Đứa trẻ này mặc áo khoác da thú thật dày, nhưng vẫn bị cóng đến mặt đỏ bừng, dưới mũi lại thò lò hai dòng nước mũi, khi gần rơi xuống nó lại hít về, nước mũi liền rụt vào sau đó bất khuất lại vọt ra. - Tiểu ca ca, ngươi xem khối sắt đầy sao này thế nà? Đây chính là ta trộm từ chỗ gia gia tới đấy! Thằng nhóc như hiến vật quý đem khối sắt đen kia đưa ra, trên mặt đầy chờ mong. Hắn là tiểu thiếu gia của Dư gia, tên là Dư Hùng. Tên thật uy vũ, tuy nhiên vẫn là một thằng nhóc con, nếu không phải là thời tiết rét lạnh, hắn tuyệt đối là kẻ gây sự hở mông đuổi chim bay trên trời. Dư gia là tộc lớn của Lẫm Phong Trấn, mệnh của Dư Hùng lại càng đặc biệt tốt. Phụ thân hắn chính là Dư gia gia chủ đương thời, gia gia thì là gia chủ đời trước. Nếu như không có gì bất ngờ, tương lai hắn sẽ tiếp ban của phụ thân, trở thành một đời gia chủ mới của Dư gia. Một tháng trước, thằng nhóc này chạy đến rừng cây nhỏ ngoại ô chơi, lại bị hắn nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái một thiếu niên đang gặm đá! Trong cơn tò mò, hắn đưa thiếu niên bị thương rất nặng này mang về Dư gia, cũng đem đối phương an trí ở trong phòng chứa củi cất giấu, mỗi ngày đều sẽ lấy ít đồ cho đối phương ăn. Tuy nhiên, tính ham chơi quá nặng, hắn luôn tìm một số thứ lung tung đến, tỷ như đá, sắt. Theo Dư Hùng thấy, cái này rất thú vị. Không cần phải nói, thiếu niên cái gì đều có thể ăn này tự nhiên chính là tiểu ăn tạp Vương Hà. Sau khi Triệu gia chiến bại, hắn và những người khác tản mát, dựa vào Tấn Vân Lưu Quang Bộ một đường trốn đến nơi cực lạnh này, ngay cả sức nhúc nhích cũng không có. Nếu không phải được Dư Hùng cứu, hắn phỏng chừng phải chết ở nơi rừng hoang núi thẳm kia. Thiên phú năng lực của hắn có thể khiến cho hắn ăn bất kỳ thứ gì để khôi phục linh lực, nhưng đồng dạng mỗi ngày hắn cũng phải ăn thật nhiều. Một khi lượng ăn không thể thỏa mãn, tinh lực của hắn sẽ không theo kịp, thậm chí chết đói. Có lợi tất nhiên cũng có hại. Tuy nhiên nơi cực lạnh này cũng liền thừa thãi Băng Phúc Thảo. Thứ này lại không giàu linh lực, hơn nữa Dư Hùng cũng không có hứng thú nhìn đối phương ăn cỏ, trừ bỏ thịt thú ra cũng chính là một số thứ kỳ lạ cổ quái như tảng đá, cục sắt. Khiến cho tốc độ phục hồi như cũ của tiểu ăn tạp gần như trì trệ không tiến. Tiểu ăn tạp đón lấy khối sắt đầy sao kia, thiên phú năng lực tự động vận chuyển, hắn lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Khối sắt đầy sao này cực kỳ quý báu, ít nhất có thể khiến cho thương thế của hắn khôi phục một hai phần ngàn! - Tiểu Hùng, cảm ơn, sau này ta xin sư phụ thu ngươi làm đồ đệ! Hắn thuận miệng hứa hẹn điều kiện, chẳng những là tên ăn tạp cũng là đồ lừa gạt, mắt không nháy liền đem Chu Hằng bán. - Vậy ta về sau cũng cái gì đều có thể ăn sao? Dư Hùng hưng phấn nói. Nhóc con nào hiểu được cái gì là quyền lực, cái gì là thực lực, chỉ là ngây thơ theo đuổi thứ mình thích. - ... Đại khái vậy! Tiểu ăn tạp hơi chần chờ nói. - Tốt! Tốt lắm! Dư Hùng dùng sức hút một cái, xịt hai dòng nước mũi vừa mới thò ra lập tức lại rụt về. Tiểu ăn tạp thì là bộ dạng đại ca cầm đầu, nói: - Về sau ngươi đi theo ta, bảo đảm ăn no uống say! - Ừ ừ ừ! Dư Hùng chỉ biết hít mũi thò lò gật đầu, hắn nào biết thiên hạ cường giả phân chia thực lực như thế nào, chỉ biết đối phương có thể ăn đá gặm sắt, lợi hại hơn so với gia gia mấy trăm lần. Trên thực tế, gia gia hắn chẳng qua mới vào Tụ Linh Cảnh, cũng quả thật kém xa không phải là đối thủ của tiểu ăn tạp. - Tiểu Hùng, ngàn vạn không thể nói cho người khác chuyện của ta, đợi ta thương lành, liền mang ngươi du sơn ngoạn thủy khắp nơi! Tiểu ăn tạp thận trọng nói. - Ta hiểu! Ta hiểu! Dư Hùng liên tục gật đầu. - Ta muốn bế quan luyện hóa khối sắt đầy sao này, ngươi ba ngày sau lại mang đồ ăn cho ta! - Tiểu ca ca, răng miệng ngươi thật tốt! Dư Hùng đầy hâm mộ nói. - Đó là đương nhiên, nói đến ăn, ta tuyệt đối thiên hạ vô địch! Tiểu ăn tạp dương dương đắc ý nói. Chỉ luận khẩu vị lớn, hắn quả thật không phải là đối thủ của Phong Liên Tình, nhưng nếu nói răng miệng tốt, như vậy Phong Liên Tình tuyệt đối không so được với hắn, bởi vì hắn cái gì đều có thể ăn! Vương Hà há mồm cắn tới khối sắt đầy sao, rắc một tiếng, khối sắt lập tức bị hắn cắn mất một miếng, răng miệng tốt thật sự khiến người trố mắt. Hắn ăn không ngừng, chỉ mấy miếng liền đem khối sắt đầy sao chừng nắm tay này ăn sạch. Dư Hùng mặt đầy hâm mộ. Là một thằng nhóc chả hiểu chuyện gì, nó vốn đối với ăn uống tràn đầy hứng thú, hy vọng biết bao nếm thử mùi vị của bàn, gạch tường, ngói. Nhất định phải trở thành đồ đệ của sư phụ tiểu ca ca, tu thành thần công có thể ăn! Hắn rời phòng chứa củi, đi tìm đám bạn nhỏ của mình chơi đùa. Năm đứa trẻ đều không quá 10 tuổi, nhưng thế giới này là thiên hạ của võ giả, tuổi bọn họ tuy nhỏ lại đều đã bắt đầu tập võ. Chỉ là trình tự võ đạo của Lẫm Phong Trấn không cao, cả đám cũng chỉ có tu vi Luyện Thể tầng một, tầng hai. Dư Hùng tuổi nhỏ nhất, tự nhiên thời gian tu luyện cũng muộn nhất, khó khăn lắm chỉ có tu vi Luyện Thể tầng một, kém xa không thể so với bốn đứa kia. Rất nhanh nó liền trở thành đối tượng khi dễ của bốn đứa. Bọn chúng đều còn nhỏ, còn chưa ý thức được tầm quan trọng của địa vị, bởi vậy khi đánh nhau cũng không hề có ý tứ nhường Dư Hùng. - Hu hu hu! Dư Hùng bị đánh đau, lập tức khóc ré, lớn tiếng nói không chơi. - Thật là đồ gấu nhũn! Bốn đứa trẻ kia đều khinh bỉ nói. - Nói bậy, ta mới không phải là gấu nhũn! Dư Hùng hút nước mũi nói: - Chờ sau khi ta bái sư phụ, các ngươi đều không phải là đối thủ của ta! - Ha ha, đồ khoác lác! - Ta không khoác lác. Ta nói cho các ngươi biết, tiểu ca ca của ta cái gì đều có thể ăn, cho dù là tảng đá, cục sắt! Dư Hùng không phục nói. - Khoác lác! Khoác lác! - Không tin? Ta lần sau có thể dẫn các ngươi đi xem! Tuy nhiên, các ngươi cũng không nên phát ra âm thanh, tiểu ca ca nói tuyệt đối không thể đem chuyện của hắn nói cho người khác biết! Năm ngày sau, đại đường Dư gia, một buổi hội nghị gia tộc đang khẩn cấp mở ra. Đối với Dư gia mà nói, đây là một tin tức bất hạnh, bởi vì gia chủ đại nhân của bọn họ hai tháng trước vào núi săn bắn một con hung thú, không nghĩ tới chọc tới cha mẹ của nó. Đây chính là tồn tại Tụ Linh tam trọng thiên, đem đội ngũ săn thú của Dư gia này giết tan tác, cuối cùng cũng chỉ còn lại hai người sống trở về vào hôm trước. Trong đó cũng không bao gồm vị gia chủ đại nhân kia! Mặc dù nói không có tận mắt nhìn thấy gia chủ đại nhân bị giết, hết thảy đều có khả năng, nhưng gia chủ đại nhân là cường giả Tụ Linh Cảnh duy nhất trong đội ngũ, hiện tại hai người yếu hơn hắn ngược lại trở về, nhưng hắn lại vẫn như cũ không thấy bóng dáng. Điều này có ý nghĩa gì? Đối với chi hệ tộc nhân Dư gia mà nói, đây lại là một cơ hội ngàn năm một thuở, bởi vì chủ mạch nhân đinh không vượng. Già thì đã là nến tàn trong gió, một thân tu vi không đủ nửa phần, hơn nữa còn tàn một cánh tay; Trẻ thì bé tí cả ngày thò lò mũi xanh. Người nào có thể đảm đương nổi trách nhiệm tiếp tục dẫn dắt gia tộc đi tới? Nếu đã không được, như vậy liền nhường cho người có năng lực tới quản lý! Dư gia chi hệ phần đông, thế lực mạnh nhất tổng cộng có bốn phòng, đều là hậu nhân đường huynh đệ lão gia Dư gia, cách chủ mạch không tính là quá xa, bởi vậy bình thường đạt được tài nguyên tu luyện cũng tương đối nhiều, cho những người này đều tăng lên tới cảnh giới cao nhất Luyện Thể tầng 10. Nhưng đột phá Tụ Linh Cảnh cần có đủ lĩnh ngộ, ở nơi cực lạnh võ đạo không hưng thịnh này liền quá khó, ít nhất Dư gia trừ hai người lão gia chủ và gia chủ đương thời, không có người thứ ba là "cường giả" Tụ Linh Cảnh. Dư gia có quy định như thế, gia chủ đương nhiệm có thể chỉ định người thừa kế. Nếu người thừa kế là Tụ Linh Cảnh, như vậy hết thảy đều không có vấn đề. Mà nếu như người được thừa kế không phải là Tụ Linh Cảnh, như vậy khi có tộc nhân đột phá Tụ Linh Cảnh, người được thừa kế phải nhường ngôi! - Lão gia chủ, gia chủ đại nhân đã nhiều ngày như vậy không có tin tức, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít! - Nước không thể một ngày không vua, nhà cũng không thể một ngày vô chủ. Lão gia chủ, nên vì Dư gia chúng ta chọn lập một gia chủ mới! - Đúng đúng, vẫn xin lão gia chủ không nên trì hoãn nữa! Trên thực tế, từ 10 ngày trước một màn này đã từng phát sinh, chỉ là khi đó đội ngũ săn thú kia một người đều chưa về, lão gia chủ liền lấy lý do tuyết lớn phủ núi, đường khó đi để thoái thác. Đối với chuyện này, những người khác cũng không nói gì, dù sao đây chỉ là trở về muộn một chút, ai cũng không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng hiện tại bất đồng, người trở về đã minh xác nói rõ đoàn người gia chủ gặp phải yêu thú cường đại. Cường giả Tụ Linh Cảnh tuy rằng có thể xưng hùng Lẫm Phong Trấn, nhưng nếu đưa tới trong núi sâu, thật đúng là không tính vào đâu! Khả năng ngã xuống phi thường cao! Lần này xem lão gài làm sao thoái thác! Đương nhiên, nếu lão gia chủ thực lực còn như năm đó, như vậy bọn họ tự nhiên không dám làm càn! Nhưng ai bảo lão gia chủ năm đó chiến đấu với yêu thú tới xâm chiếm bị thương nặng, hiện tại nhiều nhất còn sót lại nửa phần lực lượng, càng bị hung thú cắt đứt một cánh tay. Chiến lực như vậy, nhiều nhất cũng chỉ tương đương Luyện Thể tầng 10! Cho nên, chúng tộc nhân chi hệ không hề sợ hãi gia chủ tiền nhiệm tuổi cao sức yếu này. Lão gia chủ gọi là Dư Tắc Sĩ, hắn đột phá Tụ Linh Cảnh vốn có thể có 200 năm tuổi thọ, nhưng bởi vì lúc trước bị thương quá nặng, tổn hao tinh nguyên căn bản, hiện tại cũng chỉ sống lâu hơn người thường mười mấy năm. Đây vốn cũng xem như là trường thọ, hắn cũng không có gì tiếc nuối, dù sao cũng là vì tồn vong của gia tộc mới trả giá lớn như vậy! Nhưng không nghĩ tới là, hiện tại không ngờ gặp phải tộc nhân bức thoái vị! Nhất là hậu nhân của mấy vị đường huynh đệ kia, hắn nể tình cũ, cho bọn họ tài nguyên tu luyện cũng nhiều nhất, khiến cho thế lực của mấy nhánh bọn họ có một không hai gia tộc, nhưng hiện tại không ngờ lại là bọn họ kêu gào lợi hại nhất! Ăn cháo đá bát a! Dư Tắc Sĩ trong lòng bi phẫn, nhưng một là thực lực của hắn giảm mạnh, hai là cho dù thực lực có đủ cũng chưa chắc nhẫn tâm đi trấn giết đám hậu nhân của đường huynh đệ này. Nhưng là, Dư gia này là hắn và con trai dốc sức hai đời mới thủ hộ được, chỉ có thể giao vào trong tay cháu trai Dư Hùng, ai cũng đừng mơ cướp đi. Lão già nhắm mắt lại, bình ổn phẫn nộ trong lòng, sau đó mở mắt ra, trên mặt đã tràn đầy sát khí lẫm liệt. Con trai tám phần đã đi, hắn dù liều cái mạng già cũng phải vì cháu trai dốc sức làm ra một tương lai! - Các ngươi muốn ngôi gia chủ này? Được, trước tiên bước qua thi thể lão phu! Lão híp nửa mắt nói, ánh mắt lạnh lẽo. - Lão gia chủ, thời đại thuộc về ngươi đã qua rồi, hiện tại không nên cản trở nữa! Những tộc nhân chi hệ kia nhao nhao nói, trong tiếng cười lạnh của bọn họ, Dư Hùng bị đẩy ra, trên cổ lại gác một thanh trường kiếm sáng loáng. Thằng nhóc sớm bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, nhưng hai dòng nước mũi vừa muốn rơi xuống lại bị hắt "xịt" một cái hút về.