Trong giờ học, Từ Tiểu Linh nhìn chằm chằm người đang ngồi bên phải của mình. Tuyết Nhi phát xuân ư? Cư nhiên mặt đỏ thành như vậy, tám phần là chủ nhật trước cùng Quân Thánh Thiên xảy ra chuyện gì đáng xấu hổ rồi. Nàng đem lực chú ý lên Giang lão sự trên bục giảng. Di? Lão soái thế nào cũng đỏ mặt a? Hắn đầu trọc còn toát ra chút mồ hôi. Oh my God! Giở trò quỷ a! Trung niên mà còn giả trang thanh thuần. Có bệnh a! Từ Tiểu Linh nhàm chán viết tờ giấy ném cho An Tuyết Nhi, giải buồn, giết thời gian. ‘ Tuyết Nhi, mau thành thật khai ra, Quân Thánh Thiên làm gì cậu. Để cho cậu một học sinh ngoan đi học lại đỏ mặt không lý do vậy hả?’ Tờ giấy nhanh chóng lại chuẩn xác ném lên trên bàn An Tuyết Nhi, An Tuyết Nhi quay đầu liếc nhìn Tiểu Linh ở đối diện nháy mắt ra hiệu, liền mở tờ giấy ra. Sau khi xem xong, mặt của nàng còn đỏ hơn trước. Nàng đang suy nghĩ đến mộng xuân đêm đó, nàng thế nhưng nằm mơ cùng với nam nhân xa lại thân thiết, thật là mắc cỡ chết người a. Nàng giống như là bị người khác nhìn thấu suy nghĩ của mình, vội ngẩng đầu lên nhìn lão sư, thấy lão sư nhìn nàng, lại nhanh chóng cúi đầu. Giang lão sư thấy nữ sinh xinh đẹp xấu hổ không dám nhìn hắn, bộ dang ngượng ngùng đỏ mặt kia, làm bụng bia của hắn trong nháy mắt biến mất, tâm lâng lâng. Haha! Không nghĩ tới, hắn tuy đã có tuổi, nhưng mà vẫn như cũ có nữ sinh ngưỡng mộ hắn. Giang lão sư vui sướng đến mất quên cả việc mình vẫn còn đang ở trong lớp dạy học, liền đứng trên bục giảng mà khúc khích cười, thấy thế học sinh trong lớp cũng không giải thích nổi, liền cho là lão sư trúng tà. Đem tất cả thu vào trong mắt, Từ Tiểu Linh buồn cười lên tiếng đánh thức lão sư Giang " Lão sư, nước miếng chảy xuống kìa!" Giang lão sư đột nhiên bị đánh thức, theo bản năng sờ sờ miệng, xem một chút có phải hay không chảy nước miếng, nghĩ đến có học sinh trước mặt An Tuyết Nhi nhạo báng hắn, nét mặt già nua không khỏi mắc cỡ tại chỗ mắng chửi người. " Từ Tiểu Linh, ngươi đi học mà không lo học cho tốt, lại đùa cợt lão sư, dám nói ta chảy nước miếng?" Giang lã sư, gương mặt tròn tròn hơi tức giận trừng hường Từ Tiểu Linh. " Lão sư, thày cao cao tại thượng không thể xâm phạm, em làm sao dám mở miệng đùa giỡn thày được chứ.? Em chính là có ý nói, Lão sư. nước miếng của em chảy xuống rồi! Thày trong lúc dạy học làm cho em nhìn đến chảy nước miếng. Xin thày, đừng có phát ra mị lực mạnh mẽ như vậy chứ, bọn em nhưng là không đỡ được phong tháy nhẹ nhàng của thày a!" Từ Tiểu Linh đầu tiên là giả bộ vô tội, sau lại giả trang sùng bái, làm cho Giang lão sư tâm nở hoa mà tha cho nàng. "Được rồi! Lão sư không nói giỡn với ngươi nữa, chớ có khẩn trương." Giang lão sư vui vẻ, tự cho mình là đẹp trai, một tay tựa bảng đen, một tay đút túi quần, hai chân ngắn ngủn còn bắt chéo, hăng há bừng bừng giảng bài, phải tiếp tục phát ra mị lực kinh người của mình a. Từ Tiểu Linh quay đầu nhìn về phía An Tuyết Nhi, lè lưỡi nhún nhún vai, lão Giang thật dễ đối phó! Nàng mở tờ giấy An Tuyết Nhi nhờ người chuyển tới ‘ Thiên với tớ không có làm gì! Chỉ là, tớ lại mơ một giấc mộng xuân, cảm thấy rất có lỗi với Thiên’ Kế tiếp chỉ thấy Tiểu Linh và An Tuyết Nhi truyền tờ giấy cho nhau, mà Giang lão sư thì thật cao hứng cho là hai người bọn họ đang bàn luận về hắn! ‘ Trời ạ! Tuyết Nhi, cậu cuối cùng cũng được soi sáng rồi a, công phu của người kia có lợi hại hay không?’ ‘ Người ta cảm thấy ngượng ngùng nha, dù gì thì cũng đã có bạn trai rồi a, vô luận là như thế nào, cũng đối với bạn trai luôn trung thành nha.’ ‘Người kia là ai vậy?’ ‘ Tớ không thấy rõ mặt hắn, bất quá thành thật mà nói, ngày trước tớ có gặp hắn trong mộng, nhưng sau đó lại không gặp lại, cho đến ngày hôm qua. Cho nên cho tới bây giờ, cũng chưa từng nhìn qua mặt hắn.’ ‘Oa! Thần kỳ như vậy sao, cậu nằm mơ tình tiết có liên tục không? Người kia có hay không là chân mệnh thiên tử của cậu a?’ ‘ Không thể nào, trừ Thiên ra, tớ sẽ không thích bất luận kẻ nào nữa.’ ‘ Cậu rốt cuộc mộng như thế nào? Làm hết toàn bộ sao? Hăn có diễn trò trước không? ‘ Hình như là không.’ ‘ Oa! Cậu nói thật chứ? Cậu có hiểu tớ nói toàn bộ là có ý gì không?’ ‘ Tớ hiểu mà! Cậu đã từng nói với tớ mà! Chính là việc đó a! ‘ Allright, vậy hắn rất thô lỗ, trực tiếp ăn cậu hả?’ ‘ Không có a! Lúc mở đầu, hắn hôn nhẹ tớ, rồi lại hôn những địa phương khác, sau đó sẽ làm chút chuyện làm người khác then thùng a.’ ‘ Xin cậu, vậy mà cậu còn nói hắn không có diễn trò trước.’ ‘ Hắn không có diễn trò a! Từ đầu tới đuôi cũng không có diễn trò cho tớ xem.’ ‘ Phanh’ một tiếng, Từ Tiểu Linh té trên đất. Trời a! Tuyết Nhi, cậu là kẻ dở hơi! Nàng bất đắc dĩ mà trừ trên đất bò lại chỗ ngồi. ‘ Tiểu thư, cầu xin cậu rảnh rỗi thì nghiên cứu một chút chuyện ở trên giường đi? Nói không phải diễn kịch là chỉ trước ở trên giường diễn trò, mà chính là chỉ nam nữ song phương làm chút khơi mào hành đông tình dục của đối phương a.’ ‘A! Thì ra là như vậy, kia…. Chúng tớ đều làm hết mà!’ ‘Có phải hay không cậu đối với Quân Thánh Thiên chưa thỏa mãn dục vọng, cho nên…. ‘ Người ta mới không có! Anh ấy đối với tớ rất nhiệt tình. ‘ Nhìn cũng biết, mỗi lần gặp cậu, hắn đều giống như thấy mỹ vị điểm tâm a, hai mắt sáng lên thỏa mãn vô cùng.’ ‘Anh ấy đối với tớ rất tốt! Haiz, tớ thật không biết nên làm cái gì bây giờ.’ ‘ Tuyết Nhi, thành thật mà nói, cảm giác của cậu như thế nào?’ ‘ Tớ cảm thấy không tốt lắm! Dù sao tớ cũng đã có bạn trai rồi.’ ‘ Không phải hỏi cậu cái này! Ý tớ là thời điểm cậu cùng người kia ý, cảm giác như thế nào?’ ‘ Tiểu Linh, sao cậu lại hỏi tớ chuyện này? Ta là nằm mơ làm sao lại có cảm giác được chứ!’ ‘ Nhanh lên một chút, nói thật cho tớ đi, chúng ta không phải đã từng ước định qua, có lần đầu tiên sẽ chia sẻ kinh nghiệm hay sao? Nói mau, nói, nói, nói….’ ‘ Trời ạ, cậu đừng ép tớ a!’ ‘ Trả lời mau, thành tâm thành ý mà trả lời!’ ‘ Cũng không tệ lắm! Nhưng là tớ ở trong mộng cảm thấy rất mệt mỏi.’ ‘ Oa! Hắn thế nào lại hành hạ cậu như vậy? Đại chiến một trăm hiệp sao? Có ép cạu làm mấy động tác kỳ quái hay không?’ ‘ Cậu đừng đoán mò nữa, chẳng qua thể lực của hắn tựa hồ rất tốt, vẫn luôn không biết mệt. ‘ Hắn thật đem cậu làm mệt mỏi như vậy a! Vậy hẳn là ba lượt đi! Cậu có đạt tới cao triểu không?’ ‘ Từ Tiểu Linh, cậu bây giờ đang tập làm ký giả hay sao? Tớ đem toàn bộ tờ giấy lưu lại, chờ đưa cho bạn trai cậu, chất vấn cậu.’ ‘ Nha! Đừng có hẹp hòi như vậy? Tớ chỉ là lòng hiếu kỳ mạnh một chút xíu mà thôi! Người ta cũng là quan tâm cậu mà!’ ‘ Vâng, quan tâm chuyện sinh hoạt tình dục của tớ a.’ ‘ Oa! Tuyết Nhi, ông trời không lau mắt mà nhìn a. Cậu dám đâm bị thương tâm linh nhỏ bé của tớ a. Ô, có sắc quên bạn tốt a!’ ‘’ Reng… reng…..!’’ Tiếng chuôn tan học vang lên. An Tuyết Nhi đi tới chỗ ngồi của Từ Tiểu Linh. " Tiểu Linh, tớ không có trọng sắc quên bạn a!" " Hảo hảo hảo, cậu chẳng qua là bắt đầu đối với tớ xa cách mà thôi." Từ Tiểu Linh cố tình bộ dạng chán nản. " Tiểu Linh, cậu là bạn tốt nhất của tớ, tâm sự của tớ tất cả đều nói cho cậu mà!" " Thật?" " Thật!" " Vậy cậu nói cho tớ biết, cậu có đạt tới cao triều hay không?" Nàng không sợ chết hỏi. " Từ ——- Tiểu —— Linh" An Tuyết Nhi khuôn mặt đỏ bừng, muốn đuổi đánh Từ Tiểu Linh. Từ Tiểu Linh động tác nhanh chóng từ trên ghết nhảy dựng lên hướng phía bên ngoài chạy đi. " Dừng tay a!" " Từ Tiểu Linh, cậu xong đời." Nàng đuổi theo sau lưng Từ Tiểu Linh. " A —- Cứu mạng a!" Từ Tiểu Linh vừa chạy vừa cười, còn kêu cứu mạng nữa. " Cậu đừng chạy!" An Tuyết nhi bởi vì chạy bồ mà hai gò má phấn hồng, giờ phút này mềm mại ướt át làm cho người ta muôn cắn xống. "Đại nhân tha mạng a!" Hai người bọn họ càng chạy càng xa, một đường chơi đùa để cho không ít người cũng lây các nàng vui vẻ. Đột nhiên, Từ Tiểu Linh ở cầu thang lầu đụng phải một bức tường cứng rắn. " Ai ui! Thật xin lỗi, ta không phải cố ý." Nàng tự biết không nên chạy loạn trên hành lang, vội vàng mở miệng xin lỗi. " Không cần gấp gáp, có bị đau chỗ nào không?" Di? Thanh âm này… Từ Tiểu Linh ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy khắc tinh của nàng – Bạch Mộ Hiên. Nàng vội vàng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của hắn, nhưng hắn vẫn ôm nàng thật chặt, lại kiên trì muốn nâng mặt của nàng lên, nhìn xem nàng có bị đụng đau ở chỗ nào hay không. " Ta không sao!" " Haha! Mỹ nữ tự động chui vào lưới a." Cùng Bạch Mộ hiên đồng hành chính là Quân Thánh Thiên. Hắn là đang tìm Tiểu Tuyết Nhi của hắn cùng ăn cơm trưa. Từ Tiểu Linh trợn mắt nhìn Quân Thánh Thiên một cái, ngay sau đó một tránh khỏi cánh tay của Bạch Mộ Hiên. " Ngươi buông ra! Ở đây có rất nhiều người a!" Bạch Mộ Hiên cũng rất hợp tác buông lỏng tay. " Tiểu Linh, anh tới tìm em đi ăn trưa." Hắn rất lịch sự nói với Từ Tiểu Linh. " Tiểu Linh, cậu đừng lãng phí tâm ý của học trưởng, cậu cùng với anh ấy đi ăn trưa đi! Tớ cùng với Thiên cũng đi a." An Tuyết Nhi đang bị Quân Thánh Thiên ôm eo, tích cực mà nghĩ vun vào cho hai người bọn họ. "Đúng a! Chúng ta cũng muốn đi. Bạch Mộ Hiên, hai người cứ từ từ a!" Quân Thánh Thiên nói xong, liền ôm lấy An Tuyết Nhi rời đi. Lưu lại Từ Tiểu Linh cùng Bạch Mộ Hiên hai người, đứng ở cầu thang lầu luyện tập định lực.