Lúc trước bất kể là con lừa đen hay là Vương Hà, đều khiến cho ba đại cường giả Hải tộc kinh hãi. Đặc biệt là tên ăn tạp, đồ vật một người ăn so với bọn họ cộng lại còn nhiều hơn gấp đôi! Nhưng tiểu tử này không ngờ không trướng chết, ngược lại còn phởn hơn cả bọn họ. Điều này khiến người làm sao chịu nổi? Một đợt chưa lặng, một đợt lại nổi. Vị trên bầu trời kia lại càng thêm trâu bò, trực tiếp hấp thu đến linh khí bốn chung quanh đều sắp khô kiệt. Đây là miệng rộng khủng bố cỡ nào chứ! Maymắn bọn họ cũng chưa từng thấy Hoặc Thiên tu luyện, người ta nhưng khẽ hút một ngụm, toàn bộ Huyền Càn Tinh đều suýt nữa biến thành tinh cầu chết. Tương đối mà nói, Chu Hằng quả thật chính là trò trẻ con. Ông! Ông! Ông! Linh khí quanh người Chu Hằng hoàn toàn hóa lỏng, hóa thành từng dòng linh tuyền vờn quanh mình hắn, giống như những con rồng nước nhỏ bé. - Linh khí chẳng những thực hóa, còn ngưng thật thành chất lỏng! - Tê, chưa từng nghe qua, chưa từng thấy qua! - Chỉ sợ thời kỳ thượng cổ cũng không có yêu nghiệt như vậy nhỉ! Ba đại cường giả Hải tộc đều khiếp sợ đến mặt không còn màu máu. May mà bọn họ vốn không giống người, mặt vặn vẹo mấy cũng sẽ không xấu đến đâu. Nếu là Chu Hằng nghe thấy lời của bọn họ, khẳng định sẽ phì cười trong lòng. Lúc trước Hoặc Thiên tu luyện chẳng những linh khí thực hóa, hơn nữa còn không phải là chất lỏng, chính là thể cứng càng hơn một bước linh hạch! Linh hạch mà chỉ có trong mạch khoảng linh thạch trung phẩm mới có thể thai nghén ra! Bọn họ nếu thật là nhìn thấy, phỏng chừng liền trực tiếp sợ chết ngất. Ầm! Ầm! Trong cơ thể Chu Hằng không ngừng trào ra từng vòng sáng màu vàng, phúc xạ ra bốn phương tám hướng. Tuy rằng hắn bây giờ còn là Thần Anh nhất trọng thiên, nhưng luồng dao động này so với Hóa Thần Cảnh chỉ yếu hơn mấy phần mà thôi! Ba đại cường giả Hải tộc hai mặt nhìn nhau, đều có thể từ trên mặt của đối phương nhìn thấy khiếp sợ đã chết lặng. Quá đáng sợ! Quá yêu nghiệt! Trên bầu trời, Chu Hằng há miệng hút một cái như cá voi hút nước, những chất lỏng linh lực kia lập tức bị hắn hút hết vào trong miệng, với tốc độ cực nhanh đề cao linh lực tích lũy của hắn. Linh dịch này không giống linh hạch, đó là hoàn toàn cố hóa, không cần lo lắng sẽ tràn mất. Nhưng linh dịch bất đồng, chỉ cần dược lực trong cơ thể Chu Hằng một khi qua đi, như vậy linh dịch sẽ lập tức lần nữa hóa khí, căn bản không có khả năng bảo tồn lại. Bởi vậy, đây tuy rằng rõ ràng là đồ cực tốt, nhưng Chu Hằng lại không có biện pháp mang về cho cha mẹ người thân ái thê bằng hữu. Chỉ có thể chính mình mau chóng luyện hóa hấp thu, tránh cho dược lực trôi mất ngay cả hắn đều không có biện pháp đạt được. Ầm ầm xương cốt trong cơ thể hắn run rẩy dữ dội, Thần Anh Cảnh đã là đến gần đỉnh võ đạo, hắn lại hơn xa Thần Anh Cảnh bình thường. Khiến sự đột phá của hắn có mấy phần uy thế của Hóa Thần Cảnh. Ánh vàng bao trùm, tuy rằng không thể bao phủ toàn bộ Huyền Càn Tinh nhưng cũng đủ để truyền đến đại bộ phận địa phương, khiến võ giả bậc cao đều hết sức buồn bực. Từ cường độ của dao động này mà xem, người này hẳn là đang đánh vào Hóa Thần Cảnh, hơn nữa sắp thành công. Thiên địa đại đạo đều đang tán thành, cho nên mới làm ra động tĩnh lớn như vậy. Nhưng là so với dao động của Lệ Vô Cực, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đột phá lúc trước lại nhỏ yếu hơn nhiều! Rất có khả năng, vị Thiên Tôn sắp đột phá này chính là Hóa Thần Cảnh yếu nhất trong lịch sử! Mọi người đều phỏng đoán. Nếu để bọn họ biết kỳ thật Chu Hằng chỉ là muốn đột phá Thần Anh nhị trọng thiên mà thôi, trên mặt những người này lại sẽ là biểu tình thế nào. Nhưng tin tưởng tuyệt đối là cực kỳ đặc sắc, tựa như ba đại cường giả Hải tộc phía dưới. Người nhỏ màu vàng đã chìm vào đan điền. Vận chuyển Lăng Thiên Cửu Thức sáng lập thế giới đan điền. Ầm ầm nội thế giới chấn động mạnh, đang không ngừng mở rộng. Quá trình này rất nhanh, Chu Hằng đột nhiên mở mắt, trong mắt đều bắn ra một luồng thần mang, bắn thẳng trời sao mịt mờ. Dường như có thể xuyên thấu vũ trụ, nhìn thấy nơi vô cùng sâu xa. Thần Anh nhị trọng thiên! Chu Hằng cảm ứng lực lượng trong cơ thể một chút, không khỏi lộ ra một tia cười khổ. Nếu không gian đan điền của hắn bình thường một chút, vừa rồi những linh lực kia đủ để một hơi đẩy hắn đến Thần Anh tam trọng thiên, thậm chí một hơi xông phá Hóa Thần Cảnh đều có khả năng! Ai bảo không gian đan điền của hắn lớn đến biến thái, tuy rằng có tư chất vô địch cùng cảnh giới, nhưng cũng nghĩa là linh lực tích lũy thong thả. Phàm là chuyện, có được tất có mất. Hắn rất nhanh liền thu hồi ý tưởng như vậy, từ trên bầu trời bay xuống. Lúc này dị tượng quanh người hắn cũng toàn bộ thu vào, cộng thêm Ẩn Tức Phù, bình thường giống như một người thường. Chỉ là đôi mắt lóe lên vẻ ôn nhuận, nơi ánh mắt đảo qua khiến người không nhịn được sinh ra một loại kính sợ phát ra từ nội tâm. - Sư phụ, đồ nhi đột phá rồi! Vương Hà vô cùng hưng phấn nói. Ở trong mắt hắn, Chu Hằng không chỉ là sư phụ, còn thay thế vị trí của phụ thân, khiến hắn sinh ra vô tận ngưỡng mộ. Chu Hằng mỉm cười nói: - Mọi người đều có đề cao không tầm thường! Ba đại cường giả Hải tộc nghe nói như thế, suýt nữa đào hố tự chôn! Nếu nói Ngao Không Sơn xem như là "đề cao không tầm thường" nhưng ba người bọn họ... ngay cả một cảnh giới nhỏ cũng không đột phá, so với con lừa đen, Chu Hằng thì kém quá xa! May mà, Chu Hằng lúc trước tuy rằng thanh thế rất lớn, lại chỉ vẻn vẹn là đột phá một cảnh giới nhỏ, xem ra tư chất cũng chỉ vậy mà thôi! Bọn họ tìm được một lý do có thể khinh bỉ Chu Hằng, lập tức tự an ủi mình, lại cũng không biết Chu Hằng có được không gian đan điền gấp 1000 lần Thần Anh Cảnh bình thường. Hắn tăng lên một cảnh giới nhỏ cần linh lực cũng là gấp Thần Anh Cảnh bình thường 1000 lần! Bằng không bọn họ càng sẽ bị đả kích đến đầu cũng không ngẩng lên nổi. - Tiểu hoàng tử, bảo tàng ngươi nói lúc trước... Con lừa đen mặt đầy vẻ cười xấu xa, nó cái gì đều sẽ quên, duy chỉ không quên bảo vật. Ba đại cường giả Hải tộc lập tức lộ ra vẻ cảnh giới, nhưng ngoài ý liệu chính là bọn họ lúc này lại không khuyên can Ngao Không Sơn, thái độ chuyển biến lớn. - Con lừa, ngươi làm vật cưỡi cho bổn hoàng tử, bổn hoàng tử liền dẫn ngươi đi đào bảo tàng! Ngao Không Sơn có chút đỏ mắt nhìn con lừa đen. Hắn mặc dù là hoàng tử, lại là hoàng tử trong biển, nhưng chưa từng ngồi vật cưỡi trên lục địa. - Gì, lại muốn cưỡi bổn tọa, thằng nhãi ngươi ngứa mông hả? Con lừa đen giận dữ, đứng thẳng như người, hai móng trước làm ra động tác vén tay áo, hai mắt phun lửa. Ngao Không Sơn hoảng sợ, nhưng Vương Hà lập tức nhảy ra ngoài, vươn song chưởng đỡ, nói: - Con lừa miệng rộng, không nên ăn hiếp tiểu đệ của ta, nếu không ta ăn ngươi! - Thượng cổ di bảo mỗi người có phần, bản tướng đại biểu tiểu hoàng tử mời hai vị... ba vị cùng đi với chúng ta. Có được không? Người tôm hùm nói. - Ồ, cái tên tám chân này sao đột nhiên trở nên có lòng tốt như vậy? Không tốt, khẳng định có âm mưu! Con lừa đen lẩm bẩm tự nói, nhưng thanh âm cũng không thấp, đủ để cho ba đại cường giả Hải tộc nghe rõ ràng, khiến cho mặt bọn họ đều tái xanh. Chu Hằng cũng cảm thấy rất kỳ quái. Thượng cổ di bảo tuy rằng vô chủ, nhưng người nhận được tin tức, manh mối người nào không úp mở vòng vo, ước gì chỉ mình mình biết, tiến vào mò sạch, làm sao có thể chia xẻ với người? Lúc trước bọn họ còn cực lực ngăn cản, làm sao đột nhiên thái độ lại xoay chuyển 180 độ? Trong này tất có bí ẩn! - Tốt, tốt! Con lừa đen chỉ lẩm bẩm vài tiếng liền lập tức chảy nước miếng đáp ứng, bộ dạng vội vàng đó dường như hận không thể cắm hai cánh trực tiếp bay qua. - Vậy liền xuất phát! Mọi người lên đường, do ba đại cường giả Hải tộc dẫn đường, đi về hướng nam. Con lừa đen mọi cách dụ dỗ Ngao Không Sơn, muốn từ trong miệng thằng nhóc này dụ ra một chút tin tức hữu dụng. Mà ba đại cường giả Hải tộc cũng không ngăn cản, mặc cho tiểu hoàng tử miệng không che đậy, có sao nói vậy. Nhưng nhóc chính là nhóc, Ngao Không Sơn trừ biết đám người bọn họ là muốn đi tầm bảo ra, về bảo tàng là cái gì, lại ở nơi đâu là hoàn toàn không rõ ràng. Nếu đã như thế, ba đại cường giả Hải tộc lại sợ hắn thổ lộ cái gì chứ? Chu Hằng có tín niệm vô địch, hơn nữa hắn hiện tại cũng đã là Thần Anh nhị trọng thiên, cho dù không địch lại Hóa Thần Cảnh nhưng cũng đủ tự bảo vệ mình. Trừ loại "hố trời" bốn đại tử địa này, hắn có nơi nào không thể đi? Ngao Không Sơn tuy rằng thái độ rất là cao ngạo, nhưng cũng chỉ là đứa trẻ bị chiều hư, thực ra bản tính cũng không xấu. Mà Vương Hà cũng thiếu bạn chơi, mặc dù đối phương trên đầu mọc sừng có chút quái quái, hai người rất nhanh liền trở thành bạn tốt. Bốn ngày sau, bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, hai đứa trẻ cũng chỉ là vừa vào Ích Địa Cảnh, tự nhiên không có khả năng nhịn được đói khát mệt mỏi giống như người lớn. Nổi lửa nướng thịt, đúng lúc mùi thịt tỏa mùi thơm, Chu Hằng lại khẽ nhíu mày. Con lừa đen quen thuộc Chu Hằng nhất, rõ ràng biểu tình này nghĩa là gì, hỏi: - Có địch? - Ừm, bốn người! Chu Hằng gật gật đầu. Chính vào lúc này, người tôm hùm kia cũng hừ lạnh một tiếng, đem cái càng lớn cắt một cái, phát ra tiếng vang giòn tan. Vút vút vút bốn bóng người bay vụt mà đến, tất cả đều là quái vật lớn. Bốn gã người cá, nhưng hình thể đều to lớn vô cùng, đều thuộc loại cá bất đồng. So với người cá bên cạnh Ngao Không Sơn chênh lệch thật lớn. Mà trong bốn người cá này, lại có hai là Thần Anh Cảnh, hai khác thì là Kết Thai Cảnh. Đây là một cỗ lực lượng không thể khinh thị. - Ha ha ha! Tiểu hoàng tử thật đúng là khó tìm! Đối diện một gã người cá Thần Anh Cảnh cười lớn. Hắn là một con cá mực, bên má có râu thật dài, vừa lên tiếng râu liền lay động, khiến cho Vương Hà nhìn mà ngạc nhiên không thôi. Nhưng Chu Hằng biết, tiểu tử này khẳng định là càng muốn ăn con cá lớn này! - Ngư Thiên Hoành, các ngươi tự mình rời khỏi hải vực, theo đuôi hoàng trữ, không sợ bệ hạ trách cứ sao? Người tôm hùm lạnh lùng nói. - Đương nhiên sợ! Cho nên... chúng ta đành phải đem các ngươi giết sạch diệt khẩu! Người cá mực Ngư Thiên Hoành ánh mắt đảo qua Chu Hằng, Vương Hà và con lừa đen, khẽ nhíu mày. Bno nguyên bản không nghĩ tới lại thêm ra hai người này... cùng với một con lừa! Chu Hằng cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra, không trách ba cường giả Hải tộc chủ động mời bọn họ đi tầm bảo, thì ra là ôm chủ ý muốn kéo bọn họ xuống nước. Muốn mượn dùng lực lượng của bọn họ chống lại kẻ địch. Ba lão già này, mấy trăm hơn ngàn năm quả nhiên không sống uổng. - Lớn mật! Ba đại cường giả Hải tộc đều giận dữ quát. Bất đồng với thế gia trên đại lục, Hải tộc rất trọng hoàng quyền, ba người bọn họ từ nhỏ chính là vì hoàng gia phục vụ, cũng trung tâm với tiểu hoàng tử Ngao Không Sơn. Theo bọn họ thấy, bốn người Ngư Thiên Hoành quả thật chính là đại nghịch bất đạo! - Hừ, cho là chúng ta không biết các ngươi đang tìm di tích Khôi Lỗi Tông sao? Ngư Thiên Hoành mang theo một tia khinh thường nói: - Ngoan ngoãn quỳ xuống chịu chết, tránh bị tội sống!