Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 797
- Hoa thảo giới?
Diệp Trần đã nghe nói qua loại giới chỉ này, trữ vật linh giới là thứ chuyên môn dùng để đựng vật gì đó, còn mai hoa thảo giới thì lại chuyên dùng để trồng linh hoa linh thảo, không gian bên trong rất lớn, bên dưới có thổ nhưỡng, bên trên có treo một ít thái dương thạch, cho hoa cỏ tiến hành quang hợp, một cái hạ phẩm hoa thảo giới, giá trị còn cao hơn trung phẩm trữ vật linh giới nhiều, có tiền chưa chắc đã mua được.
Tiếp nhận hoa thảo giới, Diệp Trần lưu lại linh hồn ấn ký, sau đó linh hồn lực xâm nhập vào trong đó, lọt vào trong tầm mắt chính là một cái không gian thật lớn, khoảng chừng mười mẫu, bên trên có treo một ít thái dương thạch đã dùng hết năng lượng, bên dưới là thổ nhưỡng màu đen, thổ nhưỡng linh khí ảm đạm, hiển nhiên là cái mai hoa thảo giới này đã bỏ không rất lâu, cần dùng linh thạch tới để làm mới lại thổ nhưỡng, đề thăng dinh dưỡng.
- Đa tạ tiền bối. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Diệp Trần chắp tay.
- Không cần phải cảm tạ! Khinh Huyên coi trọng ngươi nhiều như vậy, kẻ làm sư phụ như ta tự nhiên sẽ không keo kiệt.
Tần Liễu mỉm cười, tiếp tục tìm linh thảo.
Có hoa thảo giới, Diệp Trần cũng khá quan tâm tới linh thảo, hạ phẩm linh thảo hắn chỉ chọn một vài loại đã tuyệt chủng, hoặc là rất hiếm ở bên ngoài nhổ vào trồng, mỗi loại mười cây, trung phẩm linh thảo có bao nhiêu thì nhổ bấy nhiêu, về phầm thượng phẩm linh thảo thì càng không cần phải nói.
Đi tới trước một hồ nước, Tần Liễu cũng hớt một ít lục bình và thanh liên trong hồ vào trồng, nhìn qua thì hoa thảo giới của Tần Liễu cao hơn một bậc so với Hoa thảo giới của Diệp Trần, hoa thảo giới của Diệp Trần bên trong không có hồ nước, cũng không quá lớn, nếu làm hồ nước thì hơi chật.
Năm người đi thẳng, không quá cố sức tìm linh hoa linh thảo.
Chỉ một lúc sau, một rừng cây đã chắn ngang trước mặt.
- Hạ phẩm phong thụ!
Ánh mắt của Tần Liễu sáng lên, tay co lại một cái, một gốc phong diệp đỏ bừng đã bị nhổ tận gốc, chui vào trong hoa thảo giới của Tần Liễu.
- Hạ phẩm xà văn thụ!
- Hạ phẩm tùng thụ!
Năm người đi tới chỗ nào thì gốc linh thụ chỗ đó đều bị nhổ tận gốc, chui vào trong hoa thảo giới của Tần Liễu, không gian trong hoa thảo giới của Diệp Trần không được lớn, chỉ chọn ra một cây tùng khá ít trong đám hạ phẩm linh thụ.
Chỉ thấy không gian trong hoa thảo giới thoáng cái đã vơi đi một nửa, Diệp Trần lắc đầu, để cây tùng lại trên mặt đất, phía sau còn có một gốc trung phẩm linh thụ, một cây hạ phẩm tùng thụ coi như xong.
Trung phẩm linh thụ lớn hơn hạ phẩm linh thụ, đương nhiên, dù có nhỏ hơn đi nữa thì cũng to hơn cây cối bình thường rất nhiều, đi tới một lúc nữa, ngay cả Tần Liễu cũng lực bất tòng tâm, hận hoa thảo giới của mình quá nhỏ, nếu như đủ lớn thì không cần phải phiền não như vậy.
- Cái hoa thảo giới này của ta chỉ là trung phẩm hoa thảo giới, có diện tích năm trăm mẫu, thượng phẩm hoa thảo giới có diện kích năm ngàn mẫu, còn cực phẩm hoa thảo giới thì có diện tích năm vạn mẫu, đáng tiếc, nếu như ta có một cái hoa thảo giới cực phẩm thì có thể nhổ hết đám linh thụ này vào trồng rồi.
Tần Liễu thập phần tiếc nuối.
Diệp Trần nói:
- Tiền bối, tới phía trước nhìn thử xem sao!
Hạ phẩm linh thụ, trung phẩm linh thụ, Diệp Trần không nhổ một gốc nào cả, nếu có thượng phẩm linh thụ thì hắn vô luận thế nào cũng sẽ không tha, đây chính là vô giá, không, là thứ có giá trị liên quốc, một gốc cây ít nhất cũng đáng giá mấy trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm.
- Được!
Tần Liễu cũng vô cùng mong chờ.
Sương trắng lượn lờ, năm người phá không phi hành bên trên rừng cây, linh hồn lực phóng ra xung quanh.
- A, là thượng phẩm linh thụ?
Linh hồn lực của Diệp Trần không giống bình thường, ngoài mấy trăm dặm, hắn cảm ứng được sâu trong rừng cây có một cỗ linh khí dồi dào khuếch tán, phun ra nuốt vào cực kỳ kinh người, giống như lúc ở cổ địa hoang dã nhìn thấy bán cực phẩm trường sinh thụ, cây cối bình thường xung quanh dưới linh khí tư nhuận đó có khuynh hướng linh thụ diễn biến.
Cái cây này, cho dù không phải thượng phẩm linh thụ thì tất nhiên cũng là trung phẩm linh thụ hàng đầu, đương nhiên, có khả năng là thượng phẩm linh thụ, bằng không thì linh khí cũng không dồi dào như vậy, gần bằng bán cực phẩm trường sinh thụ.
Mặc kệ thế nào, cứ đi xem trước đã.
Qua một lúc sau, năm người Diệp Trần liền dừng lại.
- Đúng thật là thượng phẩm linh thụ rồi.
Hai mắt của Tần Liễu tỏa sáng, Huyền Tông cũng có thượng phẩm linh thụ, nhưng chỉ có vài cây, ý nghĩa của mỗi cây đều vô cùng trọng đại, là tài nguyên quan trọng nhất của Huyền Tông, người bình thường căn bản không được phép tới gần.
Trước mắt là một gốc đại thụ mọc đầy quả màu lam, mọc sừng sững trước mắt mọi người, gốc đại thụ này, tán cây che trời, chỉ sợ cũng phải vài dặm, người đứng dưới gốc cây có vẻ cực kỳ nhỏ bé, nếu như có nhàn tình nhã trí thì thậm chí có thể xây dựng thôn trấn ngay dưới gốc cây, đó là chuyện tốt đẹp cỡ nào chứ.
- Là thượng phẩm thủy nguyên quả thụ, thủy nguyên quả đối với chuyện chữa thương điều dưỡng thập phần hữu hiệu, không kém hơn đan dược thượng phẩm, mà gốc thượng phẩm thủy nguyên quả này ít nhất cũng đã đậu mấy ngàn quả, giá trị nhất định lớn hơn một ngàn vạn khối linh thạch thượng phẩm.
Hô hấp của Tần Liễu cũng đã dồn dập lên.
- Tiền bối, chúc mừng.
Diệp Trần cười khổ một tiếng, gốc thủy nguyên quả thụ này quá lớn, hoa thảo giới của hắn căn bản không chứa nổi, thật sự là hữu tâm vô lực, chỉ có thể chúc mừng Tần Liễu.
- Ha hả, vậy ta không khách khí đâu.
Tần Liễu dọn gọn hoa thảo giới, một vài linh thụ không quan trọng đều ném hết ra, sau đó vận chuyển chân nguyên, phất tay môt cái, gốc thủy nguyên quả thụ liền bị nhổ tận gốc, chậm rãi tiến vào bên trong hoa thảo giới, cho tới khi biến mất không thấy tung ảnh.
Thủy nguyên quả thụ tới tay, tâm tình của Tần Liễu vô cùng tốt, hái xuống năm quả thủy nguyên quả đưa cho năm người Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành,
- Thủy Nguyên quả ngoại trừ hiệu quả chữa thương và điều dưỡng ra thì còn có hiệu quả khôi phục thể lực rất lớn, hơn nữa vị ngọt, nhiều nước, mọi người nếm thử xem.
Nói xong, chính nàng cũng cắn trước một miếng.
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành nhận lấy quả thủy nguyên quả lớn chừng một bàn tay này, đều tự cắn một miếng:
- Ngọt quá.
Mộ Dung Khuynh Thành khen.
- Đúng là rất ngọt, hơn nữa cũng không ngán.
Diệp Trần gật đầu, thủy nguyên quả vừa vào miệng thì lập tức hóa thành một đạo hơi nước thanh lương tiến vào trong dạ dày, sau đó lấy dạ dày làm trung tâm, khuếch tán ra khắp lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách mạch, một chút mệt mỏi lúc trước lập tức tiêu tan thành mây khói.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
4944 chương
67 chương
429 chương
35 chương
73 chương