Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 79 : Hải lâm điện hạ

- Bệ hạ thật sự quyết định làm như vậy? Diệp Khai Ngữ gật gật đầu, khẽ cười nói: - Kỳ thật như vậy cũng không phải không tốt? Huyết thống tối ưu nhất kết hợp cùng một chỗ, mới có thể sinh ra hậu duệ tối ưu tú! Ta có chút mong chờ muốn thấy một lần, hai mươi năm sau hậu nhân của bọn họ rốt cục sẽ cho chúng ta kinh ngạc như thế nào. Trên mặt Lâm Trấn tuy rằng vẫn lộ nụ cười kinh hỉ, nhưng trong ánh mắt lại có chút lo lắng: - Bệ hạ làm như vậy, tuy rằng thành toàn cho Lâm Thành, nhưng đồng dạng cũng để lại ẩn họa vô cùng. Theo ta được biết, tam đại lục cấp văn minh xung quanh còn có bốn vị hoàng tử điện hạ nhưng Hải Lâm công chúa không cưới, trong đó Vạn La đế quốc, lại nguyện ý trả giá một hành tỉnh và một trăm lẻ tám thành làm của hồi môn, để nghênh đón công chúa điện hạ, có thể thấy được quyết tâm của bọn họ. Còn có Thần Quang đế quốc, hai mươi ba năm trước Băng Xuyên đế quốc kẻ thù truyền kiếp của chúng ta bất ngờ phát binh đánh phía Bắc đế quốc, ít nhất bọn họ cũng cứu viện đúng lúc … Nếu … - Lâm tộc trưởng a, một khi bệ hạ đã làm như vậy, nhất định là đã cân nhắc tới các nhân tố của phương diện này, chắc chắn người đã có đối sách. Nước phù sa không lưu ruộng người ngoài. Lâm tộc trưởng, ngươi cần phải nắm chắc cơ hội lần này a. Lâm Trấn gật gật đầu, cũng không nói gì nữa. Cũng không phải hắn thấy Lâm Thành không xứng với Hải Lâm công chúa, với thiên phú của hắn trước hai mươi lăm tuổi đạt tới cảnh giới Đại Kiếm Sư mà nói, so với Hải Lâm công chúa tuyệt đối còn hơn một chút! Vấn đề mấu chốt là năng lực của Hải Lâm điện hạ, và thế lực cường đại của ngưỡng mộ giả (người hâm mộ) phía sau nàng … Những người này nếu không phải là hoàng tử đế quốc, cũng đến từ gia tộc quyền thế của lục cấp văn minh, quyền lợi trong tay đám người này đều có thể so sánh với hoàng thất của Hải Sâm đế quốc! Lâm gia là đệ nhất gia tộc của đế quốc, tuy rằng cường thịnh nhưng nhìn ra thế giới cũng không đáng nhắc tới. Thậm chí ở trong các lục cấp văn minh mạnh nhất, chưa chắc đã biết có sự tồn tại của Hải Sâm Lâm gia gia tộc này. Lâm Trấn nhìn Lăng Vân hai tay ôm kiếm, ngẩn người ngồi một bên, trong lòng khẽ thở dài một hơi, có thể kết thân với hoàng thân quốc thích tự nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu đối phương cưỡng ép quá mức, hoàn toàn áp chế một phương của mình, sợ rằng cuối cùng được lại không bằng mất a! Ngộ nhỡ hắn vào hoàng thất chịu ủy khuất gì, chỉ sợ mình cũng không thể giải thích rõ ràng! Dù sao, chính hoàng đế bệ hạ sắp xếp trước sự phản đối của nhiều người, không để ý thái độ của các đế quốc xung quanh, tứ hôn Hải Lâm điện hạ cho hắn, ân huệ như thế, nếu như hắn còn chọn ba lấy bốn, chỉ sợ toàn đế quốc đều nghĩ Lâm gia bọn họ được một tấc lại muốn tiến một thước. - Hành động này của bệ hạ, là muốn lợi dụng Hải Lâm điện hạ nắm giữ hoàn toàn Lâm Thành trong tay a! Lâm Trấn nhìn hắn, một người thiên tài tuyệt đỉnh mà gia tộc thật vất vả mới xuất hiện, nói thật trong lòng có chút không cam tâm. Chẳng qua không cam tâm thì sao chứ, dù sao bọn họ cũng là thần tử của Hải Sâm đế quốc, quân yếu thần tử, thần bất đắc bất tử. (quân muốn thần chết, thần không thể không chết). Lắc lắc đầu, Lâm Trấn gần như lầm bầm an ủi chính mình: - Lâm Thành, ta tin tưởng ngươi sẽ không bị Hải Lâm điện hạ nắm trong tay, thế giới này, không ai có thể nắm giữ được ngươi, nhất thiết đừng khiến ta thất vọng! Trong lúc hai vị tộc trưởng đều đang suy nghĩ, trong điện bỗng nhiên truyền đến thanh âm của thị vệ: - Hoàng đế bệ hạ giá lâm! Hải Lâm công chúa giá lâm! Hải Nguyệt công chúa giá lâm! Thanh âm không lớn, lại trải qua một loại thủ pháp tăng phúc, truyền khắp cả đại điện, ngay cả gần vạn khách quý ở hoa viên cũng nghe được rõ ràng! Hải Nhạc bệ hạ mang theo vẻ mặt hòa ái tươi cười đi ra từ hậu phương, ngoại trừ tộc trưởng Lâm gia, tộc trưởng Diệp gia và Lăng Vân, tất cả mọi người đều quỳ một gối, ngay cả một số ít Đại Kiếm Sư được bệ hạ miễn quỳ khi gặp cũng nửa quỳ trên mặt đất, khẽ cúi đầu, tỏ sự tôn kính với hoàng đế bệ hạ. - Chúng ái khanh miễn lễ bình thân, ha ha, yến hội hôm nay chính là để hoan nghênh những anh hùng của chúng ta mới trở về từ Thần chi thí luyện không gian, nhân vật chính là bọn họ. Hải Nhạc vừa nói vừa đưa tay chỉ bốn mươi vị Kiếm Sư trẻ tuổi đứng một bên. Trong mấy vị Kiếm Sư này có hai mươi mấy vị xuất thân từ hoàng thất, nếu không phải là thị vệ hoàng gia, thì cũng là bạn thân của hoàng tử, thuở nhỏ làm bạn bên cạnh hoàng tử, thậm chí còn có ba vị hoàng tử điện hạ không quá được sủng ái muốn thử thời vận. Ngoại trừ hai mươi mấy người này ra, có mười mấy người đến từ các đại gia tộc, mặt khác mấy người còn lại là đại biểu cho Kiếm Sư tự do. Hoàng đế bệ hạ vô cùng nhiệt tình đi tới trước mặt những người này, chẳng những nói ra tên của những người này, thậm chí còn thuận miệng nói ra một chút sự tích đắc ý của bọn họ, có vẻ như vô cùng quen thuộc, khiến cho những Kiếm Sư trẻ tuổi không có tiếng tăm thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà sợ hãi)- Hoàng đế bệ hạ làm sao lại biết một tiểu nhân vật như hắn? Tất cả các Kiếm Sư trẻ tuổi trong lòng đều kích động, đồng thời cũng càng thêm có lòng tin vì đế quốc mà cống hiến. Trong đó có ba vị Kiếm Sư tự do được hoàng đế bệ hạ mời chào, lập tức gia nhập đội thị vệ hoàng gia, khiến đông đảo tộc trưởng các gia tộc bên cạnh nhìn thấy mà hâm mộ. Mấy vị Kiếm Sư tự do này có thể trở về từ Thần chi thí luyện không gian, tự nhiên đã trải qua không ít giết chóc, chiến đấu, kinh nghiệm phong phú vô cùng, hơn nữa bọn họ còn chưa đến ba mươi tuổi, mỗi người còn có tiền đồ phát triển rất lớn, không ai có thể xác định trong mấy vị Kiếm Sư tự do này, ngày sau có thể xuất hiện một hai vị Đại Kiếm Sư hay không. Trong lúc hoàng đế bệ hạ giới thiệu những người này, Lâm Trấn đã giới thiệu hai vị công chúa bên cạnh hoàng đế cho hắn. Hắn thầm liếc mắt ám chỉ một vị nữ tử quần áo màu lam reong đó, nói: - Vị này, chính là Hải Lâm điện hạ mà bệ hạ định tứ hôn cho ngươi. Hải Lâm điện hạ chính là hòn ngọc quý trên tay của cả đế quốc, vô luận là thiên phú hay vẻ mỹ lệ, đều truyền khắp đế quốc, thậm chí người hâm mộ nàng ở các đế quốc xung quanh cũng nhiều không kể xiết. Hiện giờ nàng đã đạt tới cảnh giới tam giai, hơn nữa khi nàng còn nhỏ, đế quốc từng tiêu phí hải lượng công huân, khẩn cầu một lần thần chi chúc phúc cho nàng, tiêu trừ chướng ngại Đại Kiếm Sư, chỉ cần thực lực đạt tới, nàng tự nhiên có thể tự đột phá tứ giai. Lăng Vân lên tiếng đáp lại như có như không, thái độ hoàn toàn chỉ là lấy lệ. Nếu ở trước mặt hắn không phải là tộc trưởng Lâm gia, chỉ sợ một câu trả lời này cũng sẽ bị hắn miễn đi. Đến mức vị công chúa điện hạ kia ngày sau có thể trở thành thê tử của hắn, ngay cả nhìn hắn cũng chưa từng liếc mắt qua. - Lâm Thành, việc hôn sự này … Hắn vốn còn muốn hỏi ý kiến của Lăng Vân, nếu như Lăng Vân nói cố cự tuyệt, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp trước mặt hoàng đế tranh thủ một lần, chẳng qua nào ngờ Lăng vân lại trực tiếp phun ra một câu: - Ngươi đã nói, mặc dù lập gia đình, ngày sau nàng cũng sẽ không đến quấy rầy ta, Chỉ cần không quấy rầy ta tĩnh tu, lấy ai cũng không sao cả. Nếu là một vị công chúa bình thường, hắn có lẽ có đảm lượng khiến người ta hoạt quả (sống góa), dù sao với thiên phú của Lăng vân hiện giờ, chắc chắn hoàng đế bệ hạ cũng sẽ không bởi vì vị công chúa kia mà giận cá chém thớt với một vị thiên tài như vậy. Nhưng người gả cho hắn trước mặt chính là hòn ngọc quý của đế quốc, tình nhân trong mộng của vô số thanh niên tuấn kiệt, hơn nữa tự thân Hải Lâm điện hạ ngày sau cũng có được thực lực Đại Kiếm Sư, bởi vậy, những lời này hắn có chút không dám cam đoan. Nếu thực khiến Hải Lâm điện hạ sống góa, không nói đến thái độ của hoàng đế bệ hạ, chỉ cần phẫn hận trong lòng những người theo đuổi … Nghĩ đến đây Lâm Trấn đã có chút không dám nghĩ tiếp nữa. Khi hắn muốn nói cái gì, bỗng nhiên từ bên cạnh truyền đến một trận tươi mát, Lâm Trấn ngẩng đầu, thấy Hải Lâm điện hạ xinh đẹp dịu dàng đang đi tới bên này. Nơi đi qua, vô luận alf tuấn kiệt trẻ tuổi, hay là vương công đại thần, đều bị thất thần dưới mị lực của nàng. Ngay cả Lâm Trấn tộc trưởng Lâm gia, khi chợt nhìn, thần hồn cũng điên đảo một hồi, trong lòng nhịn không được than một câu: - Thế gian sao lại có vưu vật như vậy. Chỉ có Lăng Vân … chăm chú hết mức lấy tâm thần xóa dần oán niệm của người chết với hắn, căn bản không chú ý tới vị công chúa này đã đến. - Lâm tộc trưởng. Hải Lâm hướng về phía Lâm Trấn có chút khẽ hạ thấp người, tỏ vẻ tôn kính. Sau đó mở miệng nói: - Lâm tộc trưởng, có thể để ta một mình nói chuyện với Lâm Thành các hạ của quý gia tộc được chứ? Lời này của nàng có chút thất lễ, nhưng với âm thanh như âm thanh tự nhiên của nàng truyền ra, lại hiển lộ một cỗ uy nghi không thể cự tuyệt, khiến người ta nghĩ đó là chuyện đương nhiên như vậy. Lâm Trấn vội vàng lấy lại tinh thần, gật đầu để che dấu sự xấu hổ của mình: - Đương nhiên, đương nhiên, Hải Lâm điện hạ xin cứ tự nhiên. Nói xong, tự giác rời đi, đồng thời cũng mang đi các quý tộc ở gần đó. Vừa đi, trong lòng hắn vừa cầu nguyện: - Lâm Thành, đây chính là trận thứ nhất của ngươi và Hải Lâm điện hạ, trước mắt nàng đã chiếm thế chủ động, nhưng ngươi nhất thiết không thể thua a, một khi thua, hết thảy hành động của ngươi ngày sau, đều sẽ bị nàng áp chế! Hải Lâm thấy Lăng vân vẫn chưa ngẩng đầu nhìn qua mình, lơ đễnh cười khẽ, sự tự tin và uy nghi theo nụ cười này mà lặng yên tràn ra: - Lâm Thành các hạ, có thể quấy rầy ngươi trong chốc lát được chứ? - Nếu không có việc gì, ta nghĩ tốt nhất không cần. Chỉ có vài từ đơn giản, nhất thời khiến nụ cười hòa nhã trên mặt Hải Lâm điện hạ ngưng lại, toàn bộ lý do thoái thác đã chuẩn bị tốt mắc lại trong yết hầu …