Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 40 : Bị lừa thảm (4)

Editor: Tử SắcY Suy nghĩ chuyển động, lại có vài người mặc áo đen đồng thời tấn công về phía nàng! Tô Mặc Nhi vội vàng lui về phía sau, lại không cẩn thận bị trượt chân té bởi tảng đá, ngã xuống đất! Cầm trong tay kiếm sắc người mặc áo đen đã đến gần ngay trước mắt, trong nháy mắt có thể đâm thủng ngực của nàng! Tô Mặc Nhi quay đầu, con mắt nhắm chặt, giơ cánh tay lên muốn ngăn trở đao kiếm kia. Chỉ là, đao kiếm còn chưa tới gần, thì con mắt mấy người áo đen kia lại đột nhiên mở to, ở cổ phun ra máu tươi! Bọn họ ngay cả kêu đau cũng không kịp kêu, cùng nhau ngã trên mặt đất! Tô Mặc Nhi chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ đi, lần nữa mở mắt, thì mình đã rơi vào trong một lòng ngực hơi lạnh. "Mặc Nhi, bản vương đến đây." Tiếng nói từ tính của Phong Đạc sâu kín truyền vào trong tai của nàng. Tô Mặc Nhi nháy mắt mấy cái, có chút ngoài ý muốn. "Phong Đạc! Là ngươi!" Sắc mặt Phong Mục lập tức khó nhìn, mặt mũi tràn đầy tức giận nhìn bọn họ. "Nhị Vương huynh, đã lâu không gặp." Khó mọi Phong Đạc giơ lên, giống như chào hỏi, cười cười với hắn. "Ngươi..." "Cánh tay Nhị Vương huynh đã khỏi sao? Niếp Nghị không hiểu chuyện, thế nhưng lại đả thương nhị Vương huynh, nhị Vương huynh nên tha thứ nhiều mới là." Phong Đạc cười dài nói. Khóe môi Tô Mặc Nhi giương lên, cái tên này tuyệt đối là cố ý! Phong Mục tự nhiên là hiểu được ý tứ của hắn, hôm đó ở trong ngôi miếu đổ nát kia bị nhục nhã, hắn đã không thể nhịn được! "Người đến!" Sắc mặt Phong Mục âm trầm hô. "Có thuộc hạ!" Lập tức, lại có vài người mặc áo đen từ trong góc tối đi ra rơi vào trước mắt hắn, quỳ một chân trên đất đáp. "Không tiếc bất cứ giá nào, giết bọn họ cho bản vương!" "Là!" Người mặc áo đen nhận được mệnh lệnh, lập tức ra sức công kích về phía Phong Đạc cùng Tô Mặc Nhi. Phong Đạc ôm Tô Mặc Nhi, cũng không liều mạng, chỉ đứng giữa rừng cây, tránh công kích của bọn họ, đồng thời cũng không rõ ràng dời bọn họ khỏi bên người Phong Mục! Phong Mục mang người lúc nào cũng có hạn, hắn chỉ muốn tiêu diệt từng bộ phận, cuối cùng Phong Mục sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ! Trời đã tối hẳn, ánh trăng xuyên thấu qua khoảng cách lốm đốm của lá đa chiếu xuống. Trong rừng cây, người cùa Phong Đạc đang ở trong bóng tối mai phục, thấy Phong Đạc dẫn người đi tới, bọn họ thấy đã đúng thời cơ, trực tiếp dùng ám khí giải quyết hết những người mặc áo đen kia! Không đánh mà thắng, thủ pháp thập phần gọn gàng! "Niếp Nghị, ngươi dẫn người theo bản vương đi gặp Phong Mục, người của hắn, cần phải chết cũng không sai biệt lắm!" Phong Đạc thoáng gợi lên nụ cười tà mị vui vẻ. "Là!" Thanh âm Niếp Nghị không biết từ chỗ nào truyền đến. Phong Đạc ngang ngược mười phần cười cười, Tô Mặc Nhi lại hoàn toàn bỏ qua thanh âm này. Dưới ánh trăng, Phong Đạc tuấn mỹ như yêu nghiệt, khuynh thế tao nhã, dung nhan so với Phong Mục vào trời chiều chiếu rọi xuống còn rung động hơn nhiều. Tô Mặc Nhi tim đập bỗng dưng nhanh hơn, nhìn chằm chằm vào hắn, ngây người. Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, Tô Mặc Nhi hoàn hồn, chính là Phong Đạc trêu tức nhìn xem nàng. Tô Mặc Nhi chỉ cảm thấy nóng ở tai, thoáng dời đi ánh mắt. Rất nhanh, Phong Đạc xuất hiện ở trước mắt Phong Mục lần nữa. Sắc mặt Phong Mục xanh mét, ánh mắt hung ác nham hiểm, hận không thể nuốt sống bọn họ! "Đều đi ra hết cho ta!" Phong Mục giận dữ, gọi người của hắn ở trong bóng tối Phong Đạc đoán không sai, người của hắn chỉ còn lại bảy tám người, khi đối phó hoàn toàn không có áp lực! "Trong một phút đồng hồ giải quyết xong bọn họ cho bổn vương, nếu không cứ để đầu tới gặp!" Phong Mục ra lệnh, dường như mất đi lý trí. "Vậy bản vương chỉ cần kéo dài qua giờ khắc này là được rồi?" Phong Đạc nhíu mày, trong mắt phượng tràn đầy cười nhạo. "Giết cho bản vương!" "Nhị Vương huynh, lúc nào cũng tức giận như vậy, sẽ giảm thọ ..." Phong Đạc lời còn chưa nói hết, chỉ cảm thấy trước ngực là một mảnh ẩm nóng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi đã trắng bệch, một búng máu không khống chế được phun ra! Nàng với tà áo trước ngực hắn đều đã bị máu tươi nhiễm đỏ! Sắc mặt Phong Đạc thay đổi kịch liệt, lập tức hoảng hồn, "Mặc Nhi!"