Kịch Bản Cuộc Đời
Chương 17
Trở về phòng cô trằn trọc suy nghĩ. Ngày mai cô sẽ trả lời a ta, dứt khoát một lần. Cô cũng k nghĩ chú Trung là người trọng tiền bạc vật chất như vậy. Có lẽ cô đã nhìn nhầm người, đáng ra ngay từ lúc đầu cô k nên đến đây thì tốt hơn.
Hôm sau, khi cô vừa tan học, một người con gái tiến lại phía cô. Kéo tay cô ra sận sau trường.
- bỏ ra, ai vậy?
Cô gắt lên vì bực, bị một người lạ mặt kéo tay ra sau trường.
- mày quên nhanh vậy sao?
Giọng nói phát ra, cô quay lại đằng sau là Vy, chẳng phải chị ta đi du học rồi sao.
- chị, chẳng phải...
- chẳng phải tao đi du học rồi chứ gì?
- ....
Chị ta cười to nhìn cô nói:
- du học cái mẹ gì, vì mày mà t bị anh Kiên giam lỏng bao lâu nay. M biết k hả? Vì mày mà tình cảm của bọn tao bị rạn nứt. Vì mày mà anh ý vứt bỏ tao. Tất cả là vì mày.
Chị ta hét lên rồi lao vào túm tóc đánh cô. Cô cố gắng đẩy chị ta ra nhưng vô ích, 2 tay cô bị người của chị ta giữ chặt. Cứ thế, cứ thế chị ta lao vào đánh cô. Đến mức tóc tai bù xù, khoé môi bị tát đến mức bật máu. Những cú đá vào bụng cô, vào vai cô, vào lưng cô k lệch phát nào.
Nhìn cô dưới đất quằn quại như con giun bị người ta xéo.
- tao nói cho m biết. Chỉ cần m còn học ở đây, mày đừng mong thoát khỏi tao. Đây mới chỉ là ngày đầu tiên thôi, mày còn 3 năm nữa mới ra trường, chúng ta...còn gặp mặt nhau dài.
Chị ta nói rồi bỏ đi, còn mình cô vẫn ôm bụng nằm dưới nền gạch. Cô đau, đau đến mức mồ hôi úa ra, mặt cô tái lại. Chưa bao giờ cô phải chịu một trận đánh ê chề như thế này. Cô giận bản thân mình vô dụng, giận cuộc sống này sao bạc với cô.
Cố gắng ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh của trường. Cô vã nước lên mặt, lai khô vệt máu ở khoé miệng rồi trở về nhà.
- cô Chi, cô sao vậy
Quản gia nhìn thấy cô vội nói
- cháu bị ngã xe chú ạ.
- sao cô k đi cẩn thận vậy ạ, để tôi bảo người làm thoa dầu cho cô
- vâng ạ
Chân tay cô cũng bị trầy, nên cô nói cô bị ngã xe ai cũng tin. Thoa dầu xong cô ra ngoài vườn, tối nay cô sẽ cho a ta câu trả lời.
Cô k phải chờ đợi lâu, a ta ra đúng giờ, nhìn thấy cô a ta mỉm cười rồi lại lo lắng hỏi han quan tâm cô. Khiến cô càng nhói đau hơn.
- hôm qua, em đã suy nghĩ kĩ chưa? Anh yêu em, yêu thật lòng. Anh chưa bao giờ tỏ tình với người con gái nào khác ngoài em. E sẽ cho a cơ hội chứ???
- tôi...
Ánh mắt mong chờ của a ta nhìn cô khiến cô bối rối khó xử. Cô ngẩng đầu lên, trên tầng 2, bóng dáng chú Trung đứng ngoài ban công, tay cầm ly rượu vang đỏ lắc lắc. Chú Trung nhìn về hướng cô nở nụ cười. Nếu như ngày thường, cô sẽ thấy vui vẻ mà đáp lại. Thế nhưng hôm nay, nụ cười đó làm cô lạnh sống lưng, khiến cô sợ hãi.
- tôi k thể làm bạn gái anh. Vì tôi k yêu anh, tôi có người yêu rồi.
- e nói dối, người yêu e mất rồi cơ mà
- tôi yêu Tuấn. Người mà tỏ tình với tôi ở cổng trường cách đây gần 5 tháng. Tôi nhận lời yêu anh ấy từ lúc đó.
- vậy còn những lúc chúng ta đi chơi, tâm sự với nhau, thì sao???
- với tôi, anh chỉ là bạn bè. Đó là kỉ niệm của tình bạn giữa hai chúng ta. Chúng ta mãi là bạn tốt được k?
Cô chìa tay ta, đôi mắt nhìn thẳng a ta. A ta nở nụ cười chua chát nhìn cô rồi quay đầu bước đi. A ta vào trong gara lấy xe phóng đi, cô đứng nhìn theo cho đến khi chiếc xe đi hẳn.
Cô muốn khóc, nhưng cô k cho phép bản thân mình yếu đuối. Cô phải mạnh mẽ, phải mạnh mẽ. Đến lúc chiếc xe đi hẳn, cô quay đầu nhìn lên tầng 2, chú Trung đã k còn đứng đó nữa. Cô đi lên phòng đóng cửa lại, bó gối ngồi góc giường.
Tiếng điện thoại reo lên khiến cô dừng suy nghĩ
- alo mình nghe đây
- Tớ báo cho cậu 1 tin
- tin gì vậy?
- tớ vừa nhớ ra, khách sạn K mà c làm việc là khách sạn của bác chị Vy đó. Bảo sao cậu lại bị đuổi k lí do như thế.
- cậu nói sao? Khách sạn của nhà Vy?
- đúng đó. Hôm nay tớ còn nghe thấy, chị Vy k đi du học, chị ta trở về rồi và sẽ k hành hạ cậu đấy. Chị ta tuyên bố khi nào cậu k học nữa mới tha cho cậu.
- ừ
- cậu cẩn thận đó
- ừ mình hiểu rồi.
Tại sao, tại sao chuyện gì cũng đổ lên đầu cô? Cô đâu có lỗi, cô cũng đâu phải người khơi mào mọi chuyện. Tại sao lại đối xử với cô như thế,
Nếu đi học, cô lại bị phá bị hành hạ, cô cũng chẳng thể ở nhà chú Trung được nữa. Vì cô thấy sợ chú Trung.
Đêm nay, cô lại khóc, cô nhớ gia đình mình. Nhấc điện thoại gọi cho ba cô vẫn k được. Ở lại k xong, cô quyết định rời đi. Phải cô sẽ rời đi, rời xa khỏi nơi này, cô sẽ k liên quan gì đến thành phố này nữa. Cô chỉ muốn có một cuộc sống bình yên mà thôi. Xã hội bọn chen, xô bồ này k dành cho cô.
Mang theo mấy bộ quần áo, đồ dùng cần thiết tống hết vào ba lô. Ngày mai cô sẽ rời đi, bỏ lại cánh cửa đại học, đại học k phải con đường duy nhất để cô thành công. Chỉ cần cô cố gắng cô sẽ thực hiện được ước mơ của mình.
Sáng hôm sau, cô dậy sớm, vẫn như mọi ngày, ăn sáng rồi đi học.
- chú ơi, hôm qua cháu bị ngã xe, nên k đi xe đi được. Chú bảo tài xế chở cháu đi được k ạ?
- được để chú bảo tài xế.
- cháu cám ơn chú
Cô lên xe tài xế chở cô đến trường, gần đến trường, cô liền bảo tài xế dừng lại đi bộ vào. Đứng đợi xe đi, cô chạy ra điểm bus bắt xe về nhà....cô nhớ mẹ, k biết mấy tháng nay k liên lạc mẹ cô ra sao...
.....
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
35 chương
303 chương
172 chương
1 chương
38 chương
81 chương
2197 chương