Kiếm Nghịch Thương Khung
Chương 669
- Cho dù là vậy đi nữa, tổ tiên cũng sợ tuyệt thế võ học của ngài sẽ thất truyền, không chỉ truyền thừa võ học của hắn cho hậu bối, hơn nữa còn giấu ở một nơi khác, tổ tiên có nói, vạn năm sau khi thượng cổ thời đại chấm dứt, vào lúc thần châu đại địa đại hưng chi thế nhất từ trước tới nay thì khí vận thiên địa sẽ dần dần chuyển biến theo thượng cổ thời đại, vương giả xuất hiện lớp lớp, tới lúc đó, nếu như truyền thừa của Vạn Xuân Cốc vẫn còn tồn tại trên đời này thì có thể dựa theo tấm địa đồ này đi tìm nơi chôn giấu bí kíp mà năm đố tổ tiên đã chôn giấu, lấy được vương giả truyền thừa của ngài, tranh đoạt ngôi vị vương giả vô thượng.
Huyền Thiên nói:
- Mộc Kiếm Vương quả nhiên là người có tầm nhìn lâu dài, bất quá, phần địa đồ này có thể tìm được truyền thừa vương giả do tổ tiên của quý cốc lưu lại, cốc chủ đưa cho ta thế này không khỏi quá quý trọng rồi, theo như di huấn mà Mộc Kiếm Vương lưu lại thì bây giờ đúng là thời gian vạn năm đại hưng chi thế, quý cốc có thể tìm vương giai bí cấp của hắn lưu lại để tranh đoạt vị trí vô thượng vương giả, cốc chủ ngài cần gì phải đưa cho ta?
- Ai - - .
Mộc Trường Xuân thở dài một hơi, nói:
- Tổ tiên hiển nhiên không thể ngờ tới, Vạn Xuân Cốc cư nhiên sẽ xuống dốc tới mức độ này, không chỉ để thất truyền tuyệt học vương giai của hắn, mà ngay cả võ học thiên giai cũng đã thất truyền hết toàn bộ, Vạn Xuân Cốc đã trở thành một thế lực tứ phẩm, không còn nằm trong thượng phẩm thế lực của thần châu đại địa nữa, nơi mà tổ tiên lưu lại võ học bí kíp đã bị những người khác phát hiện.
- Bản cốc căn bản không có thực lực để tranh đoạt, ta lần này bị trọng thương mà quay về chính là vì mang theo bức địa đồ này mà đi tìm vương giả truyền thừa do tổ tiên lưu lại, nhưng lại gặp phải cường địch, tiểu hữu tư chất nghịch thiên, lai lịch tất nhiên cũng phi phàm, bản địa đồ này, đối với bản cốc mà nói vốn đã không có tác dụng gì, đưa cho tiểu hữu biết đâu lại có thể mang tới một hồi cơ duyên tạo hóa cho tiểu hữu cũng không chừng, nếu như bức địa đồ này của bản cốc có thể giao cho người bằng hữu như tiểu hữu thì cũng đủ rồi.
Thần sắc của Huyền Thiên khẽ ngẩn ra:
- Nơi chôn dấu bảo tàng Vạn Kiếm Chân Kinh của Mộc Kiếm Vương đã bị những cường giả khác phát hiện rồi sao? Cường giả có thể làm cho cốc chủ bị thương nếu khôn phải là cường giả thiên giai thì cũng là cảo thủ địa giai cảnh đỉnh phong, nói vậy sau lưng bọn họ, có lẽ không phải là thế lực bình thường chút nào.
- Một trong đương kim ngũ đại siêu cấp thế lực của thần châu đại địa - - Tây Vực Huyền Gia!
Ngữ khí của Mộc Trường Xuân hạ xuống:
- Bản cốc tranh không được, tiểu hữu cũng không cần đi trước một mình, có thể cầm địa đồ trở lại tông môn mời cường giả thiên giai ra mặt.
- Tây - - Vực - - Huyền - - Gia!
Chân mày của Huyền Thiên nhếch lên, đọc từng chữ một.
Trong thanh âm còn mang theo một tia cảm xúc kỳ lạ.
- Thiên thiếu, ngươi không phải là người của Tây Vực Huyền Gia đấy chứ?
Mộc Thanh Kiệt đứng một bên kinh hoảng hỏi.
Huyền Thiên cười khẽ, lắc đầu,- Yên tâm đi, ta không phải người của Tây Vực Huyền Gia! Cốc chủ, ngoại trừ Tây Vực Huyền Gia ra, có còn thế lực nào khác biết tới nơi chôn dấu bảo tàng võ học vương giai của tổ tiên quý cốc lưu lại hay không?
- Chắc là không có!
Mộc Trường Xuân nói:
- Những đại thế lực tiến vào trong sa mạc phía tây của tây vực chỉ có mỗi mình Tây Vực Huyền Gia mà thôi, hơn nữa cũng chỉ có một phần nhỏ tới đây thôi, phần lớn cường giả của Tây Vực Huyền Gia đều ở lại phía bắc của tây vực cố ý chế tạo sương mù, hấp dẫn những thế lực khác tiến tới.
Nói xong, Mộc Trường Xuân đẩy địa đồ về phía Huyền Thiên, nói:
- Tiểu hữu, bản địa đồ này tặng cho ngươi, đối với ngươi cũng chưa hẳn là chuyện tốt hoàn toàn, là tốt hay xấu thì còn phải xem lựa chọn cùng tạo hóa của chính bản thân mình.
- Đa tạ cốc chủ! Chẳng có việc gì trên đời này là vạn vô nhất thất cả, dù có nguy hiểm lớn hơn đi chăng nữa thì bảo đồ mà Mộc Kiếm Vương còn lưu lại cũng là bảo vật vô giá, nếu như ta có thể lấy được tuyệt học Vạn Kiếm Chân Kinh của tổ tiên quý cốc thì nhất định sẽ có phần của Vạn Xuân Cốc.
Huyền Thiên cầm lấy bản địa đồ, nói với giọng chắc nịch…
Đại thanh sơn! Nơi được đánh dấu trên bản đồ của mộc kiếm vương lưu lại, nơi cất giấu bảo tàng vạn kiếm chân kinh.
Nghe tên thì hẳn là nơi có lắm thảo mộc sinh trưởng, rất dễ khiến cho người ta liên tưởng tới một nơi hoa cỏ xanh tươi, cây cối rậm rạp….
Bất quá, cho dù là ai cũng không thể nghĩ tới, cái nơi nghe qua có vẻ như cỏ cây rậm rạp như đại thanh sơn này lại không nằm trong bất kỳ một phiến ốc đảo nào trong sa mạc phía tây của tây vực mà là nằm hẳn trong một sa mạc không có một ngọn cỏ.
Tây mộc lý sa mạc, là một trong số những sa mạc to lớn nhất trong phía tây của tây vực, cách ốc đảo chỗ Vạn Xuân Cốc một cái sa mạc cùng với một phiến ốc đảo khác nữa.
Sa mạc cách giữa hai nói đó chính là sa mạc lớn nhất ở phía tây - - Tây Tháp Tư sa mạc, phương viên rộng hơn mười vạn dặm, lại thêm một ốc đảo cực lớn nữa, nên khoảng cách giữa tây mộc lý sa mạc và Vạn Xuân Cốc ít nhất cũng phải hơn hai mươi vạn dặm.
Huyền Thiên sau khi lấy được địa đồ liền rời khỏi Vạn Xuân Cốc, hắn cũng không hề trở về Bắc Thần Các để tìm kiếm giúp đỡ mà là trực tiếp đi tới đại thanh sơn ở tây mộc lý sa mạc.
Bắc Thần Các ở sâu tận trong lãnh thổ, lại đi về một hồi nữa thì ít nhất cũng cần khoảng một tới hai tháng, hiện tại Tây Vực Huyền Gia đã đi tới tây mộc lý sa mạc rồi, đợi Huyền Thiên trở về Bắc Thần Các dẫn theo cứu binh tới nữa thì e là sẽ gặp cảnh trâu chậm uống nước đục mất.
Huống hồ gì, nếu như La Khiếu Dã còn chưa xuất quan thì Huyền Thiên về Bắc Thần Các một chuyến cũng chẳng kêu gọi huy động được cứu binh đáng kể gì, có mấy vị thái thượng trưởng lão tới thì Huyền Thiên thấy có cũng như không.
Tuy rằng thực lực của Huyền Thiên kém một chút, nhưng vận khí của hắn gần đây lại không kém chút nào, hơn nữa lại là một người linh hoạt, theo như kinh nghiệm đã đi qua di tích của hai vị vương giả vô thượng là Vạn Hoá Vương và Địa Linh Vương mà xem thì những nơi có lưu lại truyền thừa của vương giả vô thượng lưu lại hẳn là đều có uy áp vương giả chân chính, cầm cố chân nguyên của võ giả, thân thể của Huyền Thiên bây giờ thập phần cường đại, nếu như là cầm cố chân nguyên thì sở trường của hắn liền có thể phát huy ra được rồi, đủ để so sánh với siêu cấp cường giả vừa mới sơ nhập Thiên Giai, so với mộc trường xuân đi vào đại thanh sơn thì cũng tốt hơn rất nhiều.
Lá gan của Huyền Thiên từ trước tới nay đều không nhỏ tí nào, cho nên, biết rõ Tây Vực Huyền Gia có khả năng đã mò tới đại thanh sơn được rồi nhưng hắn vẫn là quyết định xông vào một lần.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
65 chương
236 chương
3 chương
71 chương
65 chương
831 chương