Thiên Bảo Các là thế lực khiêm tốn nhất của Huyền Càn đại lục, dường như bọn họ chỉ có một ý nghĩ kiếm tiền, cho tới bây giờ chưa từng tham gia tranh bá đại lục, nhưng không thể phủ nhận là bọn họ có được tai mắt cường đại nhất, tình báo linh thông có một không hai thiên hạ.  Mấy tin tức này đều là Nguyễn Giai Oánh mang tới, cho dù ở trong thế đạo như vậy, tai mắt của Thiên Bảo Các vẫn không có mất tác dụng, tin tức truyền ra cực nhanh, cực kỳ tinh chuẩn.  Chu Hằng không khỏi lấy làm lạ, nếu nói Thiên Bảo Các biết rõ tình huống của Thiên Long Đế triều như trong lòng bàn tay cũng được đi, nhưng vì sao ngay cả tình huống của Thiên Yêu Đế triều cũng biết rõ mồn một? Chẳng lẽ thương hiệu lớn nhất đại lục này còn chạy tới cả hai đại Đế triều Thiên Yêu và Dạ Ma hay sao? Vừa nghĩ tới ý niệm này liền bị hắn vứt qua bên cạnh, hắn còn có chuyện còn cần quan tâm hơn.  Mao gia!  Cừu hận giữa hắn và Mao gia là không có cách nào hóa giải, phụ thân Chu Định Hải bị bắt để luyện đan dược kéo dài tuổi thọ gì đó, thiếu chút nữa thành vong hồn dưới đồ đao của Mao gia, làm sao hắn có thể nhịn được mối hận này?  Chỉ là trước đây hắn còn chưa đủ cường đại, không có thực lực để đi tiêu diệt Mao gia, nhưng bây giờ hắn đã tiến vào Thần Anh Cảnh, dưới Hóa Thần Cảnh tuyệt đối là vô địch!  Mặc dù nói Mao gia lúc trước không coi trọng Lệ Vô Cực, dường như đang dùng phương thức đó tuyên cáo: bọn họ có nội tình có thể chống lại Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, vậy càng sẽ không e ngại Chu Hằng chỉ là Thần Anh Cảnh này! Nhưng nếu bọn họ không có Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, nội tình này cũng không phải có thể tùy tiện vận dụng.  Không sợ Hóa Thần Cảnh, cũng không có nghĩa là thực sự có thể đối kháng Hóa Thần Cảnh. Tỷ như Hóa Thần Cảnh muốn huỷ diệt Mao gia phải trả ra cái giá cực lớn, lớn đến mức vị Thiên Tôn kia đều không thể thừa nhận, như vậy tự nhiên sẽ không dễ dàng mở ra chiến cuộc.  Chu Hằng biết Mao gia muốn làm gì, bọn họ chiếm được kế thừa chân chính của Quỷ Thi Tông thượng cổ. Chẳng những có thể lợi dụng sinh linh chế thành đan dược kéo dài thọ nguyên, mà còn có thể biến thi thể thành tử sĩ: chinh chiến thiên hạ! Thật nếu để cho Mao gia làm ra hành thi Hóa Thần Cảnh, bọn họ liền đủ để tranh được một vị trí trong thời loạn thế này!  Hắn vốn đã quyết định sau khi tiến vào Thần Anh Cảnh sẽ đi Mao gia, tin tức này chỉ là thúc giục hắn lập tức xuất phát sớm hơn mà thôi.  Ngoài ra, còn truyền ra một tin tức càng thêm chấn động, trong biển cũng trào ra một thế lực cường đại, kêu gào phải bình định lục địa, thống nhất đại lục và hải dương quy về dưới trướng "Hải Long Vương".  Thế lực này được xưng là Hải tộc, có người cá, người tôm hùm, người bạch tuộc... đều là dị tộc sinh sống trong nước, thống nhất dưới lãnh đạo của Hải Long Vương. Mà vị Hải Long Vương này chính là vị thứ ba Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh mới tấn thăng của Huyền Càn đại lục! Bọn họ tuyệt không chỉ là kêu gào rồi thôi, mà có đại năng Hải tộc cuốn lên sóng thần, mang theo vô số lính tôm tướng cua xông lên lục địa, chiếm lĩnh vô số đất đai vốn thuộc về Nhân tộc, Thiên Yêu tộc, Dạ Ma tộc.  Theo tiên duyên sắp xuất hiện lần nữa, dường như toàn bộ thiên hạ cũng sắp đi vào trạng thái hỗn loạn nhất, thế lực có tư cách tham gia trường đấu này lần lượt hoá trang lên sân khấu, muốn khuấy đảo thế gian này loạn thành một đống!  Ở thời gian hỗn loạn nhất này, Chu Hằng với con lừa đen rời Triệu gia, xuất phát đi tới Thiên Long Đế triều.  Hắn lưu lại phần lớn bảo vật, bao gồm Thập Luyện Đồ. Vì Hoặc Thiên phần nhiều thời gian suốt ngày trầm tư, trong nhà nhất thiết phải có người có thể trấn tràng. Miễn cho hắn đi ra ngoài diệt Mao gia, quay về lại người khác đã tiêu diệt quê nhà hắn!  Có Cửu Huyền Thí Luyện Tháp đủ để giữ mạng, có Bách Quỷ Kiếm cũng đủ để chinh phạt bốn phương, Thập Luyện Đồ thật sự là đốt linh thạch không chịu nổi!  Con lừa đen vốn không có chỗ để đi, mà cái miệng đê tiện của nó cũng chỉ có Chu Hằng có thể chịu được. Bởi vậy tự nhiên là nó muốn đi theo Chu Hằng. Hơn nữa, Mao gia chính là gia tộc siêu cấp truyền thừa mấy vạn năm, chờ sau khi diệt Mao gia, có thể kiếm được thứ tốt nhiều đến mức nào?  Con lừa đê tiện này sao có thể chịu làm buôn bán lỗ vốn!  Một người một con lừa xuất phát ra đi, mục tiêu nhắm thẳng vào Thiên Phong Thành, đó chính là chỗ Mao gia. Một đường đi qua, khắp nơi đều là hoang vu, khắp nơi là cướp bóc cướp đoạt; toàn bộ văn minh đã ầm ầm sụp đổ, phần nhiều mọi người là vì mạng sống mà giết chóc cướp bóc, nhưng cũng có một số người trời sinh yêu thích giết chóc, cuối thời như vậy đối với bọn họ mà nói quả thực chính là thiên đường.  Chu Hằng không quản được nhiều chuyện nhàn rỗi như vậy, tâm trạng của hắn đã ở trong giết chóc trở nên băng lạnh.  Chừng mười ngày sau, bọn họ đi tới Thiên Phong Thành.  Đây là một tòa thành phi thường cổ xưa của Thiên Long Đế triều, đã trải qua vô số năm tháng mưa gió, đương nhiên cũng trải qua vài lần thiên tai, tường thành không biết sửa chữa qua bao nhiêu lần, nhưng bây giờ tòa thành này cũng đã sụp đổ một nửa, dường như là gặp phải công kích tính hủy diệt. Trong thành hiện ra một khe nứt thật lớn chạy ngang qua toàn bộ thành phố, có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong có dòng lửa đỏ đang chen chúc lao ra.  Đến nông nỗi như vậy, tòa thành này hiển nhiên là không thể tu bổ được nữa.  Chu Hằng đảo ánh mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong thành mặc dù có rất nhiều người đang đi lại, nhưng trên thực tế đây đã là một tòa tử thành, chạy ở trong đó chỉ là những cái xác không hồn.  Đều nói thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng Mao gia hiển nhiên không có cố kỵ điều này! Trong Thiên Phong Thành vô luận là võ giả bậc cao hay là dân chúng bình thường, đều trở thành những cái xác không hồn, đánh mất sinh cơ, chết lặng đi trên đường phố. Nhưng dù là trong những hành thi này, cảnh tượng kẻ mạnh ăn kẻ yếu cũng đang không ngừng tiến hành. Khi một hành thi tương đối cường đại cắn nuốt một hành thi yếu hơn, khí tức của nó hơi có biến hóa nho nhỏ. Trở nên mạnh mẽ dần! Tuy rằng không lớn, lại là thật sự thấy rõ ràng.  Chu Hằng vốn còn đang lấy làm lạ, trước đây những hành thi này cũng không cắn nuốt nhau, nhưng sau khi nhìn thấy một màn hành thi cắn nuốt đồng loại liền trở nên mạnh mẽ hơn, hắn liền biết là Mao gia đang dùng phương thức này để bồi dưỡng ra hành thi cường đại.  Không ngừng cắn nuốt để trở nên mạnh mẽ, cuối cùng sẽ có một hành thi có thể đột phá cực hạn, trở thành Thi Tôn Hóa Thần Cảnh, thậm chí tiến thêm một bước, trở thành Thi Tiên! Dã tâm của Mao gia thật rất lớn!  - Con lừa! Độc Miểu Thiên Tôn kia cũng là dùng một hành thi, ngươi nói có phải xuất xứ từ một kế thừa với Mao gia hay không? Chu Hằng hỏi.  [CHARGE=3]Con lừa đen trầm tư một hồi, nói: - Con đường sinh tử, người nghiên cứu nhiều lắm, dù sao thành tiên quá khó khăn. Cho nên, nếu các thế giới nghiên cứu đối với tử vong chi đạo có chỗ khác nhau, cũng chẳng có gì lạ!  Chu Hằng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ít nhất hành thi trong Độc Miểu Chi Hải kia có ý thức nhất định, không giống những hành thi này, chỉ còn lại thuần túy có bản năng cắn nuốt, hoặc chỉ biết giết chóc. Lúc trước hành thi Thương Ngạo Minh Phong đúng là tham dự tranh đoạt Bách Quỷ Kiếm, chỉ là quá ngu xuẩn!  - Vậy chúng ta hãy đi đại náo một trận! Hắn cười nói.  - Bỏ đi! Bổn tọa là con lừa thiện lương như vậy, làm sao có thể làm chuyện thô lỗ như thế! Ngươi đi đi, bổn tọa canh chừng cho ngươi! Con lừa đen điển hình xuất công không ra lực: ưu đãi muốn lấy, xuất lực thì lại có thể không ra thì không bỏ ra.  - Con lừa đê tiện! Ngươi cả đời này không đổi được!  - Bổn tọa thích vậy, ngươi cắn ta à? Chu Hằng cười ha hả, phi thân phóng ra, phát động Tử Diễm Thiên Long, lập tức lửa cuốn tới cuồn cuộn, nơi nó đi qua tất cả hành thi tức thì hóa thành tro tàn, hoàn toàn không có tư cách đối kháng cùng hắn.  Đây là lẽ đương nhiên, hắn bây giờ là Thần Anh Cảnh, trình tự linh lực bản thân lại lớn gấp ngàn lần Thần Anh Cảnh bình thường, chỉ cần một ý niệm là có thể làm cho võ giả Linh Hải Cảnh nổ tan xác chết, huống chi là những cái xác không hồn yếu ớt này.  Người chết hết tội! Mặc kệ khi còn sống là người tốt làm việc thiện, hay là kẻ ác làm nhiều điều bất nghĩa, khi đã chết cũng chỉ là một thân xác thối tha, bụi về bụi, đất về đất.  - Người nào, mà lại dám ở chỗ này quấy rối! Một tiếng quát tháo, trong thành vọt lại đây mấy thân ảnh.  Cầm đầu là một gã nam nhân trung niên chừng ba mươi tuổi, phía sau hắn là ba cái hành thi hư thối, nhắm mắt đi theo, trên thân toát ra khí tức đúng là còn mạnh hơn nhiều so với nam nhân trung niên kia.  Tuy nhiên, cũng vẻn vẹn chỉ là Sơn Hà Cảnh mà thôi, ngay cả tư cách để Chu Hằng đưa mắt nhìn cũng không có.  - Chu tiểu tử! Lần này giao cho bổn tọa! Con lừa đen ưa thích nhất là khi dễ kẻ yếu, nó lập tức chạy ra, giơ chân đá một chiêu, người nọ liền rơi vào trong ma chưởng của nó.  Nam nhân trung niên kia vừa thấy con lừa đen, giật mình kinh sợ đến mắt trợn trừng, khóe miệng cũng há hốc thật to, đến mức có thể nuốt gọn nắm tay của mình.  Cũng khó trách, bởi vì lúc này cách ăn mặc của con lừa đen có thể nói là quá quái dị!  Từ sau khi ở trong Phong Khiếu Lâm Địa, nó trụi mông phải mặc một cái quần hoa hòe, dường như con lừa đen này liền thích ăn mặc. Hiện tại nó chỉ mặc một cái quần bông, gió nhẹ thổi qua lộ ra "cái mông lừa", một cái đuôi lắc tới lắc lui.  Loại quái dị này làm cho khuôn mặt người ta đều phải vặn vẹo, thậm chí con lừa đê tiện này còn biết nói, làm cho da mặt nam nhân trung niên kia không ngừng co giật, hiển nhiên là muốn ói ra.  - Thế nào, Lư đại gia đẹp trai phải không? Con lừa đen uốn éo cái mông, mép quần phất phơ, cái mông to lộ ra hết còn che.  Chu Hằng sắc mặt tối sầm, nói: - Con lừa! Đừng làm người ta ghê tởm nữa!  Gã nam nhân trung niên kia cũng ở trong lòng liên tục gật đầu, hắn thực sự sợ bị con lừa đen này làm cho ghê tởm chết đi! Hắn chỉ một chiêu bị bắt, biết mình không phải đối thủ của con lừa quái dị trước mặt, lúc này há miệng phát ra một tiếng kêu nhỏ.  Đây chính là khống chế hành thi, chỉ định mục tiêu cho chúng công kích.  "Vù, vù, vù", ba hành thi lập tức chuyển động. Sau khi chúng hóa thành quái vật, chỉ còn lại có bản năng giết chóc và cắn nuốt. Trước đó bởi vì gã nam nhân áp chế, chúng nó chỉ có thể theo nhu cầu bản năng bao vây Chu Hằng và con lừa đen, nhưng bây giờ gã nam nhân trung niên đã buông ra áp chế, những con quái vật này lập tức triển khai công kích.  "Hày hày hày", con lừa đen liên tiếp quát ba tiếng, ý động công tới, ba hành thi kia lập tức hóa thành mảnh vụn, quay về với thiên địa.  - Ngươi... các ngươi là ai! Gã nam nhân trung niên vừa rồi là quái dị tới cực điểm, hiện tại thì lại hoảng sợ đến cực hạn, niệm động công tới, điều đó chỉ có đại năng tạo thành Vực mới có thể thi triển!  Trên thân con lừa đen vừa không có chớp động hào quang của Thần chích, tất nhiên nó là Kết Thai Cảnh, thậm chí có thể là lão tổ Thần Anh Cảnh! Đây là tồn tại hắn chỉ có thể nhìn lên, sao có thể không hoảng sợ? Chỉ có điều rõ ràng là đại năng Kết Thai Cảnh, như thế nào điên điên khùng khùng như thế, không có một chút xíu phong phạm cao thủ, còn mặc một cái quần bông, thật sự là tức cười chết người!  - Phì! Chỉ có bổn tọa mới có thể đặt câu hỏi! Con lừa đen gõ chân lên đầu nam nhân trung niên quát.  - Tiền... tiền bối muốn biết điều gì? Gã kia vội vàng nói, hắn đâu có tư cách với trả giá với đối phương.  - Ngu ngốc! Bổn tọa nói chỉ có bổn tọa mới có thể đặt câu hỏi, ngươi đây là muốn khiêu khích bổn tọa sao? Con lừa đen giận dữ. Gã nam nhân kia mặt co giật một trận, hắn oan ức mà!  - Bổn tọa hỏi ngươi... Con lừa đen chợt ngưng lại, giơ chân lên gãi gãi đầu: - Bỏ đi! Bổn tọa đâu biết muốn hỏi gì! Chu tiểu tử ngươi tới hỏi đi!  Gã nam nhân trung niên kia thiếu chút nữa chửi má nó, có cách hành hạ người như thế sao?