Kị sĩ thứ chín

Chương 33 : Chặn giết trước kinh đô (3)

Ngay lúc chiếc xe ngựa bị bắn tan, Vire đã bật lá chắn ma pháp nhanh chóng chạy ra ngoài khe núi. Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, ít nhất trong thời gian vừa rồi tất cả các mũi tên bắn ra từ nỏ thủ thành đều bị hút đến chiếc xe ngựa này. Đám người tấn công trên sườn núi cũng há hốc mồm nhìn, trong đống đổ nát của chiếc xe ngựa đâu có bóng dáng của vị thiếu gia quý tộc kia? Rõ ràng bọn chúng đã bị lừa bởi gã pháp sư xem như trung hậu, bây giờ lai chạy trốn nhanh hơn thỏ kia. Rất tự nhiên, đám người tấn công lần nữa chuyển ánh mắt đến hai người một già một trẻ cuối cùng vẫn còn sống bên dưới khe núi. Cảnh hai người này ung dung nhàn hạ dưới mưa tên khiến đám người tấn công giận dữ, một loại giận dữ sau khi bị lừa gạt, dường như bọn chúng còn bị thương nặng hơn những người bị tấn công bên dưới kia. Vì vậy bọn chúng điều chỉnh lại hướng bắn của nỏ thủ thành trong thời gian ngắn nhất, lần nữa kéo bàn tời, chỉ có điều bọn chúng còn có cơ hội bắn sao? Một đám người áo đen từ phía sau bọn chúng nhảy ra, di chuyển giữa đám người tấn công với bộ pháp kỳ lạ, dao găm đen bóng trong tay lóe lên ánh sáng lạnh, hoa máu nở ra chiếu đỏ mắt họ, bọn họ ngày càng hưng phấn. Bọn họ chính là các kỵ sĩ giáp đen đã vứt bỏ áo giáp, vứt bỏ trường thương, là đội thu hoạch của thần chết, bọn họ sống là để giết chóc! Đúng vậy, giết chóc! Một đám kỵ sĩ giáp đen với thân thủ có thể so với các thích khách tộc đêm tối, vứt bỏ áo giáp giống như vứt bỏ lớp ngụy trang nhân nghĩa, tựa như một đám sói dữ lên núi, xông vào giữa đám người tấn công không hề có chuẩn bị. Bằng kỹ xảo giết chóc vô cùng nhuần nhuyễn của họ, kẻ thù không có ai chống đỡ được một đòn. Hậu quả trực tiếp của sự hỗn loạn trên đỉnh khe núi chính là những mũi tên bắn xuống dưới khe núi chẳng những trở nên thưa thớt mà còn không hề chính xác, không còn mạnh mẽ được như trước. Lão Khuê Nô mang Geriferry cũng đỡ vất vả hơn, nhẹ nhàng gật mấy mũi tên không có bao nhiêu lực đạo, lão Khuê Nô quay đầu mỉm cười với thiếu gia bên cạnh, "Đừng sợ, có lão nô ở đây!" Như không nghe thấy lời an ủi của ông già này, Geriferry buông tay lão Khuê Nô ra, chạy tới chỗ chiếc xe ngựa đã rời ra thành từng mảnh, ngồi xuống đất cẩn thận tìm kiếm thứ gì đó. Sau một hồi bối rối ban đầu, đám người tấn công trên đỉnh khe núi quyết đoán ném bỏ cung tên, thả dây thừng xuống vách đá tụt xuống trước khi các chiến sĩ đoàn kị sĩ Hoa Lay Ơn kịp vây lại. Vừa rơi xuống đất, bọn chúng lập tức rút đoản kiếm bao vây hai người già trẻ trong khe núi. Bọn chúng chỉ có một mục tiêu: Giết chết thiếu gia Geriferry của gia tộc Stedman! Các chiến sĩ đoàn kị sĩ Hoa Lay Ơn ngoài khe núi xông vào lần nữa, lần này chẳng những bọn họ phải bảo vệ tốt thiếu gia Geriferry mà còn phải báo thù cho những anh em đã chết của bọn họ. Ngay từ khi mới bắt đầu, cuộc hỗn chiến giáp lá cà đã quyết liệt liều mạng sống chết, tiếng gào thét và tiếng đâm chém còn làm cho mọi người cảm nhận được sự tráng liệt rõ ràng hơn tiếng mưa tên leng keng lúc trước. Lão Khuê Nô đi tới bên cạnh Geriferry nâng vị thiếu gia còn đang ngồi tìm kiếm dưới đất lên, cùng hắn nhìn về phía trước. Lão Khuê Nô không hề có hứng thú ra tay trong một cuộc giết chóc ở cấp độ này, các chiến sĩ lũ lượt chạy vào khe núi cũng hoàn toàn không cần ông ta ra tay. Cho nên lão Khuê Nô nhìn về phía trước, đó là phía các hộ vệ đội buôn lúc này còn đang do dự xem có nên ra tay hay không. Thực ra bây giờ chiến cuộc đã cực kì rõ ràng, bị các kỵ sĩ giáp đen đã hóa thân thành thích khách và các chiến sĩ Hoa Lay Ơn vây quét, đám người tấn công sớm đã loạn thế trận, sau khi chia một bộ phận hạ xuống dưới khe núi, cái gọi là chống cự đã là điều lực bất tòng tâm. Còn bên dưới khe núi, chỉ dựa vào gần trăm người tấn công mà muốn giết chết mục tiêu được hàng trăm chiến sĩ hộ vệ trong thời gian ngắn thì càng là chuyện không thể xảy ra. Cho nên đám hộ vệ đội buôn chỉ có ba mươi mấy tên không hề lập tức xông tới khi mưa tên đã trở nên thưa thớt mà vẫn còn đang ở trong trạng thái do dự. Trong lúc không biết nên làm thế nào, thỉnh thoảng bọn chúng lại quay đầu nhìn về phía chiếc xe ngựa duy nhất có mái che trong đội xe phía sau. Cửa xe ngựa mở ra, một bóng người nhỏ nhắn bước xuống. Đó là một cô gái đeo khăn che mặt trắng tinh, có một mái tóc nâu mềm mại, dưới hai hàng lông mày nhỏ như cành liễu là một đôi mắt màu đen long lanh như nước mùa xuân, cái cằm xinh xắn cộng thêm một bộ trang phục màu xanh bó sát dáng người với những đường cong tuyệt mỹ, đẹp đến nỗi mọi người thậm chí còn không để ý đến dung nhan của nàng bên dưới khăn che mặt. Có điều thanh đoản kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo trong tay nàng nói với tất cả những người đàn ông đang ngơ ngẩn rằng đây là một đóa hoa hồng có gai. "Lên!" Giọng nói lạnh lẽo của người phụ nữ che mặt tỏ ra rất kiên quyết, có điều âm cuối của chữ lên này hơi kéo dài, bán đứng sự thấp thỏm trong lòng nàng. Hầu như vừa dứt lời, nàng đã vung đoản kiếm dẫn đầu lao tới giống như một trận gió mát, thân pháp mờ ảo cộng thêm kỹ xảo thuần thục khiến ba chiến sĩ ngã xuống phía sau nàng chỉ sau một hiệp. Đây là một cơn gió mát đoạt mạng! Ba mươi mấy thủ hạ nàng dẫn theo giết thành một con đường máu xuyên qua đám chiến sĩ đông đúc với thế như chẻ tre, bóng kiếm chỉ thẳng vào Geriferry ở chính giữa. Còn Geriferry, sau khi thoáng nhìn người phụ nữ đó xuống xe, hắn lại ngồi xuống tìm kiếm gì đó ở trong khe hở của các ván gỗ. Đối với một người đã nhìn thấy con mắt đó thì trên đời này đâu còn sắc đẹp nào có thể mê hoặc được tâm trí bọn họ? Nhìn đám người càng ngày càng gần này, lão Khuê Nô rốt cục nheo mắt lại. Ông ta gật đầu với Vire vừa chạy tới bên cạnh ra hiệu cho hắn chăm sóc thiếu gia rồi quay người đi. "Lão Khuê Nô, ta cần người phụ nữ đó!" Đang ngồi lật tấm ván gỗ dưới đất, Geriferry chợt ngửi thấy mùi hoa nguyệt quế đó. Giống như tất cả đám con nhà quyền quý khác, hắn tỏ ra rất hứng thú với người đẹp kia, đâu thèm để ý đến địch ta, dù sao hắn cũng là một thằng ngu! Đúng vậy, trong hoàn cảnh hiểm ác như thế, chỉ có thằng ngu mới để ý đến người đẹp quân địch! Vire nhẹ nhàng xoa xoa đám râu lơ thơ dưới cằm, nhìn bóng lưng thiếu gia một tay cầm thương một tay lật ván gỗ, ánh mắt đùa cợt, "Có lúc vị thiếu gia ngớ ngẩn này cũng rất đáng yêu!" Hình như không muốn để thiếu gia phải đợi quá lâu, cho nên lão Khuê Nô lạp tức nghênh đón người phụ nữ đến nay bàn tay đã dính máu của ít nhất mười chiến sĩ Hoa Lay Ơn. Trên không trung ông ta lắc người tránh thoát một đòn đoạt mạng của một kẻ tấn công từ sau lưng, sau đó lại xoay người, thuận thế vung chân quét vào cổ tay cầm kiếm của người phụ nữ. Đoản kiếm mất khống chế bay lên cao, người phụ nữ hơi sững lại trong giây lát, chân phải lão Khuê Nô khẽ điểm lên vai người phụ nữ. Tiếng lách cách thanh thúy vang lên, thân thể vừa rồi còn chập chờn giống như ma quỷ của người phụ nữ lập tức mềm nhũn, từ từ ngã xuống. Cơn đau dữ dội làm nàng nằm co quắp trên mặt đất, trong đôi mắt màu đen toàn là nước mắt oán độc. Sau đó nàng nhìn thấy đoản kiếm của mình, thanh đoản kiếm bị lão Khuê Nô một cước đá lên giữa không trung lúc này đang nhanh chóng rơi xuống. Trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, bởi vì điểm rơi của đoản kiếm chính là bộ ngực no đủ của nàng, không nghiêng không lệch, còn nàng đã bị lão Khuê Nô giẫm vỡ xương vai, cộng thêm nội thương, vì vậy không còn một chút sức mạnh nào để động đậy thân thể. Nàng đã tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, những giọt nước mắt trong suốt trên hai hàng lông mi có phải là biểu hiện của sự hối hận vì quyết định quá cẩu thả vừa rồi? Keng! Lão Khuê Nô vung tay vỗ nứt xương sọ một kẻ tấn công, thân thể đang lơ lửng lại bay lên đá đoản kiếm cắm vào ngực một kẻ tấn công khác. Đương nhiên ông ta vẫn nhớ thiếu gia nói thiếu gia cần người phụ nữ này. Đúng lúc này, bốn gã hộ vệ đội buôn cao lớn đó đột nhiên nhất tề hô lớn một tiếng. Thân thể bọn chúng lập tức cao thêm ba thước, cơ bắp cuồn cuộn phá nứt áo giáp, mắt đỏ ngầu, kêu ngao ngao vung vũ khí đánh tới chỗ Geriferry. Trên đường đi, đao thương của các chiến sĩ chỉ có thể ở lại từng dấu vết màu trắng trên người bọn chúng. "Là Orc, Orc có thể cuồng bạo!" Mặc dù hoảng sợ nhưng các chiến sĩ Hoa Lay Ơn vẫn tập trung tràn về phía trước bốn gã Orc. Không giết được, không làm ngươi bị thương được thì chúng ta cản đường. Khí thế quyết chí tiến lên không sợ hãi bọn họ rèn luyện trên chiến trường lúc này được thể hiện đầy đủ, bọn họ phải dùng thân thể máu thịt của mình để bảo vệ tôn nghiêm của Hoa Lay Ơn, cho dù chỉ có thể ngăn cản được một khắc. Lúc này trạng thái của Geriferry cực kì không tốt, hoặc nói căn bệnh lạ giống như ác mộng vẫn quán lấy hắn đó đã phát tác sớm, lẽ ra lần phát bệnh tiếp theo là gần tối hôm nay. Luồng sức mạnh kinh khủng đó tung hoành trong thân thể hắn, máu loãng nhanh chóng che kín hai mắt hắn, thấm ướt đẫm quần áo hắn, nhưng hắn vẫn cứ cố gắng lật tìm thứ gì đó để che giấu tình trạng của mình. Trong tình hình này, hắn không muốn để lão Khuê Nô phân tâm. Vốn đã mặc quần áo màu tím, Geriferry tự nhận là mình che giấu rất tốt, nhưng mồ hôi máu lấm tấm sau cổ hắn vẫn bị Vire đang bảo vệ hắn phát hiện. Vì vậy Vire ngẩng đầu nhìn về phía lão Khuê Nô, hình như chuẩn bị gọi ông ta một tiếng, nhưng đúng lúc này sắc mặt hắn chợt trở nên trắng bệch. Vừa bị các chiến sĩ Hoa Lay Ơn ngăn chặn, hầu như mỗi bước tiến lên bốn gã Orc cuồng bạo đều phải dùng lang nha bổng đập xuống mở đường, mỗi một bổng đập xuống đều tung tóe máu thịt, tàn thi hài cốt rơi xuống khắp nơi. Tuy nhiên không có bất cứ một chiến sĩ nào khuất phục trước cây lang nha bổng loang lổ vết máu vẫn còn dính thịt nát đó, bọn họ thấy chết không sờn, nhìn chằm chằm mấy gã Orc với những cặp mắt đỏ ngầu, không có ai lui lại một bước. Nếu như chiến cuộc vẫn giằng co như vậy, khi lão Khuê Nô quay lại hoặc khi các kỵ sĩ giáp đen trên đỉnh khe núi đã bắt đầu trèo xuống bên dưới chạy đến nơi thì bốn gã Orc này tuyệt đối không có khả năng sống sót, và cuộc tấn công cuối cùng của đội buôn cũng sẽ trở nên vô nghĩa. Nhưng mọi việc đều có bất ngờ, chẳng hạn như bây giờ. Một gã Orc đột nhiên lui lại vài bước rồi lấy đà nhảy lên, giẫm lên lang nha bổng của một gã Orc khác. Lang nha bổng hết lên, gã Orc này giơ cao hai tay cầm lang nha bổng lao về phía Geriferry, lúc này vẫn đang ngồi dưới đất không hề phát hiện. Mà cảnh tượng này vừa vặn được Vire ngẩng đầu lên nhìn thấy. Geriferry đang ở phía sau hắn, hắn không thể lui lại, cũng không thể lui lại. Hắn khởi động lá chắn ma pháp, đồng thời bắn một quả cầu lửa về phía tên Orc vẫn đang ở trên không trung, sau đó nhắm mắt lại ngẩng đầu nghênh đón cây lang nha bổng còn ướt máu tươi đó. Biến cố đột nhiên này khiến tất cả mọi người khiếp sợ, lão Khuê Nô biến sắc, không kịp bóp chết kẻ tấn công đã bị ông ta đưa tay đến cổ họng, cả người bay về như một thanh kiếm sắc, có điều trong lòng ông ta cũng biết rõ dù thế nào cũng không thể kịp được. Hơn nữa cũng không có người nào cho rằng Vire với lá chắn ba pháp có thể dùng thân thể gầy yếu của mình để ngăn cản cây lang nha bổng đang bay tới với tốc độ cực nhanh đó. Các kỵ sĩ giáp đen đang xuống được một nửa vách đá theo những sợi dây thừng lũ lượt đạp mạnh hai chân vào vách đá, sau đó buông dây thừng ra nhảy xuống. Bọn họ biết làm như vậy cũng chỉ là vô nghĩa. Ai có thể cứu được Geriferry? Chính hắn sao? Ngươi trông chờ một thiếu gia quý tộc thăng đến kỵ sĩ trung cấp không phải bằng sức mạnh mà bằng quan hệ chống lại một tên Orc đã cuồng bạo sao? Hay là trông chờ vào đám pháp sư cung đình bị dọa vỡ mật đã biến mất không còn bóng dáng? Không ai có thể giúp được hắn! Thậm chí có không ít người đã tuyệt vọng nhắm mắt lại. Ngoài làm bốc lên một đám khói xanh trên người gã Orc và tỏa ra mùi cháy khét, quả cầu lửa của Vire không hề tạo thành bao nhiêu quấy nhiễu đối với gã Orc. Lang nha bổng trong tay gã Orc cuồng bạo đập thẳng xuống đầu Vire và Geriferry phía sau, hai mắt đỏ ngầu đã toát ra vẻ hưng phấn. "Chết đi!" Dường như gã Orc đã nhìn thấy cảnh tên thiếu gia quý tộc nhỏ yếu như giun dế bị đập tung tóe máu thịt. Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, Vire đang nhắm mắt đợi chết đột nhiên bị một cây trường thương phía sau gạt ra, sau đó hắn ngỡ ngàng trợn mắt và nhìn thấy cảnh tượng cả đời này vĩnh viễn không thể nào quên được. "A a a..." Trong lúc những người khác vẫn cho rằng Geriferry không hề đề phòng, hắn chợt co người đứng bật dậy, cây trường thương chưa từng rời khỏi tay thuận thế gạt Vire đang đứng chắn trước mặt sang bên cạnh. Sau đó hắn ngẩng mặt nổi giận gầm lên một tiếng, trên mặt vẫn toàn là vết máu, đạp mạnh chân, hai tay nắm thương, cả người như một mũi tên dời cung lao tới nghênh đỡ cây lang nha bổng to lớn trước mặt. Keng! Đây là âm thanh binh khí va chạm với nhau. Phập! Đây là âm thanh vũ khí đâm vào thân thể. Ngoài hai âm thanh này, rất ít người có thể thấy rõ đã xảy ra chuyện gì. Khi bọn họ tỉnh táo lại sau một thoáng ngắn ngủi nhưng lại dài như cả tiếng đồng hồ này thì hai người trên không trung đã rơi xuống đất. Nói chính xác thì chỉ có một mình Geriferry hạ xuống đất, còn tên Orc lẽ ra đã đập vị thiếu gia quý tộc này thành thịt nát thì đã bị cây trường thương đen bóng trong tay Geriferry đâm xuyên ngực giơ chéo lên trời. A a a! Vừa hạ xuống đất, Geriferry không hề dừng lại mà lập tức lại hô lớn một tiếng, cầm cây thương vẫn đang xuyên qua người gã Orc còn chưa hoàn toàn tắt thở nhanh chóng lao tới vách đá bên cạnh. Chát! Đây là âm thanh binh khí ma sát với vách đá. Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng hình trong giờ khắc này, vị thiếu gia quý tộc trên mặt đầy máu cầm cả thương lẫn gã Orc trên mũi thương chạy một mạch rồi nhảy lên ghim vào vách đá cứng rắn trên độ cao cách mặt đất mười mét. Bởi vì dùng sức quá mạnh nên cây thương đúc bằng thép ròng cũng bị cong lên trên. "Con bà nói, ai nói với ta vị thiếu gia quý tộc này chỉ có sức mạnh của kỵ sĩ trung cấp?" Đúng vậy, kể cả lão Khuê Nô và Vire đã nhìn Geriferry lớn lên từ nhỏ cũng không rõ đây là chuyện gì, chẳng lẽ lúc này thiếu gia đã bị thần ma nhập hồn? Geriferry buông trường thương ra, thân thể rơi xuống rất nhanh. Hắn nửa quỳ dưới đất phun ra một ngụm máu, sau đó lại phun tiếp ngụm thứ hai, thứ ba... Lão Khuê Nô lắc người đến bên cạnh Geriferry, tay phải nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, nhỏ giọng nói, "Thiếu gia!" Geriferry lắc đầu, ra hiệu cho lão Khuê Nô đỡ hắn dậy. Trong nháy mắt vừa rồi, ôm ý nghĩ liều chết, hắn mượn sức mạnh cuồng bạo xuất hiện trong cơ thể mỗi khi phát bệnh, hiên ngang nghênh đón kẻ tấn công. Trên không trung, hắn mượn luồng sức mạnh này gạt cây lang nha bổng của gã Orc ra rồi đâm một thương trúng ngực gã kia. Sau khi rơi xuống đất, hắn phát hiện luồng sức mạnh trong cơ thể vẫn chưa bị sử dụng hết, vì vậy hắn tiếp tục ghim gã Orc lên trên vách đá cao mười mét với một phương thức hoa lệ. Lần này sau khi rơi xuống đất, rốt cục hắn phát hiện luồng sức mạnh trong cơ thể đã biến mất gần hết, còn cái giá hắn phải trả là không ngừng hộc máu. Có điều sau khi lão Khuê Nô dìu hắn dậy, nhìn gã Orc trên vách đá vẫn vùng vẫy không chịu chết đi, hắn cảm thấy hộc máu cũng đáng, cũng rất sảng khoái, chỉ có điều đúng là quá mạo con bà nó hiểm... Cảm giác chóng mặt quen thuộc xuất hiện, Geriferry cố gắng bám vào người lão Khuê Nô đi đến nơi hắn tìm kiếm vừa rồi. Song phương địch ta lại tieps tục chiến đấu, sau một thoáng chấn động ngắn ngủi, hình như bầu máu nóng trong lòng các chiến sĩ đã bị hành động vĩ đại của Geriferry đốt cháy. Các kỵ sĩ giáp đen gia nhập, thời gian cuồng bạo của Orc đã qua, những kẻ thù với số lượng vốn không nhiều nhanh chóng bị chém giết sạch sẽ. Sau đó bọn họ quay đầu tìm kiếm hình ảnh vị anh hùng của gia tộc, vị thiếu gia Geriferry dùng sức một người địch lại dũng sĩ nửa thú đã cuồng hóa và ghim hắn lên vách đá. Vốn nên tư thế hiên ngang, chắp tay đón nhận ánh mắt kính trọng của mọi người, nhưng lúc này thiếu gia Geriferry lại đang bám vào lão quản gia, cúi xuống tìm kiếm gì đó trên mặt đất toàn là thịt nát và máu me. Điều này làm cho bọn họ kinh ngạc, đồng thời nhớ ra thiếu gia là một thằng ngu. "Tìm được rồi!" Geriferry vui sướng kêu lên, đứng dậy lau mạnh thứ trên tay vào áo. Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa tập trung trên người Geriferry, bọn họ cũng muốn biết thứ có thể khiến vị thiếu gia ngu ngốc này tìm kiếm một hồi lâu rốt cục là cái gì. Đáp án được công bố rất nhanh. Một chiếc huy hiệu Hoa Lay Ơn loang lổ vết máu tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt trên lòng bàn tay run rẩy của Geriferry. Giờ khắc này tất cả mọi người đều ngừng thở. Sau đó tất cả mọi người quay về phía chiếc huy hiệu mang vết máu trong tay Geriferry và ngẩng đầu hành lễ nửa quỳ long trọng, biểu cảm trong ánh mắt mỗi một người đều giống nhau, đó là kính trọng và thần phục! Lễ nghi này chỉ được thực hiện khi yết kiến gia chủ hoặc đối mặt với anh hùng có cống hiến kiệt xuất với gia tộc Stedman. Đang nửa quỳ dưới đất, Vire nhớ mang máng mười lăm năm trước phụ thân của Geriferry cũng từng được hưởng vinh quang này... Anh hùng gia tộc là gì? Chính là người có thể bảo vệ vinh quang của huy hiệu Hoa Lay Ơn. Mà lúc này Geriferry mới mười tám tuổi, không có bất kì ai cho rằng hắn không đáng được nhận nghi lễ này. Mặc dù, hắn chỉ là một thằng ngu!