Hôm sau. Hôm nay là ngày lễ giáng sinh, tiết trời buổi sáng vô cùng trong lành và có chút se lạnh. Han đang đứng ở chiếc bàn gỗ bỏ đĩa đồ ăn xuống, anh đã dậy sớm để chuẩn bị nó cho Khả Hân, dù sao anh cũng là bác sĩ, cũng biết tình trạng sức khỏe hiện tại của cô ấy như thế nào. Dưới tán cây hoa mận, bóng dáng anh làm cho khung cảnh trở nên mỹ miều hơn, thêm vài cánh hoa mận trắng rơi tự do. Anh chỉ đơn giản mặc áo thun trắng cùng quần kaki đen, cũng đủ tôn lên vóc dáng cao ráo của anh. Góc mặt lạnh lùng theo từng cơn gió. “Anh đang làm gì vậy?” Han quay lại khi nghe thấy giọng nói dịu nhẹ của Khả Hân, cô đã tới đây từ lúc nào. Cô nở nụ cười tươi với anh nhưng ánh mắt vô hồn đó lại lạc hướng nào đó một cách đâm chiêu, điều đó khiến anh cảm thấy xao lòng nhưng lại có cảm giác tội lỗi khi anh nghĩ mình đang lừa gạt cô ấy. Anh tiến một hai bước chân đứng gần trước mặt Khả Hân, bấc giác anh đưa tay định chạm lấy khuôn mặt của cô nhưng lại có điều gì đó lưỡng lự rồi anh lại buông lơi. “Anh chuẩn bị đồ ăn sáng cho em thôi, để anh đỡ em ngồi xuống!” Nói rồi Han đưa Khả Hân ngồi xuống ghế gỗ gần đó, ánh mắt lãnh đạm nhìn cô chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp đến nỗi anh không thể phân định được nữa. Anh ngồi xuống đối diện với cô. “Người con trai này thật dễ gần hơn Dương Anh, cách nói chuyện cũng ấm áp hơn nhiều nhưng giọng nói của anh rất giống. Không lẽ anh ấy giống Dương Anh thật sao?... Nhưng dù sao thì cũng chỉ là người giống người thôi…” Đó là những gì Khả Hân nghĩ thầm trong đầu, cô cũng chỉ biết thuận theo tự nhiên cho đến khi cô lấy lại ánh sáng thì cô sẽ tự tay kết thúc chuyện này. Anh cầm lấy ly sữa bỏ vào trong tay cô, trầm giọng đáp: “Em uống đi! Trông em có vẻ gầy đi nhiều.” Cô chỉ mỉm cười nhận lấy nâng ly sữa uống vài ngụm, vị ngọt của sữa động lại đầu lưỡi rồi đặt ly xuống bàn, cô gượng cười như có như không gọi tên “Dương Anh” một cách khó nhằn vì cảm thấy áy náy với anh, nhưng cũng phải tỏ ra mình ổn và coi như không biết gì. Và Han cũng chỉ “Ừ” không được tự nhiên giống như cô. Cả hai đều đang cô gắng không được để cho đối phương biết sự lừa dối này. “Chiều em sẽ tới bệnh viện để làm thủ tục nhập viện phẫu thuật mắt, lại phải trông cậy vào anh rồi…” Câu nói của cô khiến Han ngạc nhiên nhìn cô, anh cất giọng nói: “Em quyết định làm phẫu thuật sao?” Cô gật đầu mỉm cười buông câu nói đùa đáp: “Thì em cũng nên nhìn thấy lại chứ, em không muốn trở thành người vô dụng đâu, với lại em cũng muốn nhìn thấy mặt của anh, xem có thay đổi gì nhiều không? Han im lặng không nói gì, đến cuối cùng thì cô ấy cũng sẽ biết sự thật mà thôi, anh cũng chẳng muốn phải đóng giả người đó nữa, nó khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Anh thôi không suy nghĩ đến vấn đề này nữa, gạt bỏ cảm xúc rối bời này qua một bên, anh lấy cái nĩa gâm miếng bánh mỳ được cắt sẵn đưa cho cô. “Cám ơn anh! Anh cũng ăn đi.” Tố Nhi đứng phía xa nhìn thấy hành động quan tâm của Han dành cho người con gái khiến cơn nóng giận trong người trào dâng đến cực điểm. Cô ta quay sang nhõng nhẽo với ông Dương, ba của Han: “Bác nhìn thấy gì chưa? Con đã nói rồi, anh ấy quen con nhỏ mù đó kìa, vì con nhỏ đó mà anh ấy đã mắng con ở trung tâm thương mại trước mặt bao nhiêu người… bác à, bác giúp con đi…” Dường như ông Dương chẳng phản ứng gì trước lời nói chói tai chua chát của Tố Nhi, ông đứng ngơ người với ánh mắt kinh ngạc nhìn đứa con trai của mình đang ngồi bên cạnh với người con gái nó yêu. Miệng ông lắp bắp: “Vậy tối qua nó nói người nó yêu, không lẽ là cô gái đó sao? Ông thể nào… Hóa ra cô gái khiếm thị vô nhà mình ngày hôm đó là tiểu thư tập đoàn Kim Thịnh Han ngoái đầu lại tình cờ nhìn thấy ba mình đang đứng kia, anh dừng lại mọi động tác đứng dậy nhìn ba mình với ánh mắt bất ngờ, anh thốt lên một tiếng “Ba” rõ to. Ông Dương đi thẳng tới chô Han, ánh mắt thắc mắc nhìn anh lên giọng khàn khàn đáp: “Này Han, con làm gì ở đây vậy? Ba nhớ đây là dinh thự Lavender của nhà họ Kim đã bỏ hoang lâu rồi mà? Vậy cô gái này chính là người con yêu sao? Cô gái mà đã làm loạn ở nhà ta lúc trước…” Khả Hân nhận ra tình hình hiện tại có vẻ căng thẳng, mặc dù tạm thời cô chẳng thấy gì nhưng cũng đủ biết đó là ba của người con trai này, cô chống tay lên bàn khẽ cúi đầu chào thể hiện sự kính trọng: “Con chào bác!” Không kịp để cho Han lên tiếng trả lời câu hỏi thắc mắc của ba mình thì Tố Nhi đã xổ sàng xông đến trước mặt anh, trân trân nhìn anh, lớn giọng gắt gao: “Anh yêu con nhỏ mù đường này mà không chịu kết hôn với em sao? Nó có gì hơn em chứ, tiền tài, địa vị lẫn nhan sắc em đều hơn nó cả…” “Cô im đi!” Anh gằn giọng nói, vẻ mặt trở nên sắc lạnh với ánh mắt lạnh tanh pha sự giận dữ nhìn Tố Nhi, khi nghe cô ta nói. Anh kìm chế cảm xúc quay sang nhìn ông Dương trầm giọng đáp: “Đây đúng là dinh thự Laverder của nhà họ Kim. Ba, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện, nơi này không tiện cho lắm.” “Ủa, bác Dương, sao bác lại đến đấy? Còn cô, Tố Nhi! Cô cũng đi theo sao?” Gia Khánh nói giọng đầy sự ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của ông Dương và Tố Nhi cùng với một số vệ sĩ đi theo cùng ngay tại đây. Còn Lam Ngọc thì ngơ người, vẻ mặt ngây ngô không biết gì, tay ôm mấy ở bánh mì dài. “Gia Khánh, mày giải quyết chỗ này giúp tao, tao nói chuyện với ba tao một lát!” Nói rồi, Han quay sang nhìn Khả Hân đáp nhanh: “Anh đi một lát rồi sẽ quay lại…” rồi cùng ông Dương đi tới một chỗ nào đó nói chuyện. “Cho em theo với!” Tố Nhi sẵn giọng, chạy theo thì Gia Khánh đã nhanh chân cản cô nàng lại. “Này, hai cha con nhà họ nói chuyện riêng, cô đi theo làm gì hả?” “Này tránh ra, anh không có quyền cản tôi!” Tố Nhi quát tháo lại, trừng mắt nhìn anh. Anh nhếch môi cười khinh, ném cái nhìn chán ghét cho cô ta đáp: “Vậy cô cũng không quyền bảo tôi tránh ra.” “Anh…” Tố Nhi cứng họng không nói đươc gì trước câu đáp trả của Khánh. “Ngọc, em với Hân ăn sáng trước đi, anh giải quyết xong cái đống này rồi ăn cùng bọn em sau.” Nói rồi, Khánh lôi Tố Nhi đi khỏi đây, mặc cho cô ta có giằn co quyết liệt nhưng không tài nào thoát được khỏi bàn tay rắn chắc của anh. “Anh làm cái quỷ gì vậy? Buông ra coi!” Tố Nhi cứ la hét ầm ỉ, Khánh vẫn cứ lôi cô nàng đi cho bằng được, anh nghe muốn thủng cũng màng nhỉ nhưng vẫn cố chịu đựng. Cực chẳng đã anh cũng không muốn dây dưa cái loại con gái nhõng nhẽo, điệu chảy nước, mà ăn nói còn chay chua này nữa, nhìn thấy cái hồ sen kia, chỉ muốn đẩy cô ta xuống dưới đó cho rãnh nợ. … “Sao ba biết con ở đây mà tới?” Han thắc mác hỏi, nét mặt tỏ thái độ hơi khó chịu. Ông khẽ thở dài đáp: “Ba cho người theo dõi con, nên mới biết thôi… Nhưng tại sao con lại ở trong biệt thự đó của nhà họ Kim đó chứ? Mà cô gái khiếm thị đó thật sự là người con yêu sao? Nên con mới từ chối kết hôn với Tố Nhi.” Han trầm mặt vài giây với vẻ lạnh buồn, ánh mắt nhìn đi đâu đó rồi anh ngẩng mặt lên nhìn ba mình một cách nghiêm túc đáp: “Con cũng không giấu ba nữa, cô gái đó chính là tiểu thư của tập đoàn Hưng Thịnh. Vì vị trí chủ tịch kia chưa có ai ngồi, nhiều kẻ đang nhòm ngó suốt bốn năm trời rồi. Người bảo hộ duy nhất của cô là Dương Anh, cũng đã chết rồi. Nhìn mọi thứ vốn dĩ thuộc về cô ấy rơi vào tay kẻ khác con cũng không lỡ nhẫn tâm coi như không biết gì. Bắt dất dĩ con mới nhận lời đồng ý với luật sự Đạt đóng giả Dương Anh để khơi dậy ý chí cho cô ấy, cũng như lấy lại những gì của cô ấy, trước khi người anh trai kia độc chiếm tất cả. Sau khi xong, con sẽ nói sự thật rồi đi Mỹ.” ‘Không được, ba không đồng ý để con giúp nó.” Ông đáp nhanh với vẻ mặt nghiêm nghị, ông quay đi chỗ khác, thật sự ông không muốn anh dây dưa chuyện này, không ngờ mọi chuyện lại đến bất ngờ như vậy. Ông nghĩ thầm: “Cũng may nó chưa nhớ lại chuyện lúc trước rằng nó chính là Dương Anh, nếu không nó sẽ trách mình tại sao lại giấu nó rồi đưa nó qua Mỹ… Nhưng có tránh kiểu gì thì giờ nó lại vướng vào chuyện, mình phải tìm cách không cho nó tham gia vào mới được. Thà để cho nó đi Mỹ còn hơn gặp nguy hiểm…” Thấy ông cương quyết, Han vẫn bình thản điềm tĩnh thuyết phục: “Ba à, con chỉ giúp cô ấy lấy lại tập đoàn Kim Thịnh thôi, khi cô ấy ổn định mọi thứ, con sẽ không dây dưa với bọn họ nữa.” Sau một hồi suy nghĩ, ông thở phắt một cái, quay lại nhìn anh đáp: “Được thôi, ta sẽ để con giúp cô tiểu thư đó nhưng với một điều kiện, con phải lấy Tố Nhi.” “Con không lấy Tố Nhi! Tại sao ba lại đưa cái điều phi lý này chứ? Con chỉ giúp người thôi mà?” Han gầm giọng đáp, phản bác với điều kiện của ba mình đưa ra khi đề cập tới vấn đề kết hôn. Bắt anh lấy một người không yêu thì sao có được hạnh phúc, anh không muốn mặc dù biết làm trái ý ba anh thì sẽ gọi là bất hiếu nhưng hôn nhân của anh phải do anh quyết định. “Con cũng biết rõ, gia đình Tố Nhi là người có vốn đầu tư cao nhất và nắm giữ không ít những thương hiệu nổi tiếng của tập đoàn của chúng ta. Nếu con không lấy Tố Nhi, con bé sẽ đòi sống chết để có được con, còn không họ sẽ rút toàn bộ vốn ra khỏi tập đoàn, thì làm sao ba xoay sở và trụ nổi hả con? Con cũng nghĩ cho ba nữa chứ con, ta chỉ tin tưởng mình con để giao lại quyền thừa kế cho con thôi… Mẹ kế với anh trai con thật sự quá tham lam.” “Con không cần quyền thừa kế, con chỉ cần có cuộc sống tự do tự tại theo ý con muốn thôi. Còn về việc kia, con sẽ làm theo ý ba, chỉ lần này thôi!” Nói rồi, anh thẳng thừng bước đi một cách thờ ơ, lạnh nhạt. Chấp nhận vì người con gái anh lỡ chót có tình cảm kia đồng ý điều kiện của ba mình, cũng một phần vì tập đoàn của gia đình nữa. Rốt cuộc anh chẳng biết mình đang làm gì nữa. … “Này, con nhỏ mù kia, tôi không ngờ cô lại quyên rũ anh Han của tôi đấy… Mau từ bỏ đi, vì anh ấy sẽ chỉ lấy một mình tôi làm vợ thôi… Chẳng qua vì một con không nhìn thấy gì như cô nên anh ấy mới thương hại thôi… thật tội nghiệp quá đi…” Tố Nhi nói giọng vô cùng khó khe, vẻ mặt vênh váo chẳng coi ai ra gì. Ánh mắt khinh thường gườm gườm liếc nhìn Khả Hân. Phải khó khăn lắm cô nàng mới thoát khỏi tay của Gia Khánh để chạy tới đây giằn mặt Khả Hân cho bằng được. “Đúng là ăn nói khẩu nghiệp nhiều quá nên tụ vành môi hết, thảo nào môi lại dày như vậy. Ăn có miếng bánh mì cũng không yên nữa, không biết anh Khánh đâu rồi…” Lam Ngọc nói xỏ xiêng, lườm mắt nhìn Tố Nhi, cảm thấy cô ta vô cùng khó ưa. Trông khi Khả Hân chẳng phản ứng gì khi nghe cô ta nói, vẫn thản nhiên ngồi ăn một cách chậm rãi, không quan tâm cô ta làm gì, vốn dĩ cô có thấy gì đâu. Thấy Khả Hân không nói gì cứ ngồi ăn khiến cô nàng cảm thấy tức tối mà xông tới đập mạnh tay xuống bàn cái “rầm”, khiến đĩa bỏ trứng ốp la của Khả Hân đang ăn lỡ dỡ bị văn xuống đất. Cô ta quát: “Này, cô không nghe tôi nói gì sao hả? Từ bỏ anh ấy đi, Han là của tôi…” Lam Ngọc khẽ chau mày, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đưa tay đẩy vai Tố Nhi một cái, lớn giọng: “Này, cô làm gì vậy hả? Thích gây chuyện sao? Hỡ một tiếng anh Han của tôi, hai tiếng anh Han của tôi… có giỏi thì đi giành anh ấy về… Ăn ở khẩu nghiệp quá nên anh ấy mới không thèm yêu cô đúng rồi…” “Mày câm mồm… Tao không nói chuyện với mày, tao nói chuyện với con nhỏ mù ngồi kia… tránh ra… Nếu không đừng trách tao…” “Tôi không tránh đấy… này nhé, bạn tôi không bị mù, chỉ cần phẫu thuật là có thể nhìn thấy lại được mọi thứ… Làm ơn bấm nút biến giùm con đi bà thím, mới sáng làm ầm ỉ cả lên à… Nói chuyện với cô, cái cổ họng của tôi cũng banh chành ra rồi này…” Dứt câu, Lam Ngọc bưng lấy ly nước lọc tu một hơi đến cạn. Tố Nhi đã ngông cuồng giờ gặp phải đối thủ là cô, cô sẽ không để ai bắt nạn Khả Hân đâu. Khả Hân chỉ biết nhếch môi cười nhạt, nhẹ nhàng đáp: “Đừng đôi co với cô ta làm gì, chỉ tốn thời gian thôi… Tôi nói cho cô biết, anh Han không là của ai cả… Anh ấy yêu ai, chọn ai là quyền của anh ấy, anh ấy không yêu cô thì là do cô không phải kiểu con gái anh ấy thích thôi…” “Cô…” Tố Nhi như cứng họng chẳng thể nói được gì. “À thì ta cô ở đây! Thật là…” Gia Khánh thở hồng hộc khi cất công đuổi theo cô ta, đúng là không biết loại con gái kiểu gì nữa, dữ như con chằn lửa vậy. Anh đưa cánh tay trái mình ra than thở: “Nhờ phước của cô, mà tay tôi giờ đỏ ửng in nguyên hằm răng của cô đấy… Còn không mau đi đi, bác Dương về rồi cô còn ở đây làm gì… Đúng là phiền phúc chết đi được…” Nghe Gia Khánh nói vậy, Tố Nhi hậm hục vô cùng nhưng phải nhịn vì tình hình bây giờ bên kẻ địch có ba người trông khi cô ta chỉ có một mình, nên đanh phải rút lui nhưng trước khi đi cô ta buông một câu thách thức: “Chờ đó, tôi sẽ không để yên cho các người đâu, đắc biệt là cô đấy Khả Hân.” Lúc này Lam Ngọc mới ngớ người nhận ra, cô ta đề cập đến anh Han rành rành như thế kia, vậy mà Khả Hân không có chút phản ứng gì cả, bình chân như vại như biết rõ sự thật rồi vậy. Nhìn thái độ thản nhiên của Khả Hân, Lam Ngọc nhíu mày thắc mắc hỏi: “Này, Khả Hân! Nãy giờ cô ta nói đến anh Han, cũng như ba anh ấy cũng đến đây, cậu không bất ngờ gì sao hả Hân? Không lẽ cậu đã…” Khả Hân chỉ “Ừ” rồi im lặng không giải thích gì nhiều. Dù sao nỗi đau này cô cũng chịu đủ rồi, cô chỉ thấy cảm giác có lỗi với những người đáng lẽ ra không liên quan đến chuyện này vậy mà vì cái tâm lý muốn chết của cô mà kéo nhiều người vào vòng xoáy rối ren này. “Cho nên cứ coi như biết gì đi, đợi đến khi kết thúc, mọi thứ sẽ quay lại như cũ thôi!” Gia Khánh mỉm cười ôn tồn đáp rồi đi đến bên nắm lấy tay Lam Ngọc lại gần mình, khiến cô hơi ngạc nhiên, mở tròn đôi mắt nhìn anh với vẻ ngại ngùng. Anh ghé sát lại đáp nhanh: “Han đang đến đây, đừng đề cập tới vấn đề này nữa… Bôi thuốc giùm anh đi!” … Vài ngày sau, tại bệnh viện. Sau khoảng thời phẫu thuật, hiện tại Khả Hân đang nằm trên giường, cô cũng đã hôn mê hơn một ngày một đêm rồi. Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa kính, bất giác Khả Hân nhíu mày bừng tỉnh, mở dần mi mắt một cách nặng trĩu khó nhằn. Cô khẽ đưa tay mình lên nhìn, chợt một giọt nước mắt từ hoen mi chảy dọc xuống trong vui mừng vì cô đã nhìn thấy rồi. Và ở phía bức tường kính, cô bắt gặp bóng dáng quá đỗi quen thuộc, một người con trai mặc áo sơ mi trắng cùng quần kaki đen đang đứng quay lưng nhìn ra phía ngoài kia. Trong vô thức cô thốt lên: “Dương Anh!” Bất giác, cô ngồi bật dậy, tung mền ra khỏi người, bước chân xuống giường chạy tới ôm lấy anh từ phía sau trong cảm xúc vỡ òa khiến Han thoáng giật mình, đứng hình vài giây. “Là anh phải không, Dương Anh! Cuối cùng em cũng nhìn thấy mọi thứ rồi.” Khả Hân nói giọng nghẹn ngào trong niềm vui sướng hạnh phúc. Han nắm tay Khả Hân buông nhẹ ra rồi quay người lại nhìn cô, chẳng hiểu sao tim anh lại như chệch đi một nhịp vậy, cảm giác có một chút lo sợ khi anh không biết cô ấy sẽ phản ứng như thế nào khi thấy diện mạo thật sự của anh. Ánh mắt cô rưng rưng nhưng giọt nước mắt nhìn anh, khẽ đưa tay chạm lấy khuôn mặt anh, cô chợt nhận ra người đứng trước mặt cô không phải là Dương Anh, mà là người con trai khác có diện mạo giống như anh ấy thôi. Cô thầm nghĩ: “Tại sao lại giống như thế chứ? Từ đôi mắt đến bờ môi đều giống, chỉ là… chỉ là… mái tóc hơi hoe nâu, ánh mắt có phần thiện cảm và có cảm xúc không lạnh lẽo như Dương Anh… Nhưng tiếc rằng người con trai này cho dù có ngoại hình giống đi chăng nữa thì cũng không phải là người mình yêu.” Han gượng gạo mỉm cười một cách ôn nhu, nhẹ nhàng đưa tay vuốt lấy tóc cô, khẽ trầm giọng đáp: “Thật may vì em đã nhìn thấy mọi thứ!” Khả Hân chỉ biết nhìn anh nở nụ cười trong nước mắt, nhưng cô nhanh chóng lấy tay gạt đi. “Ủa, cậu tỉnh lại rồi sao Hân?” Khả Hân quay người lại khi nghe thấy có người gọi tên mình, ánh mắt cô nhìn Lam Ngọc với vẻ lạ lẫm như chưa hề quen biết gì vậy. Cô nhíu mày nhìn một lúc, phải mất vài giây cô mới nhận ra đó có thể là người bạn thân thiết của cô trong bốn năm qua. Cô ngờ ngợ đáp: “Có phải là Lam Ngọc không?” “Là tớ đây!” Không chần chừ gì nữa, Lam Ngọc chạy thăng tới ôm lấy Khả Hân mừng muốn rơi cả nước mắt. “Cuối cùng thì cậu cũng có nhìn thấy tớ rồi! Vui quá đi mất thôi!” Khả Hân vội buông Lam Ngọc ra, đua tay véo má cô, săm soi các kiểu từ trên xuống dưới. “Không ngờ, tớ lại có đưa bạn xinh đẹp như cậu đấy.” Khả Hân cười đáp. “Chắc em vẫn còn nhìn ra anh phải không Khả Hân?” Gia Khánh đứng tựa người vào tường gần cửa ra vào, hai tay đút vào túi quần, mỉm cười nhìn Khả Hân với dáng vẻ cực ngầu. Khả Hân vui vẻ đáp lại: “Đương nhiên, vẫn nhận ra anh rồi!” Đã đến lúc cô nên bắt đầu lấy lại những thứ thuộc về cô rồi.