Nhưng mà hiệu quả cũng cực lớn, có thể khiến cho mọi người trong Hoàng gia trong vòng mấy tháng, có thể khôi phục tu vi đến tiên thiên cảnh cửu trọng, thậm chí là tiên thiên cảnh thập trọng. Cánh cửa thứ hai mở ra, tại trên bầu trời bao la rộng lớn kia, Huyền Thiên đang ngồi ở trên lưng Tiểu Hổ phi hành. Trong lòng Huyền Thiên luôn cảm thấy khó hiểu, vì sao Hiên Viên Sơ Tuyết không nói tiếng nào mà im lặng rời đi, ngay cả yêu thú của nàng là “Tiểu Hổ” cũng mặc kệ không mang đi mà để lại. Những ngày này, trong đầu Huyền Thiên luôn xuất hiện thân ảnh của Hiên Viên Sơ Tuyết, hắn muốn gặp lại Hiên Viên Sơ Tuyết, nhưng mà hiện tại chỉ có thể thuận theo ý trời. Nhưng mà! Có Tiểu Hổ ở bên cạnh thật là tốt, ta cũng giống như Vũ trưởng lão có được một đầu yêu thú cho mình, có thể mang theo ta bay lượn ở trên bầu trời, ách mặc dù Tiểu Hổ không phải của ta, nhưng hiện tại Hiên Viên Sơ Tuyết không có ở đây, coi như là của ta đi, trong lòng Huyền Thiên nghĩ đến đó thì trên mặt lại mỉm cười. Cưỡi Hắc Lân Mã, cũng phải cần đến bốn năm ngày mới có thể từ Bắc Mạc huyện chạy tới Thiên Kiếm Tông, mà Tiểu Hổ phi hành thì chỉ mất thời gian có nửa ngày mà thôi. Hiện tại còn mười dặm nữa là đến Thiên Kiếm Tông, Huyền Thiên để cho Tiểu Hổ hạ xuống mặt đất, giống như lúc trước để cho Tiểu Hổ nhỏ đi, ngồi ở trên đầu vai, bằng không mang theo một con cọp lớn dài hai thước, thật sự là làm người khác chú ý. Về phần Tiểu Hổ là yêu thú gì, mà ngay cả Huyền Hồng cũng không nhận ra, thì người Thiên Kiếm Tông, cơ bản không thể nào có người nào nhận ra được, huống chi, có người nhận ra cũng không sao, Huyền Thiên cũng đang muốn biết, rốt cuộc Tiểu Hổ là thuộc loại yêu thú gì? Vì sao cũng cùng là yêu thú, mà nó có thể đánh chết yêu thú có trình độ cao hơn nó rất nhiều! Huyền Thiên là đệ tử trọng yếu, cho nên lúc trở lại Thiên Kiếm Tông, không cần người đi đưa tin, trực tiếp đi về phía sau ngọn núi Nguyên Linh cốc của Thiên Kiếm Tông. Huyền Thiên vừa mới ở bên ngoài Thiên Kiếm Tông mười dặm, Mạc Lưu Hành đã đi tới Nguyên Linh cốc, trực tiếp yên lặng tiến vào Tĩnh Trần Lâu. Lăng Dật Trần vừa nhìn thấy Mạc Lưu Hành đi tới, lại lộ ra vẻ mỉm cười, nói: - Chỉ còn có hai ngày là tới hội võ tứ đại tông môn, Huyền Thiên cuối cùng cũng sẽ trở lại. Mạc Lưu Hành bất ngờ nói: - Tình hình của hội võ tứ đại tông môn như thế nào rồi? Lăng Dật Trần nói: - Bản tông hiện giờ cực kỳ bất lợi, Thần đao môn đã có một Kinh Vô Bại, nửa tháng trước, thiên tài yêu nghiệt Phách Đao Kim Liệt của bọn họ cũng đột phá lên tiên thiên cảnh thất trọng, lấy thực lực của hắn, chỉ sợ chỉ có tiên thiên võ giả cảnh cửu trọng mới đối phó nổi hắn, nếu không thì hắn có rất ít địch thủ, nửa năm trước Cốc Không Minh của Lăng Văn Tông, đã đột phá lên tiên thiên cảnh cửu trọng, ba tháng trước Mông Thế Trùng của Phách Quyền Phái, cũng đã đột phá lên tiên thiên cảnh cửu trọng, còn Bạch Ngọc Thiện, bế quan mấy tháng, ba ngày trước mới đột phá lên tiên thiên cảnh cửu trọng, lần hội võ của tứ đại tông môn này, thì tình hình của bổn tông cực kỳ không ổn! Mạc Lưu Hành nói: - Xem ra Bạch Ngọc Thiện nếu muốn thắng Cốc Không Minh Cùng Mông Thế Trùng, đúng là quá khó khăn, nhưng mà, hắc hắc bổn tông cũng không phải là không có hy vọng, Hoàng Thiên ở dãy núi Lôi Đình đã lấy được kỳ ngộ, tu vi đã đột phá đến tiên thiên cảnh lục trọng rồi. - Nhanh như vậy sao? Thời gian mới có hơn một tháng thôi mà! Lăng Dật Trần thần sắc cả kinh, lập tức lại nói: - Cốc Không Minh, Mông Thế Trùng cũng không phải là Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây, mặc dù Hoàng Thiên bước vào tiên thiên cảnh lục trọng, nhưng cảnh giới còn thua xa bọn họ ba cấp phải cao hơn thì mới có hy vọng, aizz, thật là khó khăn quá đi. Mạc Lưu Hành cười thần bí, nói: - Sư huynh, ngươi không phải luôn đối với Hoàng Thiên tràn đầy hy vọng mà, tại sao giờ phút này lại nản lòng rồi, từ nửa tháng trước, Hoàng Thiên ở dãy núi Lôi Đình, cũng đã chém chết một cao thủ tiên thiên cảnh cửu trọng, cũng chính là đại cừu nhân của ngươi, cháu nội của Hoành Chính Dương, Thiếu chủ Hoành Tiệm Vân của Tiêu Diêu Kiếm Tông. - Cái gì? Lăng Dật Trần sắc mặt đại biến. Mạc Lưu Hành nói: - Sư huynh không cần phải giật mình, Hoành Tiệm Vân cùng với hai người hầu của hắn, đều bị giết chết, thi thể cũng đã bị hủy, bên cạnh Huyền Thiên còn mang theo một đầu yêu thú, con yêu thú này chỉ là yêu thú tứ cấp hạ giai, nhưng mà thực lực cũng vô cùng cường đại, tu vi của Hoành Tiệm Vân cùng với hai người hầu đều là tiên thiên cảnh cửu trọng, đều bị yêu thú đánh chết. Lăng Dật Trần kinh ngạc nói: - Yêu thú gì thế? Mạc Lưu Hành lắc đầu: - Đệ nhận biết chủng loại của yêu thú không dưới ba nghìn con, nhưng mà, thực sự chưa bao giờ thấy qua con yêu thú này, cũng chưa từng nghe nói qua là một con Hắc Hổ lại có thể mọc cánh, hơn nữa còn có thể biến lớn biến nhỏ, lúc nhỏ thì nhìn giống như một con mèo đen, thật sự là kỳ quái. - A - - ! Lăng Dật Trần có chút suy tư, nói: - Dãy núi Lôi Đình ở bên trong Thú Hoang, mà Thú Hoang thì vô cùng rộng lớn, hơn mười vạn dặm xung quanh đều là địa bàn của yêu thú, bên trong có khả năng dị thú ở thời thượng cổ sinh sống, so với yêu thú bình thường thì lợi hại hơn rất nhiều, ngươi nói Hắc Hổ sao, khả năng chính là thế hệ sau của dị thú thời thượng cổ đó, sư đệ Hoàng Thiên làm sao có thể giết được người của Tiêu Diêu Kiếm Tông được chứ? - Có khả năng đây là mối thù cũ, có thể lúc Hoàng Thiên ở thành Tiềm Uyên tham gia hội đấu giá đoạt món đồ mà Hoành Tiệm Vân muốn có, vừa ra thành, Hoành Tiệm Vân liền dẫn theo hai người hầu đuổi theo, nhưng tốc độ của Huyền Thiên cực kỳ nhanh, đã bỏ xa ba người, sau khi tiến vào bên trong dãy núi Lôi Đình, trên tay hắn có tàng bảo đồ, tiến vào chỗ nguy hiểm, đệ không có đi vào, về sau Hoành Tiệm Vân mang theo một đám võ giả Tiêu Diêu Kiếm Tông, triển khai tìm kiếm ở bên ngoài dãy núi Lôi Đình, sau một hồi bận rộn, mười ngày sau, mới rút, sau đó Hoành Tiệm Vân vẫn tiếp tục dẫn theo hai người hầu tiến vào trong rặng núi Lôi Đình để tu luyện “Chân lôi kiếm quyết”, lại qua mười ngày nữa, đệ không biết Hoàng Thiên làm cái gì mà từ nơi chỗ hắn đang đứng ở dưới lòng đất phát ra một cột sáng phóng lên trời. Liền nhìn qua, mà lúc ấy Hoành Tiệm Vân đang ở phụ cận luyện kiếm, hai người hầu đi cùng cũng bị cột sáng hấp dẫn liền đi tới, thì đụng phải Hoàng Thiên, kết quả là để mạng lại. Đang nói chuyện, khóe miệng của Mạc Lưu Hành luôn nở nụ cười, tâm tình rất vui vẻ. Lăng Dật Trần nói: - Không có để lại cái gì hả? - Không có! Mạc Lưu Hành lắc đầu: - Thi thể của ba người đều bị yêu thú Hắc Hổ ăn mất, nhưng mà lúc ấy còn có một nữ nhân kỳ quái ở đó. Lăng Dật Trần nói: - Cái gì có nữ nhân ở đó sao?