Kiếm Nghịch Thương Khung
Chương 1400
Mà Lôi Chi Thánh Đỉnh thì lại tiếp tục truy kích vị hoàng giả Vân Châu kia, trong Lôi Chi Thánh Đỉnh có một người thu nhỏ do Huyền Thiên tạo ra, là một lôi điện tiểu nhân, chính là lôi đình nguyên thần.
Lực lượng nguyên thần cường đại có thể tự mình ngăn cản một mặt.
Hai người tách nhau ra mà chạy, chỉ cần chạy ra hơn hai mươi dặm, chỉ cần ly khai ra khỏi phạm vi giam cầm của thánh đỉnhHoàng giả nhất cấp thuấn di thì cho dù Huyền Thiên có thực lực mạnh hơn gấp bội thì cũng không thể đuổi theo được.
Nhưng mà hai người lại tính toán nhầm mất rồi, bọn họ một người đều không trốn không thoát được.
Huyền Thiên đem Hỗn Độn Thánh Đỉnh cùng Lôi Chi Thánh Đỉnh tách ra truy kích, hai cái thánh đỉnh đều có hiệu quả giam cầm hư không, bọn họ cho dù có trốn như thế nào thì đều không thể thuấn di được.
Hơn nữa tốc độ của Huyền Thiên còn nhanh hơn so với bọn hắn, khoảng cách của hai tôn thánh đỉnh cùng hai vị hoàng giả Thần Châu càng lúc càng đến gần.
- A ----!
Thủ lĩnh hoàng giả Vân Châu phẫn nộ gầm hét lên, hắn đã cùng đường nên quát lên:
- Huyền Thiên, ngươi nhất định phải chết, ma môn ở Vân Châu vô cùng khổng lồ, hoàng giả như mây, chuẩn Đế có vài vị, ngươi có chạy trốn đến chân trời góc biển thì cũng không thể sống được, đường sống duy nhất của ngươi chính là đưa hai tôn thành đỉnh hiến cho bổn hoàng thì bổn hoàng có thể tha cho ngươi một mạng, mang thánh đỉnh trở lại Vân Châu rồi nói dối rằng ngươi đã chết rồi, đây chính là con đường sống duy nhất của ngươi….!
Trong lòng Huyền Thiên giật mình, thật không ngờ ma môn Vân Châu lại cường đại như vậy, Chuẩn Đế có vài người, chuẩn đế ở Trung Châu đại địa cũng cực kì hiếm thấy như vậy, theo Huyền Thiên biết được thì chỉ có ngũ đại siêu cấp thế gia Phong Vân, Hoàng Phủ, Chiến, Lục, Vệ thì mới có chuẩn đế tồn tại.
Hôm nay hắn bị ma môn Vân Châu theo dõi thì thật đúng là một cái phiền toái lớn.
Thấy Huyền Thiên không có trả lời thì hoàng giả Thiên Châu còn tưởng rằng đã thuyết phục được Huyền Thiên nên nói tiếp:
- Cho dù ngươi có giết sạch chúng ta thì ngươi cũng không thể giữ được thánh đỉnh, hoàng giả ma môn ta nhiều như mây, có rất nhiều rất nhiều người đi tới Thiên Châu, ngươi chém chết một vị hoàng giả ma môn thì cũng là tội nghiệt thiên đại, không chỉ có ngươi không tránh khỏi tội chết mà tất cả thân nhân và bằng hữu của ngươi cũng đều sẽ không bỏ qua, đây chính là nguyên tắc làm việc của ma môn chúng ta -- chém tận giết tuyệt, ngươi đem hai tôn thánh đỉnh dâng hiến cho ta thì ngươi có thể sống sót, Thiên Châu không có việc gì, Thần Châu cũng không còn việc, thân nhân và bằng hữu của ngươi cũng đều không có việc gì cả, một bên là sống, một bên là chết, ngươi phải biết lựa chọn như thế nào.
- Lựa chọn của ta thì sao ngươi có thể hiểu được chứ.
Từ trong Hỗn Độn Thánh Đỉnh truyền ra tiếng hừ lạnh của Huyền Thiên.
Hưu ----!
Một lời vừa thốt thì một đạo hỗn độn kiếm khí u tối dữ dội chém ra.
Hỗn Độn Thánh Đỉnh cách hoàng giả Vân Châu không đến ngàn mét, một kiếm chém xuống thì tự nhiên là có hiệu quả.
Cương khí hộ thể của hoàng giả Vân Châu trong nháy mắt bị nghiền nát, hỗ độn kiếm khí chém nát huyết nhục của hắn, chém phá gân cốt của hắn, trong nháy mắt liền bị trọng thương.
- Vào đi --!
Bàn tay to của Huyền Thiên nhấc lên, một cương nguyên đại thủ duỗi ra đem thủ lĩnh hoàng giả Vân Châu bị trọng thương bắt bỏ vào trong Hỗn Độn Thánh Đỉnh.
Trong nháy mắt Huyền Thiên liền liên tục ra tay phong ấn khiếu huyệt của hoàng giả Vân Châu, chi lực áo nghĩa triệt để trấn áp trong Hỗn Độn Thánh Đỉnh.
Người này giữ lại còn có chút lợi ích, muốn đối phó với ma môn Vân Châu thì trước hết phải hiểu rõ về ma môn Vân Châu, chỉ có thể ra tay từ trên người người này.
Bên kia, hoàng giả Vân Châu sử dụng thương thực lực còn kém so với thủ lĩnh này một bậc nên trực tiếp bị nguyên thần lôi đình khống chế Lôi Chi Thánh Đỉnh đâm tới chia năm xẻ bảy, đi đời nhà ma. Đến giờ phút này thì ba hoàng giả trúng hỏa chủng thiên hoa cũng lần lượt tử vong.
Lục đại hoàng giả Vân Châu vây giết Huyền Thiên, chết năm còn có một người bị Huyền Thiên trấn áp trong hoàng giả Vân Châu, cũng là tùy thời có thể giết chết, có thể nói được là toàn quân đều bị diệt.
Còn năm vị hoàng giả Vân Châu khác thì lại bị ngũ đại hoàng giả Thiên Châu Long Thiên Du, Liễu Yên Trần, Khúc Thanh Tiểu, Hỏa Mục Trần, Hỏa Mạch Phần vây khốn, không thể thoát ra ngoài nên sắc mặt nguyên một đám đều khẩn trương, thần sắc sợ hãi.
Huyền Thiên hạ một cái ý niệm trong đầu, Tam Nhãn đang đứng xem cuộc chiến phía xa xa lập tức vô cùng sung sướng liền chạy tới.
Sau đó Huyền Thiên đi thẳng tới phía năm vị hoàng giả Vân Châu khác.
Năm vị hoàng giả Vân Châu nhìn thấy hai tôn thánh đỉnh lại cùng tụ hợp lại một chỗ, xông tới hướng bọn hắn nên nguyên một đám đều hồn kinh đảm tang, liều mạng công kích muốn xung đột sự vây quanh của ngũ đại hoàng giả Thiên Châu.
Trong lúc nhất thời thì áp lực của bọn người Long Thiên Du tăng mạnh lên.
Nhưng mà bọn họ cũng biết những hoàng giả này không thể trốn ra được, tin tức Thiên Châu tốt nhât là không cần phải truyền về lại Vân Châu, toàn quân này bị diệt thì sẽ tạo thành một loại không khí thần bí khiến cho ma môn Vân Châu không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chém chết toàn bộ những hoàng giả này, sau đó lại diệt sạch Âm Minh cốc thì ma môn Vân Châu đối với Thiên Châu sẽ mất đi một con mắt, liền thành một mảnh đen tối.
Cho nên năm vị hoàng giả Thiên Châu bên Long Thiên Du cũng là liều mạng dùng toàn lực ngăn cản hoàng giả Vân Châu thoát khỏi vòng vây.
Nhưng hoàng giả Vân Châu liều mạng nên trong lúc nhất thời bọn họ không thể ngăn cản nổi liền lập tức bị đánh lui, trận pháp bị nghiền nát.
Đang lúc ngũ đại hoàng giả Vân Châu mừng rỡ muốn thuấn di mà chạy thì một cỗ khí tức mạnh mẽ phô thiên cái điện mà đến, trong nháy mắt liền bao phủ không gian xung quanh hơn hai mươi dặm.
Huyền Thiên đến rồi.
Hai tôn thánh đỉnh vừa tớn thì hy vọng chạy trốn của ngũ đại hoàng giả Vân Châu đã tan biến hoàn toàn.
Có sự tương trợ của ngũ đại hoàng giả Thiên Châu bên Long Thiên Du thì việc chém chết ngũ đại hoàng giả Vân Châu cũng giống như chém dưa thái rau mà thôi.
Rất nhanh, ngũ đại hoàng giả Vân Châu đều lần lượt tử vong.
Mười hai đại hoàng giả Vân Châu, toàn bộ đều chết trong một trận này.
Bọn họ tiến đến Thiên Châu, tự cho là cao cao tại thượng, nhìn bất luận kẻ nào tại Thiên Châu cũng đều như dế chũi, hai lúa.
Bọn họ chưa từng nghĩ qua bọn họ sẽ chết như một con dế nhũi trong tay một con dễ nhũi.
Võ giả Thần Châu ở trong mắt võ giả Thiên Châu cũng chỉ là dế chũi nên Huyền Thiên ở trong mắt hoàng giả Vân Châu tự nhiên cũng là dế chũi trong dế chũi, hai lúa trong hai lúa.
Tam Nhãn đã chạy vội tới, lần lượt thi thể của hoàng giả Vân Châu đều bị nó ăn vào bụng, cả ba người bị đốt chết cũng không ngoại lệ.
Trừ bỏ thủ lĩnh hoàng giả Vân Châu bị trấn áp trong Hỗn Độn Thánh Đỉnh ra thì mười một hoàng giả Vân Châu khác, toàn bộ đều bị Tam Nhãn ăn hết, bảo khí cùng vật phẩm trên người bọn họ cũng đều bị phun ra.
Truyện khác cùng thể loại
603 chương
7 chương
71 chương
2672 chương
126 chương
18 chương
67 chương
123 chương