Kiếm Động Cửu Thiên
Chương 381
Hai người này chính là thiên kiêu thời kỳ thượng cổ phong ấn mà đến. Một người tuấn mỹ đến giống như một đại cô nương, một người khác thì thân cường tráng như núi.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ thướt tha mà động, bóng trắng nhoáng lên một cái đã biến mất ở cửa, chỉ để lại một luồng hương thơm mê người, khiến người dư vị vô cùng.
- Má ơi! Lại là một cái bóng ngã xuống, lại là một thứ đen nhánh, không phải là con lừa đen sao? Con lừa đê tiện này là đê tiện, nhưng thiên phú cũng thật bất phàm, có thể là người thứ năm ngộ ra Phiên Thiên Chưởng tiến vào, thật là khó lường.
Hai thiên kiêu thượng cổ kia đều lạnh lùng đảo qua Chu Hằng một cái, tiêu sái mà đi, lập tức theo sát Nguyệt Ảnh Thánh Nữ. Bọn họ không biết vì sao hai người vào trước còn không rời đi, nhưng đối với bọn họ mà nói là một tin tức tốt, ý nghĩa mọi người lại đứng ở cùng một vạch xuất phát.
- Con lửa, đi! Chu Hằng nói với con lừa đen.
- Để bổn tọa thở ra một hơi trước...
- Truyền thừa Tiên cấp!
- Đi! Con lừa đen nhảy dựng lên, nhất bốn vó bỏ chạy.
Chu Hằng mỉm cười, cất bước mà đi, đợi khi đi ra nhà đá, hắn quay đầu nhìn lại ao nước này một cái.
Cổ Viêm ở trong ao nước, buông Bảo Dịch xuống. Mặc dù có dụng ý thưởng cho người tập được Phiên Thiên Chưởng nhưng cũng đồng dạng là một cái bẫy.
Hắn từng nói, chỉ có người thứ nhất đi tới sâu trong cung điện mới có thể đạt được truyền thừa của hắn, thời gian là quý báu nhất. Nếu như một người đầu tiên có thể nhịn được hấp dẫn của Bảo Dịch, trực tiếp rời đi, như vậy tự nhiên ưu thế càng lớn.
Bởi vì, Bảo Dịch này tuy rằng quý báu, nhưng so với truyền thừa Tiên cấp mà nói thì kém cỏi hơn nhiều. Còn nữa, nói không chừng ở sâu nhất trong cung điện có Bảo Dịch thì sao?
Đây là một vấn đề lấy hay bỏ.
Cổ Viêm nói muốn lựa chọn người ý chí, thiên phú, dũng khí đều là thượng thừa làm người kế thừa của hắn, bởi vậy phần thưởng này cũng có thể xem thành khảo nghiệm.
Chu Hằng lại là khẽ mỉm cười. Dưới tình huống cạnh tranh trên cùng một vạch xuất phát, hắn không sợ bất luận kẻ nào. Cũng tin tưởng hắn cuối cùng có thể đạt được thứ nhất! Đây không phải là tự phụ mà là tự tin, hắn có lòng tin kiêu ngạo như vậy.
Còn nữa, người khác rất coi trọng Tiên cấp, hắn thật đúng là không để vào trong mắt chút nào.
Chỉ riêng bảo vật Tiên cấp hắn liền có ba món. Mà truyền thừa Tiên cấp? Lăng Thiên Cửu Thức không phải? Phi Vũ Thất Kiếm không phải? Phiên Thiên Chưởng không phải?
Thực ra hắn muốn biết là làm thế nào đi ra một bước từ Hóa Thần Cảnh đến tien nhân, có phải là cũng có đường ngoại ngạch giống như hình thành Thần chích? Toàn bộ Huyền Càn Tinh đã mấy vạn năm không sinh ra Hóa Thần Cảnh, huống chi là phá mà thành tiên!
Đó là một khu vực trống rỗng, nếu muốn dựa vào chính mình cân nhắc, không biết phải mất bao nhiêu thời gian.
Huyền Càn Tinh đã rơi vào tình thế rất nguy ngập, vạn nhất trời thật sự sụp đổ. Hắn lại chưa thành tựu tiên nhân cũng không có pháp khí phi hành cấp bậc Tinh vũ, vậy làm sao bây giờ? Chờ chết?
Hắn cùng con lừa đen đi song song, phía trước không xa chính là hai thiên kiêu thượng cổ kia, trước nữa một chút chính Nguyệt Ảnh Thánh Nữ. Đây là một thông đạo thật dài, bốn phía có ánh sáng dịu dàng phát ra, dài không biết bao nhiêu.
- Hai kẻ này là ai? Chu Hằng thấy hai thiên kiêu thượng cổ kia thi thoảng liền quay đầu nhìn hắn một cái, trong ánh mắt tràn ngập địch ý, khiến hắn cực kỳ khó hiểu. Chẳng lẽ Vạn Cổ Đại Đế làm thịt lão tổ tông của bọn họ, hiện tại muốn đem món nợ này tính lên người hắn?
- Ồ, hai tên ngạo mạn kia a! Con lừa đen gật gật đầu. Đều là nhân vật thượng cổ, nó tự nhiên biết thân phận của hai thiên kiêu này. - Tên ẻo lả kia gọi là Hồng Cẩn Du, gia gia của hắn là Liệt Dương Thiên Tôn, nghe nói chết trận trong đại chiến. Tên cao to ngu xuẩn kia là Đồng Lê Hân, sư phụ hắn là Huyết Hà Thiên Tôn, là bị lão tổ tông nhà ngươi tự tay trấn giết!
Thật đúng là có thù!
Chu Hằng nhíu mày, tuy rằng hắn không thèm để ý là địch khắp thế gian, nhưng cũng không thích vô duyên cớ bị hận. Hắn nói: - Đồng Lê Hân thù địch ta còn có mấy phần đạo lý, nhưng liên quan chó gì đến Hồng Cẩn Du?
- Thời kỳ thượng cổ, bọn họ đều là thần dưới váy của Nguyệt Ảnh tiên tử! Con lừa đen nói, sau đó lập tức "phì" một tiếng:
- Hai con cóc, si tâm mộng tưởng. Đây chính là thị nữ bổn tọa nhìn trúng!
Khóe miệng Chu Hằng co giật, hai người này thích Nguyệt Ảnh Thánh Nữ liên quan chó gì đến hắn?
Đúng rồi, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ tiến vào nhà đá này cũng hơn một ngày, trong khoảng thời gian này một mình cùng hắn ở chung. Cô nam quả nữ chung một phòng, thời gian lại dài đến một ngày một đêm, sẽ phát sinh những chuyện gì đây?
Khó trách bọn họ ghen tị đến như vậy!
- Hừ! Nghe thấy con lừa đen đem bọn họ xưng là con cóc, Hồng Cẩn Du, Đồng Lê Hân đều quay đầu, trong ánh mắt hàn mang lóe lên, coi hắn và con lừa đen cùng ghi thù.
Tùy tiện đi!
Hai người này tuy rằng đều là Thần Anh Cảnh, nhưng Chu Hằng không sợ chút nào. Đương kim thiên hạ đã không có ai có năng lực trấn áp hắn. Mà hắn cách Thần Anh Cảnh cũng chỉ thiếu một chút, đến lúc đó Hóa Thần Cảnh không ra, ai cùng tranh phong?
Bốn người một lừa trước sau mà đi, nhanh chóng lướt đi một ngày một đêm, thông đạo thật dài này rốt cuộc đi tới cuối. Phía trước... hiện ra một thông đạo đồng dạng vô cùng dài, nhưng bất đồng chính là, trên mặt đất thông đạo này phủ kín dao nhọn màu sáng bạc, dài chừng nửa gang, từng cây lóe hào quang lạnh lẽo um tùm.
Không có đường khác để đi, hoặc là đi tới hoặc là lùi lại.
Sau khi hình thành Thần chích, võ giả liền có thể đạp không mà đi. Thông đạo này tuy rằng gai nhọn dày đặc, nhưng dường như cũng không thể ngăn cản đường tiến tới của bọn họ.
Nhưng Cổ Viêm chính là tiên nhân, nếu là bày ra loại thông đạo có thể khiến cho người dễ dàng thông qua này, lại có ý nghĩa gì? Nghĩ thôi đều thấy không có khả năng!
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ phía trước nhất đã ngừng lại, nàng tự nhiên không muốn làm chuột trắng nhỏ như vậy. Nếu như chỉ có một mình nàng, như vậy nàng khẳng định không chút do dự liền đi ra. Nhưng trước sau bốn người một lừa gần như không phân biệt trước sau, nàng mạo hiểm như thế liền không có ý nghĩa.
Vù Vù Vù - Hồng Cẩn Du, Đồng Lê Hân, Chu Hằng, con lừa đen trước sau dừng lại, gần như chỉ cách nhau một giây mà thôi.
- Hai con cóc, còn không mau đi dò đường, phát huy tác dụng nên có của các ngươi! Con lừa đen lập tức bắt đầu miệng lưỡi đê tiện.
- Con lừa đê tiện, hiện tại Huyền Anh Thiên Tôn đã không còn, còn nói lung tung không ai bảo vệ được ngươi! Hồng Cẩn Du lên tiếng nói, hắn chẳng những vóc người so với đàn bà còn "xinh đẹp", thanh âm cũng âm nhu vô cùng. Nếu là không nhìn người hắn, chỉ nghe tiếng thật sự rất khó nhận rõ hắn rốt cuộc là nam hay nữ.
- Ẻo lả, muốn ra tay với bổn tọa, trước đánh thắng tiểu đệ của bổn tọa! Con lừa đen thò một cái chân đẩy Chu Hằng tới trước.
Dưới trường hợp không có người ngoài, Chu Hằng không ngại tổn hại con lừa đen đến lột da thấy xương. Nhưng hiện tại hắn lại rất nể mặt con lừa đen, hai tay ôm trước ngực, hướng về phía Hồng Cẩn Du nhìn chằm chằm mà đi.
Nhìn Chu Hằng, trong mắt Hồng Cẩn Du hiện lên một luồng chiến ý, giống như lửa mạnh bùng cháy, nhưng hắn cuối cùng không ra tay.
Bây giờ trọng điểm là đạt được truyền thừa Tiên cấp, thời gian là khẩn yếu nhất, thật sự không nên phức tạp.
- Hừ, hai tên ẻo lả! Đồng Lê Hân một pháo đánh hai người, hắn đi nhanh tới trước, đi tới thông đạo đầy dao sắc, thân hình đạp không ba gang, từng bước đi tới: - Ồ?
Hắn đột nhiên phát ra một tiếng kinh dị, cả người nhất thời rớt xuống." Phốc phốc", dao sắc giống như cắt đậu hũ, trực tiếp đâm vào lòng bàn chân của hắn, lập tức máu tươi điên cuồng trào ra.
- A!!! Đồng Lê Hân lập tức phát ra một tiếng hét thảm, nhưng hắn lập tức lại nhịn xuống, trên trán mồ hôi lạnh ào ào, vội vàng lùi ra khỏi thông đạo.
May mà hắn vừa tiến vào thông đạo liền rớt xuống, chỉ sau hai bước hắn liền lùi ra đến khu vực an toàn.
Dưới chân của hắn rất nhanh liền trào ra hai dòng máu, đỏ tươi chói mắt.
Ba người Chu Hằng đồng thời sắc mặt căng thẳng, tuy rằng bọn họ cũng không tự mình đi thử, nhưng đều có thể từ trong một màn vừa rồi suy đoán ra đầy đủ tin tức.
Thông đạo này hẳn là tương tự biển sát khí bên ngoài, không thể bay qua! Mà càng đáng sợ chính là, dao sắc dưới đáy này bén nhọn vô cùng, đủ để đâm phá phòng ngự của Thần Anh Cảnh.
Nếu muốn một đường đi qua thông đạo như vậy, đó thật sự là một khảo nghiệm to lớn.
Mấu chốt là, thông đạo này dài đến căn bản nhìn không thấy cuối, đối với người vượt qua mà nói áp lực trong lòng quá lớn.
Nếu nhìn thấy được điểm cuối, như vậy trong lòng liền có một điều chờ mong, cắn răng cũng liền kiên trì vượt qua. Nhưng mờ mịt không biết chính mình đến tột cùng phải đi bao xa, lại có thể kiên trì được bao lâu?
Nên biết ngay cả nhân vật như Đồng Lê Hân đều là máu chảy không ngừng, đây cũng không chỉ là vấn đề đau đớn, mà là thật sự có khả năng chết ở bên trong!
Võ giả chỉ cần đan điền không hủy, thần thức bất diệt, như vậy sau khi đạt tới nửa bước tiên nhân sẽ rất khó chết. Nhưng cũng không phải nói thân thể có thể vô ngại, tùy tiện giày vò thế nào đều không sao, bị trọng thương phải cần tiêu hao linh lực để chữa trị. Khi linh lực hao tổn sạch, như vậy võ giả cũng sẽ chết!
Ngay cả tiên nhân đều có thể ngã xuống huống chi là phàm phu tục tử!
Cửa ải này thật đúng là không dễ qua!
- To con xấu xí, sao ngươi kém như vậy? Con lừa đen lại châm chọc khiêu khích, nó là trời sinh khiếu kéo cừu hận.
Đồng Lê Hân hừ một tiếng, thoát khỏi con đường dao nhọn, linh lực hắn khẽ chuyển liền khép lại miệng vết thương.
Bốn người một lừa sau khi thoáng do dự đều lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử.
Thời gian không chờ người, bọn họ tuy rằng chiếm tiên cơ, khả năng có thể phá vào Thần Anh Cảnh lại há có ngu xuẩn. Người phía sau tập được Phiên Thiên Chưởng cũng chỉ là vấn đề thời gian, nếu là ở nơi này chờ suông, tương đương xóa sạch ưu thế lúc trước.
Cửa ải này không liên quan ngộ tính, đọ hẳn là nghị lực và dũng khí.
Thời gian không chờ người, chỉ có người thứ nhất đi tới sâu trong cung điện mới có thể đạt được truyền thừa của Cổ Viêm.
- Chu tiểu tử, ngươi làm vật cưỡi cho bổn tọa đi! Con lừa đen mặt hướng sang Chu Hằng nói.
- Cút! Chu Hằng một tay đem con lừa đen vỗ xuống đất, con lừa đê tiện này thật sự là vô sỉ tới cực điểm.
Lúc này pháp khí không gian của mọi người đều không thể vận dụng, thậm chí ngay cả pháp khí trong đan điền cũng không thể gọi ra, mỗi người đều không lấy ra bảo vật gì để lót chân. Nhưng Cổ Viêm nếu bố trí ra một cửa như vậy, phỏng chừng cũng sẽ không cho người cứ vậy gạt gẫm đi qua. Cho dù lót đồ dưới chân cũng sẽ xuyên thủng!
Cắn răng một cái, bọn họ đều đi vào trong thông đạo.
- Ồ!
- Ý!
Hdc, Đồng Lê Hân, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đã đi vào trong dao nhọn, lập tức phátra tiếng hừ nhẹ. Cho dù bọn họ đã có chuẩn bị tâm lý cũng vô dụng, dưới chân đều trào máu tươi.
Lúc này càng do dự thì chịu đau khổ càng nhiều, bọn họ lập tức nhất chân mà đi. Khi mu bàn chân từ trong dao nhọn rút ra, sắc mặt bọn họ đều tái." Phốc" mộtcái, dao nhọn rút ra, bọn họ vội vàng dùng linh lực lưu chuyển, khép lại miệng vết thương nơi bàn chân, nhưng lập tức lại phải đạp xuống. Quả thật chính là tự hành hạ mình.
Truyện khác cùng thể loại
261 chương
13 chương
41 chương
8 chương
110 chương
119 chương