Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 925
Diệp Trần cũng không dám tự tiện phá vỡ trận pháp thu linh thạch! Hắn sợ khi trận pháp vừa phá mở thì Thượng phẩm linh thạch bên trong sẽ lập tức bị kình khí hỗn loạn lúc này đánh cho nát vụn! Nếu năm trăm triệu
Thượng phẩm linh thạch này mà bị đánh nát vụn thì ngay cả hắn cũng không thể tha thứ cho mình chứ đừng nói là người khác.
Cho nên, mặc dù hiện tại nhàn rỗi không có việc gì nhưng Diệp Trần cũng chỉ có thể đưa mắt nhìn chứ không thể làm gì được cả.
- Tứ Tượng Thiên Tuyệt Kiếm Trận!
- Vẫn Sát Vô Cực Kiếm!
Hai đại tuyệt đỉnh kiếm khách quyết đấu đã hấp dẫn sự chú ý của Diệp
Trần, trung niên văn sĩ và thanh niên lạnh lùng đều thi triển sát chiêu chuẩn bị quyết một trận thắng thua phân ra sinh tử. Sát chiêu của trung niên văn sĩ ẩn chứa tứ tượng, theo thứ tự là Mộc áo nghĩa, Kim áo nghĩa, Hoả áo nghĩa và Thuỷ áo nghĩa. Đương nhiên tứ đại áo nghĩa này cũng không có dung hợp mà tự động tách ra hỗ trợ lẫn nhau. Liên tiếp bốn kiếm chém ra đem tất cả đường lùi, đường tiến của thanh niên lạnh lùng khoá lại mang theo ý muốn diệt sát. Mà sát chiêu của thanh niên lạnh lùng dung hợp Thổ áo nghĩa và Kim áo nghĩa vừa có sự trầm trọng của thổ vừa có sự sắc bén của Kim, không nhiều biến hoá nhưng một kiếm đâm ra trần quỷ khó tránh, tập trung vào sơ hở của trung niên văn sĩ mà tới.
-
Lợi hại, hai người này bất kỳ người nào cũng có thể cùng ta tranh cao thấp, nếu không thi triển Kính Hoa Phá Diệt thì ta muốn chiến thắng bọn họ khả năng rất thấp, cho dù thi triển Kính Hoa Phá Diệt đoán chừng cũng chỉ có bảy thành đánh bại được họ.
Tư duy Diệp Trần cực nhanh phân tích thực lực của hai người này, cũng lấy bản thân ra làm đối tượng so sánh.
Nói thì chậm, nhưng thực tế lại rất nhanh, sát chiêu của hai người đều như tốc độ ánh sáng bộc phát công kích vào nhau phát ra trăm ngàn đạo hàn tinh, cho dù là Diệp Trần trong nháy mắt đó cũng không biết được bên trong phát sinh chuyện gì, chỉ có thể căn cứ theo quỹ tích của trăm ngàn đạo hàn tinh kia phán đoán.
"Phốc!"
Hàn tinh tan đi, một luồng máu tươi phun cao tới bảy tám thước hiện ra, trung niên văn sĩ đầu ngửa lên trời, trên cổ có một vết kiếm dữ tợn, yết hầu hoàn toàn bị cắt đứt, xương cột sống cũng đứt lìa, không cách nào giữ được sức nặng của cái đầu hắn.
Sát chiêu cùng ra, trung niên văn sĩ chết!
Diệp
Trần đưa mắt nhìn về phía tên thanh niên lạnh lùng thì thấy hắn cũng bị thương, hơn nữa bị thương rất nặng, cả ngực trái và ngực phải của hắn đều bị xuyên thủng, trên hai đùi cũng có một vết kiếm thật sâu, máu tươi cuồng phun khiến cả người hắn như một huyết nhân.
- Một chết, một trọng thương! Đây chính là quyết đấu của kiếm khách!
Diệp Trần cảm thán một tiếng.
"Choang!"
Sau khi đánh chết trung niên văn sĩ, thân thể thanh niên lạnh lùng cũng mềm nhũn, trường kiếm chống trên mặt đất, hai gối khuỵu xuống, há miệng phun ra từng búng máu, cả người ướt sũng vừa máu tươi vừa mồ hôi. Lúc này, đừng nói là Bán bộ Vương Giả cho dù chỉ là một Tinh Cực Cảnh cường giả cũng dư sức giết hắn.
Vết thương trên đùi và ngực phải cũng không phải vết thương trí mạng, nhưng vết thương ở ngực trái lại vô cùng nguy hiểm chỉ thiếu một chút nữa là cả trái tim của hắn cũng bị xuyên thủng rồi. Có thể nói, hắn còn có thể sống sót thì hết bảy tám phần là do vận khí! Tên trung niên văn sĩ tuyệt đối là kiếm khách đáng sợ nhất mà hắn từng gặp, có khả năng giết chết hắn!
- Chết đi!
Đúng lúc này, một cái sư trảo cực lớn bỗng nhiên chụp về phía thanh niên lạnh lùng. Cực lớn sư trảo toả ra kim quang chói lọi, móng vuốt sắc bén, mà chủ nhân của cái sư trảo này không ai khác ngoái Sư Thiếu Bảo. Nguyên lai, Sư Thiếu Bảo và Kim Vạn Song sau khi cứng rắn va chạm một kích thì bị bắn ngược ra ngoài, mà vị trí của hắn vừa lúc gần bên cạnh thanh niên lạnh lùng cũng vừa vặn thấy thanh niên lạnh lùng vừa giết chết trung niên văn sĩ nhưng bản thân đã bị thương nặng, do đó Sư Thiếu Bảo thuận tay vung ra một trảo muốn đưa thanh niên lạnh lùng vào chỗ chết.
Lúc này thanh niên lạnh lùng ngay cả khí lực để đứng lên còn không có chứ đừng nói là huy kiếm ngăn cản, cho nên nếu không có gì ngoài ý muốn thì hắn chết chắc rồi!
"Choang!"
Nhưng việc ngoài ý muốn đã phát sinh, một thanh trường kiếm đã ngăn trở sư trảo của Sư Thiếu Bảo. Người này không ai khác ngoài Diệp Trần!
- Ngươi muốn chết!
Sư Thiếu Bảo há cái miệng sư tử cực lớn của hắn, nhìn chằm chằm Diệp Trần nói.
Diệp Trần mỉm cười:
- Chúng ta là địch nhân, nên ta làm sao có thể cho ngươi như nguyện!
Trả lời Diệp Trần chính là một tiếng gầm giận dữ, Sư Thiếu Bảo uốn mình một cái, một cái sư trảo khác chụp tới Diệp Trần, kim mang như điện.
- Trở về!
Diệp Trần hai tay cầm kiếm, một cái hắc sắc lôi cầu ngưng tụ trên đầu kiếm rồi lập tức bạo phát mà ra, bắn thẳng tới sư trảo của Sư Thiếu Bảo.
"Rầm!"
Sau khi hiện ra chân thân thì bộ phận cứng rắn nhất trên người Sư Thiếu Bảo chính sư trảo của hắn, một kiếm này của Diệp Trần tuy không làm cho hắn bị thương nhưng cũng đánh hắn bay ngược lại phía sau. Tiếp đó một thân ảnh màu bạc cũng nhanh chóng phóng tới tung ra một quyền lên ngực hắn phát ra một thanh âm như lôi đình.
Sau khi đánh ra một quyền này, Kim Vạn Song cũng không thừa thế xông lên mà lập tức lui lại tránh lọt vào sự phản công bạo nộ của Sư Thiếu Bảo.
Quả nhiên, sau khi trúng phải một quyền tuyệt cường như vậy, miệng mồm Sư Thiếu Bảo đã đầy máu, nhưng hắn cũng không hề tránh né mà hung hãn lao tới phản công. Bị thương đau đớn khiến cho Sư Thiếu Bảo tấn công càng thêm điên cuồng hơn rất nhiều.
Đáng tiếc Kim Vạn Song làm sao có thể để hắn như nguyện!
Phản công không có kết quả, Sư Thiếu Bảo lăng không hạ xuống, tứ chi chạm đất, trên ngực có một quyền ấn nhỏ, thất khiếu chảy máu, thụ nội thương không nhẹ.
Nếu hắn không phải là thiên tài của Hoàng Kim Sư tộc, trong cơ thể có huyết mạch tôn quý nhất, thân thể cường hoành vô cùng thì một quyền này cho dù hắn không chết cũng phải trọng thương.
Nhưng thực lực của hắn vốn ngang bằng với Kim Vạn Song, nếu lúc trước thì hắn có tự tin mài chết Kim Vạn Song nhưng hiện tại thân thụ thương nên hắn tất nhiên đã không còn là đối thủ của Kim Vạn Song.
Nghiêng đầu nhìn về những người khác, Sư Thiếu Bảo càng thêm trầm mặc.
Ngoài trừ lão giả cổ quái ra thì những người khác đều gặp phải đối thủ rất khó chơi, hoặc là gặp phải những đối thủ thâm bất khả trắc, không khác gì lão giả cổ quái kia cho nên cục diện không thể khả quan chút nào, nếu tiếp tục như vậy thì bọn hắn rất có thể sẽ bị đối phương tiêu diệt từng người một.
Truyện khác cùng thể loại
1162 chương
55 chương
84 chương
23 chương
580 chương
1200 chương
1584 chương
55 chương
29 chương