Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 294 : Hoàng Giả Chi Thành

Vừa xuất quan, Lăng Vân trước tiên triệu Thượng Huyền Kiếm Tông chưởng môn nhân Lâm Tuyết tới, ban bố ra một tin tức khiếp sợ cả Trung Ương Tinh - bán ra hai đại danh ngạch tiến nhập Chí Cao Thần Giới của Đông Huyền Hải Vực! So sánh với những môn phái khác, đệ tử nhiều không kể xiết, Thượng Huyền Kiếm Tông cũng là hoàn toàn tương phản. Phóng mắt khắp môn phái hắn chỉ để trong mắt năm người Lâm Tuyết, cho dù là muốn tiến nhập Chí Cao Thần Giới, thì sáu người bọn họ cũng là đủ rồi. Người khác... Lăng Vân căn bản sẽ không để ý tới! Vì thế, Lăng Vân liền đem danh ngạch tiến nhập Chí Cao Thần Giới mà các thế lực tranh dành bể đầu chảy máu ra đấu giá! Loại hành vi phá sản này trực tiếp khiến cho nhiều môn phái xung quanh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi! Bất quá mặc dù bọn họ không cam lòng thì có thể thế nào, đối mặt với Lăng Vân có thể một mình chiến thất thánh, trừ phi là môn phái nào ngại Kiếm Thánh trong môn phái mình quá nhiều, cần phái ra đi tìm cái chết bớt, nếu không tuyệt đối không người nào dám động đến Đông Huyền Hải Vực cứng như một tảng đá! Đấu giá danh ngạch trực tiếp hấp dẫn vô số cường giả đến từ các nơi, cuối cùng, vẫn là Hoàng Giả Chi Thành - vừa là đại thế lực đứng đầu, vừa lại tài đại khí thô, dùng năm kiện thượng phẩm Thần khí đổi được hai danh ngạch này! Năm kiện thượng phẩm Thần khí tuy rằng không nghịch thiên bằng Định Hồn Kiếm, nhưng cũng sẽ không thua kém bao nhiêu. Có những Thần khí này, đám người Lâm Tuyết gặp phải Kiếm Thánh phổ thông khác cũng có thể bằng vào Thần khí và sự sắc bén của Thượng Huyền kiếm khí để cân sức ngang tài đối kháng, thậm chí còn có phần thắng thế! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là trên tay bọn họ cũng không có thượng phẩm Thần khí! Danh ngạch đổi chủ, tuy rằng nhiều môn phái cảm thấy tiếc nuối, nhưng song phương giao dịch đều là những kẻ tai to mặt lớn, bọn họ đành phải lấy tốc độ nhanh nhất phản hồi bên trong môn phái nhận lấy danh ngạch tiến nhập của mình, tránh biến cố gì phát sinh. Mọi người ly khai, nhưng Kiếm Thánh Chung Vạn Tiền của Hoàng Giả Chi Thành cũng chưa rời đi, vẫn còn ở trong nghị sự đại điện của Thượng Huyền Kiếm Tông, cùng với Lâm Tuyết khách sáo một phen. Thấy thời cơ dần dần chín muồi, Chung Vạn Tiền đứng dậy, chắp tay, vẻ mặt kính nể nói: - Sớm đã nghe qua đại danh của Lăng Vân tiền bối, thi triển kiếm khí xuất thần nhập hóa, dưới Kiếm Thánh không người nào địch lại, cho dù là Bán Thần cường giả cũng không cách nào làm khó, tại hạ đối với tiền bối ngưỡng mộ đã lâu, không biết Lâm Tuyết chưởng môn có thể hay không thay tại hạ dẫn kiến một phen. Chuyện liên quan đến Lăng Vân, Lâm Tuyết cũng không dám làm chủ. Nàng ra vẻ sầu khổ nói: - Các hạ đường xa mà đến, Chúng ta vốn nên tiếp đón một phen chu tất. Bất quá hộ phái trường lão từ trước đến nay thích thanh tịnh. Ít cùng người khác lui tới. Cho dù là chúng ta cũng rất ít gặp người. Bởi vậy... Chung Vạn Tiền đành phải nói ra mục đích chân chính của bản thân: - Lâm chưởng môn, Tại hạ lần này đến đây không những là vì hai danh ngạch, mà còn là phụng lệnh của chưởng môn, hướng Lăng Vân các hạ truyền đạt mấy câu. Tin tưởng rằng các hạ đã nghe qua Thần Thánh - kẻ phản bội của Hoàng Giả Chi Thành chúng ta đã bị một vị tiền bối của chúng ta đánh cho bị thương. Lần này ta đến đây cũng là vì việc này. Làm phiền Lâm chưởng môn thay ta cầu kiến một chuyến, ta xin tạ ơn trước. Đám người Lâm Tuyết tự nhiên biết về Thần Thánh - đại họa tâm phúc của Lăng Vân. Có cái gọi là địch nhân của địch nhân liền là bằng hữu. Nghe được lời của Chung Vạn Tiền, nàng lập tức sáng tỏ, nói: - Thỉnh các hạ chờ một lát, ta liền đi tới nơi ở của hộ phái trường lão chuyển lời của các hạ. Lâm Tuyết ly khai không tới nửa canh giờ, Chung Vạn Tiền bỗng nhiên cảm giác được trong đại điện tựa hồ có chút dị thường. Đợi hắn ngẩng đầu kinh ngạc thì đã thấy một vị nam tử trẻ tuổi chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở trong nghị sự điện. Ngồi ở cách hắn cũng không xa. Chung Vạn Tiền trong lòng chấn động, như thế nào hắn vào đây mà mình không chút phát hiện! Khả năng ẩn nặc như thế, Kiếm Thánh phổ thông tuyệt đối làm không được... Liên tưởng đến những tin đồn kia, Chung Vạn Tiền nhất thời minh bạch, vội vàng chủ động nói: - Vãn bối Chung Vạn Tiền, bái kiến tiền bối. Lăng Vân cũng không hoàn lễ, cũng không bảo hắn miễn lễ. Trực tiếp tiến nhập chủ đề: - Thành chủ các ngươi muốn ngươi truyền đạt gì cho ta. Chung Vạn Tiền tuy rằng hàng năm gặp qua không ít người, nhưng người thẳng thắng như thế cũng là hiếm thấy. Hắn vẫn là nói một cách có hào khí: - Nếu tiền bối đã thoải mái như thế, vãn bối cũng không câu nệ những tiểu tiết kia. Thành chủ nhờ ta chuyển lời như vậy, nhưng trước tiên xin mạo muội hỏi một câu, tiền bối và Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang đại nhân rốt cuộc là có quan hệ như thế nào. - Có gì quan trọng sao? - Đương nhiên. Nói đến đây, Chung Vạn Tiền vội vàng giải thích: - Chúng ta hỏi điều này, tuyệt đối là không cùng mục đích với những một chuyện kia, chỉ là vì xác nhận một chuyện! Thỉnh tiền bối yên tâm, chúng ta đối với Kiếm Chi Quân Chủ đại nhân tuyệt đối sẽ không có bất kỳ lòng bất chính nào, môn phái của chúng ta cùng vói Kiếm Chi Quân Chủ đại nhân đúng là có ngọn nguồn sâu xa. "Ngọn nguồn sâu xa... Chẳng lẽ là nguyên cớ tứ mạch kiếm khí... "Lăng Vân trong lòng vừa động, phảng phất như nghĩ tới điều gì, trên mặt vẫn bất động thanh sắc nói: - Quan hệ giữa ta và Kiếm Chi Quân Chủ đại nhân, các hạ cũng không cần biết. Ngươi chỉ cần biết, ta cùng với hắn, đến từ cùng một chỗ. - Nguyên lai các hạ là đến từ chủ tinh của quân chủ đại nhân, khó trách tu vi kiếm đạo... Lăng Vân trực tiếp vung tay chỉ về phía thông đạo đi Chí Cao Thần Giới. Cử chỉ này chỉ có những người hiểu rõ chân tướng chân chính mới có thể minh bạch được. Chung Vạn Tiền hiển nhiên là một người như thế. Trên mặt nhất thời lộ ra vẻ cuồng hỉ: - Khó trách Thần Thánh lại ta Thần kiếm trong thành chúng ta, ngược lại đối địch với Lăng Vân tiền bối... Suy đoán của thành chủ đại nhân quả nhiên không sai. Nói xong, hắn hướng Lăng Vân khom người chào một cái thật sâu: - Tiền bối, chẳng biết ngài có rãnh đi Hoàng Giả Chi Thành làm khách một chuyến hay không, thành chủ đại nhân đã sớm muốn cùng Lăng Vân các hạ nghiên cứu kiếm đạo một phen, tin tưởng rằng chuyến này tất nhiên sẽ không để cho tiền bối thất vọng. Bởi vì duyên cớ Thần Thánh, Lăng Vân cũng đã sớm có ý tứ này, giờ khắc này Chung Vạn Tiền nếu muốn mời, hắn tất nhiên sẽ không cự tuyệt: - Nếu thành chủ đại nhân đã có ý tốt, Lăng Vân ta nếu như cự tuyệt, đúng là có chút tự đại đi. - Đa tạ Lăng Vân tiền bối. Lăng Vân gật gật đầu, giao phó Lâm Tuyết mấy câu, rồi theo Chung Vạn Tiền hướng Hoàng Giả Chi Thành bay đi. Vừa phi hành, Lăng Vân vừa hỏi: - Không biết Hoàng Giả Chi Thành các ngươi đối với Thần Thánh hiểu biết như thế nào? Quý phái cùng hắn vì sao lại kết thù kết oán? "Thần Thánh... "Nhắc tới người này, thần sắc của Chung Vạn Tiền có chút phức tạp, vừa có sùng kính, lại có tiếc hận, mà phần lớn chính là phẫn nộ. Chẳng qua là hắn áp chế vô cùng xảo diệu, nếu Lăng Vân không tỉ mỉ quan sát, sợ rằng cũng nhìn không ra. - Thần Thánh, hai mươi sáu năm trước, chính là lấy thân phận thân truyền đệ tử của tổ sư khai phái của Hoàng Giả Chi Thành đi tới Hoàng Giả Chi Thành chúng ta! "Hai mươi sáu năm trước... "Trong lòng Lăng Vân hơi động một chút, đúng là đoạn thời gian Thần Thánh trở về sau khi lịch lãm Thương Mãng Sơn... Chẳng lẽ tin đồn Thần Thánh chưa từng ly khai Thần Thánh đế quốc, là bởi vì... Hắn căn bản là không ở Thần Thánh đế quốc, mà là đi tới Hoàng Giả Chi Thành ở Trung Ương Tinh xa xôi!? Chung Vạn Tiền không có chú ý tới vẻ dị thường của Lăng Vân, tiếp tục nói: - Bởi vì trên người hắn có tín vật của tổ sư đại nhân, trưởng bối trong môn phái chúng ta hiển nhiên là đối với hắn thực tâm dạy dỗ, linh đan diệu dược cũng mặc do hắn sử dụng. Mà hắn cũng không có khiến cho cho ta thất vọng, trong vòng hai mươi năm đã đạt tới tới Kiếm Thánh đỉnh phong... Nói đến đây, hắn không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhàng: - Sau đó hắn lấy cớ lịch lãm đi ra ngoài mấy năm, sau khi phản hồi trở lại, hắn cư nhiên lại đối với trưởng lão trong môn phái ngầm đánh lén, thần không biết quỷ không hay khống chế tất cả trưởng lão của Hoàng Giả Chi Thành chúng ta... Hơn nữa, từ trong miệng hắn biết được, tổ sư đại nhân có ân dạy bảo hắn đã bị hắn hãm hại đến phát rồ... Tổ sư kia chết trong tay của Thần Thánh, Lăng Vân cũng không cảm thấy ngoài ý liệu. Kỳ thực hắn mơ hồ đã đoán được, kiếm khí mà Thần Thánh sở tu, tất nhiên là truyền thừa từ Hoàng Giả Chi Thành nhất mạch. Chẳng qua là không nghĩ tới lai lịch của sư phó hắn lại lớn như thế, là tổ sư khai phái của Hoàng Giả Chi Thành. Duy nhất khiến cho hắn có chút khó hiểu chính là, đều là chấp chưởng giả của tứ mạch kiếm khí, vì sao Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang lại có danh khí lớn như thế, còn tổ sư khai phái của Hoàng Giả Chi Thành lại không có chút danh khí nào. - Chuyện kế tiếp, chắc hẳn các hạ cũng rõ ràng. Nếu không phải thái thượng trưởng lão thực tế đã có tu vi Thần cấp, không để ý tới thương thế, cường hành giải khai phong tỏa bế trụ khả năng vận hành kiếm khí trong thể nội của Thần Thánh, mượn lực lượng của trấn phái Thần kiếm đem hắn đánh lui, chỉ sợ giờ phút này tất cả cường giả của Hoàng Giả Chi Thành chúng ta đã bị diệt tiệt trên tay của kẻ phản đồ này. Text được lấy tại TruyệnFULL. vnLăng Vân gật gật đầu, bất quá hắn chú ý tới nhiều hơn vẫn là thứ gọi là trấn phái Thần kiếm kia! Thanh kiếm này lại có năng lực như thế, Thái thượng trưởng lão dưới tình huống bị thương vẫn có thể đem Thần Thánh đánh lui, khó trách Thần Thánh vì sao lại đối với nó thèm nhỏ dãi. Nếu là có cơ hội, cần phải nhìn qua một phen. Hai người vừa đi nói chuyện với nhau, theo nhu cầu mà hỏi, coi như là thập phần hòa hợp. Nửa tháng sau, Hoàng Giả Chi Thành - một tòa thành khổng lồ bao phủ trong một phiến màu vàng óng ánh hiện ra trong tầm mắt. Xa xa có thể nhìn thấy một màn xanh vàng rực rỡ hoa lệ, còn có một thanh cự kiếm khủng bố cao không biết bao nhiêu vạn trượng mọc lên từ trên mặt đất, đâm thẳng lên không trung phía trên thành trì, cho dù là ở ngoài trăm dặm, Lăng Vân cũng có thể loáng thoáng thấy rõ kiếm ảnh của thanh cự kiếm này.