- Có thể đỡ ta trăm chiêu, ta liền tha các ngươi khỏi chết! Thiếu niên dã tính Chung Cổ Phong sát khí lẫm liệt nói, trong nháy mắt lóe lên một vệt đỏ như máu. - Cuồng ngạo! Tử Anh Minh và Quách Vũ Hậu đồng thời rống giận một tiếng. Bọn họ tuy rằng không địch lại thiếu niên này, nhưng chênh lệch cũng không đến mức lớn đến mức độ đó. Huống chi bọn họ nguyên bản đều là nhân vật vô địch cùng cảnh giới, bây giờ lại bị người khinh bỉ đến dưới gót chân, sao có thể không khiến bọn họ tức giận? Nhưng không chờ hai người ra tay, Chu Hằng đã giơ quyền mà lên! Hắn mới không quản nhiều như vậy, lúc này chỉ muốn đánh một trận sảng khoái đầm đìa! Trong lý niệm của Chu Hằng, thắng thua cũng không phải là trọng yếu nhất. Người có thể thua nhưng tâm lại không thể thua! Tâm của hắn là vô địch! Chiến chiến chiến! Chu Hằng vận chuyển 14 vầng trăng, ý chí chiến đấu hóa thành thực chấn đón hướng sát ý của đối phương, hai đấm vận chuyển như bay. Hắn hồn nhiên quên đi hết thảy, trong mắt chỉ có một đối thủ như vậy, chỉ có khát vọng đánh một trận sảng khoái! - Không tồi, có chút ý tứ! Chung Cổ Phong thét dài một tiếng, một quyền đánh về phía Chu Hằng, một quyền khác lại đánh về phía Quách Vũ Hậu và Tử Anh Minh: - Một người không đủ, ít nhất phải ba người các ngươi mới có hy vọng chống qua trăm chiêu! - Nói như rắm! Hai người Tử Anh Minh đồng thời rống giận, đều phát động công kích hướng Chung Cổ Phong. - Cho các ngươi kỳ hạn trăm chiêu đã là rất để mắt các ngươi rồi! Chung Cổ Phong cười lạnh nói, thân hình triển khai, trên hai đấm ngưng kết một tầng bóng sáng đỏ như máu, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn. Bóng sáng màu máu này cũng không biết là công pháp gì, sau đợt oanh kích ba người Chu Hằng và Tử Anh Minh đều thân hình run rẩy như điên, chỉ cảm thấy máu trong tim đều như muốn từ miệng phun ra, khó chịu vô cùng. - Ngay cả lực lượng 4 vầng trăng của ta đều không đỡ nổi, các ngươi làm sao đỡ được ta trăm chiêu? Chung Cổ Phong hai đấm liên tục vung lên, trong nháy mắt đã đánh ra hơn 50 quyền, đánh cho ba người Chu Hằng đều liên tiếp lui về phía sau. Tuy rằng khí thế của Chu Hằng triệt tiêu sát ý của Chung Cổ Phong, khiến hai người Tử Anh Minh phát huy ra được chiến lực mạnh nhất của bản thân, nhưng hiển nhiên lúc trước Chung Cổ Phong cũng không toàn lực ứng phó, công kích trở nên càng ngày càng mạnh, vẫn là chiếm hết thượng phong. - 50 chiêu đã qua, ngươi thật sự cho rằng trong vòng trăm chiêu có thể đánh chết chúng ta? Quách Vũ Hậu lạnh nhạt nói. Sự thật thắng hùng biện. Thực lực của đối phương quả thật là hơn ba người bọn họ liên thủ, nhưng nếu nói trong 50 chiêu tiếp theo đánh bại bọn họ lại cũng là chuyện không có khả năng! - Dựa vào trình tự lực lượng của ta hiện tại, quả thật không được! Chung Cổ Phong rất thành thật gật gật đầu, nhưng lập tức nhếch miệng cười nói: - Nhưng các ngươi cho rằng đây là thực lực chân chính của ta? - Nể tình các ngươi còn miễn cưỡng có thể chiến đấu, ta liền bồi các ngươi chơi đùa! Hắn hướng về ngực vỗ một chưởng, một luồng u quang lóe lên, hơi thở của hắn bỗng nhiên tăng vọt một đoạn. Ông sau lưng hắn lại xuất hiện một vầng trăng tròn! Nguyệt Minh Đế 5 vầng trăng! Quách Vũ Hậu, Tử Anh Minh đều biến sắc mặt, không nghĩ tới đối phương lúc trước không ngờ phong ấn chiến lực bản thân một vầng trăng! Đây thật là tự phụ! Trong Tinh Phong Thí Luyện đoạt bảo không ngờ còn dám tự phong thực lực, đây không phải là tự tin mà là cuồng ngạo đến tận cùng! Thêm lực lượng một vầng trăng, lực lượng của hắn ít nhất tăng lên gấp 10. - Các ngươi còn có thể đỡ được ta 10 chiêu sao? Chung Cổ Phong hai đấm gõ nhau, màu máu lại ngưng kết, khiến hai nắm tay của hắn đều biến thành màu đỏ như máu, khủng bố không hiểu. Hắn quát lớn một tiếng, vung quyền đồng thời đánh về phía ba người Chu Hằng. Lực lượng như núi đánh tới! Chu Hằng khẽ nhíu mày. Hắn thích dùng quyền lại khăng khăng không học được tiên pháp hệ quyền, chỉ có thể phát huy ra lực lượng bản thân mà không thể tăng phúc. Nhưng đối phương lại rõ ràng nắm giữ một môn quyền pháp. Dùng sở đoản của mình đỡ sở trường của địch, điều này là tuyệt đối không khôn ngoan. Nhưng thật không dễ dàng gặp được cường giả "cùng cấp" đáng giá chiến một trận, nếu tế ra ngoại vật như hắc kiếm, Bách Quỷ Kiếm, chẳng phải là lỡ mất cơ hội đại chiến sảng khoái một lần? Phiên Thiên Chưởng có thể dùng lên quyền pháp hay không? Phi Vũ Thất Kiếm có thể hóa thành chỉ kiếm dùng ra hay không? Chu Hằng đột nhiên rơi vào trầm tư, trong từng quyền đánh ra tuy rằng lực lượng không đổi nhưng độ chính xác lại kém đến thái quá, căn bản không thể tạo thành một chút xíu uy hiếp đối với Chung Cổ Phong. Kể từ đó, áp lực của hai người Tử Anh Minh và Quách Vũ Hậu lập tức tăng nhiều! Nguyên bản Chung Cổ Phong thêm lực lượng một vầng trăng liền khiến bọn họ giật gấu vá vai, hiện tại Chu Hằng lại hoàn toàn không phát huy tác dụng, lập tức bị Chung Cổ Phong mấy lần trọng quyền đánh cho điên cuồng hộc máu. Trong vòng 10 chiêu Chung Cổ Phong thật sự có thể đánh bại bọn họ, mà trong 50 chiêu thậm chí có thể giết chết bọn họ. Nếu là bọn họ không lùi hoặc là lấy ra tuyệt chiêu áp đáy hòm. Chiến đấu của Tra Tuế và đám người Chu Khiếu Nhiên đã ngừng lại. Chiến đấu của bọn họ đã không có ý nghĩa, Chung Cổ Phong quá mạnh mẽ, mạnh đến có thể áp đảo hết thảy! - Chiêu thứ sáu! - Chiêu thứ bảy! - Chiêu thứ tám! Chung Cổ Phong lạnh lùng nói, khi liên tục đánh ra quyền thứ tám hắn đã chiếm ưu thế mang tính áp đảo. ... - Xem ra vẫn là đánh giá cao các ngươi. Các ngươi ngay cả quyền thứ chín của ta cũng không đỡ được! Hắn cười nhạo nói, đánh ra quyền thứ chín. Huyết quang tràn ngập, sát khí đánh thẳng vào lòng người, khiến cho mạch máu đều như muốn nổ tung! Tử Anh Minh và Quách Vũ Hậu đều sắc mặt khó coi. Bị ép đến nông nỗi này bọn họ cũng chỉ có thể dùng ra át chủ bài. Tuy rằng cái này vốn là phải giữ lại đến lúc tranh đoạt Nguyệt Hoa Liên mới vận dụng. Nhưng hiện tại không dùng, bọn họ liền thật sự sẽ ngỏm! - Phá! Đúng vào lúc này, Chu Hằng đột nhiên quát một tiếng, tay phải quyền tay trái chỉ, hai tay cùng vung lên! Quyền pháp của hắn không giống quyền pháp, chỉ pháp cũng không giống chỉ pháp, nhưng khăng khăng uy lực chợt tăng vọt 10 lần trở lên! Chung Cổ Phong phát ra một tiếng ngạc nhiên khe khẽ, ánh mắt sáng lên, lại mạnh mẽ thu hồi nắm tay đánh về phía hai người Tử Anh Minh mà đổi hướng đánh tới Chu Hằng. Bùng! Trong tiếng nổ lớn, Chu Hằng lại lùi mấy chục trượng, miệng há hốc, phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng chiến ý trong mắt hắn lại càng cháy càng mạnh, rồi lại dưới chân giậm một cái trực tiếp đánh trở lại, lại là quyền chỉ cùng động! Quyền là Phiên Thiên Chưởng! Chỉ là Phi Vũ Thất Kiếm! Ngộ tính của hắn mạnh đến đáng sợ, chỉ chút xíu thời gian như vậy liền đem chưởng pháp, kiếm pháp cải biến thành quyền pháp và chỉ kiếm hoàn toàn bất đồng. Hơn nữa đồng dạng phát huy ra uy lực kinh người! - Có chút ý tứ! Chung Cổ Phong lộ ra một vẻ tươi cười, một quyền đón đỡ. Bùng! Chu Hằng lại lùi, 14 vầng bán nguyệt của hắn cũng chỉ mạnh hơn so với Nguyệt Minh Đế 3 vầng trăng một chút, yếu hơn Nguyệt Minh Đế 4 vầng trăng một chút, lại không có khả năng so sánh với Nguyệt Minh Đế 5 vầng trăng! Hắn có tiên thuật, Chung Cổ Phong cũng có, hơn nữa cấp bậc hoàn toàn không dưới hắn! Cứng đối cứng, hắn khẳng định chịu thiệt! Chu Hằng cười ha hả, lại xông lên đón. - Thật có ý tứ! Chung Cổ Phong ánh mắt sáng ngời, tùy ý vung quyền đón đỡ: - Căn cốt của ngươi thật không ra làm sao, nhưng ngộ tính lại ngay cả ta đều tự than không bằng. Lâm thời đem chưởng pháp và kiếm pháp hóa thành quyền pháp và chỉ kiếm, trong thời gian ngắn như vậy liền bị người làm được, hơn nữa chiêu sau mạnh hơn chiêu trước. Ngươi quả thật bất phàm! - Ta rất chờ mong ngươi đạt tới cảnh giới tương đồng với ta, cùng ta chiến một trận công bình! Ầm! Lại là một tiếng vang nặng nề, Chung Cổ Phong lại đem Chu Hằng bức lui, hắn nhe răng cười, ánh mắt đảo qua Tử Anh Minh và Quách Vũ Hậu nói: - Ta hiện tại tâm tình không tồi, liền tha các ngươi một mạng! Hắn lại nhìn qua hướng con lừa đen, nói: - Đem lệnh phù mở ra giao ra đây! - Dựa vào cái gì hả! Con lừa đen khó chịu nói. - Giao cho hắn! Chu Hằng trầm giọng nói, giọng điệu không cho phép nghi ngờ. Con lừa đen lúc này mới không cam lòng ném ra một khối lệnh phù. Kỳ thật nó cũng biết sự cường đại của Chung Cổ Phong, chỉ là nó keo kiệt quen rồi, đồ vật vào trong túi nó lại làm sao cam lòng móc ra nữa? Chung Cổ Phong tiếp nhận lệnh phù, bay vọt một cái liền tới trước cấm chế, đem lệnh phù ấn lên một cái. Một luồng sáng vàng lóe lên, cấm chế chính thức mở ra, sau đó là có thể dựa vào lệnh phù bình thường thông qua. Hắn thét dài một tiếng, thân hình bắn ra, trong nháy mắt liền biến mất. Mọi người đều không nói gì, sự cường đại của Chung Cổ Phong khiến bọn họ đều có chút nghẹt thở. - Chung Cổ Phong này đến tột cùng là thần thánh phương nào, thực lực rồi lại mạnh như thế! Sau một hồi lâu, Quách Vũ Hậu đột nhiên nói. - Lúc trước chưa từng nghe nói qua! Tử Anh Minh tiếp lời. - Cường địch như vậy, chỉ sợ tế ra bí bảo của gia tộc đều không nhất định có thể trấn áp! Quách Vũ Hậu nói. Tử Anh Minh gật gật đầu. Bọn họ có Tiên khí gia tộc ban cho, đối phương lại không có sao? Đừng nói một đấu một, cho dù hai đánh một, mười đánh một đều chưa chắc có phần thắng! Sự mạnh mẽ của đối thủ cạnh tranh này đã đạt tới nông nỗi nghiền ép tất cả mọi người. Muốn cùng người này cạnh tranh Nguyệt Hoa Liên - nói dễ hơn làm. Hắn nhìn Quách Vũ Hậu, Quách Vũ Hậu cũng nhìn hắn, hai người đồng thời lộ ra nụ cười. - Ở trong Tinh Phong Không Gian, xem ra chúng ta chỉ có liên thủ! - Sau khi ra ngoài, tất nhiên phải phân thắng bại! Hai người đều thò tay vỗ một cái, trong nháy mắt kết thành minh ước. Nói cho cùng bọn họ cũng không có ân oán gì, chỉ là bởi vì ai là Nguyệt Minh Đế thứ nhất Tây Ngọ Thành mà nhìn nhau không vừa mắt hơn ngàn năm. Ở trước mặt bảo vật như Nguyệt Hoa Liên lại có gì không bỏ xuống được? Hai người tuy rằng không địch lại Chung Cổ Phong, nhưng bọn họ đều mang Tiên khí cấp bậc Nhật Diệu Cảnh. Cộng thêm đám người Chu Khiếu Nhiên, mỗi người đều có thể vận dụng Tiên khí Nhật Diệu Cảnh. Những lực lượng này cộng lại một chỗ đủ để trấn áp Chung Cổ Phong! - Hả? Hai người đồng thời thần tình thoáng ngưng đọng, quay đầu nhìn về phía địa phương trong hẻm núi tiến vào, chỉ thấy đang có một đám nương tử quân nhiều đến hơn chục người đi tới. Quách Vũ Hậu lập tức lộ ra một vệt sát khí. Hắn ở trong tay Chung Cổ Phong bị thiệt lớn, suýt nữa tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, lúc này đang nghẹn một bụng lửa giận, tuyệt đối không ngại giết vài người không liên quan. - Chớ xằng bậy, đây là thê thất của Chu huynh! Tử Anh Minh vội vàng nói. Hắn biết chẳng những Chu Hằng cường đại, những nữ nhân này càng thêm cổ quái, ngàn vạn không nên bởi vì các nàng thoạt nhìn cảnh giới thấp mà xem nhẹ. Quách Vũ Hậu lúc này mới thu hồi sát ý, trong nháy mắt thì lóe lên một vẻ kinh ngạc. Mỗi một thế lực chỉ có tư cách ba người Tinh Phong Thí Luyện, đám người này của Chu Hằng phải chiếm danh ngạch của bao nhiêu thế lực? Quách gia hắn nếu là nguyện ý cũng có thể làm được, nhưng mấu chốt là có cần thiết không? Mang theo nhiều Nguyệt Minh Vương như vậy tiến vào... đi nghỉ? - Chu huynh, Tra huynh, Chung Cổ Phong kia hết sức khó. Ta đã cùng Quách huynh kết thành đồng minh, mọi người đều xuất ra tuyệt học, chắc là không khó trấn áp kẻ cuồng ngạo kia! Tử Anh Minh cùng Quách Vũ Hậu tách ra, đem chuyện kết minh phân biệt báo cho "người mình". Chu Hằng lập tức lắc lắc đầu, nói: - Không cần! Hắn đối với đám người Quách Vũ Hậu không có một chút hảo cảm. - Chu huynh, chỉ là cộng đồng đối phó Chung Cổ Phong, cũng không phải là kết giao bằng hữu! Tử Anh Minh đối với chiến lực của Chu Hằng cực kỳ tán thưởng, tiếp tục khuyên nhủ. - Tử huynh không cần nói nữa, ta nghĩ chúng ta vẫn là chia nhau mà đi thôi! Chu Hằng nói lời từ chối, lần này ngay cả Tử Anh Minh đều bị hắn bài xích ở ngoài.