Khổng Ngạo Côn quá mạnh mẽ! Hắn vốn chính là thiên tài xuất sắc của Khổng gia, đến sau này học chút Huyết Hà Thiên Kinh, làm cho mình điên điên khùng khùng, nhưng chuyện này cũng không có ảnh hưởng tới thực lực của hắn, đợi đến lúc quay về Tiên giới, hắn lại nắm giữ một bộ Thiên Kinh khác! Đây là cơ duyên, người khác dù có hâm mộ cũng không có được. Về nắm giữ Thiên Kinh, hắn dù gì cũng có thể xem như nắm nhiều hơn, phối hợp với lực lượng hạn chế cấp bậc Thăng Hoa Đế đỉnh phong của hắn, ở trong cảnh giới này thật sự khó có người nào có thể chống cự lại hắn. Lăng Thiên Cửu Thức không ra, chẳng những Chu Hằng không có mảy may phần thắng, mà còn không có một tia may mắn sống còn! Khổng Ngạo Côn thuộc hạng người quyết đoán giết chóc này là tuyệt đối sẽ không nói cái gì tình xưa quen biết cũ. Trước đó hắn đã nói rõ ràng, muốn Chu Hằng và Băng Tâm Trúc phải giao ra Thiên Kinh, điều này hiển nhiên là hai người không thể đáp ứng. Bởi vậy, với tâm tính của Khổng Ngạo Côn, hắn đã liệt hai người Chu Hằng vào trong danh sách cần phải loại bỏ. Đối phó với địch nhân, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay lưu tình, chỉ có giết chóc, chỉ có máu tươi. Chu Hằng không có đường thối lui, trốn ư? Ở trước mặt Khổng Ngạo Côn đồng dạng nắm giữ Tấn Vân Lưu Quang Bộ, hắn làm thế nào trốn? Phải chiến! Chu Hằng vận dụng hắc kiếm, động tác rất chậm, dường như không phải đang vận chuyển một thanh đoạn kiếm, mà là vận động toàn bộ vũ trụ! Cuối cùng Khổng Ngạo Côn lộ ra vẻ thận trọng, hắn cảm ứng được một kiếm này của Chu Hằng rất đáng sợ! Dường như toàn bộ vũ trụ đều trong nháy mắt hủy diệt vỡ nát, rồi phục hồi sống lại, diễn hóa ra ảo diệu cực đoan, khiến hắn có loại cảm giác say mê! Nhưng hắn tuyệt đối không thể say mê trong đó, bằng không khẳng định hắn sẽ bị chém chết! - Hắc Thiết Cuồng Triều! Hắn hét lớn một tiếng, đánh ra hai quyền, kéo lên một mảng lớn ánh sáng đen, hóa thành vô số nắm tay màu đen, cuồng mãnh đánh tới phía Chu Hằng. Chu Hằng thân hình ngưng trọng như núi, kiếm ý của Lăng Thiên Cửu Thức ở trong cơ thể hắn đạt đến mức tận cùng, kiếm ra! Trong nháy mắt trời đất trở nên tối đen như mực, dường như một kiếm này chém rụng hết tinh tú! Hắc kiếm ra! Uy lực của một kiếm này bất kỳ ngôn ngữ gì đều không thể miêu tả, cho dù là Băng Tâm Trúc đều như hô hấp ngừng lại, trong mắt chỉ còn lại một mảng tối đen như mực. Nhưng một đạo bóng kiếm còn u ám hơn so với đêm tối, lại ở trong bóng đêm chém phá hủy diệt vạn vật! Lăng Thiên Cửu Thức có thể làm cho linh lực của Chu Hằng trong nháy mắt tiêu hao sạch sẽ! Lực lượng của Chu Hằng quả thật chỉ có thể so với Thăng Hoa Hoàng bậc thấp, nhưng nếu trong nháy mắt những lực lượng này toàn bộ bộc phát ra, thì khẳng định ngay cả Sáng Thế Vương đều phải biến sắc! Đáng sợ hơn là, hắc kiếm đột phá phong tỏa pháp tắc của Hoặc Thiên, cũng không chịu ước thúc của lực lượng Thăng Hoa Đế cao nhất kia! Uy lực của một kiếm này, đủ để địch nổi chiến lực của Sáng Thế Vương! Nếu đổi là một địa phương khác, Khổng Ngạo Côn chỉ cần đánh ra một quyền là được, bởi vì hắn chính là Sáng Thế Vương, hóa giải một kiếm này dễ như trở bàn tay! Nhưng bây giờ thì khác, hắn phải bị ước thúc pháp tắc của Hoặc Thiên, chỉ có được lực lượng của Thăng Hoa Đế đỉnh phong. Thăng Hoa Đế đến Sáng Thế Vương, đây là một cái hào rộng không thể vượt qua! Hắn bỗng nhiên thất sắc. Chỉ có thể tận khả năng vận chuyển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, đồng thời đánh ra hai quyền mạnh nhất! "Xoạt!" Hắc kiếm xẹt qua, trời đất khôi phục hình dạng sẵn có, trong cốc ngọn lửa lại bùng cháy hừng hực, nơi này là thế giới của bọn họ. Khổng Ngạo Côn liên tiếp thối lui hơn trăm bước, một bàn tay đặt trên ngực, kẽ ngón tay có máu tươi không ngừng tuôn ra. Trên mặt của hắn lại mang theo vẻ ác liệt, dưới chân lảo đảo, giống như bất cứ lúc nào đều sẽ ngã xuống. Dưới một kiếm này, hắn đã bị thương nặng, hắc kiếm chém ra trúng ngực, thiếu chút nữa đã xé nát trái tim của hắn! Nhưng chung quy hắn cũng là thiên kiêu của một thế hệ, thực lực lại cao hơn Chu Hằng một mảng lớn, cộng thêm nắm giữ Thiên Kinh huyền diệu, cuối cùng vẫn còn né được điểm yếu hại, nếu không nếu như bị hắc kiếm chém trúng trái tim thì mặc cho hắn là Sáng Thế Vương thì như thế nào, căn bản ngay cả cơ hội chuyển đổi chân thân, thần tướng cũng không có, trực tiếp chính là chữ chết! Chu Hằng cũng thở hồng hộc. Sau một kiếm này, linh lực của hắn đã hoàn toàn hao tổn hết sạch. Nếu không nhờ có thể chất của hắn cũng đạt tới cấp bậc Thăng Hoa Vương, thì lúc này ngay cả muốn đứng đều không đứng thẳng được. - Hừ! Khổng Ngạo Côn cấp bách nhích động thân hình, không ngờ hướng về phía ba quả Cực Diễm Địa Quả kia định đoạt lấy. - Đừng mơ tưởng! Băng Tâm Trúc vung kiếm cực nhanh chém tới, "leng keng...", kiếm quyền va chạm nhau, trong tiếng vang giòn tan lại tràn đầy lực xuyên thấu, chấn cho núi đá đều sụp nát. Khổng Ngạo Côn bị thương nặng, đúng là không có cách nào bức lui Băng Tâm Trúc. Hắn quát lên một tiếng lớn, đánh ra một quyền, ánh sáng đen như biển lan tràn, lập tức uy thế tăng vọt, đẩy lui Băng Tâm Trúc ra sau một chút. Hắn chớp lấy cơ hội hái một trái Cực Diễm Địa Quả, rồi cũng không quay đầu phóng vọt đi, một đường máu tươi văng tung tóe. - Đừng đuổi theo, nhanh lên hái xuống 2 quả kia, chúng ta đi! Chu Hằng ngăn cản Băng Tâm Trúc đuổi theo, chó bị dồn chân tường sẽ cắn lại, võ giả bị thương mới là nguy hiểm nhất. Mà hiện tại linh lực của hắn hoàn toàn hết sạch, đúng là thời điểm chiến lực yếu nhất, nếu lúc này hỏa diễm nhân quay lại đánh tới thì đúng là xui xẻo! Băng Tâm Trúc gật đầu, nhanh chóng hái xuống 2 trái Cực Diễm Địa Quả còn lại, sau đó, một tay nắm lên Chu Hằng, thân hình cấp bách bay lên. Nàng cảm ứng được bây giờ thân thể Chu Hằng trống rỗng, căn bản không còn lại một tia linh lực nào! Khó trách hắn có thể một kiếm chém bị thương nặng Khổng Ngạo Côn, đây là với cái giá phải trả tiêu hao tất cả linh lực trong cơ thể, tự nhiên lực sát thương vô cùng kinh khủng. Hai người chạy cực nhanh, trong nháy mắt liền biến mất vô tung, mà một lát sau, hỏa diễm nhân Sáng Thế Vương lặng yên trở về, nhìn thấy Cực Diễm Đằng đã bị ngắt lấy trái, không khỏi ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm phẫn nộ... Băng Tâm Trúc mang theo Chu Hằng chạy đi nửa ngày sau, mới ngừng lại. Hai người đơn giản chui vào trong cát chảy, nơi này có tác dụng ngăn cách thần thức rất mạnh, nếu thêm che chắn thị lực thì cơ bản rất khó bị người phát hiện. - Không nghĩ tới, Khổng Ngạo Côn lại với phương thức này trở lại! Chu Hằng cảm thán. - Khổng Ngạo Côn! Băng Tâm Trúc tự lẩm bẩm, nàng buông xuống Tiên giới thời gian cũng không lâu, đối với vị thiên tài Khổng gia này cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe nói, dù sao cũng là nhân vật mấy vạn năm trước. - Hắn chẳng những đã trở lại, hơn nữa còn chiếm được một bộ Thiên Kinh, phần vận khí này... Chu Hằng lắc đầu liên tục, có ít người vận khí thực có thể làm người ta hâm mộ muốn chết! - Còn không phải bị hù chạy sao? Băng Tâm Trúc nói có hơi kính nể. Nếu trước đó không nhờ có Chu Hằng phát ra uy lực kinh khủng, thì hiện tại hai người bọn họ không thể ngồi ở chỗ này nói chuyện. - Có phải đang kính nể ngưỡng mộ, đã cấp bách không kịp đợi muốn ôm ấp yêu thương với ta hay không? Chu Hằng cười to. - Cút! Hai người đều lấy ra tiên thạch hấp thu, để mau chóng khôi phục trạng thái tốt nhất. Băng Tâm Trúc thật ra rất nhanh khôi phục được trạng thái hoàn mỹ, nhưng Chu Hằng thì bị hoàn toàn rút sạch linh lực, tốc độ khôi phục của hắn phải chậm hơn nhiều. Dùng trọn ba ngày mới thu công, làm cho Băng Tâm Trúc phải luôn lo lắng đề phòng, sợ Khổng Ngạo Côn, hỏa diễm nhân Sáng Thế Vương cùng với Thiên Mãng Tiên Quân... bất ngờ đánh tới. - Này! Băng Tâm Trúc đưa về phía Chu Hằng một quả Cực Diễm Địa Quả, nhưng khi Chu Hằng đưa tay ra nhận, nàng lại đột nhiên rụt tay về, nói: - Đừng quên, ngươi còn thiếu ta nửa quả! Trước đó đã ước định mỗi người một quả rưỡi, nhưng bởi vì Khổng Ngạo Côn xuất hiện đột ngột, ba quả Cực Diễm Địa Quả biến thành mỗi người một quả. Chu Hằng cười hắc hắc, tiếp nhận Cực Diễm Địa Quả, rồi chỉ chỉ vào miệng mình, nói: - Thực ra, ta không ngại trả lại cho nàng tiền đặt cọc! - Ta ghi nhớ! Băng Tâm Trúc oán hận trừng mắt nhìn Chu Hằng một cái, lấy ra quả Cực Diễm Địa Quả kia ăn vào. Mỹ nữ bất kể làm chuyện gì đều là ý vui cảnh đẹp, khi nàng ăn quả này cũng không ngoại lệ, nhất là đầu lưỡi linh hoạt kia nhẹ nhàng liếm đôi môi đỏ mọng, bộ dáng kia thật đúng là muốn lấy mạng người mà! Thẳng đến khi Băng Tâm Trúc ăn xong, bắt đầu khoanh chân ngồi tĩnh tọa, lúc này Chu Hằng mới cho Cực Diễm Địa Quả của hắn vào miệng, mồm to nhai nuốt. Lập tức một luồng hơi nóng kinh người theo thực quản của hắn lan tràn vào trong bụng. Rất giống với Hỏa Nguyên Quả trước kia, nhưng dược lực này đúng là nồng đậm hơn nhiều, còn diễn hóa ra từng đạo ảo diệu hỏa diễm ở trong thức hải của Chu Hằng. Nếu hắn nắm giữ là Thiên Kinh hỏa hệ, tất nhiên có thể từ đó nhận được dẫn dắt cực lớn, nhưng hiện giờ cũng không có giúp ích bao nhiêu với hắn, Chu Hằng coi trọng là linh khí thiên địa ẩn chứa trong quả này. Linh khí thuộc tính hỏa vô cùng dồi dào, chen chúc rít gào lao xuống trong cơ thể hắn! Một vòng lại một vòng, mỗi vận chuyển một chu thiên, liền có vô số linh khí được Chu Hằng hấp thu, chuyển hóa thành linh lực tích lũy của bản thân. "Ầm!" Một dao động mãnh liệt tràn ra, lại là Băng Tâm Trúc dẫn trước đột phá, tiến vào Thăng Hoa Hoàng! Nhưng nàng lại động cũng không nhích động, vẫn duy trì tư thái ngồi xếp bằng, bởi vì dược lực của Cực Diễm Địa Quả vẫn còn chưa có hoàn toàn phát huy ra hết. Số pháp tướng của Chu Hằng cũng đang nhanh chóng tăng lên, 17 đạo, 18 đạo, 19 đạo... 21 đạo! Hắn bắt đầu tấn công Thăng Hoa Hoàng! Từ Thăng Hoa Vương đến Thăng Hoa Hoàng, đây là tầng thứ pháp tướng tăng vọt, cái gọi là Đồng tướng, Ngân tướng chỉ là một loại cách gọi, trên thực tế không thể xem theo từng phần. Bởi vì từ pháp tướng đến thần tướng, đây là một quá trình sáng tạo sinh mệnh. Đương nhiên, sinh mệnh này tương đối thu hẹp, chỉ là kéo dài sinh mệnh của võ giả, giúp võ giả cho dù là bị công kích trí mạng cũng có thể có cơ hội sống lại lần nữa. Chu Hằng suy tư về bổn ý của sinh mệnh: hắc kiếm chủ sát, là kẻ thu gặt tử vong, nhưng giữa sinh và tử trong đó chẳng qua là cách một con đường, cực sinh mà tử, tử tận sẽ hồi sinh... cũng giống như cỏ khô sẽ nảy mầm mới. Khí tức của hắn cực kỳ không ổn định, bởi vì hắn vừa mới đạt tới Thăng Hoa Vương đỉnh phong lại lập tức bắt đầu tấn công Thăng Hoa Hoàng, căn bản thiếu tích lũy đầy đủ. Người thường ít nhất phải mấy trăm năm mới hoàn thành quá trình này, cho dù là Băng Tâm Trúc thiên kiêu như vậy cũng cần rất nhiều năm, nhưng Chu Hằng vốn không chờ được thời gian dài như vậy, hắn phải một hơi tiến lên. Ở trong đầu óc hắn diễn hóa cực hạn khô vinh của sinh mệnh, từ sinh ra đến chết, từ chết đến sinh ra... đột nhiên trong lòng hắn xẹt qua điều cảm ngộ: sinh mệnh nhưng thật ra là một bức ảnh thu nhỏ của vũ trụ sinh ra, rồi hủy diệt... chỉ là so với toàn bộ vũ trụ, bất kỳ sinh mệnh nào đều có vẻ nhỏ bé, ngắn ngủi như vậy. "Phù! Phù! Phù!" Cát chảy ở chung quanh hắn bị một lực lượng vô hình nâng lên, không ngừng xoay tròn vòng quanh hắn, từng đạo pháp tướng đi hướng mai một, từng cái dập nát, nhưng chỉ trong nháy mắt, một đạo pháp tướng mới sinh thành, lưu chuyển ra lực lượng càng thêm cường đại, cũng có một tia khí tức hơi yếu sinh ra. Thăng Hoa Hoàng! Chu Hằng ngồi xếp bằng không nhúc nhích, từng đạo pháp tướng mới lục tục hình thành, lực lượng của hắn cấp tốc kéo lên. Sau khi đạt tới 8 tướng, loại xu thế cấp tốc tăng lên này mới ngừng lại, nhưng dược lực của Cực Diễm Địa Quả vẫn còn xa chưa hết. Chu Hằng tiếp tục thúc đẩy dược lực, tu vi của hắn còn đang vững bước tăng lên. - - - - - oOo- - - - -