Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 551
- Ma Kim Thiểm!
Con ngươi của Diệp Trần co rụt lại, không cần nghĩ, hắn cũng biết Vũ Văn Dã thi triển ra Ma Kim Thiểm, tại uy lực muốn siêu việt Vũ Văn Hạo. Chiêu thức này, lực công kích lớn không thể tưởng tượng, ngay cả né tránh cũng khó.
- Có lẽ phải đem Sát Lục Kiếm Ý toàn bộ phóng xuất.
Trước khi Vũ Văn Dã thi triển năng lực thiên phú, Diệp Trần vẫn dùng Hủy Diệt Kiếm Ý, sau đó mới dùng tới Sát Lục Kiếm Ý, uy lực là ngũ giai Kiếm Ý bình thường. Bởi vì linh hồn lực đủ cao, Kiếm Ý không có phát ra. Do đó mọi người cũng không biết Sát Lục Kiếm Hồn của hắn đã đạt tới cảnh giới nào. Hiện tại tiếp tục đề thăng chính là ngũ giai đỉnh phong. Lực khống chế của hắn cao tới đâu cũng vô pháp che giấu.
Oanh!
Vũ Văn Dã chân nguyên vừa phun, ám kim sắc quang cầu bắn ra, hóa thành một đạo ám kim sắc xạ tuyến, cực nhanh trùng kích hướng Diệp Trần, tốc độ còn muốn trên Vũ Văn Hạo thi triển Ma Kim Thiểm.
Ám kim sắc xạ tuyến chợt lóe rồi biến mất, quang hoa chợt lóe để thái dương trên bầu trời hơi bị thất sắc tựa như biến thành thế giới bạch sắc.
Phóng xuất ra Ma Kim Thiểm, trên mặt Vũ Văn Dã hiện lên thần sắc đáng sợ, năng lực thiên phú của hắn là phòng ngự cường hóa. Cường độ thân thể cực cao, há lại không tu luyện Ma Kim Thiểm, so sánh với Vũ Văn Hạo, thiên phú của hắn cao hơn, nên Ma Kim Thiểm thành tựu cũng cao hơn.
Nếu như không phải bị buộc đến mức này, hắn sẽ không thi triển ra Ma Kim Thiểm. Đối với hắn mà nói, con bài chưa lật càng nhiều càng tốt, hơn nữa hắn cho rằng không cần Ma Kim Thiểm, cũng có thể đánh bại Diệp Trần.
- Ma Kim Thiểm thi triển trên tay ta, Linh Hải Cảnh Tông Sư bình thường cũng đỡ không được, chỉ có thể tạm lánh phong mang, có thể thua dưới một chiêu này, là vinh hạnh của ngươi. Kế tiếp, ta sẽ hảo hảo nhục nhã ngươi, cho tôn nghiêm của ngươi thất bại thảm hại.
Trong lòng Vũ Văn Dã lãnh khốc nghĩ.
Phía dưới, huynh đệ Mộ Dung Chỉ Thủy và hai người Vương Thạch Nham Khuê tim đập gia tốc, khẩn trương nhìn Diệp Trần. Diêu Nhất Phong và Vũ Văn Kim cười lạnh một tiếng, trước mắt tựa hồ thấy dáng dấp thảm bại của Diệp Trần.
Ông!
Mắt thấy ám kim sắc xạ tuyến tới gần, Diệp Trần bạo phát, chỉ thấy hắn bay thẳng lên, Sát Lục Kiếm Ý kinh khủng phóng thích ra. Kiếm Ý này đã vượt qua năng lực khống chế của hắn, có thể khiến thiên địa một mảnh vắng vẻ. Bầu trời càng ra màu đỏ đậm, đây là đại hung hiện ra, cũng là dấu hiệu giết chóc. Thiên Địa vạn vật đều phải rơi vào trong giết chóc, mà Diệp Trần là hóa thân của giết chóc.
Mà bởi Kiếm Ý không có cách nào khác hoàn toàn khống chế, thoáng cái đã bị mọi người cảm ứng được. Ai nấy đều mở to hai mắt, há hốc miệng.
- Không có khả năng, đây là... Vương giả Kiếm Ý!
Vương Giả Kiếm Ý chính là Kiếm Ý của Vương Giả Sinh Tử Cảnh, cũng chính là ngũ giai Kiếm Ý. Linh Hải Cảnh đại năng muốn cô đọng ra ngũ giai Kiếm Hồn, phát huy ra ngũ giai Kiếm Ý, độ khó so với bước vào Linh Hải Cảnh chỉ kém một chút. Từ đó có thể thấy oanh động lớn cỡ nào.
- Đích thật là Vương Giả Kiếm Ý, nhưng hẳn không phải là Vương Giả Kiếm Hồn. Trong Kiếm Ý ẩn chứa Sát Lục thuộc tính, có thể đề cao uy năng của nó. Bất quá cho dù như vậy cũng thập phần đáng sợ. Sát Lục Kiếm Hồn của hắn ít nhất là tứ giai, chỉ cao hơn chứ không thấp hơn.
Nguyên bản trên tràng một ít Linh Hải Cảnh Tông Sư chỉ là xem náo nhiệt. Lúc này trợn trừng mắt, vẻ mặt bất khả tư nghị.
Ám kim sắc xạ tuyến thập phần nhanh, tựa như ý niệm trong đầu mọi người, đã đến trước mặt Diệp Trần, dùng một loại khí thế xuyên thủng tất cả oanh tới.
Về phần Diệp Trần, khi hắn bộc phát toàn bộ uy năng của Sát Lục Kiếm Ý, đã bắt đầu vì Kim Diệu Chấn Sát Kiếm súc thế. Lúc này, Kim Diệu Chấn Sát Kiếm súc thế hoàn tất, hai tay của hắn cầm Hoàng Kim Kiếm, một kiếm lực phách, trong biểu tình bình tĩnh mang theo sát lúc, trong sát lục lại mang theo ôn hòa, phảng phất như đem sát lục trở thành một chuyện bình thường, không đáng nhắc.
Phốc xuy!
Một kiếm này nhìn như không có gì đặc biệt, ẩn chứa một điểm kim quang, thế nhưng ám kim sắc xạ tuyến mới vừa va chạm vào đã bị tiêu hao một phần. Chờ kiếm phong trảm trúng, kiếm kình cường đại theo thân kiếm truyền lại. Ám kim sắc xạ tuyến triệt để tan vỡ, hóa thành lưỡng đạo lưu quang, hướng bên cạnh Diệp Trần kích bắn ra. Phảng phất như hắn chính là một khối đá ngầm, ám kim sắc xạ tuyến là nước chảy. Nước chảy đụng tới đá ngầm tự nhiên mà tránh sang hai bên.
Bất quá đá ngầm không có lực công kích, Diệp Trần lại có, một kiếm này phách khai ám kim sắc xạ tuyến, lại dùng tốc độ kinh người trùng kích Vũ Văn Dã.
- Không tốt!
Vũ Văn Dã từ lúc Diệp Trần bạo lộ con bài chưa lật, cũng cảm giác được không ổn. Hắn biết rõ Vương Giả Kiếm Ý đáng sợ ra sao. Đừng nói bản thân tu vi của Diệp Trần không kém, nắm giữ áo nghĩa kiếm chiêu cũng rất mạnh. Cho dù hắn là Linh Hải Cảnh đại năng phổ thông cũng tuyệt đối không thể coi thường.
Ông ông ông!
Bên ngoài cơ thể Vũ Văn Dã ba động không ngừng, thiển hắc sắc hộ thể chân nguyên hé ra bích sắc quang hoa cường liệt. Quang hoa này có xu thế ngưng tụ thành quang vựng, gia trì trên hộ thể chân nguyên của Vũ Văn Dã, làm cho nó nhìn qua như được kiên cố hóa.
Hai cái vừa kết hợp, bên ngoài cơ thể Vũ Văn Dã phòng thủ kiên cố.
Dát chi!
Kim sắc kiếm quang chém vào hộ thể chân nguyên của Vũ Văn Dã, khiến nó tựa như thủy tinh ở giữa nứt ra. Lấy vết nứt này làm trung tâm, lan tràn ra bốn phía, lõm xuống phía dưới một khối.
Kiếm quang tiềm kình cũng đủ, không ngừng trùng kích, muốn phá vỡ hộ thể chân nguyên, đánh trúng Vũ Văn Dã, Vũ Văn Dã cũng vận chân nguyên, liều mạng chống đỡ.
Rất nhanh, kiếm quang tiêu tán, Vũ Văn Dã lông tóc vô thương.
- Cái gì, không thương tổn được hắn?
Diệp Trần có chút kinh ngạc, một kiếm này, hắn đã dốc toàn lực, ngay cả hộ thể chân nguyên của Linh Hải Cảnh Vũ Văn Dã cũng có thể dễ dàng phách khai. Phòng ngự cường hóa của Vũ Văn Dã có mạnh, cũng không khả năng vượt quá Linh Hải Cảnh Tông Sư bao nhiêu, sao thể chống đỡ.
- Không đúng, thâm bích sắc quang hoa kia, tựa hồ là quang hoa của bảo khí.
Diệp Trần nheo mắt lại, linh hồn lực phóng xuất.
Xuyên thấu qua y sam của Vũ Văn Dã, Diệp Trần thấy rất nhiều bảo khí. Thâm bích sắc hộ tí, hộ oản, quyền sáo, thậm chí có cả hộ yêu. Tổng cộng sáu loại bảo khí, trong đó quyền sáo là công kích bảo khí, những cái còn lại đều là phòng ngự bảo khí. Sáu kiện bảo khí này màu sắc đồng nhất, phát ra ba động cũng là đồng nhất, không có bất cứ khác biệt gì, tựa hồ là cùng một bộ.
Một bộ hoàn chỉnh.
- Một bộ bảo khí hoàn mỹ không sứt mẻ.
Diệp Trần minh bạch Vũ Văn Dã vì sao có thể chống đỡ một kiếm này. Cũng không có gì kỳ quái, đối phương mặc một bộ bảo khí trọn vẹn, dưới tình huống thông thường một bộ bảo khí chỉ là chắp vá lung tung thành một bộ. Do đó cho dù có một bộ bảo khí, tăng phúc phòng ngự cùng công kích cũng có hạn, so với trên người có một kiện bảo khí mạnh hơn một chút, chứ không thể mạnh hơn quá nhiều.
Mà một bộ bảo khí trên người Vũ Văn Dã lại là hoàn chỉnh. Thuộc tính phù hợp, giữa tương hỗ có liên hệ sâu sắc. Toàn bộ mặc lên người, có thể kích khởi toàn bộ uy năng của nó, đem toàn bộ bảo khí hoàn mỹ không sứt mẻ kết hợp.
Không chỉ Diệp Trần kinh ngạc, tất cả mọi người phía dưới cũng kinh ngạc. Bọn họ nhìn ra được một kiếm này của Diệp Trần đáng sợ cỡ nào, Vũ Văn Dã có thể ngăn cản, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
- Tiểu Dã lẽ nào đã đi qua Đa Bảo Thánh Tháp, đồng thời đạt được thượng phẩm bảo khí trọn vẹn?
Vũ Văn Kim nguyên bản thập phần lo lắng, hiện tại đã là hỉ sắc nồng đậm trên mặt.
Trung hoà kiếm quang của Diệp Trần phát đến, Vũ Văn Dã tùy ý cười to:
- Diệp Trần, ngươi thật sự rất lợi hại, làm cho ta chỉ có thể sử dụng có thể sử dụng ưu thế bảo khí, bất quá ngươi sẽ không ngờ được, ta từng đi qua Thiên Vũ Vực, ở trong Đa Bảo Thánh Tháp đạt được một bộ thủy thuộc tính bảo khí trọn vẹn. Nếu chỉ đơn độc một kiện trong đó chỉ ngang với thượng phẩm bảo khí bình thường, thế nhưng kết hợp lại, hiệu quả phòng ngự có thể so với bán cực phẩm bảo khí. Hơn nữa công kích cũng có đề thăng trên diện rộng, làm ta hoàn toàn đạt được cấp bậc Tông Sư.
- Trọn vẹn thủy thuộc tính thượng phẩm bảo khí, Đa Bảo Thánh Tháp.
Mọi người chợt hoảng sợ.
Trọn vẹn thượng phẩm bảo khí trân quý thế nào, giá trị có thể so với một kiện cực phẩm bảo khí. Còn Đa Bảo Thánh Tháp, bọn họ cũng biết nơi này. Đây là một tòa bảo điện thần bí, tồn tại không biết bao nhiêu năm rồi. Khác với cấm địa tầm thường, Đa Bảo Thánh Tháp cũng không phải giấu trong hư không, mà tại một địa điểm xác định nào đó, tùy thời có thể đi vào. Chẳng qua, Đa Bảo Thánh Tháp có hạn chế cực lớn, chỉ có tu vi Linh Hải Cảnh mới có thể đi vào. Dưới Linh Hải Cảnh đi vào sẽ bị chôn vùi. Trên Linh Hải Cảnh cũng không có thể đi vào, Vương Giả Sinh Tử Cảnh tuy rằng cường đại, nhưng đến nay cũng chưa nghe nói qua có ai có thể đột phá hạn chế của Đa Bảo Thánh Tháp, tiến nhập trong đó.
Ngoài điều đó ra, người hơn bốn mươi tuổi cũng không thể đi vào, Đa Bảo Thánh Tháp này tồn tại công hiệu phân biệt tuổi tác, vượt quá tuổi cho phép cũng sẽ bị chôn vùi.
Về phần bên trong Đa Bảo Thánh Tháp có cái gì, tên như ý nghĩa là thánh tháp hội tụ bảo khí. Bảo khí bên trong nhiều vô số kể, có người nói cùng Bảo Hà Đảo trên Tinh Vực Hồ có chút quan hệ, hai nơi tựa hồ có cùng nguồn gốc. Bất quá Bảo Hà Đảo tuy rằng thập phần hấp dẫn, cùng Đa Bảo Thánh Tháp so sánh, lập tức tựa như nhà tranh, căn bản không thể đánh đồng.
Thiên Vũ Vực sở dĩ là thánh địa của thiên tài, Đa Bảo Thánh Tháp Đa Bảo Thánh Tháp là một nguyên nhân quan trọng. Có Đa Bảo Thánh Tháp, rất nhiều thiên tài mới có thể đột phá đến Linh Hải Cảnh, đi tới Thiên Vũ Vực.
- Vũ Văn Dã dĩ nhiên tiến nhập qua Đa Bảo Thánh Tháp, hơn nữa còn sống mang ra một bộ thủy thuộc tính thượng phẩm bảo khí, vận khí thật là tốt!
- Đáng tiếc, tuổi của ta đã vượt qua bốn mươi, bằng không cũng đi vào thử thời vận, lấy thực lực Linh Hải Cảnh Tông Sư của ta, hy vọng sống sót rất lớn.
- Không có hạn chế tuổi tác thì đâu còn đến lượt chúng ta, từ lúc Trung Cổ Thời Đại, bảo khí bên trong đã sớm không còn, dù sao số lượng cũng có hạn.
- Điều này cũng đúng!
Ở đây một ít Linh Hải Cảnh Tông Sư nhiệt tình thảo luận.
- Hỏng bét! Vũ Văn Dã lại có trọn vẹn thượng phẩm bảo khí.
Sắc mặt Mộ Dung Chỉ Thủy khó coi.
- Có thể Diệp Trần còn có con bài chưa lật khác!
Mộ Dung Vũ không xác định nói.
Mộ Dung Chỉ Thủy cười khổ nói:
- Ngay cả Vương Giả Kiếm Ý cũng đã bạo lộ ra, còn có con bài chưa lật gì nữa, chỉ có thể hi vọng tăng phúc công kích của Vũ Văn Dã không lớn.
- Diệp Trần, nếm thử uy lực một quyền của ta!
Trong lúc mọi người đang nghị luận, Vũ Văn Dã đã tung quyền đánh tới Diệp Trần, có thể Vũ Văn Dã theo một quyền của Vũ Văn Dã oanh xuất, có vô tận thâm bích sắc quang hoa từ trên người hắn phát ra, dung nhập trong quyền thế, nhất thời, quyền kình bạo tăng.
Diệp Trần không lùi không tránh, Hoàng Kim Kiếm nghênh đón.
Ầm ầm!
Quang cầu bạo phát, hai người đồng thời bạo thối.
- So với công kích của ta yếu hơn một bậc, hơn nữa còn có năng lực trung hòa của trọn bộ bảo khí.
Diệp Trần nhíu mày, công kích của Vũ Văn Dã kỳ thực yếu hơn hắn. Bất quá trên người đối phương có trọn bộ bảo khí, năng lực trung hoà so với hắn mạnh hơn gấp đôi, công kích căn bản không thể làm hắn rơi vào hạ phong, chỉ có thể ngang bằng.
- Ha ha, hi vọng ngươi không nên để bị ta đánh trúng.
Lực công kích thẳng truy Diệp Trần, phòng ngự viễn siêu Diệp Trần, Vũ Văn Dã không kiêng nể gì cả, Diệp Trần công kích được hắn, nhưng hắn không sợ. Chỉ cần hắn công kích được Diệp Trần một lần, đối phương lập tức sẽ bại.
Ầm ầm ầm!
Hai người không ngừng giao phong, kình khí tung hoành.
Mộ Dung Chỉ Thủy cùng Mộ Dung Vũ thần sắc đều trầm xuống, công kích của Vũ Văn Dã cũng đề thăng, cho dù không có đề thăng phòng ngự quá nhiều, nhưng công kích của hắn vốn đã lợi hại, giờ lại càng đáng sợ, ngay cả Diệp Trần cũng không làm gì được hắn.
Phanh!
Trên bầu trời, hai người lại tách ra.
- Diệp Trần, ngươi không thể thắng ta được. Ngược lại nên rời khỏi Vũ Văn gia tộc, bằng không khiến ngươi mất hết thể diện.
Vũ Văn Dã thất kinh kỹ xảo chiến đấu của Diệp Trần. Phen công phu này song phương giao thủ mấy trăm lần, hắn không ngờ chẳng đánh trúng Diệp Trần lần nào. Lại còn bị Diệp Trần đánh trúng nhiều lần. Nếu không phải có trọn vẹn bảo khí, hắn dù không trọng thương, cũng không chịu nổi. Hơn nữa kích phát trọn vẹn bảo khí có chút tiêu hao chân nguyên, tu vi của hắn tuy rằng cao hơn Diệp Trần, nhưng vị tất có thể kiên trì đến cuối cùng.
Diệp Trần lạnh lùng nói:
- Đây là toàn bộ thực lực của ngươi sao?
- Thế nào, ngươi vẫn còn vọng tưởng?
Vũ Văn Dã cười nhạo.
- Có phải là vọng tưởng hay không, rất nhanh sẽ có kết quả!
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
1550 chương
200 chương
18 chương
74 chương
26 chương
3660 chương