Kiếm Động Cửu Thiên
Chương 261
Hoa sen tám màu nở ra xoay tròn đón đỡ Ứng Đông Vân.
- Oanh!
Chấn động kịch liệt truyền ra, toàn bộ mặt đất đế đô đều chấn động, hưu hưu hưu, chỉ thấy vô số ánh sáng bạc bắn ra, như tên bắn đầy trời, nhưng vì bốn phía lôi đài có cấm chế, những ánh sáng bạc này cũng không đột phá ra.
Mặt đất tràn đầy bụi bặm, chỉ thấy thân hình Ứng Đông Vân lay động, toàn thân đều đẫm máu, ngượng ngùng đáp lên mặt đất, mà gai bạc đầy người hắn đều đứt gãy, thậm chí còn bị nhổ tận gốc, trên người xuất hiện từng lỗ máu, máu tươi ồ ồ chảy ra.
Lại một kích tất bại!
- Xít!
Chu Hằng tên này đến tột cùng yêu nghiệt đến mức độ nào!
Chu Hằng ánh mắt như đao, đi nhanh về phía Ứng Đông Vân, hắn cũng không có ý hạ thủ lưu tình, phàm là người Ứng gia, giết không tha!
- Sơn Hà Cảnh! Ứng Đông Vân biến sắc, giọng run run nói: - Ngươi đã đột phá đến Sơn Hà Cảnh rồi! Làm sao có thể! Làm sao có thể! Nói xong lời cuối cùng hắn gần như gào lên.
Đúng vậy, làm sao có thể!
Thời điểm hắn chiến đấu kịch liệt với Ứng Hải Hoang, tuy rằng biểu hiện ra man lực của Sơn Hà Cảnh, nhưng tu vi linh lực tuyệt đối chỉ có Khai Thiên Cảnh, hơn nữa chỉ là Khai Thiên nhị trọng thiên! Nhưng bây giờ mới qua bao lâu, vậy mà đã đột phá Sơn Hà Cảnh?
Yêu quái khó có thể tin a! Tốc độ tấn chức như vậy, cho dù là Triệu Đoạt Thiên, Ứng Thừa Ân cũng phải kinh ngạc trố mắt, cảm thấy không bằng... Đi!
Giang sơn thay đổi xuất anh tài, quả nhiên không giả! Tuy nhiên lại có một câu nói loạn thế xuất anh hùng, hiện tại thế giới này quả thật thái bình quá lâu rồi, tam đại Đế triều mặc dù có va chạm nhỏ không ngừng, nhưng hơn vạn năm chưa xuất hiện xung đột lớn.
Thế của thiên hạ, phân lâu nhất định hợp!
Lúc trước Vạn Cổ Đại Đế cường thế khôn cùng, dùng sức một mình trấn áp muôn đời thiên hoang, trở thành Thiên triều duy nhất trên lịch sử Huyền Càn đại lục! Hiện giờ đã qua mấy vạn năm, có phải lại sẽ xuất hiện một thiên kiêu mới hay không, một lần nữa trở thành chủ nhân của phiến đại lục này!
Chủ nhân duy nhất!
Triệu Đoạt Thiên, Ứng Thừa Ân đều là thiên kiêu tuyệt thế, được mọi người công nhận là người có hy vọng đột phá đến Thần Anh Cảnh. Yêu nghiệt như vậy, vậy mà Chu Hằng còn trên hai người này, vậy cực hạn của hắn là gì chứ?
Hóa Thần Cảnh!
Trên đời này đã có mấy vạn năm chưa tiếp tục xuất hiện cường giả tuyệt thế Hóa Thần Cảnh nữa rồi. Nếu Chu Hằng thật sự đột phá đến cảnh giới này, vậy tất nhiên có thể quét ngang hoang vũ, độc tôn thiên hạ, trở thành bá chủ đặt song song với Vạn Cổ Đại Đế.
Trong thời gian ngắn, trong lòng mỗi người đều kích động, nếu như Lãng Nguyệt Quốc bọn họ có thể xuất ra một nhân vật cường thế như vậy, mọi người đều cảm thấy kiêu ngạo!
- Có cái gì không thể nào! Chu Hằng bước chân ổn định. Ánh mắt kiên định, có ý niệm tất sát.
Nếu Ứng Đông Vân có thể giết chóc vô tình, hắn tự nhiên không ngại dùng thủ đoạn giống vậy trên người đối phương.
Cá lớn nuốt cá bé, ai cũng có thể trở thành con mồi!
Ứng Đông Vân lui một bước, nhưng vừa muốn lui bước thứ hai nữa lại đột nhiên thắng lại, mặt hiện lên vẻ mừng rỡ. Một lần nữa hiện lên kiêu căng vẻ, nói: - Chu Hằng, đừng tưởng rằng ngươi thắng! - Ồ, ngươi còn có thủ đoạn gì nữa? Chu Hằng lạnh nhạt nói, mặt nhìn như không có gì, nhưng trong lòng lại cảnh giới, mơ hồ có loại cảm giác nguy hiểm.
- Rất nhiều! Ứng Đông Vân cười ha ha một tiếng. Giớ nắm phải nói: - Một quyền, bại ngươi!
Hắn ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình đập ra, đấm phải đánh ra, tuy rằng không có gai bạc có thể hoa phá hư không nữa, nhưng tốc độ đáng sợ vẫn mang theo tiếng nổ liên tiếp, chấn người ta đau tai.
- Chết! Hắn ngang nhiên nện tơi
Chu Hằng vốn định ra quyền nghênh đón. Nhưng chỉ cảm thấy tay phải trầm trọng vô cùng, dường như bị một gọng kìm cố định, không ngờ không nâng nổi! Trong lòng hắn cả kinh, đang muốn triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, lại phát hiện chân trầm trọng vô cùng, không nhúc nhích được!
Hắn dường như bị ép ở hai khe tường, căn bản không thể di động.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Chu Hằng đột nhiên hiện lên một đạo ý niệm. Nhưng quả đấm của Ứng Đông Vân đã oanh tới, nặng nề thúc lên ngực hắn.
- Thình thịch!
Thân hình Chu Hằng lập tức bị mạnh mẽ đánh bay ra ngoài, Ứng Đông Vân thừa cơ tiến công, trong nháy mắt đuổi kịp hắn. Thình thịch thình thịch thình thịch, hai đấm liên tục, giống như mưa rơi đánh vào người Chu Hằng.
- Xoạt!
Thân thể Chu Hằng cũng cày trên lôi đài một cái rãnh sâu, gạch đá cứng rắn bị nghiền nát, cho thấy thể chất hắn mạnh mẽ vô cùng.
- Chẳng qua cũng thế! Ứng Đông Vân ngạo nghễ nói.
Tuy rằng hắn cả người máu tươi đầm đìa, nhưng một quyền chuyển bại thành thắng lại vô cùng chân thật, mọi người hoàn toàn hồ đồ, đây tột cùng là Ứng Đông Vân đột nhiên trở nên sinh mãnh, hay là lúc trước hắn căn bản không vận dụng toàn lực?
Muốn nói Ứng Đông Vân ngay từ đầu không dùng toàn lực, nhưng làm sao lại bị đánh cho thảm như vậy? Ai lại đi chịu ngược đãi như vậy chứ, không nên bị người hành hạ một trận mới thi triển toàn lực? Có thể nói Ứng Đông Vân đột nhiên trở nên mạnh, đây là thủ đoạn gì?
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, đều rơi vào trong khiếp sợ mãnh liệt và vô cùng khó hiểu.
Chu Hằng chậm rãi bò dậy, tiện tay phủi bụi trên người, lộ ra vẻ tươi cười, nói: - Ngươi cũng chỉ có chút ấy năng lực thôi sao?
- A! Ứng Đông Vân lập tức tức giận rống to.
Đây không phải là không có đạo lý!
Huyết mạch lực Ứng gia chuyên gia phá các loại phòng ngự, vừa rồi hắn nếu như xuất ra gai bạc, tuyệt đối có thể đâm thân thể Chu Hằng thành ngàn lỗ thủng. Nhưng vấn đề là, gai bạc của hắn bị Chu Hằng đánh nát, đã hoàn toàn phế đi!
Nếu đổi lại là tộc nhân Ứng gia, vậy chặt đứt thì chặt đứt, dù sao là linh khí thiên địa ngưng tụ thành, nhiều lắm lúc ấy chỉ đau một chút, lập tức có thể ngưng tụ thành lần nữa, chỉ cần linh lực vẫn còn, có thể sinh sôi không dứt!
Đây là chỗ cường đại của huyết mạch lực!
Nhưng hắn lại khác.
Huyết mạch lực của hắn đã trải qua thủ đoạn chùy luyện đặc biệt, có được phẩm chất kiên cố, cứng rắn hơn, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, chính là gai bạc này sống trong cơ thể hắn, là thực thể, cũng không phải do linh lực kết thành!
[CHARGE=3]Bởi vậy, một khi phế bỏ thì cần tái tạo lại, mà không thể dùng linh khí ngưng tụ ra!
Không có huyết mạch lực chuyên phá phòng ngự, vậy làm sao làm gì được Chu Hằng có phòng ngự cấp bậc Sơn Hà Cảnh chứ?
Hắn hận a!
Chu Hằng tươi cười, đưa mắt đảo qua, đột nhiên quát: - Ứng Thừa Ân, lăn ra đây cho ta!
Thanh âm vang vọng, đinh tai nhức óc!
Tình huống gì, tiểu tử này sao đột nhiên khiêu khích Ứng Thừa Ân.
- Hắc hắc, nhìn thật náo nhiệt!
- Tổ sư gia, ngài đây là ý gì?
- Vừa rồi Chu Hằng bị một kích oanh bại, cũng không phải Ứng Đông Vân dùng chiến lực áp đảo hắn, mà có bên thứ ba trong bóng tối ra tay, cầm giữ thân thể hắn!
- Cái gì! Tổ sư gia. Điều đó không có khả năng à, trên lôi đài có cấm chế ngăn cản, ngoại lực căn bản không có thể xâm nhập a!
- Ngoại lực không có khả năng xâm nhập, nhưng thần thức thì sao?
- Thần thức? Tổ, tổ sư phụ, ngươi là nói...
- Vực!
- Vực!
Ngay từ đầu mọi người còn chưa tỉnh ngộ, nhưng sau khi Chu Hằng hét to ra tên Ứng Thừa Ân, bên dưới lập tức vang lên tiếng nghị luận. Không sai. Chỉ có Vực mới có thể thần kỳ như vậy, ý niệm chỉ, công kích tới!
Toàn bộ Lãng Nguyệt Quốc chỉ có năm người nắm giữ Vực, theo thứ tự là ba vị lão tổ Kết Thai Cảnh, còn lại là Triệu Đoạt Thiên cùng Ứng Thừa Ân.
Ba vị lão tổ tự nhiên không có khả năng xuất hiện, mà Triệu Đoạt Thiên càng không có xuất thủ. Như vậy chỉ còn lại một người. Ứng Thừa Ân!
Thiên kiêu tuyệt thế kia của Ứng gia!
- Nói năng lỗ mãng! Một thanh âm hư vô mờ mịt đột nhiên vang lên: - Đông Vân, vả miệng cho ta!
- Vâng! Ứng Đông Vân vội vàng cung kính gật đầu xoay mình.
Đúng là Ứng Thừa Ân!
Ứng Thừa Ân, Triệu Đoạt Thiên, hai người này đối với mỗi người đế đô mà nói, đều không xa lạ gì, thanh âm này vừa truyền tới, mọi người liền nhận ra được, đúng là Ứng Thừa Ân! Huống chi thần thái Ứng Đông Vân cung kính như thế cũng gần như đã hiểu ra đáp án.
- Tiểu tử. Ta sẽ đánh mặt ngươi thành đầu heo! Ứng Đông Vân nhếch miệng cười, trong ánh mắt chớp lên ánh sáng ác độc, đáng tiếc, hắn tạm thời không thể sử dụng huyết mạch lực, nếu không sẽ mạnh mẽ phân thây tiểu tử này!
Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, quát: - Ứng Thừa Ân, ngươi không cảm thấy rất vô sỉ sao? Hai người đánh một người, Ứng gia đúng là lợi hại!
- Ha ha ha. Xú tiểu tử không cần giở miệng lưỡi lợi hại, hôm nay ngươi là tự rước lấy nhục! Ứng Đông Vân cười gằn nói, thân hình bổ tơi, tay phải vung ra hung hăng quất tới Chu Hằng.
Đánh người không đánh mặt, nhưng muốn làm nhục người thì sẽ hung hăng đánh mặt, dùng tay đánh không đủ. Còn phải dùng chân đạp!
Hôm nay hắn chẳng những phải rút hết mặt mũi của Chu Hằng, còn muốn đánh bầm dập, đánh cho ngươi mất hết mặt mũi! Bị làm nhục nhã như thế, tiểu tử này còn có niềm tin trèo lên võ đạo đỉnh cao sao?
Chu Hằng mở trừng hai mắt. Khí thế hung ác lộ ra hết, giống như một con mãnh hổ nhìn chằm chằm con mồi!
Ứng Đông Vân trong lòng kinh hãi, thân hình mạnh mẽ ngừng lại, bàn tay ngừng trên không, cả người đều khựng lại.
- Ha ha ha!
Dưới lập tức vang lên tiếng cười nhạo, mới vừa rồi còn kiêu ngạo nói năng oai phong, nhưng mà xoay đầu lại lại bị một ánh mắt của người ta dọa cho thiếu chút nữa không khống chế nổi, thật con bà nó mất mặt a!
Võ giả tôn trọng cường giả, nhưng tuyệt đối sẽ không sùng bái cường giả dùng nhiều hiếp ít, ỷ lớn hiếp nhỏ, Ứng Thừa Ân tác oai tác quái khiến rất nhiều người bất mãn, chỉ là cũng không ai dám đắc tội vị yêu nghiệt Ứng gia này, như vậy sẽ hại chết mình.
Ứng Thừa Ân không dám đắc tội, nhưng cười nhạo Ứng Đông Vân thì không thành vấn đề, dù sao ở đây nhiều người như vậy, Ứng Thừa Ân ngươi có thể tìm từng người báo thù hay sao?
- Khốn nạn! Ứng Đông Vân giận tới cực điểm, có Ứng Thừa Ân trong bóng tối chế trụ Chu Hằng, hắn lại còn bị Chu Hằng dọa sợ, điều này làm cho hắn thiếu chút nữa điên mất! Hắn lại vung một chưởng, hung hăng tát tới mặt Chu Hằng.
- Vù! Kình phong tràn ra, hắn xuất hết khí lực. Cho dù một chưởng hắn mạnh mẽ làm bàn tay mình bị chấn vỡ, hắn cũng muốn cái tát này vang lên.
Áp lực, áp lực cực lớn!
Khi Chu Hằng lần đầu tiên bị Ứng Thừa Ân khống chế, trong lòng lập tức làm ra đối sách.
Hắn có thể trốn vào trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, nhưng hắn không cam lòng!
Trốn tránh khó khăn không phải tác phong của hắn!
Phản kích! Hắn phải phản kích!
Thân thể không thể nhúc nhích, làm sao bây giờ?
Thần thức!
Lực lượng chỉ có thể trói buộc thân thể, nhưng không thể áp chế thần thức! Nhưng thần thức làm sao công kích?
Vực!
Một niệm động, thế công từ tâm!
Ánh mắt Chu Hằng sáng choang, trong hai con mắt dâng lên dị tượng nhật nguyệt tinh tú, cả người tản phát ra một loại khí tức tối cao vô thượng, giống như một pho thần minh muốn từ trong cơ thể hắn lao ra!
- Làm sao có thể!
Trong đoàn người, vài cường giả Linh Hải Cảnh lâu đời không kìm nổi cảnh kinh kêu lên. - - - - - oOo- - - - -
Truyện khác cùng thể loại
261 chương
13 chương
41 chương
8 chương
110 chương
119 chương