Đến khi Hoài Kinh run rẩy bắn vào trong lần cuối cùng, thì hai chân của Hứa Tinh Không như bị rút gân, bỗng chốc mềm nhũn. Người cô trượt xuống sô pha, nhưng chưa rơi xuống hẳn thì một cánh tay ôm lấy eo, cô kéo lên. Lưng Hứa Tinh Không dán chặt vào ngực Hoài Kinh, cô có thể cảm nhận được nhịp tim dữ dội trong lồng ngực anh. Hứa Tinh Không dần dần hoàn hồn, chống lên sô pha rồi nhẹ nhàng gỡ tay Hoài Kinh ra, khàn khàn nói: “Tôi…Tôi tự đứng dậy được.” Hoài Kinh cười cười, cũng không kiên trì, liền buông tay ra. Anh vừa buông tay, cả người Hứa Tinh Không lại lập tức mềm nhũn, hai đầu gối hơi khuỵu xuống, cùng lúc đó, cô cảm nhận được có thứ gì đó đang chảy ra. Cả người Hứa Tinh Không cứng đờ. Trong phút chốc cô chưa kịp phản ứng, người đàn ông phía sau khẽ cười ra tiếng rồi dùng sức bế cô lên. “Không…” Hứa Tinh Không giãy giụa một chút, nhưng hai chân vừa động thì mặt lại ửng đỏ. “Thả xuống nữa không?” Hoài Kinh làm bộ muốn thả cô xuống. “Tôi…” Hứa Tinh Không cuống quýt nhìn anh. Lần này, Hoài Kinh bật cười thành tiếng, ôm cô đến phòng tắm trên lầu hai. Hứa Tinh Không tắm một lần nữa, sau đó mặc quần áo rồi ra khỏi phòng tắm. Cô kéo cổ áo lên cao, nhưng hiệu quả quá thấp, cổ cô lại vừa bị Hoài Kinh cắn hai dấu mới đỏ ửng. Lúc Hứa Tinh Không bước ra thì Hoài Kinh đã thay quần áo xong. Anh mặc áo sơ mi và quần tây, đứng trước màn cửa sổ sát đất. Vóc người anh cao lớn, vai rộng mông hẹp, đôi chân thon dài thẳng tắp như bạch dương. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, tay trái giơ lên, tay phải đang xắn tay áo. Khớp xương ngón tay rõ ràng, đẹp khéo léo, tựa như trong suốt dưới ánh mặt trời. Nghe phía sau có tiếng động, Hoài Kinh quay đầu lại. Cả người Hứa Tinh Không vẫn còn bủn rủn, nếu không có váy dài che khuất, có lẽ sẽ thấy được hai chân cô đang khẽ run. “Tắm xong rồi à?” Hoài Kinh dịu giọng hỏi: “Anh có việc phải ra ngoài một chuyến, em có thể nghỉ ngơi ở đây, dì giúp việc sẽ chuẩn bị cơm trưa cho em.” “Không cần.” Hứa Tinh Không lập tức cự tuyệt, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, vừa dọn vừa nói: “Tôi cũng về luôn đây.” Cô không thể nghỉ ngơi ở đây, càng không thể để cho dì giúp việc nhà anh làm cơm cho ăn, đối với cô, quan hệ của hai người họ chỉ là bạn giường, không phải là cô bị anh bao nuôi. Trong quan hệ của hai người họ, cô tuyệt đối không thể yếu thế hơn đối phương. Hoài Kinh cũng không để ý đến điều này, sau khi anh xắn tay áo xong, thì đưa cho Hứa Tinh Không một viên thuốc và một ly nước. “Xin lỗi, tối qua và sáng nay anh không dùng biện pháp an toàn. Uống thuốc tránh thai có hại cho thân thể, sau này anh sẽ chú ý.” Hoài Kinh nói, “Còn về phương diện an toàn… Tối hôm qua em đã xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ của anh rồi đấy.” Hứa Tinh Không giương mắt nhìn Hoài Kinh đang cầm nước và thuốc, sau đó nhận lấy rồi uống ngay. Kỳ thật cô không cần uống thuốc tránh thai, cô và Vương Thuấn Sinh kết hôn nhiều năm như vậy vẫn không có con, bây giờ có thể mang thai thì thật là kỳ tích. Nhưng cô cũng không nhiều lời, nếu giải thích, biết đâu anh sẽ nghĩ là cô muốn sinh con cho anh. Khi Hứa Tinh Không đi xuống lầu thì con mèo trắng từ từ đi tới chân cầu thang trước mặt, cái đầu tròn vo của nó ngẩng lên, đôi mắt xanh nhạt nhìn Hứa Tinh Không chằm chằm, rồi nhẹ nhàng kêu thành tiếng. “Meo meo ~ “ Lòng Hứa Tinh Không mềm nhũn, khóe môi cong lên cười một cái, cô ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa đầu con mèo nhỏ. Dường như con mèo nhỏ biết cô phải đi nên cọ cọ mặt và cái tai mềm mại vào lòng bàn tay cô, ánh mắt trông rất buồn. “Thích mèo sao?” Giọng nói từ trên thang truyền tới, tay Hứa Tinh Không khẽ động, con mèo trong tay cô ngẩng đầu nhìn cô một cái, cuối cùng ánh mắt cũng dời về phía cầu thang theo Hứa Tinh Không. Hoài Kinh nhìn ánh mắt của một người một mèo, cảm thấy cả hai thật không có gì khác biệt. Anh đã mặc áo khoác âu phục vào, khí chất so với khi nãy lại tăng thêm một bậc, mỉm cười đi xuống lầu. Hứa Tinh Không hoàn hồn, thu hồi tầm mắt, cô gật đầu, đứng lên đáp, “Ừ, muốn nuôi một con vật nhỏ.” Từ trước đến nay Hứa Tinh Không luôn thích động vật nhỏ, nhưng cha mẹ Vương Thuấn Sinh không thích, cho nên cô chưa từng được nuôi. “Vậy ôm về đi.” Hoài Kinh nhìn chăm chú con mèo nhỏ bên chân, nhẹ nhàng nói một câu. Hứa Tinh Không hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hoài Kinh. Hoài Kinh tựa người trên tay vịn cầu thang, cười nói với Hứa Tinh Không: “Anh không nuôi được, thường ngày đều do dì giúp việc chăm sóc. Nó không thân với anh nhưng lại rất có duyên với em.” Thấy vẻ mặt anh không giống như chỉ thuận miệng hoặc nói đùa, Hứa Tinh Không có chút thụ sủng nhược kinh, “Cảm ơn.” Ánh mắt rơi trên mấy dấu hôn đỏ đỏ trên cổ cô, Hoài Kinh cười nói: “Đừng khách sáo.” Nuôi mèo không phải là chuyện dễ dàng, sau khi Hoài Kinh đưa mèo cho cô thì đưa luôn đồ dùng của mèo. Thế là một lúc sau, Hứa Tinh Không mang theo một cái lồng mèo to và một số đồ dùng của mèo đứng ở dưới đường, bên bảng hiệu chờ xe buýt trên quốc lộ ven biển. Mặt trời dần cao nhưng nắng không gắt, lại thêm gió biển lành lạnh nên vô cùng dễ chịu. Hoài Kinh thấy cô túi lớn túi nhỏ, muốn đưa cô về nhưng bị cô từ chối. Hai người không có ai lệ thuộc ai, cũng không có ai nợ ai, quan hệ gọn gàng lưu loát thì đến lúc cắt đứt cũng sẽ sạch sẽ hơn. Điều Hoài Kinh muốn chính là như vậy, cô có thể thỏa mãn được là bởi vì mong muốn của cô và anh đều giống nhau. Hôm sau đi làm, Trần Uyển Uyển liền kéo Hứa Tinh Không đến phòng nước để nói chuyện, Trần Uyển Uyển liếc Hứa Tinh Không một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tại sao cậu lại ăn mặc kín vậy?” (*) Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn. Hứa Tinh Không mặc một cái áo len cao cổ, kéo kéo áo khoác nói: “Tại hơi lạnh.” “Được rồi được rồi.” Vấn đề trọng điểm Trần Uyển Uyển muốn nói không phải là chuyện này, cô lại hào hứng nói: “Anh chàng gặp mặt cậu hôm thứ bảy đánh giá rất cao về cậu, cậu thấy sao? Nếu thích thì nói với tớ để tớ nói lại với bên kia, còn nếu không thích thì tớ sẽ từ chối giúp cậu.” Hứa Tinh Không nhớ tới Hoàng Hâm, mím môi nói: “Từ chối giúp tới đi.” Hứa Tinh Không cầm ly đi rót nước ấm, Trần Uyển Uyển thấy cô không yên lòng, nên bỗng nhiên hỏi một câu. “Có thật là cậu không có bạn trai không?” Nước trong cái ly trên tay Hứa Tinh Không thiếu chút nữa đổ ra tay cô, cô tắt nước nóng, quay đầu lại nhìn Trần Uyển Uyển đáp “Không… Không có.” Trần Uyển Uyển xoa cằm một cái, vẻ mặt dò xét: “Nhìn vẻ mặt cậu hồng hào rạng rỡ, giống y như được đàn ông tưới tiêu à nha.” “Cậu nói bậy gì vậy?” Hứa Tinh Không ổn định tâm trạng lại, nói, “Không có thật mà.” Trần Uyển Uyển đánh cô một cái, cười rộ lên nói: “Cậu khẩn trương cái gì, tớ giỡn thôi.” Điên cuồng cả một ngày chủ nhật làm Hứa Tinh Không có hơi mệt, trong lúc cô đang phiên dịch một bản tư liệu thì Lý Diệu Tuyết đi tới, đặt một văn kiện lên bàn cô. Hứa Tinh Không ngẩng đầu lên, sắc mặt của Lý Diệu Tuyết rất khó coi, cô ta chỉ tay vào tập văn kiện, móng tay mới làm sáng lấp lánh. “Sao cô có thể phạm lỗi đơn giản như vậy?” Hứa Tinh Không cầm tập văn kiện lên, lật ra xem hai trang rồi ngẩng đầu giải thích với Lý Diệu Tuyết: “Đây không phải do tôi dịch.” Lý Diệu Tuyết nghe xong thì hừ một tiếng, cười hỏi: “Vậy ý của cô là tôi trách oan cô sao?” Hứa Tinh Không giương mắt nhìn Lý Diệu Tuyết, rồi lại nhìn Trần Uyển Uyển ngồi cách mình khá xa, đặt tập văn kiện trong tay xuống, nói: “Tôi sẽ sửa lại ngay.” “Trước khi tan việc giao lại cho tôi.” Lý Diệu Tuyết nói xong lập tức xoay người đi. Lý Diệu Tuyết làm khó dễ cô, thật ra là để gây sự với Trần Uyển Uyển. Nếu cô đôi co với cô ta, thì với tính cách của Trần Uyển Uyển, cậu ấy nhất định sẽ ầm ĩ với Lý Diệu Tuyết. Cô vốn nhờ vào quan hệ với Trần Uyển Uyển mà được nhận vào làm, Lý Diệu Tuyết lại là nhân viên kỳ cựu của bộ phận phiên dịch… Cãi vã với cô ta thì đối với Trần Uyển Uyển hay cô đều không có chỗ tốt. Hứa Tinh Không xem văn kiện một lúc, những chỗ dịch sai đều rất đơn giản, nhưng tập văn kiện này rất dài, cần phải sửa từ đầu tới cuối. Sau khi hoàn thành công việc của mình, cô lại bắt tay sửa chữa. Lúc bảy giờ tối, di động của Hứa Tinh Không vang lên. Cô xoa xoa cổ, giương mắt nhìn xung quanh phòng làm việc, cũng chỉ còn mấy nhân viên đang tăng ca. Cầm điện thoại di động lên, Hứa Tinh Không mở khóa màn hình nhìn thoáng qua, sau đó tâm trạng liền căng thẳng. Là tin nhắn của Hoài Kinh gửi tới, nội dung rất đơn giản. (Hoài: Tối nay tới nhà anh.) Khóa máy lại, gương mặt cô phản chiếu trên màn hình màu đen. Hứa Tinh Không lại mở khóa, gõ vài chữ rồi gửi đi. (Tinh Không: Không được, đêm nay phải tăng ca.) Hứa Tinh Không từ chối xong thì để điện thoại xuống tiếp tục công việc. Cô đã sửa xong một nửa, nếu không có gì ngoài ý muốn thì trước chín giờ cô mới có thể về nhà. Vì không biết hôm nay phải tăng ca, nên buổi sáng trước khi đi làm cô không để nhiều thức ăn cho mèo. Lúc Hứa Tinh Không bắt đầu làm việc tiếp thì điện thoại lại rung lên. Cô liếc mắt nhìn sang, màn hình hiển thị có một tin nhắn đến, nhưng không hiện nội dung. Hoài Kinh là bí mật của cô, hôm qua trở về cô đã cài đặt điện thoại thành chế độ “Không hiển thị bất kỳ nội dung nào.” Mở điện thoại lên, Hứa Tinh Không xem tin nhắn Hoài Kinh vừa gửi tới. (Hoài: Có muốn thử thức ăn nhanh không?) Hứa Tinh Không không hiểu được, cô mím môi, trả lời tin nhắn. (Tinh Không: Thức ăn nhanh gì?) Không đợi cô khóa máy, Hoài Kinh đã thêm một tin nhắn nữa.