng hươu, Dạ cũng không suy tính săn bắt bất kì chủng loại động vật nào khác, hắn chung tình với thịt dê sừng hươu. Hiện tại thói quen ăn uống của Dạ có thay đổi rất lớn, hắn đã thích ứng một ngày ba bữa, lượng cơm ăn buổi sáng cũng đã giảm bớt. Sáng sớm hôm nay  dê sừng hươu hai người bọn họ mới ăn hết một nửa, Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh đối với Dạ lúc trước thì, một nửa này còn chưa đủ số lượng một bữa điểm tâm cho hắn. Lỗ Đạt Mã nghĩ, thói quen ẩm thực của Dạ thay đổi công lao lớn nhất vẫn là muối và mỡ. Mấy ngày nay nàng vẫn muốn dùng phương pháp làm thức ăn ngon thu mua dạ dày của Dạ, để che giấu "khoản nợ xấu" rạng sáng mấy ngày trước đó, như vậy có lẽ có thể nói động với Dạ lần nữa mang nàng vào trong rừng rậm đi thám hiểm. Xem chừng thời gian sắp đến trưa rồi, Lỗ Đạt Mã vội vàng làm cơm trưa. Bữa cơm này nàng phải làm thịt viên chiên. Cảm thấy Lỗ Đạt Mã có hành động, Dạ vốn thay đổi thành đại miêu nằm ở trên thảm da thú chợp mắt liền mở mắt ra. Một đôi con ngươi màu tím sẫm vòng tới vòng lui theo bóng người nhỏ bé nàng bận rộn. Hắn đang mong đợi hôm nay Lỗ Đạt Mã sẽ làm chút gì ăn ngon. Ở trong lòng Dạ thầm nghĩ: cái thứ muối này thật sự rất thần kỳ, kể từ khi có muối, Đạt Mã liền bắt đầu nghĩ ra đủ loại món ăn kỳ quái. Nếu không phải là có Đạt Mã, mình vẫn còn chỉ biết ăn thịt tươi, có Đạt Mã thật tốt! Thật ra thì Dạ không biết, tất cả Lỗ Đạt Mã làm đây là được lời còn khoe mẽ, chỉ vì có thể lừa gạt hắn mang nàng đi vào trong rừng rậm thám hiểm. Lỗ Đạt Mã băm thịt dê sừng hươu thành thịt vụn, vê thành viên, đợi đến khi mỡ nước nóng lên thì bỏ từng viên vào trong nồi. Thời điểm khi mùi thơm tản ra bốn phía, Dạ đã hóa thành hình người, đi bộ đến bên cạnh nàng. "Đạt Mã?" Lỗ Đạt Mã biết, đây là hắn hỏi mình đang làm gì. Chỉ là phương diện nói chuyện thì người này thật sự rất lười, rõ ràng có thể nói đầy đủ câu rồi, nhưng hết lần này tới lần khác cố làm ra vẻ huyền bí. "Chiên thịt viên!" Dạ gật đầu một cái, chuyên chú nhìn thịt viên đang xoay chuyển ở trong nồi. Độ lửa không sai biệt lắm, Lỗ Đạt Mã vớt một ra viên, nhìn Dạ nói: "Nếm thử một chút?" Nhớ tới mới vừa vớt ra từ trong chảo dầu, vội vàng thêm vào một câu: "Cẩn thận......" Không chờ chữ "nóng" nói xong, thì Dạ đã há to miệng, không dằn nổi mà cắn lên. Sau đó...... Dáng vẻ vừa "Ô ô" kêu "nóng", còn vừa cắn không thèm nhả ra, phá hủy hoàn toàn hình tượng tuấn mị của Dạ. Lỗ Đạt Mã cảm thấy một bầy quạ bay qua trên đầu mình, còn không ngừng kêu "quạ quạ", nàng không có Nam Thần rồi. Đợi Dạ ăn một hơi hơn hai mươi viên thịt, lại vẫn chưa thỏa mãn nhìn mình, Lỗ Đạt Mã cảm thấy cơ hội đã tới, nàng cong cong môi nhìn Dạ. "Ăn ngon không?" Dạ gật đầu. "Ta còn có thể làm thứ ăn càng ngon hơn." Dạ nghe vậy, con ngươi màu tím sáng lên. "Ngươi dẫn ta đi trong rừng rậm tìm tài liệu đi!" Mắt to Lỗ Đạt Mã sáng lóe lóe, trong lòng thầm nghĩ: Dạ tham ăn! Bản cô nương cũng không tin không bắt được ngươi! Dạ lượm một cành cây nhỏ đưa cho nàng, nói: "Vẽ! Ta tìm!" Lỗ Đạt Mã nháy mắt một cái, lại nháy mắt một cái, tại sao nàng lại cảm giác mình cho Dạ một viên đạn bọc đường muốn dụ dỗ hắn, kết quả thằng nhãi này ăn nhúm đường bên ngoài, ném pháo đạn về oanh tạc nổ banh nàng rồi. Hết chương 68.