Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 561
Huyền Hậu hơi nở một nụ cười khổ
- Các ngươi không cầm cao hứng quá sớm, chất độc này, vẫn tồn tại, điều ta có thể làm chỉ là khiến nàng sống lâu thêm ba năm thôi, ba năm qua đi, Huyền Diệu phong ấn của ta chẳng những không cách nào phong bế Vô ảnh độc, thậm chí sẽ trở thành đồng lõa với nó, gia tốc tử vong của nàng, không người nào có thể cứu, cho nên, trong vòng ba năi, các ngươi phải gom góp đủ tài liệu luyện chế giải dược
Diệp Trần nói:
- Bá phụ, Mộ Dung, các ngươi cũng không cần phải lo lắng quá mức, ba năm rất dài, đủ để chúng ta tìm kiếm giải dược rồi, hơn nữa nơi ta đã có vài loại tài liệu luyện chế giải dược, những việc còn lại có lẽ không có vấn đề gì nhiều nữa
Tay trái vừa lật, trên tay Diệp Trần xuất ra mấy gốc linh thảo, mấy cái này là mua được ở trong Dược Viên của Bảo Hà đảo lấy lại được.
Về phần cách điều chế giải dược của vô ảnh độc, người có chút địa vị trong Nhân Ma gia tộc đều biết được, đương nhiên, Huyền Hậu cũng không thể không biết.
Huyền Hậu đối với việc Diệp Trần có được mấy gốc linh dược cũng không kinh ngạc lắm, mỗi một thiên tài đều có được cơ duyên của riêng mình, mà không hề nghi ngờ, cơ duyên của Diệp Trần không hề chênh lệch lắm với những thiên tài khác
- Diệp Trần, kế tiếp ngươi có thể lưu lạc ở Thiên Vũ Vực rồi, có lẽ có thể tìm được tài liệu luyện chế giải dược cũng nên.
Thiên Vũ vực là đệ đại vực tại Chân Linh đại lục, so với tứ đại lãnh thổ hợp lại thì nhỏ hơn, nhưng so với bất kỳ một lãnh thổ nào thì nó lớn hơn rất nhiều lần, Thiên Vũ Vực là vùng đất địa linh nhân kiệt, một số linh thảo linh dược hiếm thấy nơi ngoại giới cũng có thể nhìn thấy tại Thiên Vũ vực, hơn nữa, nghe nói Thiên Vũ vực còn có Bất tử thụ, đáng tiếc không ai biết Bất tử thụ này nằm ở đâu, cả Huyền Hậu cũng không biết, dù sao thì những nơi không biết vẫn còn nhiều lắm.
Nghe Huyền Hậu bảo mình đến Thiên Vũ vực xông xáo một phen, Diệp Trần gật đầu.
Thiên Vũ vực là thánh địa thiên tài, không có lý do không đi, nhưng bằng vào thực lực bản thân bây giờ, chưa hắn là không làm đươc trò trống gì.
- Tình thế Thiên Vũ vực phức tạp, trước khi đến đó, ngươi hãy đi một chuyến tới Phượng Minh sơn trước.
Huyền Hậu nhìn ra Diệp Trần trước mắt chưa muốn đi, sau khi bỏ lại một câu nói, tay phải phất một cái, đi vào hư ảo đại môn do không gian chi lực tạo thành, bá một tiếng, biến mất vô ảnh vô tung.
Đợi Huyền Hậu rời đi, Mộ Dung Chỉ Thủy thở dài, nói:
- Vô ảnh độc là kỳ độc do Nhân Na gia tộc nghiên cứu ra, không nghĩ tới có một ngày dùng trên người thê tử ta.
Diệp Trần an ủi:
- Bá phụ nếu như tin tưởng ta, sự tình giải dược hãy để ta giải quyết, thời gian ba năm cũng đủ dà mà.
- Vậy thì nhờ ngươi.
Luyện chế giải dược Vô ảnh độc rất khó khăn, Mộ Dung Chỉ Thủy chỉ có thể hy vọng vận khí Diệp Trần vẫn tốt như thế thôi.
- Chuyện này đã xong, chúng ta trở về Nam Trác vực.
Diệp Trần động ý niệm đi tới Thiên Vũ vực, chuẩn bị trở về cáo từ một chút.
- Tự nhiên.
Mộ Dung Chỉ Thủy gật đầu.
Điện chủ Hoàng Long điện Trương Chính Quang đã sớm ly khai, Diệp Trần và đoàn người Vương Thạch Nham Khuê cũng cáo từ, ngồi trên Xích Nhãn Hung Điểu, lên đường trở về Nam Trác vực.
Không thể không nói, tốc độ Xích Nhãn Hung Điểu có chút chậm, lộ trình chỉ có mấy trăm vạn dặm còn có thể dùng đến, nhưng vượt qua mấy trăm vạn dặm, vô cùng mất thời gian, Diệp Trần bất đắc dĩ lấy ra hai kiện Khôi lỗi phi hành, Khôi lỗi phi hành có tốc độ gần như gấp đôi Xích Nhãn Hung Điểu, thế nên thời gian phi hành được rút ngắn đi một nửa, có Khôi lỗi phi hành, phi hành không nghỉ bất kể ngày đêm, có thể nào không nhanh.
Hơn hai mươi ngày sau, đoàn người trở lại Mộ Dung gia tộc.
- Chờ ta tiến vào Linh Hải Cảnh, sẽ đến Thiên Vũ Vực tìm ngươi.
Mộ Dung Khuynh Thành biết, thực lực nàng chênh lệch với Diệp Trần quá lớn, chỉ có tiến vào Linh Hải Cảnh mới có thể kéo gần chênh lệch lại, nếu không có đi cùng hắn cũng chỉ vướng tay vướng chân thôi, bất quá ưu thế của nàng cũng không nhỏ, đợi khi nào luyện hóa được một bộ phận ma lực tinh hoa, cảnh giới ít nhất có thể lên đến Linh Hải Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, Linh Hải Cảnh trung kỳ cũng không phải không thể, phải biết rằng ma lực tinh hoa là tinh hoa bên trong cơ thể yêu ma, mỗi một ít đều chứa đại lượng ma lực bản nguyên, vô cùng ích lợi.
- Không vội, trước tiên cứ cũng cố tu vi là tốt nhất.
Diệp Trần sao không biết ưu thế của Mộ Dung Khuynh Thành, một khi đối phương bước vào Linh Hải Cảnh, ít nhất cũng là cấp độ đại năng chân nhân cấp, ưu thế rất lớn, nhưng Thiên Vũ vực không phải địa phương khác mà là thánh địa thiên tại, hội tụ tất cả thiên tài đứng đầu Đại lục.
- Dạ.
Mộ Dung Khuynh Thánh mím môi, quan hệ giữa nàng và Diệp Trần dù không đạt tới mức thân mật, nhưng cũng không kém bao nhiêu, chỉ là không chung đụng nhau.
- Khôi lỗi phi hành này giao cho ngươi, sử dụng nó cho tốt.
Cổ tay vừa đảo, một khôi lỗi phi hành hiện ra, trôi lơ lửng trên không trung giữa hai người, Diệp Trần cười lớn, nhìn thẳng vào đối phương, không che giấu tình cảm của mình chút nào.
Trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng, ánh mắt Mộ Dung Khuynh Thành sáng rỡ, tràn đầy tình ý bên trong.
Trên đường trở về Thiên Phong quốc, Diệp Trần lấy ra Long Châu.
- Thì ra lực lượng Long Châu có thể tự động bổ sung, không biết khi nào thì viên mãn?
Từ lúc thi triển Đại pháp Hoàng Long cấm đến giờ đã qua hơn một tháng, trong một tháng này, Long Châu dần dần khôi phục sắc thái, không ảm đạm như lúc vừa dùng xong nữa.
- Hoàng Long Phong Cấm đại pháp nhìn như đơn giản, nhưng muốn tinh thông lại cực kì khó khăn, đối phó Bá Quyền Tông nhìn như dễ dàng, nhưng thật ra nguyên nhân cũng là do Linh hồn lực của ta đủ mạnh.
Linh hồn lực của Trương Chính Quang quả thật thua Linh hồn lực của Diệp Trần, lại có thể khiến Diêu Nhất Phong không có lực hoàn thủ, mà Linh hồn lực của Diệp Trần gấp bốn gấp năm của Trương Chính Quang, thời điểm phong cấm Bá Quyền Tông, vẫn lưu lại cho đối phương một ít Chân nguyên, đây chính là chênh lệch, chênh lệch rất lớn.
Sưu!
Phi hành khôi lỗi biến mất ở chân trời.
Vô cùng vô tận phía trước dần phóng lớn, ngồi xếp bằng trên phi hành khôi lỗi, Diệp Trần thấy được Hỏa Vân Phong, một trong hạ tam thập lục phong của Huyền Tông.
- Lần này tới Thiên Vũ Vực, chỉ sợ sẽ mất một đoạn thời gian.
Lần trước tới vội vàng, Diệp Trần không quan sát kỹ Phượng Minh sơn, lần này mới phát hiện, sơn mạch Phượng Minh sơn xen lẫn trong màn khí Man hoang nhàn nhạt, khí Man hoang này đại biểu cho lịch sử sơn mạch Phượng Hoàng sơn đã rất lâu rồi, ngược dòng có thể đến thời đại thượng cổ.
Tíu tíu!
Tiếng gáy Thanh Lệ điểu vang lên, thần sắc Diệp Trần hơi động một chút, cảm giác như tốc độ huyết dịch chảy nhanh hơn.
- Chim này...?
Diệp Trần chăm chú nhìn lại, có thể thấy trên bầu trời Hỏa Vân Phong, có một cự điểu màu xanh bay lượn, cánh dài chừng bảy tám thước, trên đầu có một đám lông vũ, nhìn như vương miện, đuôi phía sau cũng bất đồng với những loài chim khác, có ba màu, rất có khí thể vương giả của loài chim.
- Hậu duệ Phượng Hoàng, Thanh Phượng!
Diệp Trần hít một hơi khí lạnh, hắn thật sự không nghĩ tới, ở sơn mạch Phượng Minh sơn lại có thể nhìn thấy Thanh Phượng, Thanh Phượng không phải là yêu thú bình thường, luận tư chất, còn vượt qua Tôn Tiểu Kim của Thủy Viên nhất Tộc, là tư chất thưởng phẩm cao cấp nhất, cùng cấp với Cửu đầu xà, nói cách khác, một khi trưởng thành, ít nhất là yêu thú cấp mười, có khả năng trở thành Yêu vương, thực lực hết sức cường đại.
Hơn nữa, tư chất yêu thú càng cao, chiến lực càng mạnh, bằng vào tư chất của Thanh Phượng này, đủ để đánh bại tất cả yêu thú đồng cấp khác, kể cả Tôn Tiểu Kim.
Đây là một yêu thú uy danh hiển hách tại thời đại Thượng cổ.
Bá!
Đôi cánh Thanh phượng hướng Diệp Trần lao tới, chiếc mão trên đầu đốt lên ngọn lửa màu xanh.
Diệp Trần biến sắc, Thanh phượng này gần đạt tới cấp chín, không biết hướng về hắn bay tới là có mục đích gì.
- Ngươi là Diệp Trần?
Tới gần mấy chục thước, Thanh Phượng đột nhiên ngừng lại, miệng nói ra tiếng người, là thanh âm nữ nhân.
- Chính là tại hạ!
Diệp Trần có chút cổ quái, yêu thú nói tiếng người không phải chưa từng gặp qua, Thủy Viên nhất tộc cũng làm được, nhưng Thủy Viên nhất tộc tương đương với loài người, cũng không bất ngờ gì.
- Ta là Yến Phượng Phượng, đại đệ tử của tông chủ, mong được chỉ giáo nhiều hơn.
Thanh phượng nói.
- Nguyên lai là Yến sư tỉ.
Diệp Trần hai tay ôm quyền, đáp.
- Ha ha, đi theo ta! Sư phụ đang đợi ngươi.
Yến Phượng Phượng xoay người, vỗ hai cánh, thoáng chốc lao đi với tốc độ nhanh như cực quang.
- Tốc độ quá nhanh!
Diệp Trần tăng tốc độ lên tới chín thành, mới miễn cưỡng đuổi theo đối phương, nhìn bộ dạng đối phương có thể dễ dàng đoán ra, phỏng chừng mới phát huy ra năm thành tốc độ.
Yến Phượng Phượng có lòng thử tốc độ Diệp Trần một chút, hai cánh màu xanh khẽ rung lên, gia tăng tốc độ lần nữa, nhanh đến vô cùng.
- Kiếm Quang Phi Hành thuật!
Diệp Trần cắn răng, bên ngoài cơ thể bắn ra kiếm quang bén nhọn, kiếm quang chợt lóe, mang theo thân thể của hắn mạnh mẽ lướt đi, đuổi theo phía sau Yến Phượng Phượng.
- Hảo tốc độ, miễn cưỡng có thể theo kịp một nửa tốc độ của ta.
Yến Phượng Phượng nói ra một câu kinh người.
- Cái gì!
Diệp Trần thất kinh, giờ phút này, hắn ngay cả Kiếm Quang Phi Hành thuật cũng đã thi triển ra, tốc độ không dưới hai mươi lần vận tốc âm thanh, lại chỉ có thể miễn cưỡng bằng một nửa tốc độ của đối phương.
Yến Phượng Phượng cười nói:
- Không cần kinh ngạc, trong đám thanh niên đồng lứa ở Thiên Vũ vực, thực lực của ta không phải mạnh nhất, nhưng nói đến tốc độ, ta nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất, tu vi ngươi chẳng qua chỉ là Linh Hải Cảnh sơ kỳ đỉnh phong mà đã có tốc độ cấp Tông Sư, đã rất lợi hại rồi.
- Xem ra tương lai phải hoàn thiện thêm Kiếm Quang Phi Hành thuật.
Nghe đối phương nói như thế, Diệp Trần cũng có chút cảm khái, tốc độ nhanh gấp đôi so với hắn, đây là khái niệm gì, tương đương với trời sanh đứng ở thế bất bại, dưới Sinh Tử Cảnh, đoán chừng không ai có thể đuổi kịp Yến Phượng Phượng, về phần Kiếm Quang Phi Hành thuật của bản thân xem ra có chút hữu hạn, tu vi Tinh Cực Cảnh, tốc độ Kiếm Quang Phi Hành thuật chỉ bằng tốc độ công kích, đến khi tăng tiến tới Linh Hải Cảnh, tốc độ Kiếm Quang Phi Hành thuật nhanh hơn nhiều so với tốc độ công kích, dù sao lúc sáng tạo ra Kiếm Quang Phi Hành thuật, tu vi bản thân chỉ là Tinh Cực Cảnh mà thôi.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Trần theo Yến Phượng Phượng đi vào Huyền Diệu phong.
- Các ngươi đã tới!
Thanh âm Huyền Hậu vang lên, cùng lúc đó, một cỗ lực lượng bao phủ hắn và Yến Phượng Phượng, khiến hai người bọn họ trực tiếp xuất hiện tại Huyền phù sơn phong ở trên thượng không Huyền diệu phong.
- Yến tiền bối!
- Sư phụ.
Huyền Hậu gật đầu, nhìn về phía Diệp Trần, nói:
- Ngươi mặc dù không phải là đệ tử của ta, nhưng ta và lão Long Vương đều đối đãi ngươi như đệ tử, không cần quá mức câu nệ.
- Yến tiền bối coi trọng rồi.
- Phượng Phượng, Diệp Trần mới tới Thiên Vũ vực, một số quy củ không rõ lắm, ngươi dẫn hắn tới Thiên Vũ các, lưu lại danh tính ở đó. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Dạ!
Yến Phượng Phượng gật đầu, ngọn lửa xanh trên đầu nàng lưu chuyển.
Thiên Vũ các?
Diệp Trần đúng là không rõ lắm quy củ của Thiên Vũ Vực, tin tức Chiến vương quả thật quá mức khổng lồ, cho nên hắn chỉ có thể có được một phần trí nhớ của Chiến vương mà thôi.
- Lần này có mấy tên đệ tử Huyền Tông muốn đi Thiên Vũ vực lưu lại danh tín, bọn họ giao cho ngươi dẫn dắt.
Huyền Hậu hết sức coi trọng Yến Phượng Phượng, có thể xem nàng như là một nửa con gái của Huyền Hậu, năm xưa Huyền Hậu tới sơn mạch Phượng Minh Sơn, cũng không có ý định đặt tông môn ở chỗ này, cho đến khi tìm được một quả trứng Thanh Phượng trong lòng đất, dùng bí pháp ấp trứng Thanh Phượng, mới có Yến Phượng Phượng như ngày hôm nay.
- Sư phụ, Hóa Hình đan của ta đã dùng xong!
Yến Phượng Phượng trơ mắt nhìn Huyền Hậu.
Huyền Hậu cười một tiếng, lấy ra một cái bình ngọc, ném cho nàng.
- Một chút Hóa Hình đan này, không dễ dàng luyện chế đâu.
- Đa tạ sư phụ.
Yến Phượng Phượng vẫy vẫy đuôi, há mồm khai mở bình ngọc, nắp bình mở ra, một khóa đan dược tròn xoe bay vào miệng nàng, nuốt xuống.
Ông!
Thanh quang như mặt trời, xuất ra trước trán.
Đợi thanh quang tản đi, đâu còn thân ảnh Thanh Phượng nào nữa, chỉ có một cô gái thanh xuân vận thanh y, dáng vẻ uyển chuyển, ngũ quan tinh xảo, hai đầu lông mày có khí tức cao quý bức người, giữa trán còn có một vũ quan đồ văn, có ngọn lửa thanh sắc thiêu đốt.
- Diệp sư đệ, lần đầu gặp mặt.
Yến Phượng Phượng hóa thành nhân hình, mặt lộ vẻ mỉm cười.
- Yến sư tỉ, lần đầu gặp mặt.
Diệp Trần cười cười, dưới trạng thái hình người, hai người đúng là gặp mặt lần đầu.
- Tốt lắm, các ngươi đi xuống trước, ngày mai có thể xuất phát.
Huyền Hậu nói.
Mặt trời vừa lên.
Đã đến sáng sớm ngày thứ hai.
Trên đỉnh một ngọn núi cao chót vót phía tây Huyền Diệu Phong, ba tên đệ tử Huyền Tông đứng trên đó, bên cạnh còn có một độc hữu Huyền Tông, chính là Thiết Vũ Huyền Ưng.
Trong ba tên đệ tử này, Diệp Trần đã gặp qua hai người, theo thứ tự là đại đệ tử Huyền Tông Yến Phượng Phượng, tam đệ tử Diệu Âm, tên còn lại là một gã mặt trắng như ngọc, nhìn qua chỉ như hai hai hai ba tuổi, nhỏ nhất trong ba người, về phần số tuổi chân thực thì không rõ ràng.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
172 chương
102 chương
33 chương
221 chương
41 chương