Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 38
Về lý mà nói, Trầm Ngọc Thanh phải mừng mới đúng, thân là Trưởng lão ngoại môn Nam La Tông, tu vi đạt đến Bão Nguyên cảnh sơ kì, phu quân lại là Gia chủ Diệp gia, bà cũng hi vọng con trai con gái mình không thua kém người khác, bị người khác gọi là phế vật, bây giờ con trai đột nhiên biến thành thiên tài, ngược lại làm bà có chút trở tay không kịp.
Diệp Thiên Hào mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt bạo lộ nhiều suy nghĩ.
Diệp Trần sớm đã tìm ra lý do, hắng hắng giọng nói:
- Con cũng không biết chuyện gì, đột nhiên tự thông suốt, cảm thấy tu luyện rất đơn giản, giống như ăn cơm uống nước.
Càng là lời nói dối phức tạp, thì càng dễ bị bóc trần, Diệp Trần biết rõ điều này.
- Đột nhiên thông suốt?
Diệp Thiên Hào có chút không hiểu.
Trầm Ngọc Thanh ngẫm nghĩ, nói với chồng:
- Chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, ở Nam La Tông có một đệ tử, thời gian mới nhập môn rất bình thường, thiên phú trung hạ đẳng, nhưng qua một hai năm, đột nhiên trở nên thông minh, tu vi liên tục đột phá, bây giờ đã là đệ tử hạch tâm.
- Nói như vậy, Trần Nhi của chúng ta cũng là thiên tài.
Diệp Thiên Hào không quan tâm đến đệ tử nào đó của Nam La Tông, ông chỉ quan tâm đến con trai của mình.
Trầm Ngọc Thanh nói:
- Nói chính xác, là hậu thiên thiên tài.
- Mặc kệ là hậu thiên thiên tài hay tiên thiên thiên tài, đều là thiên tài, ha ha, Trần Nhi của ta là thiên tài, ta vui quá.
Diệp Thiên Hào cười lớn, ý khí phong phát.
Diệp Trần thấy phụ mẫu mừng như vậy, chân thành nói:
- Hai người yên tâm, từ hôm nay, con Diệp Trần không chịu thua kém bất cứ ai.
- Đó là đương nhiên, ba năm thời gian ngắn ngủi, từ Luyện Khí Cảnh tầng thứ hai sơ kì đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong, ai dám nói con trai ra kém cỏi.
Trầm Ngọc Thanh nhẹ nhàng đẩy Diệp Thiên Hào,
- Ta biết chàng vui, nhưng Trần Nhi mới vừa về, để nó nghỉ ngơi một lúc, đợi lát nữa vừa ăn tối vừa trò chuyện. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://
- Cũng đúng, Trần Nhi, viện tử của con đã được dọn dẹp xong, con đi tắm đi cho khỏi mệt.
- Vậy con xin phép cáo từ.
Rời đại sảnh, Diệp Trần men theo kí ức, quay trở lại viện tử của mình.
- Chào thiếu gia.
Một thiếu nữ áo lục sớm đã đứng chờ sẵn trong viện tử.
Diệp Trần cười nói:
- Thúy Nhi, đã lâu không gặp, lớn rồi.
Thúy Nhi đỏ mặt nói:
- Thiếu gia không phải cũng lớn rồi sao.
- Ha ha, cũng đúng, nước tắm chuẩn bị xong chưa.
Thúy Nhi thấy Diệp Trần vẫn bình dị gần gũi, thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn nói:
- Chuẩn bị xong rồi, thiếu gia mời sang bên này.
Trong phòng tắm.
Hơi nước tràn ngập.
Bảo Thúy Nhi ra ngoài xong, Diệp Trần cởi y phục, lõa thể nhảy vào thùng gỗ.
- Dễ chịu quá!
Rên rỉ một tiếng (^.^), Diệp Trần duỗi chân nằm xuống, nhắm mắt.
Tình hình thuận lợi hơn so với tưởng tượng, quan trọng nhất là hắn không có cảm giác xa lạ với Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh, tự hồ như họ chính là phụ mẫu của hắn.
Nghĩ đến đây, Diệp Trần trong lòng cảm khái, thế kỉ 21 hắn không biết phụ mẫu mình là ai, hắn được người ta đón về từ cô nhi viện, sau lên tiểu học, lên trung học, lên đại học, giống như tất cả mọi người, không có điểm gì đặc thù.
Không ngờ đến thế giới này, hắn cũng có phụ mẫu của mình, loại máu mủ thâm tình này khiến hắn rất hưởng thụ và nhung nhớ.
Bữa tối rất phong phú, đương nhiên, chủ đề cũng không phải ăn cơm
- Trần Nhi, năm đó tại sao con không đi Nam La Tông, nếu ở đấy, mẫu thân con và ta cũng có thể chăm sóc cho con một chút.
Trầm Ngọc Thanh là trưởng lão ngoại môn Nam La Tông, quyền lực mặc dù không bằng trưởng lão nội môn, nhưng có thể thường xuyên về nhà, hơn nữa Nam La Tông cách Lạc Thành không xa, hai ba ngày đường là đến.
Diệp Trần nói:
- Vì con muốn thử sống một mình bên ngoài, bây giờ cũng không tệ.
Trầm Ngọc Thanh thở dài,
- Con nói không sai, nếu như con đi Nam La Tông, nói không chừng không có được thành tựu hôm nay, thiếu chút nữa trách lầm con rồi.
Diệp Thiên Hào uống một hớp rượu, cười nói:
- Gần đây có hi vọng đột phá Ngưng Chân Cảnh không, cuộc thi xếp loại Đệ tử nội môn Lưu Vân Tông còn mấy tháng nữa là bắt đầu.
- Có lẽ là cuối tháng này!
- Chắc chắn vậy sao.
Trầm Ngọc Thanh thả đôi đũa trong tay.
Diệp Trần giải thích nói:
- Trong người con đã ngưng kết một tia chân khí, hơn nữa con tu luyện Thuần Nguyên Công, đã luyện đến tầng thứ năm đỉnh phong rồi.
Hấp!
Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh cùng hít ngược một hơi lãnh khí, cảnh nội Thiên Phong Quốc ngũ đại tông môn có rất nhiều công pháp nhân cấp đều là lặp lại, Thuần Nguyên Công ở Nam La Tông cũng có, nhưng có thể ở Luyện Khí Cảnh, tu luyện Thuần Nguyên Công đến tầng thứ năm chỉ lác đác mấy người, huống hồ tầng thứ năm đỉnh phong.
Cười khổ một tiếng, Trầm Ngọc Thanh nói:
- Nhớ năm đó, ta vẫn là Đệ tử ngoại môn Nam La Tông, tu luyện cũng là Thuần Nguyên Công, nhưng chỉ luyện đến tầng thứ tư đỉnh phong, không ngờ hổ phụ sinh hổ tử (cái này theo tại hạ phải là hổ mẫu sinh hổ tử a ^.^), con trai ta còn có thành tựu cao hơn ta.
Diệp Thiên Hào gật gật đầu, bây giờ thì ông cũng biết Diệp Trần thiên tài cỡ nào, chí ít là trên phương diện tu luyện võ kĩ, không thua kém gì các thiên tài còn lại.
- Đúng rồi, báo cho con một tin xấu, Diệp Đường và Diệp Huyên đã đột phá đến Ngưng Chân Cảnh.
Trầm Ngọc Thanh ngưng trọng nói.
Bà vốn dĩ không định nói ra, sợ đả kích Diệp Trần, nhưng về tình về lý, thấy tốt nhất là vẫn nên nói ra, tránh sau này tương phản quá lớn.
Diệp Trần gật gật đầu,
- Diệp Huyên tấn cấp Ngưng Chân Cảnh con cũng biết, nhưng vẫn còn một chuyện mọi người không biết, Cơ Tuyết Nhạn đã đến Lưu Vân Tông, yêu cầu con hủy bỏ hôn ước.
- Hủy bỏ hôn ước!
Đôi đũa trong tay Diệp Thiên Hào bị bẻ thành hai nửa, sắc mặt cực xấu, hừ lạnh nói:
- Ngọc Thanh, ta sớm đã nói rồi, hôn sự này chẳng có gì đáng tin, bây giờ hậu quả đến rồi đấy, bị người ta thẳng mặt từ hôn, nàng bảo Trần Nhi phải làm thế nào.
Trầm Ngọc Thanh sững ra nửa ngày, hồi lại thần nói:
- Ta và mẫu thân Cơ Tuyết Nhạn tình như tỷ muội, để qua một khoảng thời gian nữa ta sẽ đến nói chuyện.
- Còn nói gì nữa, không lẽ Trần Nhi nhà ta không có ai thích sao?
Diệp Trần thần tình tự nhiên,
- Mọi người không cần lo lắng, chuyện này không ảnh hưởng gì đến con, từ hôn thì cứ từ! Dù sao con cũng không có ý định thành hôn quá sớm.
Trầm Ngọc Thanh dù sao cũng là mẫu thân, con trai phải chịu ấm ức bảo bà thoải mái sao được, giễu cợt nói:
- Đợi vài năm nữa, nó sẽ biết mình đã lựa chọn sai lầm.
- Bây giờ nó đã sai rồi, con trai ta là thiên tài, sau này muốn nữ nhân kiểu gì chẳng có.
Diệp Thiên Hào còn cực đoan hơn cả Trầm Ngọc Thanh.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
29 chương
1112 chương
43 chương
108 chương
502 chương
30 chương
139 chương