Kiếm đế đao hoàng
Chương 10 : quải bài trị bệnh
Ngày đầu ‘mở tiệm’ đã bị chủ quán mời đi chổ khác, Lam Long chỉ còn biết cười trừ, vừa đi vừa thốt: "Tội cho những bệnh nhân từ xa đến không được chửa trị phải kéo nhau trở về. Thế nào chúng ta cũng bị họ mắng cho một trận."
Thường Thắng bào chửa: "Chỉ tại chúng ta quá vội. Sau này phải sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện mới trương bảng hiệu."
Hiện giờ đã trung tuần tháng chín, vừa qua tiết Bạch Lộ nên ánh nắng ban mai trong trẻo dịu dàng. Mọi người vui vẽ lên đường, ngờ đâu mới rời khỏi thành được năm sáu lý bổng nhiên nghe được tiếng kèn tiếng trống đưa tang khua vang inh ỏi. Tang quyến khấp khiểng bước theo sau quan tài khóc lóc trông rất thảm thương.
Thường Thắng chép miệng lầm bầm: "Đúng là xui xẻo, tảng sáng xuất hành đã gặp đám ma !"
Doãn Trung nhìn đoàn người rồng rắn kéo thành một hàng dài, buột miệng thốt: "Nhất định người quá cố là một đại hộ. Các vị hảy nhìn xem điếu phướn, phúng thiếp nhiều không đếm hết."
Lam Long thấy đám tang đi dần về phía mình nên trịnh trọng bảo mọi người: "Đây là một trong những đại sự của kiếp nhân sinh, chúng ta nghiêm trang đứng qua bên lề đưa tiển, không nên thất lễ."
Doãn Hồng ngạc nhiên hỏi: "Chúng ta đâu phải là thân bằng cố hửu với người quá cố mà phải đứng nghiêm."
Lam Long ôn tồn giải thích: "Tử giả vi đại. Chúng ta thông hiểu thế thái nhân tình thì cũng nên tỏ lòng kính trọng với người vừa mới lìa bỏ trần thế."
Mọi người yên lặng đứng sang một bên lề nhường quan lộ cho đám táng đi qua. Không ngờ khi Lam Long nhìn thấy cổ quan tài thì bổng nhiên quát lớn: "Mau đình lại."
Tiếng quát vang dội như sấm sét khiến cho sáu gã phu khiêng áo quan phải ù cả tai. Bọn Thường Thắng, Doãn Trung cũng giật mình mà toàn thể tang gia cũng thất thần ngừng chân.
Bạch Phụng nhìn thấy thần sắc khích động, bất giác lo lắng hỏi: "Long ca ca, huynh định làm gì ?"
Lam Long không lý đến nàng, tiếp tục lớn tiếng cật vấn: "Tang chủ là người nào ?"
Một vị lão nho lo sợ nơm nớp bước lên, cất giọng run rẩy hỏi: "Chính … là… là lão hủ đây. Qúy khách có điều gì…điều gì muốn chỉ giáo ?"
Lam Long sẳng giọng hỏi liền hai câu: "Người trong quan tài còn có thân nhân nào không ? Tại sao y chưa chết mà đã vội tẩm liệm ?"
Vị lão nho ngẩn người ra một hồi rồi từ tốn phân bua: "Khách quan à ! Người đã chết năm ngày rồi !"
Lam Long không đếm xỉa lời của lão nho chỉ hối thúc: "Mau mở nắp quan tài, người này còn sống."
Lão nho làm gì tin lời chàng, lập tức dẫn một người thanh niên trong tang quyến đến trước mặt Lam Long để minh xác.
Thanh niên chưa kịp phân trần thì đã bị Lam Long chỉ vào mặt quát hỏi: "Người trong quan tài là chi của ngươi ?"
Hiếu tử khom người đáp: "Chính là gia phụ !"
Lam Long hét lên: "Thì ra nhà ngươi có ý đồ mưu đoạt gia sản bằng không sao lại vội vàng đem chôn sống phụ thân của mình !"
Thanh niên cả kinh ấp úng nói chẳng thành lời. Vị lão nho liền đáp thay: "Quý khách, chuyện này không thể đem ra làm trò đùa, vô cớ mở nắp quan tài là phạm pháp a !"
Lam Long lắc đầu nói bằng một giọng hết sức cương quyết: "Nếu như người đó không còn sống thì ta sẽ đền một mạng này !"
Doãn Trung thấy Lam Long cứ nhất ý cô hành cũng góp lời can gián: "Lam huynh đệ tại sao phải làm vậy ? Lôi thôi đến tai quan phủ thì không hay chút nào"
Lam Long khăng khăng giử nguyên ý định: "Không được. Hai huynh mau giở nắp quan tài, thực ra người nầy còn chưa chết !"
Hiếu tử không muốn chàng làm trể giờ hạ táng liền nhẩn nại giải thích: "Khách quan a. Gia phụ thật đã quá vãng năm ngày rồi !"
Tang quyến và hương dân không biết chàng còn có mưu đồ gì nên bắt đầu la ó phản đối. Lam Long bực mình đập tay xuống làm bể tan một tảng đá bên đường để thị uy rồi mới nói: "Ta sẽ trao lại một thân phụ còn sống cho nhà ngươi. Nếu còn cứ trùng trình thì chắc chắn ông ta sẽ ngộp thở mà chết."
Doãn Trung và Thường Thắng tuy chẳng nghĩ hết ngọn nguồn nhưng biết Lam Long vốn là người cẩn trọng không ưa làm chuyện ngông cuồng, liền phân phó bọn đạo tỳ đặt quan tài xuống. Sau đó hai người nhanh chóng giở nắp áo quan. Tang quyến lập tức làm thành một bức tường người vây chung quanh.
Doãn Trung nhìn thấy nằm trong áo quan là một lão viên ngoại tuổi độ ngũ tuần trông cũng phúc hậu, sắc mặt đã trắng nhợt, không còn một điểm khí tức nào, trong lòng cũng hơi bấn loạn, đưa mắt nhìn sang Lam Long như ngầm bảo ‘lần này huynh đệ đã hồ đồ rồi.’ Lam Long bình thản chờ Thường Thắng cởi hết vải khăn liệm mới tiến đến cạnh quan tài. Chàng đặt tay phải lên ngực lão viên ngoại ngấm ngầm tống một luồng chân khí thăm dò mười hai đường kinh mạch của ông ta. Một lát sau chàng mới phát hiện mạch Dương Duy đã bị tắc nghẽn liền quay sang bảo Bạch Phụng: "Muội lấy cho huynh một hoàn đơn dược."
Bạch Phụng vội lấy một viên dược hoàn đặt vào tay trái của Lam Long và hỏi: "Có cần nước không ?"
Lam Long lắc đầu: "Huynh dùng nội lực đẩy thuốc xuống bụng ông ta."
Dứt lời, Lam Long vò nát dược hoàn trên tay rồi cạy miệng lão nhân đổ thuốc vào, xong xuôi đâu đó mới quay lại bảo: "Làm phiền Doãn huynh và Thường huynh mỗi người một bên tả hửu, xách lão nhân lên đi đúng một trăm bước rồi hảy bỏ ông ta đứng xuống."
Sau đó chàng hướng sang đám đông đang vây quanh hét lớn: "Các ngườI hảy tránh ra !"
Tang quyến và hương dân tuy còn mơ hồ nhưng cũng lật đật vẹt ra hai bên.
Doãn Trung và Thường Thắng cặp hai bên nách dựng lão nhân đứng lên. Đột nhiên Lam Long rút tay phải về miệng hô lớn một tiếng: "Đi !"
Doãn Trung và Thường Thắng thoăn thoắt cất bước chẳng khác nào như đang xách một con gà. Hai người đếm đủ một trăm bước liền buông tay. Nói ra có điểm tà môn, lão viên ngoại chẳng những không rơi xuống đất mà còn sặc ho mấy tiếng, thậm chí hai chân run rẩy bước từng bước một trên quan lộ. Mấy trăm tang quyến và hương dân chứng kiến sự việc diễn ra trước mặt kinh ngạc đến nổi há mồm trợn mắt không kịp hô lên tiếng nào.
Lam Long quét mắt nhìn mọi người đoạn lớn tiếng hỏi: "Thế nào, các người có chịu tin là ông ta còn sống hay chưa ?"
Quần chúng nhất tề hô lên: "Ngài đúng là một vị Hoạt Thần Tiên a !"
Lam Long bối rối lắc đầu: "Ta cũng là phàm nhân, bất quá chỉ hiểu biết nhiều hơn các người một chút."
Nói xong liền bảo hiếu tử: "Mau tới đở phụ thân ngươi về nhà nghĩ ngơi. Nhớ tìm đại phu bổ thêm mấy thang thuốc bồi dưỡng khí huyết thì bảo đảm tháng sau phụ thân ngươi sẽ khang kiện lại như xưa."
Hiếu tử mừng quá đổi, liên tục hướng Lam Long khấu đầu lia lịa: "Hoạt Bồ Tát, thỉnh ngài lưu lại tệ xá ít hôm để tiểu nhân được dịp đáp tạ công ơn !"
Lam Long mĩm cười xua tay thốt: "Không cần khách khí. Hôm nay hội diện xem như ta với gia đình các vị hửu duyên. Chúng ta còn phải lên đường ngay bây giờ."
Hiếu tử không dám kèo nài, liền chuẩn bị dìu lão viên ngoại chuẩn đi thì vị lão nho đang đứng bên cạnh chắp tay cung kính hỏi: "Hoạt Bồ Tát, chuyện này là như thế nào ? Lão hủ sống mấy mươi năm cũng chưa hề nghe qua chuyện quái sự như vậy."
Lam Long tươi cười đáp: "Lão trượng đến quan sát dưới đáy quan tài, sau đó nhìn khóe miệng của viên ngoại sẽ thấy dấu vết máu còn tươi."
Những người hiếu kỳ chia nhau ra kiểm soát quả nhiên đồng bật lên tiếng kinh hô xác nhận.
Lam Long nhìn vị lão nho rồi hỏi: "Có phải viên ngoại bị mắc chứng hàn nhiệt ?"
Lão nho gật đầu đáp: "Thưa đúng như vậy !"
Lam Long ôn tồn giải thích: "Chứng hàn nhiệt tới lúc tối hậu sẽ làm cho thân thể người bệnh hư nhược quá độ. Viên ngoại đã trãi qua một thời gian chửa trị dai dẵng, đáng lẽ phải phục hồi nhưng vì nguyên khí bại kiệt, nên lúc sinh tử quan đầu, thanh khí kết tụ tại phế quản không luân lưu được khiến cho huyết mạch đình trệ, tứ chi lạnh dần, toàn thân cương nghạnh. Người không biết y lý sẽ tuởng là ông ta đã chết. Nào ngờ sau khi nhập liệm viên ngoại từ từ tỉnh lại, nhưng bị quàn trong quan tài chật hẹp thiếu dưỡng khí, không thể cục cựa nên khí huyết bị ép trào ra mũi miệng. May mà dưới đáy áo quan có một khẻ nứt bằng không thì ông ta đã bị ngộp chết rồi. Các người vì thương tâm quá độ không ai để ý đến những giọt máu nhiễu xuống quan lộ. Lúc nảy ta kịp thời phát giác nên đã dùng dược hoàn giúp cho huyết khí của lão viên ngoại lưu thông trở lại."
Thực ra chàng đã dùng chân khí truyền qua người viên ngoại theo kinh Đởm xuyên qua hông lên phía sau vai hợp với mạch Dương Kiều ở huyệt Nhu Du rồi vòng xuống phổi, sau đó hợp với kinh Dương Minh ở huyệt Kiên Tĩnh đi thẳng qua mắt cá xuống đến huyệt Kim Môn ở bìa gót chân đã thông khí huyết cho ông ta nhưng giấu nhẹm không muốn cho người khác khám phá bí mật này.
Lão nho nghe xong cung tay xá dài : "Lời của quý khách đã khai thông chổ bế tắc của lão hủ, thỉnh giáo, thỉnh giáo !"
Sau đó, lão nho bước đến cùng hiếu tử từ từ dìu lão viên ngoại đi. Lam Long thấy vậy liền bảo: "Bệnh nhân còn yếu lắm không thể đi xa, các ngươi nên cỏng lão về nhà."
Dứt lời chàng vẩy tay ra hiệu : "Chúng ta lên đường."
Đi được mấy lý Thường Thắng không nhịn được liền bật cười ha hả: "Y thuật của Lam huynh đệ thật là ảo diệu, có thể cứu sống người nằm trong quan tài."
Doãn Trung rùng mình tiếp lời: "Lúc nảy thật là hú vía, nếu Lam huynh đệ đoán sai thì phải thường một mạng rồi. Tiếc là chưa kịp hỏi đến tính danh của viên ngoại ?"
Lam Long mĩm cười, khiêm nhượng thốt: "Đâu có gì là thần kỳ, người chết thì máu huyết sẽ đặt lại có màu tím bầm. Nếu mọi người để ý sẽ thấy những giọt máu nhiễu ra từ trong quan tài có màu đỏ hồng như máu tươi."
Doãn Hồng cũng thắc mắc hỏi: "Tang gia dù sao cũng là một phú hộ vì sao lại dùng áo quan hạng bét ?"
Lam Long buột miệng đáp: "Đúng là có vấn đề, tiếc là chúng ta không thể quay trở lại điều tra ?"
Bạch Phụng xen vào: "Theo muội nghĩ thì hiếu tử có thể là con nuôi."
Lam Long tiếp lời: "Không cần biết, chúng ta cũng không phải là quan nha có điều tra cũng chẳng làm được gì. Chuyện như vậy xảy ra rất thường chúng ta lo sao cho xuể."
Khi đoàn người đến Hợp Xuyên, để tránh phiền phức Lam Long đành phải ngồi thuyền với mọi người, thuận theo giòng nước đi thẳng đến Vu Sơn thập nhị phong.
Thuyền cập bến ngoài thành Vu Sơn thì trời đã xế chiều. Mọi người tiến vào trấn tập tìm quán trọ. Sau khi dùng bửa xong thì bắt đầu phân ra hành động. Nhị nữ và ba đứa nhỏ cùng một tổ, Doãn Trung và Thường Thắng một tổ chia nhau đi điều tra. Riêng Lam Long thì thủ tại quán trọ dò xét những người mới đến đồng thời chờ đợi tin tức.
Lúc thị trấn lên đèn thì nhị nữ cùng ba đứa nhỏ đã lục tục kéo nhau trở về. Lam Long nhìn thấy năm người đều lộ sắc diện khác lạ, không chờ mọi người ngồi yên chổ đã mở miệng hỏi: "Phát hiện được điều gì ?"
Đoạn này có vẽ lượm thượm các huynh đệ đọc đở.
Doãn Hồng thận trọng đáp: "Ba hôm trước trong trấn xảy ra mấy vụ án mạng. Huynh gọi tiểu nhị đến hỏi không chừng hắn ta biết được một vài chi tiết."
Lam Long nôn nóng lòng hỏi: "Trước nhất các vị hảy nói rõ sự tình liệu xem có liên quan tới gì tới chuyện chúng ta đang điều tra hay không?"
Doãn Hồng nhìn khắp quán trọ, thấy thực khách thưa vắng mới an tâm: "Có liên quan hay không thì khó mà khẳng định. Mấy vụ án này đích thực rất cổ quái. Một lão nhân, một ni cô và một đạo sĩ đều bị cắt mất đầu trong ba khách điếm khác nhau."
Lam Long nhíu mày hỏi: "Không ai biết lai lịch của nạn nhân ư ?"
Bạch Phụng tiếp lời: "Bọn muội có tìm đến ba khách điếm đó định điều tra nhưng đều bị quan binh ngăn cản không cho vào."
Lam Long cười nhẹ: "Vậy thì bất tất phải tra hỏi điếm tiểu nhị. Những chuyện ám sát này có lẽ là người trong vũ lâm ngầm thanh toán với nhau."
Doãn Hồng hoài nghi hỏi: "Lam huynh ám chỉ ba nạn nhân đều là người trong giang hồ ?"
Lam Long gụt gật đầu cả quyết: "Tuyệt vô nghi vấn. Thậm chí họ còn là những tay cao thủ."
Không lâu sau, Doãn Trung và Thường Thắng cũng quay trở về. Ngoài ba vụ án mất đầu, hai người còn khám phá một chuyện cực kỳ trọng yếu. Thường Thắng kề tai Lam Long nói nhỏ: "Lam huynh đệ, ‘Bát Đại Hộ Quốc’ của Kinh thành đã xuất hiện tại Vu Sơn.
Lam Long giật mình kinh hãi: "Có biết họ đang toan tính làm chuyện quan trọng gì không ?"
Doãn Trung tiếp lời: "Không rõ, chỉ biết là thống lãnh của Hổ vệ binh đã lãnh mật chỉ từ cung đình đến đây. Hiện giờ mỗi góc phố trong trấn đều có mười tên Hổ vệ binh canh giử. Ba vụ án trước mắt cũng do bọn họ âm thầm tiến hành điều tra."
Lam Long đưa mắt nhìn ra trấn lộ rồi phân vân hỏi: "Chúng ta tập trung ở đây chẳng biết bọn họ có đến tra vấn hay không ?’
Doãn Trung thần sắc nghiêm túc đáp: "Không đâu, có lẽ bọn họ đang chú ý đến hành động của chúng ta."
Lam Long trầm tư giây lát, mĩm cười nhẹ nhàng thốt: "Chưa biết chừng chúng ta và quan phủ có cùng mục đích."
Thường Thắng tư lự một hồi, cuối cùng thở ra: "E rằng khó mà tránh khỏi xung đột. Nghe đâu có một nhân vật thần bí địa vị còn cao hơn vị tướng quân thống lãnh Hổ vệ binh đang đứng phía sau điều khiển mọi sự."
Lam Long vẫn giử vẽ trấn định bảo: "Chuyện này chúng ta không cần lo tới. Cho dù có đích thân hoàng đế lão tử đến đây thì cũng phải làm như vậy thôi."
Thường Thắng cẩn trọng thốt: "Trong thành không có bao nhiêu cao thủ xuất hiện, cũng chẳng thấy chút phong thanh nào về việc tầm kiếm bảo vật. Không lẽ võ lâm còn chưa hay biết chút gì về tin tức của lão đạo đó hay sao ?
Lam Long thản nhiên nói: "Mấy ngày sắp tới chắc chắn sẽ có rụt rịch. Chúng ta tạm thời ngồi yên chờ xem động tịnh còn hơn là cứ chạy đôn chạy đáo lục lạo khắp cả Vu Sơn chẳng khác nào như mò kim đáy biển."
Sinh Sinh xen vào lo lắng hỏi: "Không biết Lâm thúc thúc hiện đang ở đâu ? Lâm thúc tới đây sớm hơn chúng ta chắc là đã tìm ra được ít nhiều manh mối."
Lam Long trả lời vừa trấn an thằng bé, vừa nói rõ ý định: "Có lẽ Cổ huynh đã tiến vào sơn mạch của Vu Sơn. Bất quá chúng ta cứ dĩ dật đãi lao, nghĩ ngơi vài ngày ở đây. Hơn nữa trấn này nằm ngay trục giao thông nam bắc nên rất thuận tiện thu thập tin tức."
Mọi người ăn qua loa một chút điểm tâm rồi nóng lòng chia nhau đi ra ngoài dò xét lần nữa, mãi đến canh ba mới trở về. Quả nhiên chẳng ai phát hiện thêm điều gì mới mẽ, ngoài sự kiện Doãn Hồng thuật lại với Lam Long: "Trên đường về chúng tôi đã thấy mấy bóng đen luớt qua đại nhai ở mé đông thị trấn nhưng không dám đuổi theo vì ngại bị họ phát giác."
Lam Long gật đầu đồng ý: "Làm như vậy là đúng rồi. Xem ra có rất nhiều người đang quan tâm đến ba vụ án mạng này."
Thường Thắng đề nghị: "Hay là tối nay chúng ta lẽn ra ngoài thành đảo một vòng. Ngoại trừ ven sông, ba mặt còn lại đều giáp núi, nếu như gặp được những nhân vật giang hồ nào không thích vào trọ trong thành thì chúng ta dọ hỏi cũng tốt."
Lam Long thấy Thường Thắng quá nhiệt tình đành thuận theo ý kiến của hắn ta: "Trong thành có nhiều quan binh từ kinh thành đương nhiên người trong võ lâm cũng không muốn dấy thêm phiền phức vào mình. Thôi được, nếu đi thì tất cả cùng đi, không nên phân khai. Quan binh thấy chúng ta đông người tất không sinh nghi, cùng lắm là tra hỏi vài câu cho có lệ mà thôi."
Doãn Trung lo xa: "Cửa thành đã đóng. Nếu vượt tường thành dễ bị quan binh canh gát phát hiện."
Lam Long tươi cười bảo: "Chổ mà chúng ta định lẻn ra bảo chứng không một ai nhìn thấy."
Thường Thắng bước đi trước, miệng hô: "Tốt, chúng ta tới Tây môn !"
Doãn Trung gọi điếm tiểu nhị đến dặn dò ít câu rồi mới rời quán. Ngoại trừ những ánh đèn lập loè, đại nhai lúc này vắng ngắt không một bóng khách bộ hành. Lúc mọi người đang rón rén núp dưới chân tường thành cách Tây môn không xa, thì Lam Long đã ngưng thần nghe ngóng, một lát sau chàng vẩy tay khẻ gọi: "Tất cả hảy theo ta !"
Mọi người tung mình nhảy qua tường thành một cách êm thấm, sau đó phóng nhanh về khu núi, quả nhiên không bị một tên quan binh nào phát giác.
Ngoài thành dân cư thưa thớt, xa xa mới thấy lát đát một vài tiểu thôn gồm năm ba căn hộ gom vào nhau. Đột nhiên mọi người nhìn thấy một bóng đen chạy đến một tiểu thôn cách trước mắt không xa, rồi tung mình lên nóc gian mao thất trong cùng. Doãn Hồng buột miệng kêu: "Y có mang kiếm trên lưng !"
Lam Long dặn trước: "Đó là một lão nhân đó xem thân pháp cũng không tệ. Chúng ta lẳng lặng theo dõi sau lưng lão ta là được rồi."
Doãn Trung cả quyết: "Chắc chắn là những nhân vật võ lâm tạm trú trong tiểu thôn này không chịu vào thành tìm quán trọ."
Thường Thắng hồ nghi hỏi: "Lão ta đã ra ngoài làm chuyện gì trước khi trở về ?"
Doãn Trung đáp: "Huynh hỏi thật dư thừa. Chúng ta vì sao phải xuất thành đương nhiên là có việc cần !"
Mọi người nhẹ nhàng đi vòng sau tiểu thôn, bổng nhiên Lam Long nghiêng tai trái lắng nghe rồi ngạc nhiên lên tiếng: "Thì ra là người của phái Thanh Thành !"
Doãn Trung bật cười: "Vậy thì không cần bận tâm, chúng ta hảy chuyển sang hướng khác."
Lam Long lắc đầu: "Không, còn một người đang đuổi đến. Chúng ta mau ẩn mình quan sát sự tình."
Chàng vừa dứt lời thì một bóng đen cao to đã xuất hiện trên nóc gian nhà bên cạnh. Tiếc rằng bóng đen xoay lưng về phía mọi người nên Lam Long không nhìn thấy rõ chân diện mục nhưng chàng cũng nhận ra đầu của người này trọc lóc, thì ra là một hòa thượng.
Trong mao thất hiện tụ tập khá nhiều cao thủ nên lúc hòa thượng đáp xuống nóc nhà tuy rất nhẹ nhàng nhưng vẫn bị họ phát hiện. Lập tức từ bên trong có đến mười bảy mười tám người cầm binh khí chạy bủa ra vây kín xung quanh.
Hòa thượng chẳng chờ cho đám người này lên tiếng đã mở miệng quát lớn như sấm: "Chưởng môn phái Thanh Thành hiện có mặt hay không ?"
Từ gian mao thất đối diện có một giọng nói già nua trầm ổn truyền sang: "Lão hủ ở đây, không biết là vị bằng hửu nào."
Hòa thượng hắng giọng nói: "Phật gia đặc biệt đến tìm bái phỏng Bảo Tiên Ông chưởng môn."
Chưởng môn phái Thanh Thành nhìn thấy diện mạo của hòa thượng liền tỏ vẽ nhún nhường: "Thì ra là Vi Phật đại sư. Lão hủ thất kính a. Không biết đại sư đến đây định tứ giáo chuyện gì?"
Vi Phật rống lên hỏi: "Phật gia muốn biết vị trưởng lão nào của phái Thanh Thành đã lấy được bí quyết Bát Cửu Huyền Công ? "
Chưởng môn phái Thanh Thanh thở dài đáp: "Lão hủ nói thật với đại sư, ba ngày trước có một vị trưởng lão của tệ phái bị ngộ hại trong thành Vu Sơn này, cho đến nay còn chưa điều tra ra là ai đã hạ độc thủ !"
Vi Phật phá ra cười hắc hắc: "Bảo Tiên Ông, lão định dùng cái trò tử vô đối chứng với ta ư ?"
Chưởng môn phái Thanh Thành bực mình hỏi ngược lại: "Lão hủ đã bảo là không biết, chẳng lẽ đại sư cứ truy vấn đến cùng hay sao ?"
Vi Phật trừng mắt cất giọng ồm ồm: "Người của phái Thanh Thành đều hiểu rõ sự việc này. Lão là chưởng môn nhân lẽ nào lại không hay biết một chút gì ?"
Bảo Tiên Ông nhận thấy không thể tiếp tục nhẩn nhịn, bèn trầm giọng hỏi: "Thực ra đại sư muốn như thế nào ?"
Vi Phật giận dữ thốt: "Nếu chịu thố lộ thì phái Thanh Thành sẽ tránh được đại họa, bằng không đừng trách Phật gia không khách khí ."
Bảo Tiên Ông cũng tức mình, lớn tiếng bảo: "Đại sư có phát nộ cũng vô dụng. Tuy phái Thanh Thành không địch nổi đại sư nhưng một khi bị bức bách sẽ dốc hết toàn lực để phản kích."
Vi Phật cười cuồng ngạo: "Bảo Tiên Ông, phái Thanh Thành khó tránh khỏi mối họa diệt môn rồi. Một khi Phật gia hạ thủ thì gà chó cũng không chừa."
Bảo Tiên Ông quyết chẳng lùi bước: "Thanh Thành phái có bị bại thì các đại môn phái khác ở Trung nguyên sẽ ra sức báo thù. Đại sư hấp tấp ra tay sẽ tự chuốc lấy hậu hoạn khôn cùng."
Vi Phật cười hắc hắc, giọng gian xảo: "Phật gia cóc cần lo hậu quả thế nào. Nếu lão không chịu nói ra thì ta sẽ động thủ."
Lam Long toàn thân phát run. Bạch Phụng đứng tựa vào chàng lập tức cảm giác liền nhẹ giọng hỏi: "Huynh muốn ra tay báo thù ư ?"
Lam Long điểm đầu: "Huynh chỉ tiếc lần trước đã không giết được lão ta !"
Bạch Phụng vẫn chưa an tâm: "Nếu huynh không chắc chắn đắc thủ lần này thì đừng để lộ sơ hở làm cho lão cảnh giác."
Lam Long hiểu ý nàng: "Huynh không đề cập đến chuyện báo thù thì lão ta làm sao biết được. E lần này khó mà tụ thủ bàng quan, bằng không phái Thành Thành chẳng còn ai sống sót."
Chàng quay lại dặn dò: "Mọi người chớ nên lộ diện để tránh sau này gặp lại lão ta khó mà thoát thân."
Dứt lời liền cẩn thận tiến vào tiểu thôn rồi nấp trong một góc tối quan sát tình hình.
Lúc này Bảo Tiên Ông và cao thủ phái Thanh Thành tập trung tại trước gian mao thất chuẩn bị tử chiến.
Ma Tăng liếc nhìn đối phương, ngữa đầu lên trời cười sằng sặc một tràng dài rồi cất giọng chế giễu: "Phái Thanh Thành chỉ có loe ngoeo mấy mống thôi để Phật gia ra tay siêu độ cho các ngươi cùng một lần."
Vi Phật vừa cất tay định xuất thủ bổng nhiên từ đàng xa có một giọng lạnh lùng truyền tới: "Người xuất gia mà miệng mồm chứa đầy sát nghiệp. Thật là khả ố !"
Thanh âm vừa dứt thì từ phía bắc xuất hiện mười nhân vật, gồm tám lão nhân, một vị trung niên và một gã thanh niên. Người vừa ứng tiếng khi nảy tiếp tục cất giọng nói: "Mời chưởng môn phái Thanh Thành ra đây hội kiến !"
Bảo Tiên Ông nhìn thấy đại hán trung niên liền vội vàng chấp tay vái chào: "La tướng quân, lão hủ thất lễ rồi !"
Thì ra đại hán trung niên chính là thống lãnh của Hổ Vệ binh từ kinh thành đến. La tướng quân cũng ôm quyền hoàn lễ: "Có tin tức gì về vị trưởng lão của quý phái hay không ?"
Bảo Tiên Ông thở dài đáp: "Lão hủ có đến nha phủ xin xem qua thi hài, tuy không còn thủ cấp nhưng cũng nhận ra được ám ký. Người chết đúng là trưởng lão của tệ phái."
La Tướng quân lại hỏi: "Hòa thượng này là ai ? Vì sao lại bức vấn quý phái ?"
Bảo Tiên Ông liền đáp: "Vị này là Vi Phật Ma Tăng nổi danh trên giang hồ. Có điều hơi ngang nghạnh một chút. Đại sư khăng khăng cho rằng một vị trưởng lão của tệ phái lấy được Bát Cửu Huyền Công rồi buộc lão hủ phải nói ra, khiến lão hủ không biết đâu mà lần."
La tướng quân cười nhạt bảo: "Quả nhiên là một ác tăng, thảo nào chẳng để các đại phái vào trong mắt."
Vi Phật tức tối cắt lời: "Phật gia chẳng cần quản là tướng quân hay hoàng đế. Chỉ cần bị chọc giận thì Phật gia cứ thẳng tay chém giết."
Đột nhiên gã thanh niên sau lưng La tướng quân quát lên: "La Uy không cần phải nói những lời thừa thải với lão ác tăng. Bát đại hộ quốc hảy mau tróc nã lão ta cho tiểu vương."
Bát đại hộ quốc gồm bốn lão hòa thượng và bốn lão nho. Tám người thân pháp như sấm chớp cùng lúc phóng mình xuống trước hiện trường. Một lão nho lưng hơi gù cất tiếng: "Kim đầu đà, là do lão tự chuốc lấy phiền não, đừng trách bọn ta."
Ác tăng bật cười ha hả: "Tứ Linh Tứ Phật. Không ngờ các vị cam tâm làm nô tài cho hoàng đế Mãn Châu. Các người có biết Phật gia cũng phụng lệnh mà hành sự hay không ?"
Tứ tăng và tứ nho nghe thế, nhất tề sắc mặt đại biến, đồng thanh kinh hô: "Địa Chủ còn tại nhân thế !"
Ác tăng cười giòn: "Biết vậy là tốt !"
Bổng nhiên một lão nho tung mình về lại chổ củ, lập tức bước đến nói nhỏ vào tai gã thanh niên mấy câu. Dè đâu gã thanh niên khoát tay bảo: "Tiểu vương bất quản. Trước nhất hảy bắt lão ấy cho ta."
Lão nho đó không ngần ngại hô lên: "Động thủ !" rồi tung mình về phía hiện trường.
Ác tăng mặt đầy giận dữ, rút cặp đại hình đao trên lưng xuống cầm chắc trong tay, miệng hét lớn: "Có giỏi hảy ra núi đá phía sau. Phật gia giết các người xong sẽ tìm đến Kinh Thành…." Nói đến đây lão phóng lên không, chuyển người một cái phi về hướng núi đá.
Bát đại hộ quốc cùng quát lên: "Đuổi theo !" rồi chia thành hai cánh, phi hành như tên bắn.
La tướng quân hướng sang gã thanh niên hạ giọng nói nhỏ: "Điện hạ, lần này bắt không được ác tăng, e rằng Kinh sư sẽ xảy ra nhiều chuyện không hay."
Gã thanh niên không lộ vẽ lo âu, chỉ vẩy tay bảo: "Phân phó chư hộ quốc, nhất định phải sinh cầm cho bằng được lão ma tăng."
La tướng quân lại quay sang chưởng môn phái Thanh Thành: "Lão cư sĩ, hy vọng quý phái nổ lực tương trợ. Lão ma tăng kia đã từng quấy phá Kinh Sư. Lần này không thể lão xổng mất."
Bảo Tiên Ông lập tức huy động cao thủ bản môn: "Chúng ta hảy tản ra canh chừng tứ phía." Nói xong lão xăn xái bước đi trước. Quần hào phái Thanh Thành vội chia nhau tiến hành lục soát những đoạn sơn lộ chính dẫn đến khu núi.
Lam Long từ trong bóng tối quan sát nhủ thầm: "Xem ra phải chịu khó ẩn nhẩn thêm một chút nữa."
Chàng chờ cho La tướng quân và gã thanh niên đi khỏi mới trở về chổ Bạch Phụng. Chàng nói với Doãn Trung và Thường Thắng: "Chúng ta cứ canh giử khu núi phía tây, đề phòng lão Ma Tăng đột vây trốn sâu vào trong đó."
Bổng Thường Thắng hỏi: "Gã thanh niên bên cạnh La tướng quân là ai ?"
Lam Long đáp: "Có lẽ là con thứ của đương kim hoàng thượng. Đệ nghe La tướng quân gọi y là Nhị điện hạ !"
Doãn Trung a lên một tiếng: "Nghe đồn Nhị thái tử võ công cao cường, thảo nào y chẳng cất công đi truy tầm bí cấp."
Riêng Lam Long chú ý thân thế đến tám lão nhân nên dò hỏi: "Còn võ công của Bát đại hộ quốc thì như thế nào ?"
Doãn Trung trù trừ một lát rồi mới trả lời: "Nghe đồn tám lão già đó người nào cũng có tuyệt kỹ riêng. Võ Công không kém Kiếm Đế hay Đao Hoàng. Bốn lão nho đều là cao thủ Mãn Châu, tự xưng Lân, Phụng, Qui, Long tứ linh. Bọn quan binh Mãn Châu thường gọi họ là Kỳ Lân Công, Thiết Qui Công, Hắc Phụng Ông và Cửu Trảo Long. Còn tứ tăng là cao thủ Lạt Ma. Bọn họ được phong làm Hộ quốc đại sư, chuyên việc bảo vệ cấm thành, ít khi ra ngoài."
Lam Long sực nhớ tới một điều trọng yếu bèn tặc lưỡi: "Ma tăng đã luyện thành đệ nhị nguyên thần, cho dù nhân lực của bọn họ có hùng hậu hơn nữa chưa chắc sanh cầm được lão ta."
Doãn Hồng chau mày: "Lần này làm không xong chẳng những phái Thanh Thành gặp phải đại họa mà e rằng kinh thành cũng không còn được mấy ngày yên tịnh."
Lam Long chẳng bàn luận gì thêm, mà còn chuyển sang đề tài khác: "Chuyện đó không cần lo, nhưng có một việc chúng ta phải tìm hiểu cho ra ngọn ngành."
Bạch Phụng nảy giờ im lặng, buột miệng xen vào: "Có phải là nhân vật là lão Ma Tăng gọi là Địa Chủ hay không ?"
Lam Long lập tức gật đầu: "Chính thị !"
Chàng chưa kịp ngậm miệng thì bổng nhiên Sinh Sinh giẩy nẩy lên hô lớn: "Lam thúc nghe được lão ta đề cập đến hai chữ Địa Chủ."
Lam Long ngạc nhiên hỏi: "Cháu cũng biết ?"
Sinh Sinh cuống lên: "Lam thúc, cháu phải gấp rút trở về Thế Ngoại cốc. Địa Chủ chính là đối đầu của Thượng Cửu đại. Lão ta đã chết cách đây gần cả trăm năm, không hiểu tại sao lão ma tăng còn nhắc tới."
Lam Long kinh hãi hỏi: "Thượng Cửu đại mà cũng còn có đối thủ ư ?"
Sinh Sinh đáp: "Chỉ một mình lão ta. Cháu phải lên đường gấp !"
Lam Long dặn dò: "Vậy thì ba đứa cùng trở về, luôn tiện hỏi xem còn có nhân vật nào khác nữa không ?"
Sinh Sinh gật đầu: "Vâng, chúng ta hẹn gặp lại."
Sau khi ba đứa nhỏ đi khỏi, Lam Long cùng bọn Thường Thắng âm thầm đột nhập vào thạch sơn, càng tiếp cận khu núi càng nghe rõ tiếng binh khí va chạm, hiển nhiên song phương đã triển khai trận chiến đến mức quyết liệt. Lão ma tăng không ngừng thóa mạ, đao phong rít lên veo véo, hiển nhiên một mình lão cầm cự với Bát đại hộ quốc cũng khá chật vật.
Bọn Lam Long đến trái núi phía tây, bên dưới có một sơn cốc nhỏ hẹp là cửa ngỏ đi sâu vào Vu Sơn. Đang lức Lam Long ra hiệu cho mọi người tìm nơi ẩn nấp, chợt nhìn thấy một nhân ảnh từ trên cao phóng xuống.
Mọi người ngạc nhiên trố mắt ra nhìn, thì ra người mới đến là một lão nhân cao lớn, trên lưng vác một chiếc hồ lô khổng lồ màu đỏ. Dường như lão ta đã đụng phải chuyện trọng yếu nên vừa hạ chân đã cầm ngay hồ lô trút vào miệng nghe ừng ực.
Bạch Phụng vui mừng hô lớn: "Bành bá bá ! Thì ra là lão nhân gia."
Lão nhân cao lớn không ai khác ngoài Tửu Thần, Lam Long vội nhảy tới chào đón: "Tiền bối vừa mới đánh xong một trận."
Tửu Thần nuốt vội ngụm rượu xuống bụng, mở miệng khà ra một tiếng, cất giọng sãng khoái kêu lớn: "Thật nguy hiểm !"
Lam Long không dằn nổi lại hỏi: "Lão nhân gia đã động thủ với người nào ?"
Tửu Thần cười khề khà: "Nhị Thiên lão đạo !" Rồi thuận miệng hỏi Lam Long: "Các ngươi đang rình xem ai đang quyết đấu ?"
Lam Long đáp: "Vi Phật ma tăng đang bị Bát đại hộ quốc của Thanh đình vây khốn !"
Tửu Thần điềm nhiên lắc đầu bảo: "Vây không nổi, lão ma đó rất quỷ quyệt thế nào cũng tìm được cách thoát thân."
Lam Long vội hỏi: "Vậy còn lão yêu đạo xuất hiện tại chổ nào ?"
Tửu Thần nhìn về hướng thạch lâm, cất giọng có phần tiếc rẻ nhưng không hằn học: "Ta đang truy đuổi một lão đạo sĩ. Ai dè khi gần rượt kịp bổng nhiên bị lão yêu nhảy xổ ra cản trở. Lão đạo sĩ kia thừa cơ ta và lão yêu đang đánh nhau liền chạy vào trốn trong sơn cốc. Lão yêu thấy vậy cấp tốc đuổi theo…."
Lam Long không chờ Tửu Thần kể xong, buột miệng hỏi: "Lão đạo đó hình dạng ra sao ?"
Tửu Thần thấy thần thái nôn nóng của chàng nhưng không trả lời thẳng mà chỉ đáp: "Nghe đâu lão đạo sĩ ấy đã chiếm được Bát Cửu huyền công !"
Lam Long gật đầu xác nhận: "Vãn bối đến đây cũng vì truy tìm người này."
Tửu Thần từ tốn bảo: "Lão đạo sĩ sẽ không dại gì rời khỏi sơn cốc bởi thạch lâm là một nơi có nhiều ngỏ ngách để ẩn lánh, cho dù thiên hạ võ lâm có ùa vào lùng xục cũng không dễ gì một sớm một chiều mà tìm ra được. Các người muốn vào trong đó phải cẩn thận đề phòng lão yêu."
Trước khi rời đi Lam Long ôm quyền khẩn cầu: "Mong lão nhân gia đến khu núi phía trước tiếp trợ phái Thanh Thành một tay. Vãn bối chỉ lo một khi lão ma tăng thoát khỏi vòng vây sẽ nhắm vào người của phái này mà hạ độc thủ để nư giận. Còn bọn Thanh đình thì vãn bối cũng chẵng muốn dây dưa vào, chúng vãn bối xin được cáo biệt ở đây !"
Tửu Thần nốc một ngợm rượu rồi cất giọng trầm trầm quan thiết bảo: "Để tránh bị lạc lối trước khi tiến vào một đoạn lộ nào trong thạch lâm thì phải tìm một điểm cao xác định phương hướng. Ngoài ra cũng phải chú ý đến những hốc đá coi chừng bị phục kích, chớ nên lơ là."
Lam Long ứng tiếng đáp: "Vãn bối ghi nhớ rồi !"
Quả nhiên bọn ngườI Lam Long vừa vượt qua một hẻm núi hẹp thì đã nhìn thấy một rừng núi đá chằng chịt hiện ra trước mặt.
Lam Long quay lại căn dặn: "Mọi người chú ý tránh gây nên tiếng động, đề khởi khinh công theo ta từ từ tiến vào."
Doãn Trung nhìn quái thạch nằm ngổn ngang chất chồng lên nhau chẳng theo một quy củ nào hết bèn chép miệng thốt: "Đúng là một sơn cốc kỳ dị, không có một bóng cây toàn là đá tảng."
Thường Thắng có vẽ nghi ngờ hỏi: "Đá tảng không cao lắm, sao có thể làm cho chúng ta lạc lối ?"
Lam Long thận trọng đáp: "Có lẽ chúng ta vào sâu bên trong địa thế sẽ khác hẳn ngoài này."
Doãn Hồng nắm lấy bàn tay Bạch Phụng: "Muội tử, chúng ta đi đoạn giửa, sơn lộ ở đây quanh co chật hẹp nếu đi lầm đường sẽ khó mà tìm nhau được."
Bạch Phụng tươi cười dịu dàng nói: "Thính lực của Long ca ca rất tốt, chúng ta không dễ gì thất tán, nhưng chỉ lo bị người khác ngấm ngầm ám toán."
Đúng như Lam Long sở liệu, càng đi sâu vào thì càng nhiều đá tảng chụm lại chồng chất lên nhau tạo thành những vách đá cao vút, dưới chân đầy đá sạn to nhỏ đủ cở, không thấy một gốc cây hay bụi cỏ nào, nếu như bị địch nhân đột nhiên tập kích thì thật là nguy hiểm.
Lam Long nhỏ giọng nhắc nhở: "Cường địch võ công rất cao. Mọi người chỉ dựa vào thính giác của mình cũng vô ích. Chúng ta phải tập trung tinh thần để sẳn sàng ứng phó mọi tình huống xảy ra."
Lúc này vầng trăng trung tuần tháng chín tỏa sáng trên không nhưng chẳng thể chiếu xuyên qua những tảng đá, Doãn Trung nhìn qua địa thế trước mắt rồi đề nghị: "Ánh sáng chổ được chổ mất như vầy thì cho dù chúng ta có linh hoạt đến mấy cũng chẳng thể đề phòng hết tất cả mọi hướng. Hay là Lam huynh đệ chọn một mỏm núi cao quan sát rồi mới quyết định ?"
Lam Long chậm rải phân tích: "Lên cao chỉ để xác định phương hướng, nhưng chúng ta vẫn vô pháp biết được vị trí ẩn nấp và hành động của địch nhân. Hiện tại địa hình nơi đây khá lắm nên có lên trên đó cũng chẳng làm được gì."
Thường Thắng xoa xoa tay buột miệng nói: "Ta có ý kiến thế này chúng ta chỉ lục soát tớI nửa đêm thì dừng."
Doãn Hồng lên tiếng hỏi: "Ôm cây đợi thỏ ?"
Thường Thắng cười đáp: "Có gì mà không được ?"
Lam Long điềm tỉnh tiếp lời: "Mục tiên chúng ta đang đi tìm là lão đạo sĩ chứ không phải là Nhị Thiên lão yêu. Ta tin rằng lão đạo sĩ đang nắm giử một bí mật quan trọng. Nếu chúng ta ngồi yên chẳng lẽ lão ta tự động dâng tới ?"
Thường Thắng phân biện: "Lão đạo sĩ đang bị Nhị Thiên lão yêu truy lùng, thì làm sao mà không hốt hoảng cho được ?"
Doãn Trung lại đưa ra đề nghị: "Thôi thì chúng ta luân phiên hể lục soát xong một trận thì nghĩ ngơi một lúc rồi mới tiếp tục, coi như vừa tìm kiếm vừa chờ đợi cơ hội."
Bạch Phụng tươi cườI nhắc khéo: "Long ca ca quá lo ra nên đã quên rằng mình còn có một bảo bối. Cứ để cho Huỳnh Quang truy tìm là hay nhất !"
Lam Long giựt mình a lên: "Đúng vậy ! Ta thật hồ đồ. Mau thả bảo bối ra."
Bạch Phụng dùng hai tay tung dị điểu lên trời rồi tươi cười nhìn mọi người: "Chúng ta hãy nghỉ ngơi một lát. Một khi Huỳnh Quang phát hiện ra manh mối gì sẽ quay về dẫn lộ cho chúng ta !"
Doãn thị huynh muộI và Thường Thắng nhìn thấy một luồng lục quang nhàn nhạt từ lòng bàn tayBạch Phụng phóng lên không trung, bất giác đồng thanh hỏi: "Cái gì đây ?"
Lam Long chờ cho mọi người ngồi yên rồi tươi cười hỏi: " Các vị có từng nghe qua tin tức về Ma Quang dị điểu bao giờ chưa ?"
Doãn Trung nhanh nhẫu đáp: "Chúng tôi đã từng đến Thái Sơn, chắc là lúc đó hai vị đã thu phục được dị điểu !"
Lam Long mĩm cười: "Bất quá không thể nói là thu phục, bởi linh cầm tự nguyện đi theo đệ và Phụng nhi !"
Ba người nghe vậy đều lạ lẫm, Doãn Trung mau mắn thốt: "Đúng là hửu duyên. Có thêm dị điểu trợ lực thì không còn e ngại lão yêu nữa !"
Lam Long không quá lạc quan như Doãn Trung, bèn nói: "Thật ra dị điểu chưa đủ bản lãnh để đối phó với những nhân vật cở Nhị Thiên lão yêu, bởi vì lão ta đã luyện xong đệ nhị nguyên thần. Hơn nữa đệ lo ngại làm tổn thương đến dị điểu nên chỉ khi nào cần thiết mới xử dụng. Có điều khả năng truy tung của dị điểu quả thật là thần kỳ."
Doãn Hồng nhân lúc nghĩ ngơi liền mở túi lương khô ra phân phối mổi người một ít để lót dạ. Dùng xong ai ai cũng cảm thấy khát nước tuy nghe tiếng nước chảy róc rách đâu đó nhưng không tiện đi tìm.
Lam Long nhìn thấy Bạch Phụng lắng tai nghe tiếng nước chảy bèn ân cần hỏi: "Muội có muốn uống nước không ?"
Bạch Phụng gật nhẹ đầu: "Không cần gấp, đợi điểu nhi trở lại rồi tính."
Lam Long nhìn lên bầu trời chỉ thấy toàn mây xám không một ánh sao, ôn tồn thốt: "Không biết phải chờ đến bao lâu, chi bằng chúng ta cứ tìm nguồn nước cho đở cơn khát trước đã. Dù sao dị điểu cũng biết đường tìm gặp chúng ta."
Doãn Trung chắt lưỡi tiếc rẽ: "Phải chi có túi đựng nước thì một mình ta đi lấy cũng được."
Lam Long giơ tay ra dấu ngăn cản: "Không được, trong tình huống như vầy bất cứ ai cũng không thể tách ra đi riêng lẽ, chúng ta phải đi cùng với nhau."
Mọi người vừa định đứng dậy thì đột nhiên nghe được những tiếng ầm ầm thật lớn từ góc núi khá xa phía bên tay trái vọng lại. Nơi đó cũng chính là chổ phát xuất ra tiếng nước chảy.
Thường Thắng nhẩy dựng lên: "Có đánh nhau !"
Lam Long điềm nhiên lắc đầu: "Cũng không phải, dường như có người đang vận công phá vách đá. Chúng ta mon men tới đó rình xem thể nào cũng tìm ra manh mối !"
Năm người nối đuôi nhau rón rén luồn lách dưới những cụm đá tảng, tuy khoảng cách chỉ có mấy mươi trượng nhưng sơn lộ ngoằn ngoèo lúc lên cao lúc xuống thấp khiến bọn Lam Long phải mất chừng nửa canh giờ mới đạt gần tới đích. Đột nhiên lại nghe được một tiếng nổ ầm chấn động cả một vùng sơn cốc. Âm thanh vang dội tựa như một tảng đá khổng lồ đập xuống mặt nước.
Lam Long vội vàng quay sang nói với mọi người: "Địa điểm không còn xa lắm, tất cả hảy cẩn thận. Khi đến nơi phải lập tức chia nhau tìm chổ ẩn nấp bởi công lực của người nầy cực cao, có thể y là Nhị Thiên lão yêu."
Lam Long ngẩng đầu nhìn ra phía trước thấy một bức màn nước từ trên một ghềnh núi cao ào ào đổ xuống thủy đầm rộng chừng ba mẫu bên dưới. Bên cạnh bờ đầm đối diện thác nước hiện có một người đang ngồi. Lúc đầu Lam Long còn tưởng là Nhị Thiên lão yêu, nhưng nhìn kỷ lại mới biết người này vận y phục nho gia chớ không phải là đạo bào.
Doãn Trung cũng nhìn thấy rõ tình huống trước mắt bèn thấp giọng hỏi: "Lão đầu đó là ai ?"
Lam Long lắc lắc đầu không đáp lời Doãn Trung, trái lại còn tự thắc mắc hỏi: "Lão đang làm chuyện gì ?"
Lão nhân ngồi xếp bằng hai tay để trên đùi, quay lưng về phiá mọi người nên không ai biết được dung mạo của lão ra sao.
Bổng nhiên trên đầu lão phát ra một luồng bạch quang lờ mờ từ từ xoắn tròn theo hình trôn ốc, từng đợt từng đợt đâm xuyên qua thác nước. Thật khó mà tin được mổi khi luồng bạch quang chạm vào vách đá phiá sau thác nước đều phát ra một tiếng nổ bùng, khiến cho vách đá không ngừng rung chuyển, tinh thạch bắn ra tung toé.
Năm người từ chổ ẩn nấp đưa mắt nhìn nhau sắc mặt đại biến, ngay cả Lam Long cũng thở ra một luồng lãnh khí.
Thường Thắng kinh hãi kêu lên: "Lão đang diễn trò gì đây ?"
Doãn Trung đạo: "Khí công !"
Lam Long lắc đầu: "Chúng ta cũng biết vận khí hành công sao Doãn huynh lại nói năng loạn xạ như vậy ! Đệ tuy không đoan chắc nhưng dám cả quyết không đơn thuần là khí công."
Thường Thắng hỏi: "Vậy thì lão ta đang làm cái gì ?"
Lam Long đáp: "Tựa hồ như lão đang luyện công, lại có phần giống như đang công đả vách đá trước mắt. Rốt lại võ công của lão ta còn cao hơn Nhị Thiên lão yêu. Chúng ta không nên mạo hiểm tới gần !"
"
Lúc này luồng bạch quang trên đầu lão nhân chầm chậm nhạt dần, sau đó lão ta ngửa cổ cất giọng cười cuồng ngạo nghe thật đinh tai nhức óc rồi hướng về thác nước oang oang kêu lớn: "Tiểu bối, bò ra đây !"
Thì ra sau thác nước là một miệng hang. Lão nhân dứt lời thì đã có một người từ trong hang động bước ra.
Lam Long thoáng nhìn thấy hình dáng của người đó đã giựt bắn cả mình hô thầm: "Nhị thiên yêu đạo !"
Lão yêu đạo mặt mày thê thảm, mồ hôi đổ ròng ròng đầy trán, ngần ngừ một lát mới tung mình nhảy qua thủy đàm, quỳ mọp trước mặt lão nhân, miệng nói không ngừng: "Tiền bối thí chủ, tiểu đạo miển cưởng cầm cự được ba lần bị thần công đả kích, dám mong lão tiền bối thủ hạ lưu tình !"
Lão nhân lại há miệng cườI to một hồi: "Tiểu lão đạo, thần công của ta sánh với Địa lão quỷ thì bên nào hơn ?"
Nhị Thiên yêu đạo cúi đầu vái lão nhân một cái: "Lão tiền bối và Địa Chủ tiền bối đều nổi danh từ lâu, tiểu đạo không dám lạm bàn, mong tiền bối hiểu cho."
Lão nhân cười lạnh: "Còn so với Thiên Thông Tử thì sao ?"
Nhị Thiên yêu đạo xun xoe vuốt mông ngựa: "Tiểu đạo không dám bảo võ công của Thông Thiên Tử là tuyệt đỉnh nhưng thực ra vẫn còn thua võ công của lão tiền bối xa lắm !"
Lão nhân cười giòn dã: "Thiên Thông tử vốn có hiềm thù với Địa lão quỷ, còn đối thủ chân chính của lão phu là Nhân Linh Tử. Gần đây nhà ngươi có nghe được tin tức gì liên quan đến lão ta không ?"
Nhị Thiên yêu đạo thở dài: "Nhân Linh Tử là ai, tiểu đạo hoàn toàn mù tịt, chỉ nghe trên đệ tứ cao phong của núi Tu Di có một nhân vật xưng là Thượng cửu đại không biết có phảI là người này hay không."
Lão nhân đắc ý cười lớn: "Lão phu điều tra không lầm Thiên Thông tử chính là Thượng cửu đại, còn Nhân Linh Tử chẳng ai khác hơn là Tỉ cửu đại. Lão ta cùng với Dược Tinh tử và Thiên Thông tử từ lúc xuất đạo tới nay đều là cá mè một lứa.
Nhị Thiên yêu đạo a lên: "Thì ra Dược Tổ chính là Dược Tinh tử."
Lão nhân gụt gật: "Đúng vậy, tiểu tử có biết lão phu là ai ?"
Nhị Thiên yêu đạo hai mắt lấm lét, lắc đầu đáp: "Tiểu đạo không dám vọng ngôn đoán càn."
Lão nhân bật cười lớn: "Lão phu không hám danh hiệu, nhà ngươi có đoán sai cũng chẳng sao !"
Nhị Thiên yêu đạo ngần ngừ một chút rồi mới mạnh dạn trả lời: "Nếu như lão thí chủ không trách tiểu đạo nói thẳng, dường như trăm năm trước đây có một vị võ lâm tôn sư được mọi người gọi là Quỉ Thánh…."
Lão nhân nghe tới đây liền ngữa cổ cười lên một tràng thật dài: "Quỉ Thánh là Quỉ Thánh, còn bày đặt thêm vào hai chữ Tôn sư thật ngứa tai. Hay lắm, tiểu tử đã đoán đúng. Mau đưa ra Bát Cửu huyền công cho ta !"
Nhị Thiên yêu đạo mặt mày méo xệch, giọng gấp rút phân trần: "Lão tiền bối, tiểu đạo còn chưa tìm thấy được nó !"
Lão nhân khịt mũi cười nhạt: "Nhà người chỉ muốn giao cho Địa lão quỷ thôi sao ?"
Nhị Thiên vội khẩn khoản: "Bẩm lão tiền bối, tuy tiểu đạo nhận lệnh Địa Chủ tiền bối đi đoạt bảo, nhưng thực ra vẫn còn chưa đắc thủ. Trước mặt lão tiền bối, dù tiểu đạo gan lớn bằng trời cũng không dám nói khoát !"
Lão nhân cười lớn ngạo nghễ nói: "Thách ngươi cũng chẳng dám. Bất quá nếu nhà ngươi đã lấy được, ha ha ! Chắc là cũng muốn độc chiếm."
Nhị Thiên lắc đầu, luôn miệng nói: "Tiểu đạo không dám !"
Lão nhân đột ngột hừ lên một tiếng: "Bằng vào võ công hiện tại của ngươi, cộng thêm Bát Cửu huyền công, e là nhà ngươi không cam tâm bị người sai khiến. Đi thôi, cẩn thận coi chừng Độc Ma. Nhà ngươi mà chạm trán phải lão quái vật đó thì không còn may mắn như đã gặp ta."
Nhị Thiên mừng húm, cung tay vái một cái thật sâu, rồi vội vã bước đi. Bổng nghe lão nhân gọi giựt lại: "Đứng yên !"
Nhị Thiên nghe tiếng quát lập tức xanh mặt, hai hàm răng đánh vào nhau nghe lách cách, khúm núm quay đầu lại, hạ thấp giọng hỏi lão nhân: "Lão tiền bối còn phân phó điều gì ?"
Lão nhân bật cười the thé: "Không cần sợ hãi, lão phu đã bảo tha thì tha, nhưng chỉ muốn hỏi nhà ngươi một câu. Bát Cửu huyền công đã lọt vào tay kẻ nào ?"
Nhị Thiên thầm thở phào, vội ứng tiếng đáp: "Nghe đây là một đồng đạo vớI tiểu bối, gọi là Hoá Nhãn chân nhân. Hắn ta vốn khuyết mất hai chiếc răng cửa nhưng gần đây đã gắn vào hai chiếc răng giả. Tuy vậy khi nào gặp mặt tiểu đạo vẫn có thể nhìn ra được."
Lão nhân cười ha ha : "Còn một chuyện nữa cần phải hỏi nhà ngươi, Phụng Văn Dữu như thế nào ?"
Nhị Thiên thở dài: "Phụng Văn Dữu gồm cả thảy ba chiếc. Sâm Lâm Hồ giử một chiếc, Vi phật giử một chiếc. Còn chiếc thứ ba thì lúc đầu trong tay tiểu đạo nhưng vì bất cẩn đã bị một tên tiểu tử lấy cắp."
Lão nhân càng cười lớn: "Võ công trên Phụng Văn Dữu là sở học độc môn của họ Thần Nông. Mấy ngàn năm trước đã được thiên hạ xưng tụng là Vật Nguyên Thần Công bởi vì nó được sáng tao theo quy luật biến hóa của vạn vật, nhược phi là người có thiên phú tuyệt cao mớI hòng tham ngộ được sự ảo diệu trong đó."
Nhị Thiên thở dài ngước nhìn lão nhân rồi rụt rè nói: "Chỉ e hai chiếc bình kia đã lọt vào tay Địa Chủ tiền bối rồi !"
Lão nhân hừ nhẹ, cười lạnh thốt: "Thì ra Địa lão quỷ cũng nổ lực truy tìm nọn chúng. Tốt, nhà ngươi cút đi. Sớm muộn thì lão phu cũng có dịp quyết đấu cùng vớI Địa lão quỷ."
Sau khi Nhị Thiên rời đi thì lão nhân phóng người lên vượt qua khỏi thác nước rồi thân ảnh biến mất trên đỉnh núi.
Lam Long nhè nhẹ thở ra một hơi dài, rồI đứng lên quay về phía bọn Doãn Trung kêu: "Mọi người có thể hiện thân !"
Doãn Trung từ sau một hốc đá bước ra rồi nhún nhảy trên những phiến đá lớn đến trước mặt Lam Long, miệng hớt hải hỏi: "Bọn họ vừa đề cập đến những nhân vật nào ? Ai là Thiên Thông tử, Nhân Linh tử, Dược Tinh tử, Độc Ma, Quỷ Thánh, Địa Chủ làm ta nghe đến hồ đồ."
Lam Long đáp: "Quỷ Thánh chính là lão nhân lúc nảy, còn Độc Ma và Địa Chủ tám phần là những người đồng thời nổi danh với lão ta. Riêng Thiên Thông tử, Nhân Linh tử và Dược Tinh tử thì chẳng ai khác hơn là ba lão ngoan đồng Thượng cửu đại, Tỉ cửu đại và Dược tổ."
Bạch Phụng bước tới cạnh Lam Long, buột miệng nói: "Chẳng biết võ công của Quỷ Thánh cao thâm tới mực độ nào khiến Nhị Thiên lão đạo phải rụt rè khúm núm trước mặt lão ta !"
Lam Long chép miệng thốt: "Lão nhân đó bối phận ngang hàng với Thượng cửu đại, tất nhiên võ công phải đến độ thâm bất khả trắc rồi. Thế nhưng lão ta cũng còn cố công tranh đoạt Bát Cửu huyền công và mấy chiếc Phụng Văn Dữu, cho thấy ba loại thần công này vẫn còn mị lực mê hoặc mọi người."
Chàng vừa dứt lời thì đột nhiên nghe tiếng nước òng ọc vang lên, mọi người quay lại nhìn liền thấy một hòa thượng trọc đầu nhô lên khỏi mặt thủy đàm, nước chảy ròng ròng khắp mặt mủi."
Doãn Trung ngạc nhiên hô lớn: "Thì ra dưới nước còn có người ẩn nấp !"
Thường Thắng phóng người lên đứng chận ngay bờ thủy đầm, mở miệng hỏi: "Vì sao hòa thượng lại ẩn trốn dưới nước ?"
Hòa thượng bơi nhẹ tới gần ven bờ đầm, rồi chấp tay vào nhau nói: "Bần tăng bị dọa đến nổi phát hoảng nên nhảy đại xuống dưới nầy."
Doãn Trung cũng nhảy xổ tới cật vấn: "Đại sư có nhìn rõ dáng mạo của lão nhân đó không ?"
Nhà sư lắc đầu: "Không, bần tăng chỉ kịp nhìn thấy Nhị Thiên lão đạo."
Lam Long trầm giọng bảo: "Đại sư hảy lên đây !"
Nhà sư do dự một lát, nhưng cảm thấy không còn lựa chọn nào khác bèn run rẩy leo lên bờ.
Đột nhiên Lam Long đưa tay như chớp điểm tới một cái làm nhà sư ngã lăn trên bãi cỏ. Sau đó chàng quay sang hỏi Doãn Trung và Thường Thắng: "Hai vị đã nhìn ra sơ hở của hắn ta nằm ở đâu không ?"
Doãn Trung hoang mang hỏi: "Lam đệ cho rằng hắn ta là ai ?"
Lam Long bình tỉnh thốt: "Không biết, nhưng dám bảo đảm hắn ta chẳng phải là một hòa thượng !"
Lúc này trời cũng hừng hừng sáng, Doãn Trung nheo mắt quan sát hồi lâu, rồi lắc đầu hỏi: "Bạch y tăng hài, đầu cạo trọc lóc, vì sao Lam đệ lại nói như vậy?"
Lam Long không đáp, cúi xuống nhìn nhà sư quát bảo: "Tu viện của nhà ngươi nơi nào, mau nói ra sẽ được tha mạng !"
Nhà sư chỉ bị điểm trúng nhuyễn ma huyệt, tứ chi không thể nhúc nhích nhưng miệng vẩn có thể động đậy, nghe chàng quát hỏi bèn ấp úng đáp: "Thí chủ a ! ngườI có ý định gì ? Cớ sao lại điểm huyệt bần tăng là một sư du phương ?"
Lam Long tủm tỉm cười: "Nói như vậy, ông là sư đi khất thực không trụ trong một am đường tự viện nào hết, vậy thì ông đã xuất gia bao nhiêu năm rồi ?"
Nhà sư nhíu mày: "Bần tăng đã tu hành từ nhỏ."
Lam Long bật cườI lên ha hả: "Xem ra tuổi ông cũng đã gần năm mươi, chẳng lẽ đến nay còn chưa thụ giới xong !"
Doãn Trung a lên: "Thì ra trên trán lão không có vết điểm hương !"
Lam Long ngồi xuống lục soát trên mình nhà sư một lát thì tìm thấy một chiếc hộp bằng ngọc.
Nhà sư vừa nhìn thấy chiếc hộp ngọc đã kêu lên ơi ớI: "Trả lại, trả lại, sao thí chủ lại đi lấy đồ vật của bần tăng !
Lam Long thuận tay cho vào trong túi áo, cườI hi hi bảo: "Hóa Nhãn chân nhân, lão không trốn khỏI nhãn lực của ta đâu. Xin lỗI nha, xem ra lão cũng không phải là một người tốt, thôi cút đi !"
Dứt lời, chàng lấy chân hất một cái, cả thân hình lão đạo bắn lên trên không văng ra ngoài xa. Lão ta hét lên một tiếng như heo bị chọc tiết rồi rơi xuống đất nằm yên không thấy cục cựa chi hết.
Bạch Phụng lo lắng kêu lên: "Long ca ca đã đá chết lão ta rồi ư !"
Lam Long dùng ánh mắt khẩn khoản: "Phụng nhi, tha thứ cho huynh. Không thể để người này sống sót được !"
Chàng quay sang nói với Doãn Trung và Thường Thắng rồi chỉ về phía hang động: "Hai vị giúp đệ đem thi hài lão ta giấu vào một nơi ẩn bí. Sau đó chúng ta lập tức rời khỏi chốn này."
Hai người nghe xong liền hội ý, vội vã cắp lấy thi hài lão đạo phóng mình qua thác nước. Một lúc sau mới trở ra rồi hỏi Lam Long: "Chúng ta nên chọn hướng nào ?"
"Hướng Bắc, đi về địa giới Hồ Bắc."
Bổng Thường Thắng hô lên: "Trong đầm còn có xác người nổI lên !"
Lam Long liếc nhìn một cái, mở miệng thúc giục: "Ta đã sớm dự liệu, người này mới chân chính là hòa thượng. Đi mau, phía Tây đang có người sục tìm tới đây !"
Mọi người trổ thuật khinh công, toàn lực phi hành từ thạch lâm cốc, rồi vượt lên đỉnh núi lần theo vách đá mà đi một mạch mãi đến chiều tối mới ra khỏi sơn mạch của Vu Sơn. Doãn Hồng chỉ về phía trước mặt: "Khỏi ranh giới đất Thục, kế tiếp là trấn khẩu Quan Độ. !
Lam Long nhìn các thiếu nữ thấy hai nàng thần sắc đều bình ổn nhưng hoa dung cũng lấm tấm bụi đường, bèn nói: "Mọi người đều đã mệt mỏi, khi đến thị trấn chúng ta hảy tìm chổ trú chân, ngày mai mới tiếp tục khởi hành."
Trấn Quan Độ tuy không lớn lắm, nhưng nằm ngay cửa ngỏ ra vào Ba Thục nên sinh hoạt khá phong phú. Chỉ là mọi người bôn ba vất vã suốt ngày nên không ai để mắt đến cảnh buôn bán hai bên đường phố. Cả bọn lục tục kéo nhau vào hậu viện của một gian khách điếm, vừa dùng xong bửa tối thì Lam Long đã lên tiếng phân phó: "Tối nay tất cả phải gia tâm phòng bị. Doãn thư và Phụng nhi cùng ngụ tại gian phòng phía sau phòng của ta. Doãn huynh và Thường huynh cũng không cần phân khai cứ ở chung phòng vớI tiểu đệ. Khi cần kíp chúng ta có thể tiếp ứng cho nhau.
Doãn Trung hạ thấp giọng hỏi: "Bên trong hộp ngọc đựng thứ gì ?"
Lam Long chẳng ngần ngại đáp: "Có thể là Bát Cửu huyền công tâm pháp. Thật là tấu xảo không thể ngờ được."
Thường Thắng cũng gật đầu tán thành: "May mà Lam đệ tinh mắt, bằng không hai ta nhất định thả tên hòa thượng giả mạo đó đi rồi."
Lam Long cười nhẹ nói: "Chỉ là hai huynh chưa kịp chú ý đến hai chiếc răng giả của lão ta !"
Doãn Hồng cũng thừa dịp xen vào hỏi Lam Long: "Khi vừa nhìn thấy cái xác nổi lên trong đầm thì huynh tuyên bố đã đoán trước sự kiện này là có ý nghĩa gì ?
Lam Long đưa mắt nhìn mọi người, bình thản trả lời: "Tuy là không được chứng kiến ngay từ đầu, nhưng ta cũng có thể suy đoán rằng Hóa Nhãn chân nhân trốn lánh trong hang động không lâu thì bị một vị hòa thượng phát hiện, hoặc giả hai người chạm trám ngay tại bờ thủy đầm rồi cùng nhau động thủ…."
Doãn Trung nhanh nhẫu cướp lờI: "Sau đó Hóa Nhãn chân nhân hạ sát vị hòa thượng kia !"
Lam Long gật đầu: "Nhất định là như vậy, nhưng có lẽ vừa mới đắc thủ thì đã bị Nhị Thiên lão đạo truy tầm đến nơi. Hóa Nhãn lão đạo trong lúc cấp bách không biết trốn vào nơi nào đành đánh liều ôm thể xác của hòa thượng nhảy xuống dướI thủy đầm."
Thường Thắng nghi ngờ nói: "Vậy là lão ta nhân dịp lặn dưới đáy thủy đầm rồi cởi đồ hòa thượng mặc vào người, rồi dùng giới đao của hòa thượng tự cạo đầu, nghĩ rằng sau này không ai nhìn ra chân tướng của lão nửa."
Lam Long chỉ cười trừ, tìm cách khoả lấp: "Tiếc là nội lực lão ta không cao lắm. Nếu như lão có thể duy trì thêm một khắc nữa, đợi cho đến chúng ta đi rồi mới trồi đầu lên thì có lẽ còn cơ hội đào thoát khỏi sự truy lùng của võ lâm."
Doãn Hồng cười nhẹ bảo: "Mạng của lão không lớn như mạng của huynh !"
Lam Long không hề đắc chí, thở dài bảo: "Chính ta cũng không biết chắc sẽ bảo quản được bao lâu. Doãn thư, xin nhờ hai vị huynh muội và Thường huynh, nhất đán có cường địch tìm đến thì ba vị hảy chiếu cố cho Phụng nhi, cấp tốc đưa nàng về Thế Ngoại Cốc."
Bạch Phụng vội vàng lên tiếng: "Long ca ca, muội không rời bỏ huynh !"
Lam Long mĩm cười trấn an nàng: "Ngốc nha đầu, có muội ở bên mình, huynh không thể thắng tay đối địch !"
Doãn Hồng đưa ra ý kiến: "Tạm thời chúng ta tìm một địa phương nào đó ẩn lánh là được rồi. Có chúng ta canh phòng huynh cứ an tâm luyện công a !"
Lam Long nhìn ra ngoài sân, chép miệng than: "Lần này gặp phải nhiều nhân vật thượng thừa, ta thực không dám lạc quan nghĩ rằng mình dễ dàng lọt qua sự điều tra của bọn họ."
Thường Thắng đề nghị: "Nếu chúng ta vào ẩn trong Thế Ngoại cốc thì sao ?"
Lam Long lắc đầu: "Ngày nào chưa tìm được Vô Biên Đại Pháp, ta sẽ không cam lòng buông tay. Hiện tại ta đã lấy được hai môn thần công rồi. Làm sao ta lại buông bỏ cơ hội cuối cùng cho được ?"
Đột nhiên một luồng lúc quang chóa mắt bay xẹt vào trong phòng. Bạch Phụng không cần nhìn kỷ đã mở miệng hô lên: "Huỳnh quang đã tìm đến rồi !"
Lam Long sớm đã nghe thấy tiếng kêu khẩn cấp của dị điểu, lập tức nhổm người đứng lên: "Cường địch đang tìm đến, mọi người mau mau rời khỏi nơi đây !"
Nói xong chàng nắm lấy tay của Bạch Phụng, quay sang hối thúc bọn Doãn Trung: "Mau chạy về hướng Bắc."
Doãn Trung nhảy tới mở cửa sổ, rồi nhảy lên nóc nhà quan sát tứ phía, hạ giọng thông báo: "Còn chưa thấy bóng dáng người nào ?".
Lam Long liền cảnh tỉnh: "Nếu thấy được bóng dáng của họ thì khó mà thoát thân. Mau !"
Năm người phóng qua bức tường sau khách điếm, rồi vận dụng toàn lực chạy một mạch ra tới bờ sông !
Lam Long vội vã ra lệnh: "Mau tìm kiếm thuyền, chúng ta thuận theo dòng nước đi xuống hạ lưu."
Mọi người đảo mắt nhìn quanh, bổng Thường Thắng phát giác một chiếc tiểu thuyền neo tại một ghềnh đá liền phóng người nhảy xuống.
Trong thuyền không một bóng người, Thường Thắng mừng rỡ hô lên: "Mau xuống đây, thuyền này vô chủ !"
Đợi mọi người vào hết trong khoan, chàng cầm lấy dây neo, cẩn thận phân phó: "Đừng vội ra sức, chúng ta cứ để thuyền trôi thuận theo dòng nước."
Doãn Trung trong lòng lo lắng, mở miệng nhắc nhở: "Đây là Tam Hiệp, thủy lực vô cùng hung hãn, có thể đánh đắm cả con thuyền."
Lam Long bình tỉnh giải thích: "Mọi người cứ ngồi yên, ta phụ trách chuyện tháo dây thả thuyền, chỉ cần Doãn huynh tạm thời bẻ lái."
Khi thuyền ra đến giửa giòng sông, từ từ trôi theo chiều nước, nhưng chưa đi được vài lý đã nghe thấy tiếng người kêu réo trên bờ: "Tiểu thuyền kia hảy mau cập vào bờ !"
Dưới ánh trăng lờ mờ vừa mới nhú, Doãn Trung cố nheo mắt nhìn mới thấy được bóng dáng của một lão nhân, vội hướng vào trong khoan cấp báo: "Lam đệ, có ngườI để ý đến thuyền của chúng ta."
Lam Long tiến ra sau lái ngẩng đầu lên nhìn về mé bờ sông bên trái, bổng nhiên cười lạt bảo: "Thì ra là lão. Không cần phải bận tâm."
Doãn Trung càng ngớ ngẩn, liền hỏi : "Lão ta là ai ?"
Lam Long đáp: "Quỷ Sứ. Đợi lão mò tớI gần ta sẽ cho lão ta tắm nước lạnh."
Lúc này lão nhân trên bờ càng rống lớn hơn: "Các người trên tiểu thuyền nghe đây. Nếu còn chưa chịu cập vào bờ thì đừng trách lão phu hạ thủ."
Lam Long cất giọng sang sang cười bảo: "Trên thuyền chở đầy hoàng kim, không tiện đưa khách, nước đang chảy xiết, khó mà cập bờ được."
Quỷ Sứ nghe vậy càng sinh lòng nghi hoặc, lập tức phóng mình lên không, lướt về phía tiểu thuyền.
Lam Long nào để cho lão ta hạ thân xuống thuyền. Chàng đạp vào mạn thuyền mượn đà phóng tớI đón chận lão Quỷ Sứ, tay phải vận công đánh mạnh ra một quyền, miệng quát: "Trở về !"
Quỷ Sứ không ngờ trên thuyền lại nhảy ra một cao thủ trẻ tuổi nên không kịp lẩn tránh luồng cương khí ập đang đến đành vận lực chống đở
Ầm một tiếng điếc tai, hai người lập tức phân khai, Lam Long bay ngược về, an nhiên đáp chân xuống tiểu thuyền, còn lão Quỷ Sử bị bức chấn cả người xoay long lốc, miệng ứa máu rớt tùm ngay xuống sông.
Lúc này tiểu thuyền đã trôi xa thêm nữa lý, Lam Long nhìn dòng nước chảy càng lúc càng xiết, muốn cập vào bờ cũng không kịp đành hướng sang dặn dò Doãn Trung: "Trước mặt có chổ nước xoáy, Doãn huynh cẩn thận bẻ lái."
Lúc này Thường Thắng từ mui thuyền bước tới cười ha ha tán thưởng: "Khi nảy được dịp nhìn thấy lão đệ xuất thủ lần thứ hai, so với chiêu thức lần trước đánh gã Âm Phù của Bạt Tụy Kiếm còn hung hãn hơn nhiều. Quỷ Sứ không chết thì quả là một sự may mắn cho lão ta rồi."
Lam Long khoát tay, sắc mặt không lộ chú gì đắc ý, chỉ biết cười khổ: "Tiếc là trên không chẳng có chổ tá lực, nếu như được đạp chân trên đất thì có lẽ đã thâu thập được lão ta. Hai huynh là người một nhà nên đệ không cần giấu diếm. Công lực của đệ đích thực có phần tiến bộ hơn trước."
Doãn Trung hớn hở nói: "Lần này lão Quỷ Sứ bị thương một cách hồ đồ, chắc chắn là chưa kịp nhìn rõ diện mạo của Lam đệ."
Lam Long mím môi cười nhẹ: "Lão ta không chết được. Nếu chỉ bị thương nhẹ lão nhất định sẽ tiếp tục đuổi theo chúng ta."
Doãn Trung cả quyết: "Không thể nào, ta nhìn thấy rất rõ lão trúng một chưởng rơi tọt xuống sông !"
Lam Long thành thực nói: "Thần Sai, Quỷ Sứ và Hạ Thập Lưu đều là những người có công lực thâm hậu. Tuy bị đánh ngã nhưng cũng dễ dàng phục hồi nguyên khí. Chỉ khi nào lão nóng nảy không chịu điều trị nội thương lại gắng gượng đuổi theo chúng ta thì lão mới nhận lấy hậu quả tai hại về sau."
Tiểu thuyền tiếp tục phăng phăng rẽ nước tiến tới, đến khi trờI hừng sáng thì đã thấy thành Ba Đông ngay trước mắt.
Lam Long dặn dò: "Chúng ta lên bờ, ăn sáng xong rồi mua sắm thêm một ít lương thực và vật dụng cần thiết mang xuống thuyền. Từ đây về sau chúng ta sẽ không rời thuyền nữa để tránh bị dòm ngó."
Thường Thắng vội ngăn lại: "Tốt nhất để một mình ta vào trong trấn mua thức ăn đem xuống thuyền."
Lam Long gật đầu: "Được vậy thì hay quá, luôn tiện huynh để ý đến động tịnh chung quanh, nếu như có phát hiện gì thì lập tức trở về thuyền."
Thường Thắng cười tươi: "Chuyện này đâu cần phải nhắc nhở !"
Sau khi Thường Thắng nhảy lên bờ, Lam Long cùng Doãn Trung tìm một nơi để neo thuyền. Bến đò Ba Đông nhộn nhịp nhất vào buổi sáng nên hai người loanh quanh một hồi mà vẩn không tìm được chổ nào ưng ý nên Doãn Trung đành phải đậu thuyền vào một chổ khá chật chội.
Nào ngờ mới vừa ủi bến thì đã bị một chiếc khoái thuyền sấn tới cập ngay bên phải của tiểu thuyền. Doãn Trung nhìn thấy nhủ thầm trong bụng: "Loại thuyền này chở khách, thân thuyền không chìm xuống nước, cửa thuyền lại đóng kín, e là có vấn đề !"
Nghỉ đến đây y liền cầm cây sào tre chống vào mạn khoái thuyền, quay đầu về phía Lam Long hô hoán: "Chiếc khách thuyền này sáp gần thuyền chúng ta quá !"
Lam Long bước tới giúp sức với Doãn Trung nhưng vẫn nhắc nhở: "Đừng để lộ hình tích, lẽ nào lại chạm trán địch nhân sớm như vậy."
Doãn Hồng cũng lên tiếng: "Thường huynh sẽ về ngay, huynh đừng quá hồi hộp !"
Doãn Trung định chui vào khoan thuyền, đột nhiên trông thấy một vị lão giả râu tóc năm chòm, tướng mạo uy nghiêm đứng sừng sửng ngay mũi thuyền kế bên. Thoáng nhìn cũng biết lão giả là một võ lâm kỳ nhân, bất giác giật mình đứng yên.
Lão nhân đứng đối diện với bến đò, mục quang sáng ngời, không biết lão đang suy nghĩ chuyện gì !
Doãn Trung rón rén lui về phía sau lái, hạ giọng nói vào tai Lam Long: "Đệ hảy thò đầu ra mà xem, không phải là ta lo lắng thái quá !"
Lam Long mĩm cười: "Đệ đã nhìn thấy ông ta qua kẽ hở của khoang thuyền."
Doãn Trung kinh ngạc hỏi dồn: "Đệ biết ông ta là ai ?"
"Chính là Đao Hoàng Tề Thiên Phi !"
Doãn Trung càng giật mình, hỏi: "Dường như lão có tâm sự chi đó ?"
Lam Long ngần ngừ một lút rồi nhẹ nhàng đáp lời: "Có lẽ cục diện võ lâm trước mắt đã không còn do những người cùng đẳng hạng như ông ta thao túng nữa, cho nên ông ấy mới nảy sinh cãm giác mất mát."
Ngay vừa lúc ấy thì đã nghe tiếng Thường Thắng gọi vang: "Lão Tứ mau phụ giúp một tay."
Gã gánh trên vai một đôi thúng lớn, tay cầm một chiếc bao thật to, khệ nệ bước đi. Doãn Trung cũng làm bộ lệch bệch chạy tới đón, miệng ồm oàm: "Mua được những thứ gì ? Sao mà nhiều quá vậy ?"
Thường Thắng cười hô hố: "Một túi gạo và một túi lương khô. Còn chiếc bao này là thức ăn ngay bây giờ !"
Gã vừa nói vừa nháy nháy mắt với Doãn Trung ngụ ý đã nhìn thấy lão nhân thuyền kế bên.
Doãn Trung đưa tay tiếp lấy bao thức ăn, nhân tiện bảo nhỏ: "Đao Hoàng !"
Thường Thắng nghe xong cũng giật bắn cả thân người: "Chắc có kịch hay để xem !"
Nói xong, cùng Doãn Trung khệnh khạng bưng đồ xuống thuyền. Lúc tới gần Lam Long mớI nói thật nhỏ vào tai chàng: "Các lộ võ lâm đã lần lượt xuất hiện tạI thành Ba Đông. Chúng ta mau khai thuyền !"
Lam Long lắc đầu: "Không, chúng ta dùng bửa cho xong đã. Người càng đông càng dễ gây hổn loạn."
Thường Thắng đưa bao thức ăn cho Doãn Hồng, rồi cười bảo: "Lúc nảy tình cờ gặp được Mã Xung và Lạc Trọng, ta đã thông tri cho bọn họ tìm tới đây !"
Doãn Trung hỏi vặn: "Sao huynh còn bảo lập tức rời bến ?"
Thường Thắng đáp gọn: "Thì ta nhắn họ trước nhất hảy tìm dọc bến đò !"
Doãn Hồng bày thức ăn xong rồi quay sang hỏi Bạch Phụng: "Người ta truyền tụng diện mạo Đao Hoàng và lệnh tôn có điểm giống nhau, muội nghĩ như thế nào ?"
Bạch Phụng lắc đầu: "Bởi họ không quan sát cho kỹ, chứ khuôn mặt của gia phụ thon dài còn của Tề bá bá thì vuông vức, chỉ nội một điểm này thôi đã khác xa lắm rồi !".
Doãn Hồng len lén đưa mắt nhìn ra ngoài, phát hiện Đao Hoàng đã đi mất bất giác kêu ủa lên: "Ông ta đã lên bờ rồi sao ?"
Lam Long cười bảo: "Ông ấy đã trở vào khoang thuyền, trong đó còn có một thêm một người, giọng nói nghe rất quen thuộc, nhất thời ta không nhớ ra là ai ?"
Mọi người đồng ngồi xuống dùng bửa, đột nhiên trên bờ có tiếng người réo lên: "Thường huynh, Thường huynh."
Lam Long vổ vai Thường Thắng rồi nói: "Mã Xung đại ca đã tìm đến !"
Thường Thắng liền bước ra khỏi khoan thuyền, quả nhiên nhìn thấy Mã, Lạc hai người đang đứng trên bến đò mắt dáo dác tìm kiếm chung quanh, bèn tặc lưỡi kêu lên: "Hai vị còn không mau xuống thuyền !"
Mã, Lạc đồng thời rảo bước tới tiểu thuyền. Mã Xung thốt: "Nghĩ rằng huynh không thể vừa dùng cơm vừa lái thuyền nên bọn ta đi thẳng đến đây."
Thường Thắng lấy tay ra hiệu: "Đao Hoàng ở trên thuyền bên cạnh, chúng ta nói chuyện phải lưu ý một chút !"
Hai người tiến vào trong khoan vừa nhìn thấy Lam Long đã mừng rỡ chiêu hô, sau đó mới cho biết: "Lam đệ, bọn ta đã gặp qua bốn cao thủ của kiếm phái."
Lam Long cau mày hỏi: "Là môn phái nào ? Làm sao để nhận ra họ ?"
Mã Xung đáp: "Có người ngấm ngần thông tin cho bọn ta !"
Lam Long ngạc nhiên hỏi: "Là ai ?"
Lạc Trọng xen vào: "Một vị bằng hửu họ Cổ !"
Lam Long à lên: "Cổ Lâm huynh đến Ba Đông từ lúc nào ?"
Lạc Trọng trả lời: "Vừa mới đến, nghe đâu huynh ấy đã dò thám được nơi hạ lạc của Vô Biên Đại Pháp nên bảo ta đến thông tri cho đệ !"
Lam Long vội thúc giục: "Ở đâu ?"
Mã Xung ra hiệu cho mọi ngườI ngồi xuống rồi dùng ngón tay viết lên mặt bàn: "Sâm Lâm Hồ, hỏa tốc lên núi Võ Đang !"
Lam Long lấy làm kỳ quái liền buột miệng hỏi: "Tại sao lại là núi Võ Đang ?"
Mã Xung hạ giọng xuống thật thấp thuật lại: "Sau khi Sâm Lâm Hồ đoạt được bảo điển thì bị phái Võ Đang phát hiện vây công. Lão Hồ địch không lại Võ Đang tứ lão nên lập tức bỏ chạy. Không ngờ lão ta lại trốn vào Giải Trần động, thánh địa của phái Võ Đang trên Thiên Trụ phong. Phái Võ Đang sợ ném chuột vở đồ nên bị lão Hồ uy hiếp phải phong tỏa cả Thiên Trụ Phong ngày đêm canh giử nghiêm nhặt không để một ai tiếp cận. Nếu có người bén mãng tới thì lão ta sẽ hủy hoại thánh địa ngàn năm của phái này !"
Lam Long cả kinh: "Chẳng khác nào lão ta cố ý gieo họa diệt môn cho phái Võ Đang !"
Mã Xung hắng giọng tiếp lời: "Các phái ở Trung Nguyên lo ngại Võ Đang gặp tai ương nên đã lục tục kéo lên núi Võ Đang. Một mặt vây kín Thiên Trụ Phong, mặt khác cùng nhau nghiên cứu cách nào để trục xuất Sâm Lâm Hồ. Tuy nhiên thiên hạ tụ tập càng nhiều khiến tình hình càng trở nên rối loạn, phái Võ Đang lâm vào cảnh vô cùng nguy cấp khó lòng giử vững cục diện lâu dài."
Lam Long nghiến răng mắng: "Sâm Lâm Hồ quả nhiên ác độc, dùng thủ đoạn mượn đao giết người !"
Lạc Trọng vội xen vào: "Cổ Lâm huynh có phong phanh nhắc đến không chừng Thượng cửu đại sẽ ra mặt dàn xếp. Nếu các phái ở Trung nguyên nhận ra chân tướng chuyện này có lẽ sẽ hóa nguy thành an, giả như cứ tranh nhau lao đầu vào cơn sóng dữ này thì hậu quả không biết đâu mà lường."
Lam Long gật gật đầu, giọng ôn hòa trở lại: "Các phái ở Trung nguyên đều lấy Thiếu Lâm làm đầu. Lẽ nào chưởng môn phái Thiếu Lâm lại cố chấp cự tuyệt lời đề nghị của Thượng cửu đại ?"
Mã Xung không mấy lạc quan: "Tình hình trước mắt khó mà dự liệu, Vô Biên Đại Pháp lại là Phật môn vô thượng tâm pháp. Hơn nữa phái Võ Đang nóng lòng bảo vệ thánh địa không bị Sâm Lâm Hồ hủy hoại, thật một chuyện là tiến thoái lưỡng nan."
Lam Long nhìn sang thuyền bên cạnh: "Đao Hoàng chưa được tin tức này hay sao mà bây giờ còn ở lại đây ?"
Mã Xung cũng mơ hồ: "Có thể ông ta còn bận chuyện riêng tư, sau đó mớI lên núi Võ Đang."
Bổng Lam Long nhìn lên bờ: "Trên bến hiện có người đang đi tới, Lạc đại ca mau ra đó xem sao ?"
Lạc Trọng vừa ló đầu khỏi khoang thuyền, đã thụt lui trở vào, hốt hoảng báo: "Có đến ba người !"
Lam Long vẫn điềm nhiên hỏi: "Là lão nhân hay thanh niên ?"
Lạc Trọng không đáp mà nhìn sang Mã Xung: "Mã lão đại, đây chính là những người mà Cổ Lâm huynh bảo chúng ta chú ý."
Mã Xung bất giác hô lên: "Mục Không phái Trương Hạo Đông, Cổ đạo phái Hoàng Lương Sĩ, và Cổ Phật phái Vu Cửu Thiên."
Mã Xung thấy Lạc Trọng không ngừng gật đầu, vội vàng hỏi Lam Long: "Bọn họ đến tìm Lam đệ ư ?".
Lam Long lắc đầu cười nhẹ: "Không phải, chắc là tìm Đao Hoàng."
Mã Xung lại hỏi: "Chúng ta có nên lộ diện hay không ?"
Lam Long đáp: "Đao Hoàng tiền bối là nhân vật chính phái, đứng về lập trường tôn kính bậc trưởng thượng chúng ta không thể để cho bọn thập đại kiếm phái mục vô tôn trưởng. Trước nhất hảy đứng ngoài quan sát, nếu cần động thủ thì chúng ta cũng không nhường nhịn."
Chàng vừa dứt lời thì đã nghe tiếng gã thanh niên Mục Không phái Trương Hạo Đông trên bến đò phát ra lanh lãnh: "Có phải Tề tiền bối đang ở trong thuyền hay không ?"
Lại nghe Đao Hoàng bật cười lên ha hả: "Lão hủ y ước đến đây cũng khá lâu rồi."
Gã thanh niên Cổ Đạo phái lạnh nhạt thốt: "Thì ra bọn vãn bối đã đến muộn !"
Đao Hoàng lẫm liệt đứng trên đầu thuyền: "Không trể, không trể, tam vị thiếu sứ có muốn lập tức ấn chứng hay không ?"
Gã thanh niên Mục Không phái khác lên tiếng: "Mỗi người ấn định một trăm chiêu. Mỗi ngày luân lưu một người, tiền bối chọn bất kỳ ai động thủ trước cũng được."
Đao Hoàng nhìn ba gã thanh niên, cất giọng ôn tồn: "Lão hủ muốn thương lượng cùng ba vị thiếu hiệp một chuyện. Không biết cuộc ấn chứng này có thể dời lại tháng sau hay không ?"
Gã thanh niên Cổ Phật phái nảy giờ chỉ im lặng bổng cười nhạt hỏi: "Tiền bối định lên Võ Đang tranh đoạt bảo vật ?"
Đao Hoàng hừ nhẹ một tiếng: "Bảo vật không quan trọng. Võ Đang là danh môn chính phái, đứng trên lập trường của lão phu không thể không tương trợ một tay."
Gã thanh niên Mục Không phái bật cười cuồng ngạo: "Trể ba ngày cũng không muộn màng gì !"
Lam Long ngầm ra dấu cho Mã Xung và Lạc Trọng, rồi bước ra khỏi thuyền trước tiên. Chàng không đợi Đao Hoàng mở miệng, đã lớn tiếng hỏi: "Không biết Khẩu khí của kẻ nào mà ngông cuồng đến như vậy ? Trưởng bối có lời yêu cầu đình hoản cuộc hẹn mà vẫn khăng khăng ép buộc."
Lúc này ba gã thanh niên mới để ý những người trên tiểu thuyền.
Gã thanh niên Mục Không phái sẳng giọng: "Các người là ai ?"
Lam Long không thèm nhìn đến gã ta chỉ quay sang bái chào Đao Hoàng: "Tề lão, vãn sinh Lam Long xin chào a !"
Đao Hoàng đưa tay vuốt râu, tươi cười hỏi: "Có phải tiểu tử là hậu nhân của lão Tửu Quỷ hay không ?"
Lam Long lại khom lưng vái một cái thật sâu: "Bành lão bá cũng có mặt tại Ba Đông nữa ư ?"
Đao Hoàng nghe khẩu khí của chàng, miệng mĩm cười hỏi: "Lão Tửu quỷ đã vội vả lên Võ Đang, sao tiểu tử còn ở đây ?"
"Nếu vãn sinh không biết tiền bối ở thuyền bên cạnh thì có lẽ đã sớm bỏ đi rồi."
Lúc này ba gã thanh niên thập kiếm phái bắt đầu phát tác, đồng thanh hô lên: "Bằng hửu, nếu chào hỏi nhau thì tốt nhất hảy lui ra sau."
Lam Long bật cười: "Ba vị ngứa tay ư ? Thôi được để một mình tại hạ xin tứ giáo !"
Ba gã thanh niên nhất tề quát lớn: "Ngươi dám ?"
Lam Long cười hi hi: "Ba vị mở miệng có hơi lớn lối. Người võ lâm tối kỵ khinh thường đối phương. Tại hạ không biết sống chết, đành mời ba vị đồng thời xuất thủ !"
Chàng từ tốn bước lên bến đò đến trước ba gã thanh niên rồi nói: "Tại hạ không một tấc sắt chỉ dùng đôi tay không này cầu giáo mấy chiêu !"
Ba gã thanh niên tức giận, hét lên: "Nhà ngươi tìm cái chết !"
Lam Long cười xòa: "Còn phải xem bảo kiếm của các vị có sắc bén hay không ?"
"
Gã thanh niên Cổ Phật phái gằn giọng: "Trương, Hoàng nhị vị xin nhường cho tiểu đệ giáo huấn hắn ta."
Lam Long thấy gã không bạt kiếm, lập tức xua tay bảo: "Bằng hửu, lăn lộn giang hồ không phải lúc nào cũng tự thị vào sở trường của mình ma khinh khi sở đoản của người. Trong lúc giao thủ, sinh tử quan đầu hối hận không kịp. Nói thật ra sở trường của tại hạ chính là đôi quyền đầu này !"
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
657 chương
240 chương
50 chương
164 chương
17 chương
50 chương