Kiếm Sống Nơi Hoang Dã
Chương 62
Editor: ChieuNinh
Trong động mùi khói xem như đã tan hết.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy mọi người cần phải vào ở trong động thì khá hơn chút, ban đêm đầu mùa xuân vẫn đủ lạnh, hơn nữa Nhẫn còn bị thương. Mấu chốt nhất là, nàng sợ lạnh!
"Dạ, không có khói, kêu Rhona bọn họ trở lại chứ?"
Dạ làm như trầm tư một chút, sau đó hít hà khắp mọi nơi, giống như là đang xác nhận có nguy hiểm hay không, sau đó nói một câu về phía Lỗ Đạt Mã: "Ngoan!"
Lỗ Đạt Mã gật đầu một cái, nàng biết ý của Dạ là yêu cầu nàng ở trong động phải thành thật hơn, đừng có chạy lung tung, trong lòng nàng âm thầm liếc mắt. Trong cái động bé tí này, nàng có thể chạy đi đâu. Chỉ là, biết Dạ lo lắng, vẫn cứ khéo léo đáp lại.
Dạ xoay người đi ra ngoài.
Trong động ba chiếc ngọn đèn dầu nhỏ cũng đều lóe sáng, ba người bọn họ đánh nhau cũng không có đụng đổ.
Khi Lỗ Đạt Mã tìm được củ "gừng" cũng nhặt lên thì Dạ đã thuyết phục Rhona và Nhẫn, mang theo Tiểu Ngân và Tiểu Mặc đi vào.
Nhẫn chỉ nhìn Lỗ Đạt Mã một cái liền đi lại vị trí cũ của nó nằm xuống nhắm hai mắt lại, nó cần nghỉ ngơi.
Rhona thì cũng nằm xuống ở bên cạnh Nhẫn, nó khép hờ con mắt, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ chú ý Tiểu Ngân và Tiểu Mặc một cái.
Lỗ Đạt Mã cười, đây chính là mẫu thân, quan tâm với đứa bé ngay cả ngủ cũng phải để lại tâm trí.
Lỗ Đạt Mã ngồi xuống nửa dựa vào Dạ ở phía bên phải động, mà hai con sói con lại chạy đến bên chân của nàng cắn vạt áo của nàng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Lỗ Đạt Mã đưa tay vuốt ve cái đầu lông nhung của hai con sói con, cười nói: "Không chơi nữa, mệt mỏi, buồn ngủ!"
Bất đắc dĩ hai con sói con nghe không hiểu, vẫn còn cắn vạt áo của nàng, muốn dắt nàng ra ngoài.
Ăc...... Chuyện gì xảy ra?
Không muốn để cho nàng đợi ở trong động, đây là muốn đuổi nàng đi ra ngoài sao?
Lỗ Đạt Mã không hiểu giương mắt nhìn Dạ.
Dạ nhíu nhíu mày, chỉ nói một chữ: "Cỏ!"
Lỗ Đạt Mã hiểu, sói con còn muốn châu chấu bằng cỏ. Nàng đứng dậy đi ra ngoài, Dạ đi theo phía sau nàng, thật sự có thể nói là nhắm mắt theo đuôi. Bện hai con châu chấu cỏ, trở lại trong động ném cho hai con sói con, Lỗ Đạt Mã liền đi tìm túi nước, giày vò một đêm, một giọt nước còn chưa có uống qua đó.
Cầm lên túi nước mới nhớ tới, mới vừa rồi rửa sạch vết thương cho Nhẫn, cũng đã dùng hết nước.
Nàng nhìn về phía Dạ lắc lư túi nước, nháy mắt mấy cái: "Ta khát!"
Dạ nhận lấy túi nước cũng quơ quơ, sau đó đứng dậy muốn đi ra ngoài, lại chợt nhớ ra cái gì đó, quay đầu nói với Lỗ Đạt Mã: "Ngoan!"
Giọng nói nghiêm túc, một từ hiển thị rõ cưng chìu như vậy mà từ trong miệng hắn nói ra ngoài giống như là giáo dục đứa bé.
Lỗ Đạt Mã buồn bực, từ lúc lượng từ ngữ Hán ngữ Dạ nắm giữ tăng lên, vả lại sau khi xác định hiểu rõ, thì càng ngày càng không đáng yêu rồi, giọng điệu nói chuyện ra vẻ người lớn, giống như ông cụ non. Oán hận thì oán hận, nàng vẫn khéo léo gật đầu một cái.
Dạ đi lấy nước.
Lỗ Đạt Mã vốn định đi theo hắn đi, nhưng mà lại nghĩ, hắn đi rồi, vừa lúc mình nghiên cứu "gừng" một chút. Có hắn ở đây thì quả quyết không thể nào để cho mình "thí nghiệm thuốc" rồi. Nhưng mà, không thí nghiệm thuốc thì làm sao biết công hiệu chứ.
Lỗ Đạt Mã lấy củ "gừng" ra, bẻ xuống một phần nhỏ phía trên, bóp ra một chút nước, lè lưỡi liếm một chút. Trừ có chút đắng, có chút chua sót như quả mơ, cũng không có mùi đặc biệt gì. Nhưng mà rất nhanh Lỗ Đạt Mã liền cảm thấy đầu lưỡi của mình bắt đầu tê dại, mất đi tri giác, dùng ngón tay cấu đầu lưỡi một cái, vẫn không có cảm giác đau.
Đây là thuốc tê?
Lỗ Đạt Mã chớp chớp ánh mắt, mang theo chút hưng phấn.
Có thuốc tê thì có ý nghĩa về sau Dạ bị thương có thể giảm bớt khổ sở một chút.
Không biết bôi lên trên vết thương sẽ như thế nào, Lỗ Đạt Mã lại lấy một chút nước vẽ bừa lên môi dưới bị Dạ cắn phải. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Có cảm giác bị bỏng nhàn nhạt, nhưng rất nhanh thì đã mất đi tri giác, Lỗ Đạt Mã cảm thấy môi dưới của mình biến mất không thấy, nước miếng giống như chảy ra ngoài không có nghe lời.
Coi nhẹ sự không thích hợp của đôi môi, Lỗ Đạt Mã lấy một miếng "gừng" nhỏ ném vào trong miệng nhai mấy cái rồi nuốt nhanh xuống. Trong chốc lát nàng lại cảm thấy tứ chi có chút ê ẩm tê dại, co rút, rồi sau đó trước mắt liền tối sầm. Ý thức sau cùng của Lỗ Đạt Mã thầm nghĩ, dược hiệu của vật này thật mạnh, tốc độ tê dại thần kinh thực rõ ràng, sau đó thì cái gì cũng không biết.
Mở mắt ra lần nữa, Lỗ Đạt Mã liền nhìn thấy Dạ canh giữ ở bên cạnh mình, trong con ngươi màu tím sẫm tất cả đều là vẻ lo lắng. Mà Rhona cũng đứng ở bên cạnh mình.
Lỗ Đạt Mã chột dạ cười cười: "Buồn ngủ quá! Ta ngủ bao lâu?"
Dạ không trả lời nàng, chỉ cau mày.
"Lấy nước trở về chưa? Ta cũng bị khát đến hôn mê......" Thấy Dạ không lên tiếng, Lỗ Đạt Mã nói tiếp.
Dạ không biết cầm lên một thứ gì đó giơ lên trước mắt Lỗ Đạt Mã, nói: "Đạt Mã không ngoan!" Trong con ngươi màu tím sẫm mang theo chút trách cứ.
À...... Khi Lỗ Đạt Mã thấy rõ thứ Dạ cầm là củ "gừng", nàng có loại cảm giác khóc không ra nước mắt rồi, cái tên Dạ này càng ngày càng không dễ lừa nữa nha!
"Ha ha!"
Xem ra là Dạ đã biết nàng làm cái gì. Lỗ Đạt Mã không biết giải thích như thế nào, không thể làm gì khác hơn là cười ngây ngô.
"Không ngoan!"
Dạ lập lại một lần nữa, rồi đưa cái túi đựng nước cho nàng, liền quay lưng đi.
Dạ tức giận.
Lỗ Đạt Mã gãi gãi đầu, phải dụ dỗ tên này, còn nhất định phải dụ dỗ cho được, không thể để cách đêm, nếu để cho hắn tích lũy tức giận cả đêm, cả ngày mai hắn cũng sẽ không cho mình sắc mặt hòa nhã. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nói thật, khi Dạ đen mặt, tức giận thì lạnh lùng lại lệ khí mười phần, cái này còn tốt hơn so với máy điều hòa không khí vào mùa hè, giống như máy nén khí lạnh lẽo.
Thật ra thì cho dù là Dạ tức giận, tức giận lớn hơn nữa cũng sẽ không tổn thương Lỗ Đạt Mã, chỉ với một điểm này, nàng cũng không sợ, nhưng nàng không chịu nổi người này không để ý tới nàng. Cảm giác kia giống như người thân cận nhất đột nhiên biến thành người xa lạ, Lỗ Đạt Mã không có thói quen. Nàng thích Dạ lúc nào cũng giở trò vô lại dính ngấy ở bên cạnh mình.
"Dạ! Ngươi đừng không để ý tới ta, ta chỉ nghĩ nếm thử một chút vật này là mùi vị gì, tại sao Tiểu Ngân ăn vào sẽ ngủ đó!"
Chuyển tới trước mặt Dạ, Lỗ Đạt Mã giải thích.
Dạ giương mắt ngó ngó nàng, lắc đầu một cái, lần nữa lại nhìn sang một bên khác, không nhìn nàng.
"Dạ, ngươi có biết không, ta phát hiện đây chính là đồ tốt, là ‘thuốc tê’ ngươi biết không? Về sau bị thương khâu vết thương khoét thịt gì đó thoa cái này cũng không có cảm giác bị đau á......"
Ngay tại lúc Lỗ Đạt Mã vây quanh đi lòng vòng không ngừng dụ dỗ Dạ, một tiếng tru kéo dài truyền đến.
Hết chương 62.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
122 chương
2197 chương
84 chương
21 chương
61 chương
29 chương
214 chương