Kiếm Phệ Thiên Hạ
Chương 264 : Thượng cổ thần văn (2)
Tô Tiểu Tiên vừa phi hành vừa giới thiệu:
- Lăng Vân ca ca, một hồi chúng ta dẫn ngươi đi thăm Hạo Thiên Kiếm Phái chúng ta, người chớ coi thường Hạo Thiên Kiếm Phái chúng ta đó. Trừ bỏ Hoàng Giả Chi Thành ra, Hạo Thiên Kiếm Phái chúng ta chính là kiếm phái lợi hại nhất của Trung Ương Tinh, sợ rằng trong cả vũ trụ, trừ bỏ nhất mạch của Kiếm Chi Quân Chủ đại nhân ra, cũng không còn mấy người dám ở trước mặt Hạo Thiên Kiếm Phái chúng ta mà đùa với kiếm.
- Vừa có Hoàng Giả Chi Thành, lại có Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang, Hạo Thiên Kiếm Phái cũng bất quá đứng hàng thứ ba mà thôi.
- Cái gì gọi là đứng hàng thứ ba, Kiếm Chi Quân Chủ đại nhân chính là Chân Thần, há có thể so sánh sao? Hoàng Giả Chi Thành chính là thế lực đứng đầu trong mười hai thế lực, thua bọn hắn cũng không có sao, từ điểm này xem ra, Hạo Thiên Kiếm Phái chúng ta cũng không được tính là lợi hại, hơn nữa, nếu thực sự chính diện giao phong, chúng ta chưa chắc sẽ sợ Hoàng Giả Chi Thành đâu.
Lăng Vân lắc lắc đầu:
- Hoàng Giả Chi Thành có thể có thành tựu như ngày hôm nay, há lại có thể là hư danh nói chơi.
Tô Tiểu Tiên không phục nói:
- Vốn chính là hư danh mà thôi, Hoàng Giả Chi Thành bọn họ không phải bởi vì có thanh quái kiếm sao, khiến cho những thế lực khác không dám đánh vào, do đó có thể từ từ phát triển đi lên, nếu không thì tại sao mười một đại thế lực còn lại lại để yên cho bọn họ phát triển an toàn đến nay được!
- Quái kiếm?
- Đúng là thế nha, là một thanh quái kiếm. Bất quá người của Hoàng Giả Chi Thành coi nó là thanh kiếm Hoàng Giả, là đệ nhất thần vật trong thành của bọn hắn.
- Quái kiếm kia thật sự lợi hại như thế sao, ngay cả Tiểu Chu Thiên Huyễn Tâm Trận của môn phái các ngươi cũng vô pháp đối phó?
Tô Tiểu Tiên có chút uể oải lắc đầu:
- Tiểu Chu Thiên Huyễn Tâm Trận đối phó với kiếm thì hiệu quả thua xa khi đối phó với người, căn bản không làm gì được thanh quái kiếm kia.
Quái kiếm cũng không phải là mục đích hàng đầu của Lăng Vân, những vấn đền hắn hỏi đều ít nhiều có liên quan đến Tiểu Chu Thiên Huyễn Tâm Trận. Tuy là như thế nhưng hắn cũng chỉ có thể moi ra một ít tin tức da lông mà thôi, những điểm chính của trận pháp thì cũng không sao có được.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, bất tri bất giác đã tiến nhập chỗ dừng chân của Hạo Thiên Kiếm Phái ở Vô Tẫn Nhai. Lăng Vân lấy lý do dưỡng thương khước từ hết thảy yến hội! Lần này Tô Tiểu Tiên cũng không bắt buộc hắn làm theo sở thích của nàng.
Nửa tháng sau, trừ bỏ kiếm hồn còn cần mấy tháng để điều dưỡng ra, Lăng Vân cũng đã khôi phục lại hoàn toàn, đứng dậy đi ra nơi viện tử.
Mới vừa ra tới viện tử, một vị nữ đệ tử lập tức cung kính nghênh đón:
- Lăng Vân đại nhân, thương thế của ngài khôi phục tốt chứ? Tiểu thư đã phân phó, nếu như đại nhân đã khôi phục lại, có thể đi đại viện nơi hậu điện tìm nàng.
Lăng Vân nhìn lướt qua xung quanh nói:
- Thấy các ngươi lui tới có vẻ thong thả, chiến sự của Vô Tẫn Nhai đã kết thúc hay chưa?
- Tiểu nhân chỉ là một đệ tử phổ thông đi theo chiếu cố sinh hoạt của đại nhân, cũng không biết đại sự trong môn phái, các hạ có thể tự mình hướng tiểu thư hỏi thăm.
Lăng Vân biết nữ đệ tử này cố ý từ chối, cũng không có làm khó, nói thẳng một tiếng:
- Dẫn đường!...
Bất quá khi hai người tới đại viện nơi hậu điện thì lại phát hiện ra viện tử có sự đề phòng sâm nghiêm, thị vệ cấp bậc kiếm sư tùy ý có thể thấy được, ngay cả thánh kiếm sư cũng dò xét xung quanh viện tử.
Vài vị thị vệ nhìn thấy nữ đệ tử kia mang theo Lăng Vân tới, lúc này liền quát lên:
- Đây là cấm địa, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào, hai người các ngươi mau tốc tốc thối lui!
Có một vị cửu giai thánh kiếm sư hiển nhiên nhận thức được Lăng Vân, nhìn thấy hắn đi đến, lập tức đối với thị vệ kia quát lên:
- Không được vô lễ, vị này chính là Lăng Vân đại nhân! Là khách quý do tiểu thư đặc biệt mời đến, có thể tự do xuất nhập nơi này, còn không mau hướng đại nhân nói lời xin lỗi.
Vị thị vệ kia hiển nhiên đã nghe qua tên của Lăng Vân, vội vàng sợ hãi xin nhận lỗi.
Lăng Vân quét qua vị cửu giai thánh kiếm sư kia cùng với người thị vệ này một cái, gật gật đầu, trực tiếp hướng bên trong viện tử đi đến.
Cửu giai thánh kiếm sư muốn nói cái gì, nhưng cân nhắc đến thân phận của Lăng Vân, chung quy cũng không có nói ra, cung kính đưa tay ra mời, thay vị nữ đệ tử kia mang Lăng Vân vào bên trong viện tử.
Sau khi đi vào trong viện tử, Lăng Vân mới biết được vì sao viện tử lại được thủ hộ sâm nghiêm như vậy. Giờ khắc này ở trong viện tử, đang có ba mươi sáu vị thánh kiếm sư do Tô Tiểu Tiên tự mình đốc xúc, luyện tập Tiểu Chu Thiên Huyễn Tâm Trận! Trận pháp này là cơ mật của Hạo Thiên Kiếm Phái, tự nhiên phải được đề phòng sâm nghiêm, ngăn ngừa những kẻ rình trộm.
Tô Tiểu Tiên đang cầm một quyển trục được làm bằng tơ lụa, hết sức chăm chú chiếu theo những gì được ghi trên đó chỉ điểm cho ba mươi sáu vị thánh kiếm sư cách bày trận, ngay cả Lăng Vân tự mình đi đến gần cũng không có phát hiện ra.
Tựa hồ là sợ bí mật trong môn phái bị tiết lộ ra ngoài, một vị cửu giai thánh kiếm sư gần đó lập tức lên tiếng ngắt lời nói:
- Tiểu thư, Lăng Vân đại nhân đã tới.
- A, Lăng Vân ca ca!
Tô Tiểu Tiên lắp bắp kinh hãi, vội vàng đem cuốn sách cổ này thu lại, Lăng Vân vẫn là nhanh nhạy nhận thấy được một ít văn tự ghi chép trên cuốn sách này... Khi hắn thấy rõ ràng những văn tự mà Tô Tiểu Tiên gọi là thượng cổ Thần văn kia, thì đồng tử của hắn cũng nhịn không được đột nhiên co rút lại...
Giáp cốt văn!
Văn tự ghi chép trên cuốn sách cổ kia dĩ nhiên là giáp cốt văn của thời đại Hạ Thương!
Lúc này, Tô Tiểu Tiên đã bất động thanh sắc mà thu hồi lại sách cổ, trên mặt lại lộ ra nụ cười ngọt chết người:
- Lăng Vân ca ca, nhìn khí sắc của người thì hẳn đã hoàn toàn bình phục, chúc mừng chúc mừng nha, Tiểu Tiên ở trong này liền chúc mừng Lăng Vân ca ca.
Lăng Vân gật gật đầu. Mặc dù hắn có lòng làm cho mình an tĩnh trở lại, nhưng hai đầu lông mày vẫn là có chút không yên lòng.
Hắn có thể dựa vào kiếm hồn để khống chế cơ nhục, huyết dịch lưu động, tim đập, thậm chí là tế bào của mình, nhưng hắn lại vô pháp khống chế được suy nghĩ của mình, nhất là dưới loại tình huống tâm tình kịch liệt chấn động thế này.
Văn tự mà thời đại Hạ Thương sử dụng như thế nào có thể trở thành thượng cổ Thần văn ở nơi này!?
Liên hệ này chính là như nào!? Ảo giác? Cái gọi là giáp cốt văn, đem so sánh với chữ như gà bới thì cũng không sai biệt lắm! Có thể là mới vừa rồi Tô Tiểu Tiên thu hồi sách cổ quá nhanh, dưới tình huống xảo hợp để cho ta nhìn thượng cổ Thần văn thành giáp cốt văn.
Thật sự chỉ là ảo giác? Làm một tu kiếm giả, đối với văn tự của cổ đại tất nhiên là có nghiên cứu sâu sắc, nếu không cho ngươi một quyển thượng cổ tâm pháp, ngươi chưa hẳn có thể xem hiểu được.
Lăng Vân vô pháp đem thuyết pháp ảo giác, xảo hợp để thuyết phục chính mình! Nếu như giáp cốt văn là xảo hợp thì Tiểu Chu Thiên Huyễn Tâm Trận thì sao? Nếu như đây cũng là xảo hợp...
Tô Tiểu Tiên đem một màn này thu vào trong mắt, phảng phất như hiểu ra cái gì, vỗ trán một cái:
- Ai nha, ta bỗng nhiên quên mất, Lăng Vân ca ca vẫn là muốn biết nguồn gốc của Tiểu Chu Thiên Huyễn Tâm Trận, ca ca nếu muốn nhìn thì hiện tại ta cho người mượn xem nha.
Lăng Vân lập tức cảnh giác trong lòng.
Quả nhiên, Tô Tiểu Tiên lại lần nữa đem sách cổ kia lấy ra, làm ra vẻ đang hiến bảo nói:
- Chính là trong chỗ này. Hạo Thiên Kiếm Phái chúng ta nghiên cứu ra Tiểu Chu Thiên Huyễn Tâm Trận từ nó. ta biết Lăng Vân ca ca vẫn muốn biết lai lịch của trận pháp này nên đã tân lai vạn khổ cầu xin bản chép tay này từ phụ thân. Thế nào, đối với người rất tốt có đúng không Lăng Vân ca ca?
Nàng nói chưa dứt lời, nhưng nàng vừa nói như thế, Lăng Vân đã đem hết thảy sự tình suy nghĩ qua một lần.
Từ lúc hắn ra khỏi cửa thì nữ đệ tử kia đã cố ý để cho hắn tới nơi hậu viện này, sau đó Tô Tiểu Tiên lại cố ý lộ ra một chút văn tự, hết thảy mọi chuyện đều đã sớm có dự mưu, mà mục đích thì rất đơn giản - thử dò xét mình, có hay không chân chính nhận thức được giáp cốt văn này!
Hiển nhiên, mọi biến hóa trong con ngươi của hắn cũng không có thoát khỏi sự quan sát của Tô Tiểu Tiên, tất nhiên là bước thứ nhất trong mưu kế đã thành công, hiện tại bọn họ chính là đang làm bước thứ hai.
Khi hắn mưu đồ muốn biết được lai lịch của Tiểu Chu Thiên Huyễn Tâm Trận của Hạo Thiên Kiếm Phái, thì Tô Tiểu Tiên cũng đã tương kế tựu kế, đem hắn tính kế lại.
Lần giao phong này, Lăng Vân hắn đã phải chịu thất bại hoàn toàn!
- Nếu Lăng Vân ca ca muốn nhìn, Tiểu Tiên tự nhiên có thể đưa cho ca ca. Bất quá Lăng Vân ca ca, người có thể nhận biết được hoa văn phía trên à, người ta chỉ nhận biết được một nửa, nửa sau thì đúng là choáng đầu váng não mà.
Biết rõ còn cố hỏi.
Lăng Vân cũng không giấu diếm, gật gật đầu, cẩn thận nói:
- Có biết một chút.
Tô Tiểu Tiên lập tức giả bộ để lộ ra vẻ sùng bái:
- Lăng Vân ca ca thật là lợi hại, hoa văn phức tạp như thế đều có thể xem hiểu được. Tiểu Tiên đối với phần sau của nội dung hết sức tò mò, Lăng Vân ca ca có thể chỉ điểm cho Tiểu Tiên đôi điều được không?
Bước thứ hai, chính là nhờ mình làm phiên dịch?
Như vậy Lăng Vân cơ hồ đã có thể xác định, những thứ được ghi lại trên quyển trục này, tuyệt đối không phải là Tiểu Chu Thiên Huyễn Tâm Trận hoàn chỉnh! Nói không chừng đúng là một phần văn tự vô dụng được chắp vá lung tung.
- Ta đối với hoa văn này cũng chỉ là hiểu sơ sơ mà thôi, muốn xem hiểu cũng là thập phần khó khăn, nếu như phiên dịch ra, chỉ sợ sẽ có sai lầm nhất định, cuối cùng lại dạy hư học sinh.
Tô Tiểu Tiên cuống quít xua tay:
- Không sao không sao, Tiểu Tiên rất thích nghe cố sự.
Lăng Vân gật đầu một cái, không khách khí tiếp nhận quyển trục kia, bắt đầu xem xét.
Người sao chép ra những giáp cốt văn này hiển nhiên là một vị thư pháp đại sư, mặc dù là bản chép tay, nhưng cũng không hề chép nhầm bất kỳ chỗ nào.
Đúng như Lăng Vân suy đoán, những thứ viết ở phần trước cũng chỉ có chút liên quan tới Tiểu Chu Thiên Huyễn Tâm Trận mà thôi, tuy rằng có thể làm cho người ta hơi hiểu rõ một chút về nguyên lý bài biện của Tiểu Chu Thiên Huyễn Tâm Trận, nhưng đối với Lăng Vân mà nói, lại không có bất kỳ trợ giúp gì.
Còn phần sau thì lại nói về hoàn cảnh bố trí của trận pháp, nhưng cũng chỉ là gân gà mà thôi.
Những thứ này đối với những kẻ có tu vi thấp thì tự nhiên có thể theo đó mà bố trí ra trận pháp với hiệu suất cao, nhưng Kiếm Thánh cấp bậc cường giả thì đâu phải người nào cũng có thể tùy tiên di sơn đảo hải, thay đổi địa hình được? Ngươi dựa vào địa hình để bầy trận, đây không phải là uổng phí sức lực sao.
Tuy rằng là như thế, bất quá vì tạm thời có được sự tín nhiệm của bọn hắn, Lăng Vân cũng vẫn đem phần lớn những thứ biên dịch được nói cho Tô Tiểu Tiên, chỉ có thỉnh thoảng là cố ý dịch sai những văn tự khó mà thôi! Mà mới chỉ là như thế, Tô Tiểu Tiên nghe được vẫn là kinh hãi không thôi!
Phải biết rằng, hiện nay những văn tự trên quyển trục này, vô số học giả của Hạo Thiên Kiếm Phái phải tốn vô số năm mới phiên dịch ra được một phần, mà cũng là những chữ có đường nét mô phỏng hình dáng! Còn Lăng Vân thì đã muốn lại nhận thức quá 90% những văn tự này, đây chẳng phải là nói, hắn đã gần như hoàn toàn nắm giữ loại văn tự này?
Hạo Thiên Kiếm Phái bọn họ mới phiên dịch ra một phần trăm của thượng cổ Thần văn, liền có thể bố trí ra trận pháp với uy lực kinh người như thế, nếu có thể thỉnh Lăng Vân đi phiên dịch toàn bộ ra, hoặc giả đạt được ký ức, học thức của Lăng Vân, chẳng phải là trong thời gian ngắn có thể nắm được ý nghĩ chân chính của thượng cổ Thần văn, khiến cho lực lượng của môn phái đột tăng mạnh mẽ sao?
Nghĩ tới đây, mục quang của Tô Tiểu Tiên hướng về phía Lăng Vân nhất thời trở nên nóng bỏng.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
217 chương