Kiếm Nghịch Thương Khung
Chương 532
- Hiên Viên cô nương, ở trong này gặp nàng thật sự vượt qua sự suy đoán của tại hạ.
Huyền Thiên đi thẳng đến bên cạnh Hiên Viên Sơ Tuyết, cách nàng hơn hai mươi mét mới bắt đầu chào hỏi.
So với lần trước gặp Hiên Viên Sơ Tuyết thì lần này Huyền Thiên nghiêm túc nhiều hơn, từ Tiểu Hổ trên người, hắn cũng biết thực lực của Hiên Viên Sơ Tuyết mạnh đến nỗi đáng sợ, tu vi cực cao, vượt quá sự tưởng tượng của Huyền Thiên.
Hiên Viên Sơ Tuyết cũng chỉ dùng một đạo ý niệm võ đạo, liền chặn được lực công kích kiếm cương khủng bố của Lục Mao Kiền Thi, hơn nữa liên tục chặn hơn mười lần, Huyền Thiên phỏng chừng, Hiên Viên Sơ Tuyết mặc dù không có thành tựu vương giả vô thượng, nhưng mà cũng là người mạnh nhất trong thiên giai cảnh đỉnh phong, chỉ sợ còn ở phía trên Túy kiếm Ông.
Tu vi hiện tại của Huyền Thiên so với Hiên Viên Sơ Tuyết, giống như thiên địa khác biệt, kém xa cũng hơn vạn dặm.
Nhớ tới lần đầu tiên gặp Hiên Viên Sơ Tuyết, bởi vì bộ dạng của nàng giống như một cố nhân kiếp trước hắn thích, còn muốn cua nàng, Huyền Thiên thật sự là xấu hổ, chỉ sợ bị đối phương nhìn xem như là một trò cười.
Tu vi của Hiên Viên Sơ Tuyết, thoạt nhìn giống như trước là tiên thiên cảnh lục trọng, Huyền Thiên nhìn không ra một chút không ổn nào, cũng không có cảm giác nàng có khí tức cường đại nào, dường như thật sự chính là một võ giả tiên thiên cảnh lục trọng.
Chẳng qua là Huyền Thiên thông qua Tiểu Hổ mới thấy được thực lực đáng sợ của nàng, mới biết được tu vi nàng bày ra, so với tu vi chân chính không biết thấp hơn bao nhiêu.
Chính là vì tu vi của Hiên Viên Sơ Tuyết vượt xa Huyền Thiên, cho nên Huyền Thiên mới nhìn không ra điểm nào không ổn.
Hiên Viên Sơ Tuyết mỉm cười, giống như chỉ có một đóa hoa nở trong đám hoa héo tàn, làm cho người ta kinh diễm:
- Ta đang đợi ngươi.
- Đợi ta?
Huyền Thiên có chút kinh ngạc, đồng thời cũng nghi hoặc: nàng làm sao biết ta muốn tới nơi này? Chẳng lẽ đã theo ta từ lúc sớm rồi sao?
Hiên Viên Sơ Tuyết khẽ gật đầu, nhẹ nhàng ngoắc Tiểu Hổ:
- Ta muốn đi tới một địa phương rất xa, Tiểu Hổ, ngươi cùng đi với ta, chỗ đó có thể giúp cho ngươi nhanh chóng trở nên cường đại.
"Tiểu Hổ chần chờ một chút, nhìn thấy Huyền Thiên cũng không nỡ rời xa, nhưng mà vẫn đi tới Hiên Viên Sơ Tuyết.
Huyền Thiên ở cùng một chỗ với Tiểu Hổ cũng đã hơn một năm, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, nhìn thấy Tiểu Hổ rời đi, cũng không muốn, Hiên Viên Sơ Tuyết giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hắn không biết lần gặp mặt tới là phải đến lúc nào.
- Hiên Viên cô nương, các ngươi muốn đi đâu? Là địa phương nào vậy?
Huyền Thiên hỏi.Ánh mắt của Hiên Viên Sơ Tuyết nhìn về bầu trời bao la ở phía Bắc:
- Là một địa phương cách đây rất xa, không có tại vùng đất Thần Châu, có nói cho ngươi thì ngươi cũng không có biết địa phương này đâu.
Nói xong, Hiên Viên Sơ Tuyết lại một lần nữa hướng Tiểu Hổ vẫy vẫy tay, Tiểu Hổ nhảy lên đầu vai của Hiên Viên Sơ Tuyết, Hiên Viên Sơ Tuyết bước đi, dường như cả vùng đất ở dưới chân nàng đang lui về phía sau.
Huyền Thiên có một loại ảo giác, dường như Hiên Viên Sơ Tuyết không có di chuyển, mà hắn và vùng đất ở dưới chân núi đang lui lại, bộ pháp này thật sự là quá mức quỷ dị, thật khiến cho người ta khó có thể lý giải.
Nhìn thấy đằng sau lưng của Hiên Viên Sơ Tuyết, tiểu hổ đang nâng đầu nhìn về phía Huyền Thiên, Huyền Thiên la lớn:
- Là cố hương của ngươi sao? Hiên viên cô nương!
Bộ pháp của Hiên Viên Sơ Tuyết quá mức thần kỳ, chỉ đi có vài bước liền ra khỏi tầm mắt của Huyền Thiên, chỉ để âm thanh từ xa truyền tới:
- Cố hương của ta còn xa hơn nhiều, Hoàng Thiên, ngươi hãy nỗ lực thêm đi, địa phương ta tới, có một ngày nào đó ngươi cũng có năng lực đến được đó!Âm thanh theo gió phiêu tán đi, Huyền Thiên nhìn về phương Bắc thật lâu cũng không động đậy, hai lần gặp Hiên Viên Sơ Tuyết, thời gian cũng không dài, giống như con mắt nháy một cái, nhưng mà hình ảnh của Hiên Viên Sơ Tuyết đã khắc sâu trong lòng Huyền Thiên, không có cách nào làm phai mờ sự in dấu đó.
Đột nhiên, trong mắt Huyền Thiên lộ ra vẻ cả kinh, phương hướng Hiên Viên Sơ Tuyết biến mất chính là phía Bắc, phương hướng đó là nơi sâu nhất ở trong Thú Hoang….
- Nàng nói muốn đi đến một nơi vô cùng xa, không có ở trên vùng đất Thần Châu này, chẳng lẽ… lời đồn đãi cổ xưa là sự thật, ở trong Thú Hoang vô cùng vô tận, còn một bầu trời rộng lớn khác hay sao…?
Huyền Thiên lẩm bẩm thì thầm. - Cần phải nỗ lực! Cần phải nỗ lực! Nơi Hiên Viên Sơ Tuyết có thể đi, thì sau này ta cũng sẽ nhất định đi đến đó được!
Trong lòng Huyền Thiên âm thầm kiên định tâm niệm, nắm chặt quả đấm. Tiểu Hổ đi rồi, trong lòng của Huyền Thiên có chút mất mác, đồng thời cũng đại biểu cho việc bên người mất đi một lực chiến đấu cường đại, sau này có nguy hiểm gì, cũng chỉ có một mình hắn đối mặt.
Huyền Thiên ôm tâm tình phiền muộn, trong lúc đó nổi lên hứng thú luyện kiếm, từ ‘Không gian giới chỉ’ lấy ra một thanh bảo kiếm cấp trung phẩm, trên chuôi kiếm có khắc tên là - - Lôi Ngân.
Đây là một chuôi bảo kiếm địa cấp trung phẩm là một trong bảo khí đứng đầu, có một loại khí tức tang thương cổ xưa, dường như có phủ đầy bụi một chút cũng không có thêm được mấy tháng tuổi, Huyền Thiên từ trên ‘Lôi Ngân Kiếm’ cảm nhận được khí tức của thượng cổ Lôi cung, đây là trọng bảo lấy từ thượng cổ Lôi cung.
Lôi Ngân Kiếm ở trong tay Huyền Thiên, phát ra hào quang rực rỡ, kiếm quang khẽ động, một đạo kiếm quang chém ra.
Kiếm quang hội tụ thành ba viên hình câu cực lớn, từng đường kính đều to hơn mười trượng, giống như viên thu nhỏ lại thành ngôi sao, rơi trên mặt đất, kiếm thế đáng sợ có thể hủy thiên diệt địa, nơi nào nó đi qua, cát bay đá chạy, cuồng phong nổi lên bốn phía.
Nhị thập tứ tinh tương kiếm là phần khởi đầu của -- Tam Tinh Tương, Nhị thập tứ tinh tương kiếm này là một trong những chiêu bình thường nhất, nhưng mà từ trong tay Huyền Thiên thi triển ra, uy lực lại không giống người bình thường.
Uy lực kiếm kỹ cùng cường độ kiếm ý đúng là có quan hệ trực tiếp, mặc dù tu vi của Huyền Thiên mới là địa giai cảnh nhị trọng, nhưng đã sớm lĩnh ngộ được kiếm ý tứ giai, tương đương với ý chí của cường giả địa giai cảnh lục trọng, Tam Tinh Tương ở trong tay của Huyền Thiên, so với cường giả địa giai cảnh tứ giai đương nhiên là cường đại hơn nhiều.
Tam Tinh Tương hầu như trào ra bên ngoài hơn hai ngàn bước, kiếm quang sắc bén chém ra ba đường khe rãnh ở trên mặt đất, bất luận ở phía trước là đá lớn kiên cố hay là cây đại thụ, đều bị một kiếm này phá hủy, thẳng đến khi lao ra bên ngoài một ngàn bước, uy lực mới suy yếu đi đến nỗi không có cách nào phá hủy được cây cối hay mặt đất, nhưng vẫn cuồng phong kịch liệt như trước, thổi bay mộ chút bụi đất lá cây, một mực thổi ra tới bên ngoài hai ngàn bước.
Tam Tinh Tương vừa mới biến mất, kiếm thuật của Huyền Thiên liền biến đổi, hóa thành Bắc Đẩu Tương, trăm ngàn đạo kiếm quang phóng lên trời, ở trên bầu trời đan xen vào sao trời, vô số ánh sao lấp lánh, trong đó có bảy ngôi sao cực lớn, sắp xếp giống như thất tinh Bắc đẩu, từ trên trời giáng xuống.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
164 chương
22 chương
37 chương
261 chương
52 chương