Kiếm Nghịch Thương Khung
Chương 68
Chỉ cần Huyền Thiên muốn thì một kiếm này có thể xuyên thấu qua trái tim của Dương Đỉnh Quân, hoặc là cổ họng cũng đủ giết chết hắn.
Máu tươi phun ra, thân thể Dương Đỉnh Quân bay về phía sau, bản thân bị trọng thương ngã ra bên ngoài lôi đài.
Trận chung kết thứ mười, Huyền Thiên đả bại Dương Đỉnh Quân đạt được thắng lợi, nổi tiếng nhất trở thành đệ nhất đệ tử ngoại môn.
Một kiếm gây trọng thương với Dương Đỉnh Quân này tới quá nhanh, trong lúc mọi người còn hoảng hốt thì Dương Đỉnh Quân đã thua, bản thân thì bị trọng thương ngã xuống lôi đài khiến mọi người đều bị khiếp sợ.
Trong đình đối diện ngọn núi, lão nhân tóc trắng đột nhiên đứng dậy, cả kinh nói:
- Tuyệt Ảnh kiếm pháp, không, đây không phải là chiêu thức của Tuyệt Ảnh kiếm pháp, nhưng là thậm chí còn tốt hơn cả Tuyệt Ảnh kiếm pháp.
Trong quảng trường ngoại môn, tất cả đệ tử ngoại môn đều khiếp sợ, xôn xao.
Huyền Thiên trong trận chung kết đột phá tu vị, nghịch chuyển tình thế, đánh trọng thương Dương Đỉnh Quân, đoạt được đệ nhất ngoại môn, tất cả chuyện này lọt vào mắt chúng đệ tử ngoại môn cơ hồ là không thể tưởng tượng nổi, không thể tin được.
Những đệ tử tinh anh lúc trước hô to "Dương sư huynh, vô địch. Dương sư huynh, đệ nhất! " lại càng không cách nào chấp nhận nổi.
Trong lòng bọn họ, trừ phi là cao thủ Tiên Thiên cảnh, nếu không, không ai có thể chiến thắng Dương Đỉnh Quâng, trong Võ Đạo cảnh, Dương Đỉnh Quân chính là tồn tại không thể chiến thắng, tồn tại vô địch.
Nhưng ỹ nghĩ này trong lòng bọn hắn lại bị Huyền Thiên vô tình phá vỡ.
Huyền Thiên không chỉ đánh bại Dương Đỉnh Quân, phá vỡ thần thoại không thể chiến thắng của hắn, hơn nữa tu vị của Huyền Thiên vẫn chưa đạt tới Võ Đạo cảnh thập trọng, chỉ có tu vị cửu trọng đã có thể vượt cấp đánh bại Dương Đỉnh Quân.
Kết quả như vậy, đối với ý niệm của những đệ tử sùng bái Dương Đỉnh Quân mà nói không thể nghi ngờ là một loại tàn phá, lập tức sụp đổ. Để tử ủng hộ Dương Đỉnh Quân đều mặt không có chút máu, thần thoại trong lòng vỡ tan, mà đệ tử ủng hộ Huyền Thiên sau khi khiếp sợ qua đi cũng bắt đầu truyền đến trận trận tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
- Hoàng sư huynh, đệ nhất! Hoàng sư huynh, đệ nhất!
- Hoàng sư huynh, đệ nhất! Hoàng sư huynh, đệ nhất!......
Đại lượng đệ tử ngoại môn điên cuồng hoan hô lên.
Thần thoại trong lòng bọn hắn đang kéo dài, kỳ tích đang kéo dài, truyền kỳ đang kéo dài, giải đấu bài danh kéo xuống màn che, Huyền Thiên đánh bại tất cả đối thủ, đoạt được đệ nhất khiến tâm tình của bọn hắn kích động thăng hoa, nhiệt huyết sôi trào, kích tình bắn ra bốn phía.
Trong hàng đệ tử ngoại môn, cảm xúc kích động nhất không ai qua được Mã HoàngTrong trận trận tiếng hoan hô, Mã Hoàng cơ hồ kích động đến nhảy dựng lên, Dương sư huynh thất bại, ba vạn lượng ngân phiếu mà Trịnh Ngọc Hồng mua toàn bộ đã rơi vào túi của hắn, lúc này hắn không chỉ không lỗ vốn, ngược còn kiếm lớn được hơn ba vạn lượng ngân phiếu.
- Hoàng sư huynh, ngươi là ngọn đèn chỉ lối của ta, chiếu rọi đường đi trong bóng tối, ta đối với ngươi kính ngưỡng như nước sông cuồn cuộn, không ngớt không dứt, giống như nước sông tràn lan, một phát không thể vãn hồi, ta muốn cúng bái ngươi - - !
Mã Hoàng kích động được quát to lên.
Bất quá, lập tức Mã Hoàng nghĩ đến, mua vị mua Dương sư huynh thắng kia chính là đệ tử cự đầu tu vị Võ Đạo cảnh thập trọng, trước đó hắn đã thua một vạn lượng bạc cho Lâm Đông liền muốn trốn nợ.
Lúc này người khác thua ba vạn lượng bạc cho hắn, khó tránh khỏi vị đệ tử cự đầu kia cũng quỵt nợ, vạn nhất khi quay về tìm hắn, đối mặt với sự áp bách của đệ tử cấp cự đầu Mã Hoàng cũng không dám phản kháng quá mức.
- Tam thập lục kế, tẩu vi thượng kế, hắn muốn tìm ta ta sẽ không để cho hắn cơ hội, ta ra ngoài lịch lãm rèn luyện mấy tháng, hắn muốn tìm ta cũng tìm không thấy, hắc hắc...
Mã Hoàng thầm nghĩ như vậy, lập tức liền xuyên qua đám đệ tử ngoại môn chằng chịt... sau khi bồi bạc cho mấy đệ tử mua Huyền Thiên thắng liền rời khỏi quảng trường.
Lo lắng trong nội tâm Mã Hoàng rất đúng, Trịnh Ngọc Hồng đã hối hận.
Ba vạn lượng bạc ah, ngay cả Dương Đỉnh Quân lịch lãm rèn luyện hai tháng ở bên ngoài cũng mới chỉ kiếm được hơn tám vạn lượng bạc, hiệu suất Trịnh Ngọc Hồng ra ngoài lịch lãm rèn luyện, đánh chết yêu thú phải chênh lệch gấp đôi với Dương Đỉnh Quân, ba vạn lượng bạc, ít nhất là thu hoạch hơn một tháng của hắn.
Tu vị Võ Đạo cảnh thập trọng, đan dược cần cho tu luyện là Tẩy Tủy Đan thượng phẩm, Ngưng Khí Đan, mỗi một khỏa cần 9000 lượng bạc, bạc Trịnh Ngọc Hồng kiếm được cũng không trụ nổi hắn tiêu hao, còn cần gia tộc trợ cấp mới có thể miễn cưỡng bảo trì, một tháng có ngoài hai mươi ngày có thể phục dụng đan dược tu luyện.
Ba vạn lượng bạc, đối với Trịnh Ngọc Hồng cũng là một khoản không nhỏ rồi.
Nhưng đợi đến khi Trịnh Ngọc Hồng muốn đổi ý, đi tìm Mã Hoàng thì đã sớm không còn thấy bóng dáng hắn, trên quảng trường ngoại môn, người ta tấp nập, hắn và Mã Hoàng vốn cũng không quen, căn bản không cách từ trong đám người này tìm ra được Mã Hoàng cả, huống chi, Mã Hoàng lúc này đã sớm chạy ra khỏi quảng trường rồi.
- Hắc hắc hắc hắc!
Hai người Lâm Vô Ảnh, Lý Ức Thường đều nở nụ cười, nói:
- Trịnh sư đệ, luận ánh mắt, ngươi so với chúng ta vẫn còn kém lắm, không nên coi thường Hoàng sư huynh, bỏ ra ba vạn lượng bạc mua một bài học, cũng coi như đáng giá.
Đệ tử cấp cự đầu bên cạnh đều nở nụ cười, tuy rằng bọn hắn lúc trước không ít đều coi trọng Dương Đỉnh Quân, nhưng cũng không tỏ thái độ, không giống Trịnh Ngọc Hồng, vì chứng minh cái nhìn của mình chính xác đã bỏ ra ba vạn lượng ngân phiếu, mua Dương Đỉnh Quân chiến thắng, hiện giờ bọn hắn đều đang vui vẻ cười nhạo Trịnh Ngọc Hồng.
Trịnh Ngọc Hồng sắc mặt tái nhợt, trong tiếng cười nhạo của các đệ tử cự đầu, mặt mũi hắn mất hết, Chu Đan bên cạnh cũng vẻ mặt nặng nề, vừa rồi nàng cũng như Trịnh Ngọc Hồng, son sắt nói Dương sư huynh sẽ giành được thắng lợi, nhưng Huyền Thiên lại dùng tình huống thực tế đánh vào mặt hai người bọn họ.
Bạch Triển Hạc nhìn Huyền Thiên, lẩm bẩm nói:
- Chỉ trong mấy tháng tu vị liền từ Võ Đạo cảnh tứ trọng, tăng vọt đến cửu trọng, mặc dù là Sở Phong sư huynh lúc trước cũng không có tốc độ tu luyện như thế a? Hoàng Thiên tiến vào tông môn, mấy năm trước một mực không hiển sơn lộ thủy, biểu hiện thường thường, vì sao mấy tháng này lại bộc phát nhanh chóng như thế? Chẳng lẽ, một khi thông suốt trong truyền thuyết thật sự tồn tại?
Ngọn núi đối diện!
Lăng Tinh Nguyệt đứng lên, nói:
- Gia gia, làm sao vậy?
Lão nhân tóc bạc nhấc tay phải lên sờ râu bạc nói:
- Kiếm kỹ hắn sử dụng đều là kiếm kỹ chiến đấu bổn tông không có.
Lăng Tinh Nguyệt cau mày nói:
- Chẳng lẽ là kiếm kỹ gia truyền?
Lão nhân tóc trắng lắc đầu nói:
- Không phải, chỉ sợ khắp thiên hạ đều không có loại kiếm kỹ này, đây là kiếm kỹ hắn tự nghĩ ra, dung hợp chiêu thức của Truy Phong kiếm pháp với ý cảnh của Tuyệt Ảnh kiếm pháp, lĩnh ngộ của kẻ này đối với Tuyệt Ảnh kiếm pháp tuyệt đối không chỉ đơn giản là lâm nguy kích phát đâu, hắn đã nắm giữ thuần thục ý cảnh của Tuyệt Ảnh kiếm pháp rồi.
Truyện khác cùng thể loại
240 chương
84 chương
113 chương
12 chương
320 chương
66 chương
147 chương
118 chương
11 chương
9 chương