Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 529
- Kim diệu chấn sát kiếm!
Trước đó Diệp Trần chưa kịp đặt linh hồn ấn lên kim sắc trường kiếm, cho nên không thể phát huy toàn bộ uy năng của kim sắc trường kiếm, lúc này linh hồn ấn vừa được được in thành, kim sắc trường kiếm gần như biến thành cánh tay của hắn, chân nguyên và năng lượng trong kiếm bổ sung cho nhau, bạo phát ra kiếm quang kim thanh sắc còn rực rỡ hơn cả mặt trời.
Kim thanh sắc kiếm quang loé lên rồi biến mất, chém lên lam sắc trường kiếm giữa không trung.
Ngâm!
Tiếng kiếm ngâm vang lên, thanh bán cực phẩm bảo kiếm thuộc tính lôi thân thể hơi rung, bên ngoài thân kiếm ngưng tụ một tầng kiếm cương, kiếm cương công cùng kiên cố, chặn đứng kim thanh sắc kiếm quang bên ngoài.
- Một thanh kiếm mà thôi, tưởng ta không làm gì được ngươi sao.
Diệp Trần tay phải giữ chặt kim sắc trường kiếm, tay trái thỉnh thoảng lại bắn ra phá hư chỉ lực, hoặc là liên tâm kiếm khí hình thành kiếm khí phong bạo, trong chốc lát, những tiếng đinh đinh đang đang vang lên không dứt, bạo phát ra ngàn vạn hoả hoa, rất nhanh, kiếm cương rắn chắc bị đánh vỡ, lam sắc trường kiếm liên tục lùi ra sau.
Mỹ phụ áo đỏ con ngươi co rút lại, từ xưa đến nay nàng luôn tự hào về thủ pháp ám khí của mình, nghĩ rằng chỉ cần mình tung ám khí, cường giả đồng cấp chắc chắn phải lùi ba thước, tạm lánh phong mang, nhưng so với kiếm khí phong bạo của Diệp Trần, vẫn chỉ là hàng đệ tử, không đáng nhắc đến, mặc dù kiếm khí phong bạo của đối phương không phải ám khí.
Đang!
Hai hàng hoả tinh tản ra, Diệp Trần một kiếm chém lên lam sắc trường kiếm.
Lam sắc trường kiếm sao có thể chịu được một kiếm của Diệp Trần, quang mang bên ngoài nổ tung, xoay mấy vòng rồi bay ra ngoài.
Phía sau, Diệp Trần dùng sức nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Két két két!
Điện lưu trào ra từ chuôi kiếm thiêu đốt chân nguyên trên tay Diệp Trần, hai bên phát sinh đối chọi kịch liệt, tiêu trừ lẫn nhau.
Cuối cùng, có nguồn chân nguyên dồi dào ủng hộ, Diệp Trần triệt để khống chế lam sắc trường kiếm, quán chú chân nguyên của mình vào nó, ma hợp năng lượng bên trong.
- Chúc mừng!
Mỹ phụ áo đỏ chắp tay nói với Diệp Trần.
- Nàng sẽ không kể với người khác chứ!
Diệp Trần xuất hiện suy nghĩ giết người diệt khẩu, bán cực phẩm bảo khí không phải hạng xoàng, Sinh Tử Cảnh vương giả có thể không xuất thủ, nhưng Linh Hải Cảnh tông sư thì không kiêng nể, sau khi nhận được thông tin, chắc chắc sẽ truy sát hắn, nhưng ngẫm lại, vì lý do này mà giết người diệt khẩu, không hợp với kiếm đạo của hắn.
Mỹ phụ áo đỏ thầm giật mình, nàng cũng sợ Diệp Trần giết người diệt khẩu thật, vội vàng nói:
- Ta biết ngươi đang lo lắng, nhưng hãy tin ta, ta tuyệt đối không nói ra ngoài, trên thực thế, lần này nếu như có thể ra ngoài an toàn, ta sẽ tìm chỗ ẩn cư, tiềm tâm tu luyện, bất vấn thế sự, tội gì làm việc tổn nhất bất lợi kỉ, đương nhiên, nếu như ngươi không tin ta, ta cũng không biết phải làm thế nào.
- Yên tâm đi! Kiếm của ta chỉ dùng cho kẻ thù.
Ý định giết người diệt khẩu chỉ chợt loé trong đầu Diệp Trần, quyết định vẫn là bản thân hắn.
Nghe vậy, mỹ phụ áo đỏ thở phào nhẹ nhõm, nhìn Diệp Trần mỉm cười, chạy ra một góc, tiếp tục trị thương.
Không để ý đến mỹ phụ áo đỏ, Diệp Trần quan sát kim sắc trường kiếm trong tay, nhủ thầm:
- Toàn thân kim sắc, giống như được làm từ vàng, vậy gọi ngươi là hoàng kim kiếm!
Hoàng kim kiếm dài bốn thước hai, thân kiếm dài hơn loại kiếm bình thường, bản kiếm cũng rộng hơn, nhưng lại nhẹ hơn một chút, sông kiếm bằng phẳng, khắc hoa văn cổ, hoa văn kéo dài đến tận phần bảo vệ và chuôi kiếm, vừa hay bị bàn tay che mất.
Hoàng kim kiếm có vỏ, vỏ kiếm vẫn nằm trong lò, lấy vỏ kiếm ra khỏi lò, Diệp Trần tra hoàng kim kiếm, đeo lên hông.
Thu hồi hoàng kim kiếm, Diệp Trần hướng ánh mắt sang lam sắc trường kiếm.
Lam sắc trường kiếm dài ba thước chín, chuôi kiếm dài nhỏ có lực, thân kiếm mỏng và dài, sống kiếm rất dày, loại kiếm này dùng để chiến đấu, không dễ gãy, sống kiếm của nó dày gấp đôi loại thường, trên thân kiếm, hoa văn hình sét kéo dài từ chuôi kiếm đến tận mũi kiếm, theo chân nguyên quán nhập, lôi điện trên thân kiếm lập tức tuôn trào, cuối cùng ngưng thành một thể, như một dải điện quang, lại như một đường lôi đình rung động, vừa sắc bén vừa bá đạo, không khó tưởng tượng, loại kiếm khí này nếu đâm ra, uy lực sẽ lớn như thế nào, cho dù là Linh Hải Cảnh tông sư, cũng không dám coi thường công kích.
Giữa kiếm ngạc và thân kiếm, khắc hai chữ cổ, lôi kiếp!
- Lôi kiếp kiếm, tên hay lắm, không biết có liên hệ gì với lôi phá kiếm hay không.
Bán cực phẩm bảo khí là chế phẩm của cực phẩm bảo khí, cho nên nhiều lúc, tên của bán cực phẩm bảo khí cũng rất giống tên của đối tượng mà nó mô phỏng, lôi phá kiếm là cực phẩm bảo kiếm rất nổi tiếng trong lịch sử, sản phẩm mô phỏng theo nó rất nhiều, có thứ tên là lôi minh, có thứ tên là vạn lôi, có thứ tên là quang lôi, lôi kiếp kiếm nếu như là sản phẩm mô phỏng của lôi phá kiếm thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
- Lôi kiếp, lôi kiếp, bá khí quá!
Diệp Trần rất thích lôi kiếp kiếm, hắn cảm nhận được một loại tinh thần trên nó, loại tinh thần chặt đứt tất cả, kiếm có tinh thần, sao có thể kém được.
Khắc dấu ấn linh hồn của mình lên bán cực phẩm bảo kiếm là một việc rất phí thần, may mà linh hồn lực của Diệp Trần mạnh gấp năm lần Linh Hải Cảnh đại năng bình thường, sau một canh giờ, Diệp Trần đã khắc dấu ấn linh hồn của mình lên lôi kiếp kiếm, có dấu ấn linh hồn, lôi kiếp kiếm và hắn sẽ có một mối liên hệ không để dao động, có thể bạo phát uy năng mạnh hơn.
Ngâm!
Lôi kiếp kiếm sau khi nhập vỏ, phát ra tiếng kiếm ngâm rất lớn, rất khác các loại kiếm thường.
Không đeo lôi kiếp kiếm trên hông, rất lâu sau này, hắn đều không thể tuỳ ý động dụng lôi kiếp kiếm, cái gọi là người có duyên với bảo vật không thông dụng trong thế giới này, thế giới này chú trọng cường giả chi tôn, bảo vật phải thuộc về kẻ mạnh.
- Mặc dù có lôi kiếp kiếm, nhưng muốn đối kháng với Thiết Chưởng Tông rõ ràng không thể, tranh thủ cơ hội này, luyện hoá luôn long huyết thảo, có một tia long chi lực, biết đâu lại thoát được khỏi tay Thiết Chưởng Tông.
Diệp Trần thập phần kiêng kị cũi hoả diễm của Thiết Chưởng Tông, chiếc cũi ấy chém không đứt, hắn không biết phải làm thế nào để thoát khỏi nó, nếu luyện hoá thêm long huyết thảo, tình hình có lẽ sẽ khác.
Khoanh chân ngồi xuống, Diệp Trần lấy ra long huyết thảo.
Long huyết thảo nếu chỉ xét bề ngoài, không phải thập phần xuất sắc, chỉ có một phiến lá dài, lá màu huyết hồng, không tán phát linh quang chói mắt, nhưng nếu quan sát kĩ, sẽ phát hiện toàn bộ linh khí tập trong bên trong linh huyết thảo không hề bị tán dật ra ngoài, thậm chí có thể phát ra những sợi năng lượng hình tiểu long trên gân lá, năng lượng long hình ngoằn ngoèo lưu chuyển, mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi.
Truyện khác cùng thể loại
457 chương
22 chương
29 chương
35 chương
40 chương
12 chương