Kiếm Nghịch Thương Khung
Chương 112
Không có sử dụng kiếm ý, không có sử dụng Tiên Thiên chân khí, Huyền Thiên chỉ dùng lực lượng thuần túy, hơn nữa mới sử dụng một phần ba lực lượng.
Thực lực của Huyền Thiên chỉ vận dụng không tới một phần mười, cũng không phải võ giả Tiên Thiên cảnh nhất trọng có thể ngăn cản được.
Mấy đệ tử Lăng Vân Tông không biết Huyền Thiên vận dụng mấy thành lực lượng, nhưng mà một kiếm chặt đứt trường đao trong tay tên đệ tử Tiên Thiên cảnh nhất trọng, hơn nữa còn làm hắn trọng thương, mấy đệ tử Lăng Vân Tông còn thừa lại cảm thấy khiếp sợ.
Mặc dù " Vũ sư huynh " có tu vi Tiên Thiên tam trọng cảnh, cũng nhịn không được mà mở to mắt, Huyền Thiên chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh nhất trọng nhưng lại có thể nhanh chóng đánh bại Tiên Thiên cảnh nhất trọng, phần thực lực này ít nhất là võ giả Tiên Thiên cảnh nhất trọng đỉnh phong, cơ hồ có thể so sánh với võ giả Tiên Thiên cảnh nhị trọng.
Trong cùng cảnh giới, có thể bằng thực lực ngang nhau vượt qua tuyệt đại đa số võ giả cũng được công nhận là thiên tài.
Trong cùng cảnh giới tồn tại cao cấp nhất càng là thiên tài trong thiên tài, võ giả Tiên Thiên cảnh nhất trọng thiên hạ có bao nhiêu? Nhiều vô số kể, mà thực lực cao cấp nhất ngàn không được một, vạn không được một.
Huống chi tu vi của Huyền Thiên còn không có đạt tới Tiên Thiên cảnh nhất trọng đỉnh phong, tu vi " Vũ sư huynh " vượt qua hắn hai cảnh giới, tự nhiên nhìn ra được.
Mấy đệ tử Lăng Vân Tông không ngờ sư đệ của bọn họ bị một kiếm của Huyền Thiên đánh trọng thương tới mức không bò dậy nổi, lực chú ý nhìn qua Huyền Thiên.
- Keng...
Trừ " Vũ sư huynh " ra thì ba đệ tử Lăng Vân Tông khác lập tức xuất vũ khí, nhảy lên phía trước, ba người xếp thành một hàng, vũ khí chỉa vào Huyền Thiên, thành xu thế vây kín.
Hai tên Tiên Thiên cảnh nhị trọng vũ khí đều là kiếm, một tên khác là Tiên Thiên cảnh nhất trọng chính là trường đao, vũ khí ba người đều lóe sáng, chất liệu phi phàm, hiển nhiên đều là danh khí.
Về phần " Vũ sư huynh " thì không có động thu, hắn với tư cách một trong mười đại đệ tử nội môn của Lăng Vân Tông, hiển nhiên tự trọng thân phận, khinh thường ra tay với Tiên Thiên nhất trọng cảnh Thiên Kiếm Tông, hơn nữa trong mắt hắn ba thủ hạ đối phó Huyền Thiên đã đủ.
" Vũ sư huynh " lạnh lùng cười cười, nói:
- Rất tốt, tiểu tử Thiên Kiếm Tông, ngươi dám ở trước mặt Vũ Nguyên Chiếu ta đả thương đệ tử Lăng Vân Tông, vốn muốn ngươi hiếu kính ta, ta còn có thể cân nhắc lưu ngươi một cái mạng, hiện tại xem ra không cần rồi, tiện mệnh của ngươi hôm nay sẽ mất, vĩnh viễn mai táng trong Thú Hoang Sơn Mạch.
Huyền Thiên mỉm cười, lạnh nhạt nói:
- Chỉ giáo huấn một con chó điên không biết sống chết mà thôi, Vũ Nguyên Chiếu, ngươi là ai? Cũng dám khoa tay múa chân trước mặt ta.
- Làm càn!
Một đệ tử Tiên Thiên cảnh nhị trọng hét lớn lên, nói:
- Vũ sư huynh là một trong mười đại đệ tử nội môn của Lăng Vân Tông, ngươi thật sự là cô lậu quả văn.
- Lăng Vân Tông sao? Hừ...
Huyền Thiên ánh mắt lạnh lẽo, lạnh giọng nói:
- Thì tính sao? Ta không có quen các ngươi, các ngươi lại nhảy ra vung tay vung chân với ta, muốn đoạt tài vật, hại tính mạng của ta, không phải chó điên thì là cái gì, quỳ xuống dập đầu nhận tội xin lỗi, hôm nay ta sẽ tha cho các ngươi một lần, nếu không, kết quả của các ngươi sẽ giống lời các ngươi vừa nới lúc nãy.
Tục ngữ nói, cùng một cấp bậc kết giao với nhau, như Huyền Thiên là đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Tông, mà Vũ Nguyên Chiếu thân là một trong mười đại đệ tử nội môn của Lăng Vân Tông, Huyền Thiên cho dù không biết hắn cũng phải nghe qua tên của hắn.
Nhưng mà Huyền Thiên lúc vừa vào Thiên Kiếm Tông chỉ là đệ tử ngoại môn, ngay cả tên mười đại đệ tử nội môn Thiên Kiếm Tông còn không nhớ rõ, làm gì mà nhận ra Vũ Nguyên Chiếu là đệ tử Lăng Vân Tông cơ chứ?
Thiên Kiếm Tông cùng Lăng Vân Tông âm thầm tranh đấu đã lâu, tuy là đệ tử ngoại môn và khác tông môn, chạm mặt rất ít, nhưng Huyền Thiên cũng biết quan hệ gần đây của Thiên Kiếm Tông cùng Lăng Vân Tông, âm thầm như nước với lửa, đấu tranh kịch liệt.
Hai đại tông môn vì tranh giành nhau, đệ tử nội môn mất tích, hạ lạc không rõ, mặc dù không có cái gì chứng minh, nhưng đoán cũng đoán ra, hai đại tông môn đang ám đấu.
Huyền Thiên một thân một mình, mới tiến vào Tiên Thiên cảnh nhất trọng, bị năm đệ tử nội môn của Lăng Vân Tông ngăn cản, trong đó còn có một trong mười đại đệ tử nội môn, đối với mấy đệ tử Lăng Vân Tông, ý nghĩ như thế nào Huyền Thiên làm sao không rõ?
Đồ vật Huyền Thiên bọn chúng sẽ lấy, mạng của Huyền Thiên chín thành là bọn chúng cũng muốn, trong Thú Hoang Sơn Mạch này, giết người diệt khẩu, cho dùy sau lưng Huyền Thiên có đại bối cảnh, ai có thể duy trì hắn đây?
Huống chi chết ở trong Thú Hoang Sơn Mạch thì không ai tìm ra được, cho dù Thiên Kiếm Tông tra ra năm người Vũ Nguyên Chiếu đi tới Thú Hoang Sơn Mạch, chỉ có thể hoài nghi, không có chứng cớ gì cả, căn bản không cách nào xác thực.
Huống hồ võ giả Thú Hoang Sơn Mạch không chỉ có năm người Vũ Nguyên Chiếu, càng khó duy trì kết quả.
Về phần chuyện năm người đối phương giết người diệt khẩu, Huyền Thiên tạm thời không có suy nghĩ nào, mà Vũ Nguyên Chiếu là đại đệ tử nội môn của Lăng Vân Tông, khẳng định có trưởng lão nội môn của Lăng Vân Tông thu hắn làm đệ tử chân truyền, Vũ Nguyên Chiếu xảy ra vấn đề gì, Lăng Vân Tông sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lại nói duy nhất một lần mất tích năm đệ tử nội môn, trong đó thậm chí còn là một đệ tử nội môn, Lăng Vân Tông nhất định sẽ tra rõ, thật muốn tra rõ Huyền Thiên là đối tượng bị hoài nghi.
Cho nên vì ngăn ngừa hắn tức giận, Huyền Thiên không cần phải lấy tính mạng của năm người này, cũng không phải kẻ tìm niềm vui trong quá trình giết người.
Trái lại trong nội tâm Huyền Thiên vẫn hy vọng người trong thiên hạ ít tranh đấu, ít cực khổ, nhiều hạnh phúc.
Nhìn thấy người khác hạnh phúc, sung sướng, Huyền Thiên cũng không đố kỵ, trong nội tâm sẽ vui mừng.
Nhìn thấy người khác bi thảm, thống khổ, Huyền Thiên cũng không hả hê, trong nội tâm sẽ cảm thấy đau lòng.
Đương nhiên những chuyện này Huyền Thiên không thể làm gì người ta, điều kiện tiên quyết là không chọc tới Huyền Thiên.
Huyền Thiên tự hỏi không phải người tốt lành gì, nếu có người chọc tới hắn, đó chính là địch nhân của hắn, đối với địch nhân hắn sẽ không nhân từ, chỉ biết dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết đối phương, không để cho đối phương có cơ hội trở tay, địch nhân dù bi thảm, thống khổ thế nào Huyền Thiên cũng không có tâm đành lòng với chúng.
Năm người trước mặt nếu không phải là đệ tử Lăng Vân Tông, mà là giang hồ mã tặc như Phúc Uy Bang, khi giết bọn chúng Huyền Thiên rước lấy đại phiền toái, Huyền Thiên cũng không chút do dự, đã sớm dùng kiếm quang lấy mạng bọn chúng.
- Giết! Đánh mạnh vào, đem tiểu tử này đánh thành mãnh vỡ, giết hắn!
Huyền Thiên cảnh cáo cùng nhượng bộ cũng không làm cho Vũ Nguyên Chiếu thu tay lại, Vũ Nguyên Chiếu ngược lại nổi trận lôi đình, lửa giận ngút trời, sát ý giống như thủy triều tuôn ra, chỉ vào Huyền Thiên lớn tiếng quát lên.
Vũ Nguyên Chiếu tức giận, Thiên Kiếm Tông có một đệ tử nội môn Tiên Thiên cảnh nhất trọng dám coi rẻ hắn, xem thấp hắn, dám mắng hắn là chó điên, tuy trong nội tâm Vũ Nguyên Chiếu sớm xem Huyền Thiên là người chết, nhưng tu vi của hắn vượt qua Huyền Thiên hai cảnh giới, hiển nhiên không đem Huyền Thiên đặt vào mắt.
- Tiểu tử, dám can đảm làm càn trước mặt Vũ sư huynh thì ngươi sẽ chết không toàn thây, ha ha - -- Vũ sư huynh nói một câu, ngươi đã bị mất mạng, chết không có chỗ chôn - -- Sính miệng lưỡi nhất thời rất sướng miệng, rơi vào kết cục bị đánh thành thịt vụn thì khó coi, tiểu tử, kiếp sau thức thời một chút, có ít người ngươi không thể trêu vào, ha ha...
Vũ Nguyên Chiếu ra lệnh một tiếng, ba tên đệ tử Lăng Vân Tông ngăn ở trước người Huyền Thiên đồng thời hét lên, nhìn qua Huyền Thiên như nhìn người chết.
Lúc ba người đồng thời hét lớn, thân thể chay về phía trước, kiếm quang, đao mang đồng thời xuất hiện, ba người đồng thời hướng Huyền Thiên công tới.
Điệp Vân Thập Tam Kiếm!
Ba Đào Trọng Lãng Đao!
Hai tên đệ tử Lăng Vân Tông Tiên Thiên cảnh nhị trọng thi triển kiếm pháp chính là Huyền Thiên theo trương trạch sóng lớn trên tay Trương Trạch Đào đã sớm lĩnh giáo qua " Điệp Vân Thập Tam Kiếm", mà một đệ tử Tiên Thiên cảnh nhất trọng lại thi triển một huyền giai hạ phẩm vũ khí khác của Lăng Vân Tông- - Ba Đào Trọng Lãng Đao.
Điệp Vân Thập Tam Kiếm, Ba Đào Trọng Lãng Đao đều có tác dụng chậm mười phần, liên tục không dứt công kích phạm vi lớn, thi triển ra trong chốc lát bóng kiếm như mây, đao như sóng biển cuồn cuộn.
Vũ Nguyên Chiếu âm trầm, khóe miệng có chút vểnh lên, lửa giận cuồn cuộn trong nội tâm, tuôn ra vài tia khoái ý, con mắt nhìn chăm chú vào Huyền Thiên, chuẩn bị thưởng thức cảnh Huyền Thiên bị phanh thây.
Nghĩ đến vẻ mặt tuyệt vọng, thần sắc khủng bố của Huyền Thiên trước lúc chết, khoái ý trong nội tâm Vũ Nguyên Chiếu, dần dần thay thế bằng lửa giận, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
Hai đệ tử Tiên Thiên cảnh nhị trọng, một Tiên Thiên cảnh nhất trọng, ba người liên thủ đối phó võ giả Tiên Thiên cảnh nhất trọng còn có sai lâm sao, dễ như trở bàn tay?
Mặc dù trong mắt Vũ Nguyên Chiếu thì Huyền Thiên là nhân vật thiên tài, trong cùng cảnh giới là tồn tại đỉnh cấp, vậy không cách nào ngăn cản ba người liên thủ, thậm chí một chiêu cũng không đỡ nổi.
- Trời tạo nghiệp chướng còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống!Âm thanh của Huyền Thiên trong lúc này lạnh lùng vang lên, như một khúc nhạc tử vong.
Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp - - Phân Thân Thức!
Đối mặt ba người liên thủ công kích, ánh đao kiếm đầy trời, Huyền Thiên một bước lui ra sau, thần sắc không thay đổi, theo âm thanh vang lên, Trọng Nhạc Kiếm trong tay trong lúc này chém ra kiếm quang vừa thô vừa to, thi triển ra đại sát thuật trong " Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp ".
Kiếm quang vừa hiện như một cự kiếm vô cùng khổng lồ, đem không gian phía trước Huyền Thiên chém thành hai khúc, ánh đao kiếm đầy trời lúc này biến mất.
Keng keng keng - -Ba tiếng giòn vang, hai đệ tử Tiên Thiên cảnh nhị trọng của Lăng Vân Tông, thân ảnh bạo lui, danh kiếm trong tay đã cắt thành hai đoạn, khóe miệng máu tươi tràn ra, hiển nhiên đã bị thương.
Về phần tên đệ tử Tiên Thiên cảnh nhất trọng là đối thủ công kích chủ yếu của Huyền Thiên, chỉ kịp phát ra tiếng thét thống khổ thê lương, trường đao bị chém thành hai đoạn, thân thể một phân thành hai, bị Trọng Nhạc Kiếm chém đứt đôi thân thể.
Huyết nhục bay tứ tung, tiếng hét thê lương mà tuyệt vọng vang lên trong ngắn ngủi, hai nửa huyết thân bay ra xa.Ánh mắt Huyền Thiên lãnh khốc mà bình tĩnh, đảo qua ba người còn sống, nói:
- Các ngươi đã tự tìm đường chết, vậy thì lưu mạng lại nơi này đi.
Vũ Nguyên Chiếu đang vui cười đông cứng lại, ánh mắt tràn ngập khoái ý lập tức biến thành sợ hãi.
Hai đệ tử Tiên Thiên cảnh nhị trọng trong ánh mắt chỉ chứa sợ hãi, một kiếm của Huyền Thiên in dấu vết thật sâu trong lòng của bọn họ, là đáng sợ như vậy. Đột nhiên chuyển biến kết quả làm đệ tử Lăng Vân Tông không ngờ tới. xem tại TruyenFull. vnCó thể vượt qua cảnh giới khiêu chiến đã là thiên tài, là rất thưa thớt, cả Thần Đao vương triều có thể đếm trên đầu ngón tay.
Có thể một kiếm trảm bay hai võ giả cao hơn một cảnh giới hơn nữa còn đánh trả chém giết một đệ tử cùng cảnh giới, không nói hiện tại và lịch sử của Thần Đao vương triều cũng là phượng mao lân giác.
Nhưng mà hiện tại Vũ Nguyên Chiếu năm người lại gặp được một người trong đó.
Thì ra tưởng rằng vào Thú Hoang Sơn Mạch gặp gỡ một đệ tử Thiên Kiếm Tông đi một mình, tu vi chỉ có Tiên Thiên cảnh nhất trọng thì năm người Vũ Nguyên Chiếu cho rằng nhặt được tiện nghi, lại không nghĩ rằng là đá trúng thiết bản, một thiết bản vô cùng chắc chắn.Ánh mắt nhìn qua Huyền Thiên, hai đệ tử Lăng Vân Tông Tiên Thiên cảnh nhị trọng chân nhũn ra.
Vũ Nguyên Chiếu buộc vũ khí sau lưng, cầm xuống, đây là hai cây gậy kim loại dài chừng một mét, tỏa ra hào quang lóng lánh, bảo hoa sinh huy (*chiếu sáng), không biết là kim loại nào chế thành, nhưng chắc là quý hiếm.
Huyền Thiên xem qua " luyện khí - - Cơ Sở Thiên ", cho nên nhìn qua binh khí có lịch duyệt hơn đa số võ giả, liếc là nhìn ra gậy trong tay Vũ Nguyên Chiếu chính là bảo khí.
Dùng thân phận của Vũ Nguyên Chiếu tại Lăng Vân Tông thì có được một kiện bảo khí ngược lại rất bình thường, nhưng mà cấp độ vũ khí không quá cao, hẳn là huyền giai hạ đẳng bảo khí, rất không có khả năng là trung đẳng.
Vũ Nguyên Chiếu cầm đầu đuôi hay cây côn này gắn vào nhau, xoay tròn nửa vòng, hình thành trường côn.
Trường côn này chỉa vào người Huyền Thiên, kinh hãi trong mắt Vũ Nguyên Chiếu đã qua, còn lại chính là khí thế trùng thiên, lớn tiếng nói:
- Thiên Kiếm Tông trừ Sở Phong ra, không ngờ lại xuất hiện một thiên tài vượt cấp khiêu chiến, một kẻ tu vi mới Tiên Thiên cảnh nhất trọng lại có bảo khí trong tay, ngươi có tư cách để cho ta ra tay, thiên tài cũng cần lớn lên, mới có thể đáng sợ, nhưng ngươi không có cơ hội phát triển, hôm nay là ngày cuối cùng của ngươi.
Với tư cách võ giả Tiên Thiên cảnh tam trọng, Vũ Nguyên Chiếu kinh hãi, không phải sợ hãi thực lực của Huyền Thiên mà là khiếp sợ chiến lực cùng tu vi đối lập của Huyền Thiên.
Tuy chiến lực Huyền Thiên kinh người, hai võ giả Tiên Thiên cảnh nhị trọng không phải là đối thủ, nhưng Vũ Nguyên Chiếu vẫn tự tin như trước, có thể đánh chết Huyền Thiên, võ giả Tiên Thiên cảnh tam trọng cũng không phải hai ba võ giả Tiên Thiên cảnh nhị trọng có thể so sánh.
Hơn nữa Vũ Nguyên Chiếu ở trong võ giả Tiên Thiên cảnh tam trọng võ giả cũng là người nổi bật, nếu không cũng không có khả năng trở thành một trong mười đại đệ tử nội môn của Lăng Vân Tông.
Đệ tử nội môn của Lăng Vân Tông, tu vi Tiên Thiên cảnh tam trọng tuyệt đối không dưới mười, thậm chí không ít hơn hai mươi, Vũ Nguyên Chiếu có thể tiến vào Top 10, đại biểu cho hắn có kinh nghiệm đánh bại võ giả Tiên Thiên cảnh tam trọng.
Huyền Thiên nhìn qua Vũ Nguyên Chiếu, trong mắt lộ vẻ coi rẻ, nói:
- Vũ Nguyên Chiếu, nếu ngươi có thể sống qua ba kiếm dưới tay của ta, hôm nay tha cho ngươi khỏi chết.
- Cuồng vọng!
Vũ Nguyên Chiếu giận dữ, sắc mặt trướng lên như gan heo, cả giận nói:
- Cho dù đệ tử đệ nhất nội môn Đặng Thành Phi của Thiên Kiếm Tông, cũng không dám nói với ta lời này.
- Đệ nhất đệ tử nội môn Thành Đặng Phi? Hẳn là Sở Phong đột phá Tiên Thiên cảnh tứ trọng, thành đệ tử hạch tâm sao?
Trong nội tâm Huyền Thiên nhớ lại, vấn đề này đương nhiên không nên thảo luận với Vũ Nguyên Chiếu, ánh mắt của hắn lộ ra sát ý, nhìn qua Vũ Nguyên Chiếu, nói:
- Chi bằng ngươi thử xem, trong ba kiếm sống trong tay của ta.
Sắc mặt Vũ Nguyên Chiếu biến ảo, trong nội tâm giận dữ, quát:
- Tiểu tử, ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi nhận hết thống khổ mà chết, tiếp ta một côn!
Vừa mới nói xong hai chân Vũ Nguyên Chiếu đập mạnh, đại địa chấn động, cả thân thể như diều hâu vồ thỏ, đánh về phía Huyền Thiên.
Bảo khí trường côn trong tay của Vũ Nguyên Chiếu sáng lên, phát ra hào quang vô cùng chói mắ, một côn đánh ra, côn lao vút, đủ đạt trăm bước, lóng lánh trời xanh, côn mang như nước chảy mây trôi, hoành kích trời cao, một côn kích xuống như bầu trời sụp đổ.
Thay đổi khôn lường, che áp đánh xuống, lưu vân bốn động, tám mặt phi kích.
Lưu Vân Thiên Kích Côn - - huyền giai trung phẩm vũ kỹ, tuyệt học Lăng Vân Tông.
Vũ Nguyên Chiếu này thật sự có vài phần bản lĩnh, một côn đánh ra, cho dù ba gã võ giả Tiên Thiên cảnh nhị trọng cũng phải chịu thua, so với Huyền Thiên một kiếm đánh lui hai người, kích giết một người, uy lực còn mạnh hơn ba phần.
Một côn đánh ra, không chỉ như nước chảy mây trôi, khí thế tự nhiên, hơn nữa bá đạo vô cùng, côn kích trường thiên.
Nhưng mà một côn này trong mắt Huyền Thiên thật sự không có gì.
Luận lực lượng, tuy một côn này bá đạo, nhưng cũng chỉ có năm ngàn cân mà thôi, so ra còn kém một kích một tay của Huyền Thiên.
Luận sơ hở, tuy một côn này như nước chảy mây trôi, nhưng cuối cùng không phải là nước chảy mây trôi, mà Vũ Nguyên Chiếu thi triển vũ kỹ này mặc dù có hình của nước chảy mây trôi, nhưng còn xa mới đạt tới mức nước chảy mây trôi.
Trong mắt Huyền Thiên thì một côn này có ít nhất là ba sơ hơ.
- PHÁ...
Huyền Thiên hét lớn một tiếng, Trọng Nhạc Kiếm trong tay đâm thẳng về phía trước, kiếm quang hiện ra, trong chốc lát bắn ra ngoài.
Một kiếm này tốc độ nhanh đến cực điểm, phát sau mà đến trước.
Keng - -Một tiếng vang thật lớn.
Trọng Nhạc Kiếm đâm vào phía trên bảo khí trường côn, đúng là nối.
Lưu Vân Thiên Kích Côn, nhát định phải có Tiên Thiên chân khí cuồn cuộn mới có thể phát huy ra lực công kích mạnh nhất.
Cho nên Vũ Nguyên Chiếu sử dụng Tiên Thiên chân khí quán nhập vào trong trường côn, là cuồn cuộn không dứt.
Mà một kiếm của Huyền Thiên đánh đúng vào điểm nơi nhận Tiên Thiên chân khí, Vũ Nguyên Chiếu không có đạt tới mức sử dụng Tiên Thiên chân khí thưa mà không lọt.
Huống chi dùng sức lực khủng bố của Huyền Thiên thì cho dù Vũ Nguyên Chiếu vận chuyển Tiên Thiên chân khí không chê vào đâu được, Huyền Thiên cũng muốn cường hoành đánh ra con đường nhỏ.
Theo tiếng nổ lớn lên, một cổ lực lượng khổng lồ liền từ bảo khí trường côn phản chấn bay về, Vũ Nguyên Chiếu chấn động.
Nhất là Tiên Thiên chân khí không ngớt không dứt bị một kiếm này đánh trúng sơ hở, lập tức đảo lưu mà quay về, hơn nữa không cách nào không thể bộc phát bốn phía.
Trong chốc lát lưu vân biến thành tán vân.
Nói thì chậm làm thì nhanh.
Trong tiếng nổ lớn này bảo khí trường côn trong tay Vũ Nguyên Chiếu bị chấn bay ra phía sau, Tiên Thiên chân khí càng không khống chế được mà quay về phía sau, toàn thân chấn động như bị búa tạ nện vào trong ngực.
Những điều này chỉ là vấn đề nhỏ, vấn đề chính thức là Trọng Nhạc Kiếm chém vào bảo khí trường côn, kiếm quang không giảm, tốc độ không giảm, lực lượng không giảm, tiếp tục hướng về trước đâm vào ngực của Vũ Nguyên Chiếu.
XÍU...
UU!!
Thân kiếm chưa đến, kiếm quang đã bắn vào trước ngực Vũ Nguyên Chiếu.
Trong lòng Vũ Nguyên Chiếu hoảng hốt, thực lực Huyền Thiên vượt quá tưởng tượng của hắn, mặc dù hắn là Tiên Thiên cảnh tam trọng, cũng không phải đối thủ một kiếm của Huyền Thiên.
Lực công kích của kiếm quang không thể so với thân kiếm thua kém bao nhiêu, lập tức đâm rách quần áo Vũ Nguyên Chiếu, đâm rách da thịt Vũ Nguyên Chiếu, nếu không có Tiên Thiên chân khí hộ thể, trong một chớp mắt kiếm quang sẽ đâm thủng ngực của Vũ Nguyên Chiếu.
Thân thể Vũ Nguyên Chiếu hơi nghiêng, lập tức bạo lui.
Nhưng đúng là vẫn chậm một bước, trong sát nat đó Trọng Nhạc Kiếm đâm trúng hắn.
Mặc dù chỉ là một chút nhưng mà huyền giai trung đẳng bảo khí sắc bén cùng lực công kích mạnh mẽ làm Vũ Nguyên Chiếu không chịu nổi.
Thân thể Vũ Nguyên Chiếu lui ra phía sau, một đạo máu tươi bắn ra ngoài, trước ngực Vũ Nguyên Chiếu xuất hiện miệng vết thương dài một tấc, nhìn thấu xương.
Mũi kiếm Trọng Nhạc Kiếm rút ra, có máu tươi chảy xuống, Huyền Thiên đứng vị trí vừa rồi của Vũ Nguyên Chiếu, bình tĩnh nói:
- Kiếm đầu tiên ngươi cũng đã bị thương, thực lực của ngươi, không có như ta đoán trước, không cần ba kiếm, kiếm thứ hai đã đủ lấy mạng của ngươi rồi.
Trong giọng nói bình tĩnh của Huyền Thiên, hắn cảm nhận được nguy cơ chí mạng, tin tưởng tất thắng của Vũ Nguyên Chiếu bị dao động, tùy theo đó là sợ hãi, tuy Huyền Thiên nói rất bình tĩnh, nhưng mà Vũ Nguyên Chiếu trăm phần trăm tin tưởng, Huyền Thiên không nói sai.
- Lên cho ta, ngăn cản cho ta!
Vũ Nguyên Chiếu hô to một tiếng, cầm lấy hai đệ tử Tiên Thiên cảnh nhị trọng đẩy lên phía trước. Mà lúc này một đạo kiếm quang quét ngang, tốc độ nhanh đến cực điểm, lúc trước không thấy cả bóng dáng, trong nháy mắt cũng đã xuất hiện trên cổ của ba người.
Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp - - Vô Đầu Thức!
Đánh lâu sẽ bất lợi với Huyền Thiên, để cho người ta trông thấy sẽ để lộ tiếng gió, phải tốc chiến tốc thắng, cho nên Huyền Thiên thi triển Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp, giết chết cho xong, một chiêu đại sát thuật.
Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp dùng tốc độ vô ảnh, nhanh đến cực điểm.
Huyền Thiên tu luyện " Cửu Đoán Công " thì thể chất biến hóa, lực lượng bạo tăng, tuy lực lượng không cùng cấp với tốc độ, nhưng mà lực lượng bạo tăng không thể nghi ngờ làm tốc độ nhanh hơn.
Một kiếm " Vô Đầu Thức " này tốc độ cực nhanh, không phải chú trọng võ giả chú trọng tốc độ, mặc dù có tu vi Tiên Thiên cảnh tam trọng cũng không phản ứng kịp.
Phốc - -Phốc - -Phốc - -Ba tiếng nhỏ vang lên, ba đầu lâu rơi xuống, trong mắt ba người nhìn thấy ba thi thể không đầu, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, bản năng muốn phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng bờ môi lại không nghe sai sử, không cách nào phat ra âm thanh, lập tức mất đi ý thức.
Đông đông đông - -Sau khi ba đầu lâu rơi xuống đất, thi thể ba người Vũ sư huynh cũng ngã xuống đất.
Năm đệ tử Lăng Vân Tông một trọng thương, một bị chém thành hai khúc, ba bị chém rụng đầu người.
- Cứu mạng - - ! Cứu mạng ah - - !
Lúc này một âm thanh kêu gào thét lên.
Huyền Thiên nhìn qua, nhìn tên đệ tử Lăng Vân Tông trọng thương lúc trước, ngược lại sống đến cuối cùng, giờ phút này hắn nhìn qua Huyền Thiên, trong mắt lộ ra thần sắc khủng bố, sợ hãi kêu to lên.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
12 chương
186 chương
17 chương
982 chương
702 chương
24 chương