Kiếm Động Cửu Thiên
Chương 773
- Loại phương thức gõ cửa này của các ngươi, ta vẫn là lần đầu tiên gặp phải! Chu Hằng lạnh nhạt nói, trên mặt toát ra vẻ không vui: - Tuy nhiên, ta không hề cảm giác được ngạc nhiên vui mừng!
- Chu Hằng, không nên múa mép khua môi! Một gã Thăng Hoa Hoàng lạnh lùng nói: - Thủy tổ muốn gặp ngươi, còn không theo chúng ta đi!
- Thủy tổ? Chu Hằng sửng sốt, tên này là từ đâu nhô ra?
- Đi chẳng phải là biết! Bốn gã Thăng Hoa Hoàng kia kỳ thật cũng không dám đánh với Chu Hằng, dù sao lúc trước ngay cả Thăng Hoa Đế đều bị Chu Hằng dễ dàng đánh bại.
Chu Hằng đem thân thể phóng ra, đảo qua một cái không khỏi sắc mặt khẽ biến. Bởi vì hắn cảm ứng được mùi máu tươi mãnh liệt, càng có thi thể và vết máu chưa quét dọn sạch sẽ.
Trong Thánh Tiên Điện không phải cấm chỉ sát phạt sao? Làm sao thoáng cái xuất hiện nhiều người chết như vậy?
Hắn chẳng qua bế quan hơn hai tháng, làm sao toàn bộ thế giới đột nhiên xảy ra rung chuyển to lớn như vậy?
- Tốt, đi xem xem! Chu Hằng thuận miệng nói. Hắn hiện tại đã là Thăng Hoa Đế 15 tướng, ở trong tiểu thiên địa này trừ phi là vị thần linh chí cao kia đích thân tới, nếu không hắn không sợ bất luận kẻ nào.
Bốn Thăng Hoa Hoàng kia hai mặt nhìn nhau, đều có loại cảm giác như trút được gánh nặng. Dù sao bọn họ đối mặt nhưng là một vị người mạnh có được chiến lực Thăng Hoa Đế!
Hai người đi trước dẫn đường, hai người đi sau đoạn hậu, kẹp Chu Hằng ở giữa. Chợt nhìn quy cách rất cao, nhưng Chu Hằng tự nhiên biết đây là sợ hắn đột nhiên chạy trốn. Đáng tiếc, nếu Chu Hằng thật muốn đi, trong vùng thiên địa này lại có ai có thể ngăn được hắn?
Không bao lâu, bọn họ liền đi tới nơi cao nhất của Thánh Tiên Điện, chỉ thấy một tòa kiến trúc từng có ở nơi này đã bị san bằng, thay vào đó là một chiếc vương tọa thật lớn. Một lão già đang ngồi trên cao, mà bên chân hắn thì ngồi một mỹ nữ như ngọc, đem gương mặt tựa vào chân hắn.
Nam... không biết, nữ... là Kiều Thanh Thanh.
Chu Hằng tuy rằng không hề đem nữ nhân này để ở trong lòng, nhưng cũng không đến mức qua hai tháng liền không nhận ra.
- Thủy tổ đại nhân, Chu Hằng mang tới! Bốn gã Thăng Hoa Hoàng kia đồng loạt quỳ xuống thi lễ với Lý gia lão tổ ở trên vương tọa.
- Ừm, lui ra đi! Lý gia lão tổ hờ hững phất tay.
- Thủy tổ? Chu Hằng cười ha hả, chỉ tay nói: - Chính là ngươi đại khai sát giới trong tiên điện này?
Lý gia lão tổ con mắt khẽ lật, sát khí tràn ra. Nhưng hắn cũng không lập tức ra tay bởi vì hắn nhìn không ra tu vi cảnh giới của Chu Hằng.
Điều này chỉ là hai khả năng: Thứ nhất, cảnh giới của đối phương ở trên hắn, như vậy hắn tự nhiên nhìn không ra. Thứ hai, chính là đối phương tu luyện một loại bí thuật, có thể thu liễm hơi thở của bản thân.
Hắn là tuyệt đối không có khả năng tin tưởng loại khả năng thứ nhất, bởi vậy liền khẳng định là Chu Hằng tu luyện một loại bí thuật che giấu hơi thở của bản thân, không thể bị hắn nhìn thấu.
Đây ắt là tiên thuật ngoại giới, quả nhiên thần diệu!
Lý gia lão tổ lập tức dâng lên thèm thuồng mãnh liệt. Từ khi hắn biết được mình chỉ là là ếch ngồi đáy giếng trong một lồng giam, hắn liền tràn ngập hướng tới và khát khao đối với thế giới bên ngoài, bị hắn mỹ hóa vô hạn.
Bên ngoài hết thảy đều tốt, đều mạnh hơn nơi này!
Hắn cười quái dị một tiếng nói: - Tiểu tử, ngươi không phục sao?
- Liên quan chó gì đến ta? Chu Hằng phì một tiếng.
Lý gia lão tổ chợt cảm thấy lửa giận dâng trào, nếu chuyện không liên quan đến ngươi, ngươi từ đầu lại hỏi cái rắm à! Nhưng cao thủ dù sao là cao thủ, hắn cũng sẽ không lại hỏi Chu Hằng để tự rước lấy nhục.
Không cần nói thừa nhiều như vậy, hắn chỉ cần bắt người, tra xét thần thức là biết!
- Lý Ngọc Hiển, ngươi dám ở thánh điện giết người, đảo hành nghịch thi, không sợ thánh thần giáng tội? Chính vào lúc này, chỉ thấy bốn bóng người xé bầu trời, vù vù đáp xuống.
Đây là bốn vị Sáng Thế Vương khác của Tiên vực.
Cường giả đỉnh cấp tề tụ!
- Bốn vị Sáng Thế Vương tới!
- Chúng ta được cứu rồi!
- 4 vị tiền bối, các vị phải làm chủ cho chúng ta. Lý gia lão tổ phát rồ, gặp người liền giết, thuận hắn thì sống nghịch hắn thì chết. Thời gian ba ngày ngắn ngủi liền có hơn 4000 người chết trong tay của hắn!
- Hơn nữa, hắn còn muốn dùng huyết tế lấy ra thánh phù, mưu đồ khinh nhờn Thánh sơn!
Người trong Thánh Tiên Điện đều nhao nhao kêu lên. Không ai cam tâm làm nô tài, đặc biệt là bọn họ vốn là cường giả cao cao tại thượng. Hiện tại lại bắt bọn họ cả ngày quỳ xuống, đối phương dù là Sáng Thế Vương đều không được!
- Thanh Thanh, ngươi đang làm gì, còn không mau qua đây cho lão phu! Một gã Sáng Thế Vương hướng sang Kiều Thanh Thanh khiển trách, hắn chính là Kiều gia lão tổ Kiều Tứ Mộc.
- Lão tổ, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, thủy tổ đại nhân chính là chủ của vùng thiên địa này, ngươi vì sao không sớm quy hàng, để cam đoan gia tộc muôn đời vinh quang? Kiều Thanh Thanh lại nguyên ngược lại Kiều Tứ Mộc.
- Nghịch tử! Kiều Tứ Mộc giận đến toàn thân phát run, từng luồng khí thế đẩy ra, như là thực chất.
Hắn động chân hỏa!
Lý gia lão tổ nhưng là người cùng lứa với hắn, lại càng từng cạnh tranh nữ nhân với hắn, hiện tại không ngờ đùa giỡn hậu nhân của hắn, đây không phải là muốn chọc giận chết hắn sao? Dù cho Lý gia lão tổ chịu hạ thấp mình gọi hắn một tiếng lão tổ, hắn lại chịu đáp ứng sao?
- Lý Ngọc Hiển, ngươi vì sao đột nhiên phát rồ như thế? Nghiêm gia lão tổ Nghiêm Hải Đào trầm giọng nói.
- Phát rồ? Lý gia lão tổ cười ha hả: - Sai sai sai. Lão phu hiện tại có được thực lực mạnh nhất thiên hạ, cho nên mọi điều lão phu làm đều là đúng. Người không thuận theo lão phu mới là đại nghịch bất đạo, phát rồ!
- Các ngươi là quy thuận lão phu, hay là... chết?
- Thối lắm! Tôn gia lão tổ lập tức phì một cái: - Lão già ngươi đầu óc cháy hỏng, xem lão phu không đập tỉnh ngươi!
Hắn hiển nhiên là người tính tình nóng nảy, thân hình nhoáng lên đã phát động công kích. Khí thế của Sáng Thế Vương đẩy ra, hai tay hắn sau khi giang ra chợt khép mạnh lại Choảng rồi lại phát ra một tiếng nổ lớn như kim loại va chạm. Sóng tiếng hóa hình, hình thành trăm ngàn kiếm sắc, hướng về phía Lý gia lão tổ bắn vụt đi.
- Chút tài mọn! Lý gia lão tổ hừ lạnh một tiếng, tùy ý vươn tay phải ra nắm lại. Bùng bùng những thanh kiếm sóng tiếng kia lập tức toàn bộ vỡ nát.
Cái gì!
Bốn vị Sáng Thế Vương đồng thời sắc mặt biến đổi, tuy rằng bọn họ cũng không thất thanh hô lên, nhưng nhìn biểu tình của bọn họ là biết, lộ ra ngoài chính là ý tứ như vậy.
- Ha ha ha, không nghĩ tới hả? Lý gia lão tổ từ vương tọa đứng lên, rảo bước mà đi. Mà sau lưng hắn, Kiều Thanh Thanh nhắm mắt theo đuôi, trong mắt không chút che giấu vẻ sùng kính.
- Ngươi đột phá cực hạn!
- Sáng Thế Vương... 8 tướng!
Bốn người Kiều Tứ Mộc cuối cùng biểu tình khô khốc nói.
- Không sai. Lão phu tuy rằng không thể đột phá Sáng Thế Hoàng, lại thành công phá vỡ cực hạn, đứng lên vị trí đỉnh từ xưa tới nay! Lý gia lão tổ ngạo nghễ nói, hắn có đủ lòng tin đắc ý như thế, đây quả thật là mạnh nhất Tiên vực từ xưa đến nay!
Phì Chu Hằng lại không cẩn thận bật cười thành tiếng.
Ếch ngồi đáy giếng!
Hơn nữa, ở bên ngoài bởi vì không cần lo lắng linh khí thiên địa, mỗi một võ giả đều sẽ áp chế cảnh giới, tận lực muốn hình thành vầng trăng, vầng mặt trời, pháp tướng, thần tướng mới đi đột phá. Như vậy bọn họ mới có thể đi được xa hơn, đạt được chiến lực mạnh hơn.
Nhưng ở trong này, hình thành 8 tướng, phá vỡ cực hạn không ngờ trở thành cử chỉ bất đắc dĩ. Bởi vì không có đủ linh khí để đột phá!
Toàn bộ trái ngược!
Sáng Thế Vương 8 tướng ở trong này có thể xưng bá, nhưng nếu đưa ra ngoài, có thể nghiền ép hắn không có một vạn cũng có tám ngàn, hoàn toàn chính là một câu nói đùa!
- Tiểu nhi, ngươi cười cái gì?
Lý gia lão tổ nguyên bản đối với Chu Hằng sát khí sôi trào, hiện tại Chu Hằng lại còn dám cười nhạo hắn, sao có thể không làm hắn càng giận?
- Thủy tổ đại nhân, giết hắn! Giết hắn! Kiều Thanh Thanh thì tràn ngập oán độc nhìn chằm chằm Chu Hằng. Lại dám cự tuyệt nàng cầu yêu, vậy thì đi chết đi!
Chu Hằng liếc nhìn nàng, nữ nhân này thật đúng là bụng dạ hẹp hòi, bị cự tuyệt một lần không ngờ oán hận hắn như thế?
- Sáng Thế Vương 8 tướng thì lại thế nào, người khinh nhờn thần linh chết! Miêu gia lão tổ nói: - Chúng ta liên thủ, chém giết lão này!
Đổi là lúc trước, bọn họ tự trọng thân phận, là tuyệt đối không có khả năng liên thủ đối địch. Nhưng hiện tại bất đồng, Sáng Thế Vương 8 tướng đã vượt qua cực hạn, có được chiến lực nghiền ép bất kỳ Sáng Thế Vương bình thường!
Không liên thủ chính là tìm chết!
Bốn đại Sáng Thế Vương lập tức đều ra tuyệt chiêu, bốn luồng hào quang lóe lên, hơi thở khủng bố lưu chuyển, hướng về phía Lý gia lão tổ trấn áp.
- Cạc cạc cạc, liên thủ thì như thế nào? Lý gia lão tổ mặt đầy vẻ khinh thường, chỉ nhấc tay phải lên, một vùng hào quang màu xanh biếc lóe lên, công kích của bốn vị Sáng Thế Vương lập tức bị hắn dễ dàng hóa giải.
- Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, các ngươi chỉ là con kiến mà thôi!
Lý gia lão tổ năm ngón tay xòe ra. Ông một luồng lực lượng thế không thể đỡ trào ra, bốn vị Sáng Thế Vương lập tức bị đánh bay ra ngoài. Bịch bịch đụng ngã cột chống, đánh xuyên vách tường, đâm vào tầng đất.
Bốn vị Sáng Thế Vương liên thủ cũng không phải địch thủ một hiệp!
Cái gì gọi là vượt qua cực hạn? Một khi vượt qua, chính là nghiền ép tuyệt đối!
Tất cả mọi người đều thất sắc!
Không trách Lý gia lão tổ dám mạo hiểm là địch cả thiên hạ, dùng lực một người đối kháng Thánh Tiên Điện, hóa ra hắn có được thực lực tuyệt đối vô địch.
Làm sao bây giờ, lúc này làm thế nào cho phải?
Chỉ có thể thần phục!
Mọi người vừa mới đứng lên lại lần nữa quỳ xuống, bọn họ hiện tại duy nhất có thể khẩn cầu chính là thần linh tối cao hiển linh, ra tay trấn áp Lý gia lão tổ, bằng không bọn họ nhiều người hơn nữa thì lại thế nào?
Sẽ chỉ bị xử lý như bẻ gãy nghiền nát!
- Ha ha ha! Lý gia lão tổ chí đắc ý mãn, sau khi đánh bại bốn Sáng Thế Vương vương tọa của hắn cuối cùng xứng với cái tên, không thể phá vỡ!
- Làm sao có thể! Bốn Sáng Thế Vương đều giãy giụa bò lên: - Ngươi làm sao có thể đột phá cực hạn, đây căn bản là chuyện không có khả năng!
- Các ngươi đương nhiên không có khả năng! Lý gia lão tổ cuối cùng đứng ở đỉnh thiên hạ, dường như cũng không ngại nói nhiều một chút, đắc ý trong lòng cũng chỉ có bốn đối thủ cũ này mới có tư cách chia xẻ cùng hắn.
Tay phải hắn nhoáng lên, đã có thêm một chiếc ngọc phù tàn phá.
- Thánh... thánh phù! Bốn đại Sáng Thế Vương đồng thời kinh hô, đây không phải là bị bọn họ cộng đồng giám sát bỏ vào cấm chế, mỗi ngàn năm mới có thể mở ra một lần sao? Cấm chế như vậy tuyệt đối không phải Sáng Thế Vương vượt qua cực hạn có thể đánh phá, nếu không Lý gia lão tổ cũng sẽ không dùng thuật huyết tế để mở ra cấm chế.
Chẳng lẽ...
- Không sai, lão phu tìm được nửa khối thánh phù khác, mấy vạn năm nay lão phu thuơgnf xuyên tiến vào thánh sơn lĩnh ngộ, rốt cuộc biết một ít bí ẩn Các ngươi một đám ếch ngồi đáy giếng, căn bản không biết mình nhỏ bé cỡ nào! Lý gia lão tổ dùng vẻ mặt miệt thị tuyệt đối nói.
Hắn là người duy nhất nhìn thấu ván cờ, đương nhiên có tư cách như vậy!
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
34 chương
24 chương
80 chương
286 chương