Kiếm Động Cửu Thiên
Chương 427
- Cô nương, yên tâm, chúng ta cứu ngươi ra khỏi miệng hổ! .
Đoàn người đều là nam tính, cộng tất cả tám người, người cầm đầu đạt tới Linh Hải Cảnh, bảy người còn lại đều là Khai Thiên Cảnh, đội hình như vậy ở trong loạn thế coi như tương đối cường đại rồi, đủ để chiếm cứ một tòa thành lớn xưng vương xưng bá!
Dù sao, có thượng cổ võ giả xuất thế, nửa bước tiên nhân toàn bộ Huyền Càn Tinh cũng tuyệt đối sẽ không vượt qua 1000?
Linh Hải Cảnh đủ để chiếm thành làm vương, làm Hoàng đế tiêu dao.
Nhưng xem những người này phong trần mệt mỏi, tuyệt đối không phải rảnh rỗi nơi nơi, mà là có mục đích rõ ràng, chỉ là bởi vì đột nhiên nhìn thấy màn này, liền chạy tới ôm chuyện bất công của thiên hạ .
Từ ánh mắt bọn họ tham lam, có thể thấy bọn họ cũng không phải đồ gì tốt, lại đột nhiên quát bảo ngưng lại cũng bởi vì thấy Nguyệt Ảnh Thánh Nữ xinh đẹp, động tâm dâm tà.
Chu Hằng nghiêm nghị sát khí, không phải bởi vì hắn bị cắt đứt Chuyện tốt, mà là hắn cảm ứng được khí tức huyết mạch Ứng gia từ trên thân những người này. Hắn đứng lên, đi tới tám người kia, khí thế bức người tản ra, giống như một tôn Tiên đế du lịch, có thần chiếu sáng động, dị tượng mọc thành bụi.
- Cái, cái gì! Thấy một màn như vậy, tám người kia đều lộ ra biểu tình giật mình.
Bọn họ rõ ràng không cảm ứng được trên thân Chu Hằng cùng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ có bất kỳ linh lực dao động, không phải bởi vì cường đại đến sâu không lường được, thật sự là không có! Đúng là như vậy, bọn họ mới dám nhúng một tay ở thời kì hỗn loạn vô cùng.
Nhưng một người không hề tu vi có thể tản phát ra khí thế như vậy? Có thể lưu chuyển ra dị tượng như vậy?
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ không có linh lực dao động là bởi vì Hắc Tuyết Tán. Mà Chu Hằng cho dù không trúng Hắc Tuyết Tán cũng sẽ bởi vì quan hệ Ẩn Tức Phù, chỉ cần hắn không chủ động vận chuyển linh lực. Người khác căn bản không cảm ứng được.
- Các ngươi là người Ứng gia đi?
Chu Hằng mờ nhạt nói, trong giọng nói ẩn giấu sát khí lành lạnh.
- Chúng ta không phải Ứng gia, chúng ta là đệ tử Thiên Ân Giáo! Tám người kia ở dưới khí thế Chu Hằng áp bách không dám không đáp, nhưng thời điểm nói đến Thiên Ân Giáo, bọn họ đột nhiên ưỡn ngực một cái, trong vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo.
Ứng Thừa Ân chiếm được kế thừa thượng cổ, thậm chí thời kỳ viễn cổ, có thể cấp huyết mạch cho ngoại nhân. Cho nên tám người này đều không phải là con cháu Ứng gia, lại đồng thời có được huyết mạch lực Ứng gia.
- Ngươi, ngươi là Chu Hằng! Trong tám người kia đột nhiên có một người nhận ra Chu Hằng, run giọng nói.
Chu Hằng mỉm cười, nói: - Nếu biết ta là ai, các ngươi cũng biết mình bị chết không oan! .
- Chậm, hai quân giao chiến. Không chém sứ giả! Võ giả Linh Hải Cảnh nói, vội vàng lấy ra một phong thơ từ trong pháp khí không gian, - Đây là chiến thư Giáo chủ nhà ta đưa cho ngươi! .
Khó trách sẽ gặp phải người của Ứng Thừa Ân, nguyên lai bọn họ đặc biệt tới đây đưa chiến thư !
- Chiến thư? Chu Hằng không khỏi cười, Ứng Thừa Ân ẩn dấu lâu như vậy, rốt cục không kìm nổi quyết tử chiến cùng với hắn?
Hắn tiếp nhận. Mới vừa mở ra, liền cảm giác một cỗ áp lực nặng nề ập vào mặt, dường như một vị Thiên Tôn, khủng bố không cách nào hình dung. - Hừ! Hơi thở Chu Hằng trầm xuống, hai luồng dòng khí phun ra từ cái mũi. Hóa thành hai đạo ánh sáng kim sắc, trấn tới thư.
Cỗ áp lực lập tức hóa vô hình!
Dù phong thư này là Thiên Tôn tự tay viết thì như thế nào. Dù sao chỉ là một tờ giấy, một chút mực, cũng không phải pháp khí Hóa Thần Cảnh? Mà thể chất Chu Hằng cấp bậc Thiên Tôn, luận lực phòng ngự thiên hạ vô song, làm sao có thể bị một phong thơ đè bẹp ?
- Chiến! .
Trong thư này chỉ có một chữ chiến dầm dề máu, thật sự xứng đáng cái tên chiến thư.
Khóe miệng Chu Hằng khẽ nhếch, hắn san bằng Ứng gia chủ trạch, với Ứng Thừa Ân tuyệt đối là tử thù không thể hóa giải, song phương tự nhiên cũng không có cái gì dễ nói, chỉ còn lại có một đường tử chiến!
Tuy nhiên, phong thư này lại cho hắn áp lực cấp bậc Thiên Tôn?
Chu Hằng nhìn lại tám người kia, nói: - Ứng Thừa Ân chính là người Thiên Tôn thứ tư? .
- Không tồi, Giáo chủ nhà ta không lâu vừa mới đột phá Hóa Thần Cảnh thành vị Thiên Tôn thứ tư!
Tám người kia đều mang theo biểu tình vô cùng kiêu ngạo, ưỡn ngực nói.
Chu Hằng ngay cả Độc Miểu Thiên Tôn đều không sợ, tự nhiên sao để Thiên Tôn mới lên để vào mắt, chỉ là khiến hắn không hiểu, Ứng Thừa Ân đã đột phá Hóa Thần Cảnh như thế nào?
Ở trong kinh nghiệm của hắn, chỉ cần người bị hắn vượt qua tuyệt đối không thể đuổi kịp hắn ở cảnh giới! Hơn nữa, thời gian Ứng Thừa Ân đột phá Kết Thai Cảnh tương đương cùng Triệu Đoạt Thiên, nhưng hiện tại Triệu Đoạt Thiên bất quá là Kết Thai nhất trọng thiên đỉnh phong, như thế nào Ứng Thừa Ân đã xông lên Thiên Tôn?
Muốn nói tư chất, Triệu Đoạt Thiên cùng Ứng Thừa Ân hẳn không chênh lệch lắm, nếu không hai người cũng không có khả năng mấy chục năm cũng chưa thể phân ra người nào mới là thiên kiêu mạnh nhất. Nhưng bây giờ tiến cảnh hai người có thể nói một là thiên, một là địa, hoàn toàn không thể đánh đồng!
Thiên tư Ứng Thừa Ân tuyệt đối không thể yêu nghiệt như thế, nhưng đừng quên hắn là người có đại khí vận, ra ngoài đường đều có bảo vật đưa đến trên cửa! Có thể có chút bảo vật trước kia hắn trong cảnh giới giới hạn không thể sử dụng, nhưng theo bước chân hắn vào nửa bước tiên nhân, giống như cùng giếng phun, nghênh đón đại bạo phát.
Mặc kệ Ứng Thừa Ân đạt tới Hóa Thần Cảnh thế nào, nhưng hiện tại hắn đã là Thiên Tôn chân chánh, đang muốn tìm Chu Hằng chiến một trận, điều này không cách nào tránh khỏi !
Vậy chiến một trận đi!
Trong mắt Chu Hằng chớp động chiến ý hừng hực, đột phá nhanh tất nhiên căn cơ bất ổn, tiến cảnh Ứng Thừa Ân nhìn như bay vọt tốc độ nhanh dọa người, nhưng chiến lực chưa chắc sẽ mạnh như thế, điểm ấy có thể từ dao động đối phương đột phá Hóa Thần Cảnh mà biết, so với ba người Nguyệt Ảnh Thánh Nữ kém ít nhất gấp mười!
- Các hạ, chiến thư đã đưa đến, ta cáo lui! Tám người đối phương nói, bọn họ nguyên bản rất có ý tưởng đối với Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, nhưng đã biết người cường bạo là Chu Hằng, nào còn dám có ý tưởng cướp thức ăn trong miệng hổ?
- Ai nói các ngươi có thể đi? Chu Hằng lạnh lùng nói.
- Các hạ, hai quân giao chiến, không .
- Không em gái ngươi! Chu Hằng mắng một câu, một chưởng đẩy ra, phốc phốc phốc, tám người kia đồng thời hóa thành mưa máu.
Tâm tình của hắn vốn không tốt, tám người này lại đại biểu cho Ứng Thừa Ân lại đây diễu võ dương oai, hắn làm sao có thể để bọn họ toàn thân trở ra? Nếu theo Ứng Thừa Ân chính là địch nhân của hắn, đối đãi địch nhân còn cần nhân từ nương tay?
Chu Hằng xoay người lại, chỉ thấy biểu tình Nguyệt Ảnh Thánh Nữ phức tạp, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, nhưng thời điểm thấy hắn xoay người lại, không nhịn được lui ra phía sau một bước. Hắn đánh mông bà nương một trận, đã nhàm chán, nói:
- Năm đó khả năng Vạn Cổ Đại Đế thiếu sư phụ ngươi một cái đại nhân tình, mặc kệ khúc chiết trong đó như thế nào, xem ở phần tình cảm này, ta tha cho ngươi lần này! .
- Từ nay về sau, ta cũng không nợ Đông Linh Tiên Trì các ngươi nhân tình nữa! .
- Nếu tới tìm ta gây phiền toái, ta tất sát ngươi! .
Chu Hằng lành lạnh nói, hắn hiện tại phiền rất nhiều chuyện, nào có thời gian đi để ý tới một cái nữ nhân thù dai.
Nói xong, hắn nghênh ngang mà đi.
Đợi hắn đi bóng người cũng không thấy được, hai chân Nguyệt Ảnh Thánh Nữ mềm nhũn, đặt mông ngồi trên đất, song trong mắt lóe lên vẻ mờ mịt, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết muốn đi đâu.
...
Tuy rằng mất đi linh lực, nhưng thể lực Chu Hằng mạnh nhất, một cái vượt chính là mười mấy dặm, tốc độ vẫn như cũ cực nhanh, mấy giờ sau hắn trở về trong thành.
- Chu tiểu tử, ngươi đã đi đâu? Con lừa đen lập tức tiến lên đón, con lừa đê tiện này suốt ngày không chịu ngồi yên, luôn mê hoặc Chu Hằng đi tìm bảo.
- Cùng đánh một cái bà điên! Chu Hằng thuận miệng nói.
- Bà điên? Con lừa đen lẩm bẩm một câu, lập tức con ngươi đảo một vòng - Trên đời này có thể đại chiến cùng ngươi, cũng chỉ có Thiên Tôn ! Mà nữ Thiên Tôn chỉ có một vị, ngươi và Nguyệt Ảnh tiên tử đánh? .
- Con lừa đê tiện, ngươi thông minh! Chu Hằng thở dài, kể chiến đấu cùng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ.
- Gì, ngươi hạ thuốc nàng? Con lừa đen lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, đột nhiên quay đầu chạy đi.
Chu Hằng bĩu môi, cũng không để ở trong lòng, vẫy vẫy tay tiếp tục đi con đường của mình.
Qua hai ngày sau, hắn đang nhàm chán uống trà ở trong sân, linh lực của hắn đến bây giờ còn không khôi phục, vẫn giống như con suối khô kiệt.
Thời gian ngắn ngủi thật sự có chút hơi quá!
Cửu Huyền Thí Luyện Tháp là tiên vật, ít nhất là Chuẩn Tiên vật, nguyên lai hẳn là ở Tiên giới , giống với Bách Quỷ Kiếm, hắc kiếm, bởi vì đủ loại nguyên nhân đặc biệt mới rơi xuống phàm thế. Như vậy dựa theo khái niệm thời gian của tiên nhân, định nghĩa ngắn ngủi có thể là mười mấy hai mươi ngày, thậm chí vài tháng đi!
Chu Hằng cũng có chút đau đầu, thể chất cấp bậc Hóa Thần Cảnh chung quy thuộc loại tiểu thừa, chỉ có linh lực đắc đạo mới có thể ứng hợp với thiên địa, là đại đạo chân chính.
Hiện tại linh lực của hắn bị áp chế hoàn toàn, lại ở nơi mấu chốt này, thật đang lãng phí thời gian quý giá!
- Chu Hằng! Một tiếng nũng nịu đột nhiên vang lên.
Chu Hằng sửng sốt, thanh âm này như thế nào quen thuộc như vậy? Hắn quay đầu vừa thấy, lại phát hiện người tới là Nguyệt Ảnh Thánh Nữ!
Nữ nhân này làm sao sẽ xuất hiện ở đây ? Chẳng lẽ còn chưa từ bỏ ý định, không chịu bỏ qua?
- Ngươi tiểu nhân vô sỉ! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nổi giận đùng đùng quát, mày liễu dựng ngược thẳng, một bộ dáng muốn bạo phát.
- Ta tiểu nhân vô sỉ nào thế? Chu Hằng cười nói, nếu linh lực của hắn không khôi phục, như vậy Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cũng giống nhau, hắn dùng một ngón tay có thể đẩy ngã Nguyệt Ảnh Thánh Nữ.
- Ngươi luôn miệng nói ân oán thanh toán xong, lại làm cho đầu con lừa đê tiện kia bắt ta đến nơi này Nguyệt Ảnh Thánh Nữ khó thở, ngay cả mặt mũi đều trắng bệch
Hắc?
Chu Hằng cuối cùng hiểu được, trách không được bộ dáng con lừa cổ quái như vậy, lại cấp bách rời đi, thì ra là đi tìm Nguyệt Ảnh Thánh Nữ . Hắn mặc dù không nói ra là giao chiến với Nguyệt Ảnh Thánh Nữ ở nơi nào, nhưng lỗ mũi con lừa rất linh, hơn nữa địa phương chiến đấu phá hư nghiêm trọng, cách thật xa có thể thấy rõ.
Con lừa đen kia vẫn muốn thu Nguyệt Ảnh Thánh Nữ làm thị nữ, xem ra hai ngày này là được như nguyện !
Nghĩ đến đây, Chu Hằng không khỏi cười ha hả.
- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -
Truyện khác cùng thể loại
261 chương
13 chương
41 chương
8 chương
110 chương
119 chương