Ngày giờ kế tiếp, Tô Mặc Nhi an tâm dưỡng thương ở Thủy Nguyệt Các. Được Phong Đạc bảo đảm, tâm tình nàng rất tốt, đồ ăn thuốc bổ cũng ăn không ít, rất cố gắng khôi phục thân thể. Phong Đạc đã tới mấy lần, thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng có chút ê ẩm, nói không rõ là cảm giác gì. Bên trong sân mỗi một phu nhân đều dị thường nhiệt tình đưa tới các loại thuốc bổ. Tô Mặc Nhi lựa ra chút dược liệu đáng tiền, rồi sai Nguyệt Bích nhận về, còn về phần những thứ thang thang thủy thủy dởm kia, bảo nàng (NB) trực tiếp đổ sạch là được. Nàng từ nhỏ đã học y, những dược liệu kia đã bị động vào, bao nhiêu nàng vẫn có thể nhìn ra một chút manh mối. Nguyệt Bích khó hiểu, Tô Mặc Nhi thấy nàng không rõ ý tứ của mình nên cười cười, "Ha ha, những thứ đó, không chừng là bị bỏ thêm dược." Nguyệt Bích ngẩn người, lập tức không nói hai lời ném tất cả mọi thứ. Kể cả những dược liệu Tô Mặc Nhi lựa ra. Tô Mặc Nhi có chút đau thịt nhìn nàng, "Những dược liệu kia làm sao ngươi lại ném đi! Những thứ đó bán ra ngoài nhưng có thể lấy được nhiều bạc !" Khoé môi Nguyệt Bích kéo ra, yên lặng không nói gì. Tô Mặc Nhi đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước, lúc trước nàng đi chuộc ngọc bội đáng giá, mà Phong Đạc đã dọn đi tất cả những thứ đáng giá trong phòng nàng rồi mà! Mặc dù lấy những vật kia đi có đưa bạc lại cho nàng, nhưng là, những thứ đó, nếu bán ra ngoài nhất định sẽ đạt được giá tiền rất cao! Nàng hiện tại nhất định phải vì cuộc sống của nàng sau này mà phải tính toán nhiều thêm một chút rồi. Nếu không, sau khi nàng rời khỏi vương phủ, cũng chỉ có thể ngủ đầu đường ngoài trời rồi... Vì vậy, nàng có chút mong đợi hỏi Nguyệt Bích, "Nguyệt Bích nha, ngươi nói, nếu ta trả lại bạc cho vương gia nhà ngươi, hắn có trả về đồ đạc của ta hay không?" Nguyệt Bích đủ hắc tuyến, nàng có chút không xác định nói, "Có khả năng... Sẽ?" "Vậy ngươi bắt hắn tìm đến đây cho ta đi, chính ta sẽ tự hỏi." "Vương phi, mấy ngày gần đây chủ tử không ở vương phủ." Nguyệt Bích nói ra. Tô Mặc Nhi hoài nghi nhìn chằm chằm nàng. Nguyệt Bích âm thầm lau mồ hôi, dở khóc dở cười bảo đảm nói, "Chủ tử thật sự không có ở trong phủ." "Được rồi, ta đâu có nói gì đâu, ngươi khẩn trương như vậy làm gì." Tô Mặc Nhi lười biếng nằm sấp ở trên giường nệm, chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần. Những ngày không có Tuyết Ngao, xác thực là rất nhàm chán! Nguyệt Bích một hồi lâu cũng không nói gì. Đột nhiên, trong sân có một trận tiếng động nháo lớn, xen lẫn trong đó là thanh âm nữ nhân gào thét Hòa thị vệ lãnh khốc, đồng thời truyền vào. Tô Mặc Nhi nhíu nhíu mày, "Có người dám ở chỗ này gây chuyện?" "Thuộc hạ đi xem một chút." Vừa dứt lời, Nguyệt Bích động còn chưa kịp động, thì đã thấy cửa phòng bị người đẩy mạnh ra. Một người tóc tai rối bù, khuôn mặt tiều tụy, toàn thân vô cùng bẩn thỉu, lảo đảo vội chạy như bay thẳng về phía Tô Mặc Nhi. Ánh mắt Nguyệt Bích hiện lên lệ quang, trong lúc đó ánh sáng đỏ như thạch nhanh chóng ra tay bổ sau gáy làm cho nàng hôn mê. Đằng sau, thị vệ đi lên, trên mặt lộ ra vẻ áy náy một gối quỳ xuống đất thỉnh tội, "Thuộc hạ thất trách, thỉnh vương phi giáng tội!" "Tất cả các ngươi đứng lên." Tô Mặc Nhi chậm chạp ngồi dậy, hỏi, "Người kia là ai?" Nguyệt Bích che mũi để sát vào nhìn, trên thân người kia toả ra mùi vị... Thực không dễ ngửi. Chỉ là, sau khi nàng đẩy ra những lọn tóc khô héo, lộ ra mặt người, nàng mới kinh hãi, "Là Lâm Sơ Tuyết?" Tô Mặc Nhi cũng kinh ngạc đến cực điểm, "Nàng làm sao thành như vậy?" Nguyệt Bích không dám trả lời. Nàng sao dám nói là do chủ tử nàng phân phó, nhốt Lâm Sơ Tuyết chung với Tuyết Ngao? Hai ngày trước nàng có đi xem qua, Tuyết Ngao bị chốt ở trong một góc phòng, mà Lâm Sơ Tuyết cũng bị trói ở trong một góc phòng, mà sợi dây thừng buộc Tuyết Ngao lại vừa vặn nằm ở trước mặt nàng. Lâm Sơ Tuyết chỉ có thể trơ mắt nhìn Tuyết Ngao ở trước mặt nàng đi tới đi lui, ngẫu nhiên nổi điên còn có thể ở trước mặt nàng rống cả một buổi sáng. Bởi vì liên quan đến sợi dây thừng, Tuyết Ngao không đả thương được nàng, nhưng kinh nghiệm mỗi ngày từ những thứ này cũng đủ làm cho nàng hỏng mất! Xem ra là Lâm Sơ Tuyếttrốn ra được. Gian phòng kia chỉ có hai ba ám vệ phòng thủ, nàng có thể trốn ra cũng được coi như bản lãnh của nàng! Chỉ là chủ tử đã thông báo, chuyện này, nhất định không thể cho vương phi biết rõ, nếu không cấm đoán một tháng... "Vương phi không nên hỏi." Nguyệt Bích yếu ớt nói, xoay người phân phó hai người thị vệ kia, "Các ngươi tiếp tục dẫn nàng đi, phải phòng thủ thật kỹ." Hai người thị vệ này, là thủ vệ Phong Đạc bảo vệ Thủy Vân Các, nghe được lời Nguyệt Bích nói, lập tức đi lên, kéo Lâm Sơ Tuyết xuống. Tô Mặc Nhi không cần nghĩ cũng biết là Phong Đạc làm, chỉ là hiện tại không biết hắn đến cùng đã dùng biện pháp gì, mà đem Lâm Sơ Tuyết lăn qua lăn lại thành bộ dáng này. Lâm Sơ Tuyết tự gây nghiệt, những thứ này đều là nàng tự chuốc lấy, không trách được người khác. Rất nhanh, lại qua vài ngày, vết thương trên người Tô Mặc Nhi đã tốt không sai biệt lắm. Vài ngày nay Phong Đạc cũng không có lộ diện, Nguyệt Bích cũng không biết hắn khi nào thì trở lại. Tô Mặc Nhi không có cách nào khác, chỉ có thể chờ hắn trở lại mới nói chuyện sau khi nàng phải rời khỏi. Mấy ngày nay, nàng không làm gì nên dẫn theo Nguyệt Bích ra ngoài phủ, cải trang một phen, thuận tiện mang vài món đổ sứ đồ cổ đáng giá, đi cầm đồ. Dường như nàng đã đi dào toàn bộ đế đô một lần, cũng dự định đường rời khỏi tốt lắm. Nàng không thể nào lại ở lại đế đô này, nơi này với nàng mà nói, quá nguy hiểm. Ban đêm, Tô Mặc Nhi đang ngủ say, đột nhiên cảm giác bên cạnh giường trầm xuống, có một người đang nằm ngã xuống. Nàng xưa nay ngủ không sâu, đi tới nơi này lại càng không dám ngủ say. Cảm giác được động tĩnh bên cạnh, trong nháy mắt nàng đã mở mắt. Trong bóng tối, hết thảy tiếng vang đều dị thường rõ ràng. Tô Mặc Nhi điều chỉnh lại hơi thở, tay nhỏ lặng lẽ đưa tới khe hẹp giữa giường với tường, lúc trước nàng đã giấu ở bên trong đó một chủy thủ... Bỗng dưng, một cánh tay đột nhiên để ngang người, ôm lấy nàng. Tâm Tô Mặc Nhi nhanh đã nhảy ra ngoài, toàn tóc gáy cũng bị dựng lên. Bên tai, lại truyền tới một thanh âm trầm thấp, mang theo vẻ cực kỳ mệt mỏi, "Đừng làm rộn, để cho ta ngủ một lát..." Khoé môi Tô Mặc Nhi kéo ra, tay cũng ngưng di chuyển. Người bên cạnh nàng, đúng là Phong Đạc! Chân nhỏ Tô Mặc Nhi nhấc lên, đạp tới về phía hắn. Ai ngờ, Phong Đạc lại không nhúc nhích, ngược lại cánh tay ôm nàng siết chặt hơn chút nữa. Tô Mặc Nhi nổi cáu, bắt lấy cánh tay của hắn, phí sức muốn lấy ra. Cái đồ này não có phải bị đụng hư hay không? Đang yên đang lành, hắn không trở về phòng của mình, đến nơi này của nàng làm gì? Phong Đạc bị nàng quậy buồn ngủ cũng đã vơi đi một chút, mở ra con ngươi mông lung nhìn, sau khi chứng kiến Tô Mặc Nhi, mới giật mình, hỏi, "Thế nào ngươi lại ở nơi này của bản vương?" Tô Mặc Nhi rất là buồn bực nói, "Lão đại, tự ngươi chạy sai phòng, còn muốn hỏi ta?" Thanh âm Phong Đạc còn mang theo một chút giọng mũi, thiếu đi sự lạnh lùng của ngày thường, có chút mơ hồ không rõ, "Ân? Đây không phải là phòng của bản vương sao?" Tô Mặc Nhi bất đắc dĩ trợn trắng mắt, "Nơi này là Thủy Nguyệt Các, là phòng của ta." "A?" Phong Đạc im lặng lại im lặng, sau đó cứ thế mà nhắm mắt lại, nói với Tô Mặc Nhi, "Không liên quan, ở đâu cũng như nhau. Ngươi ngoan ngoãn đi, đừng quấy rầy bản vương. Nếu không bản vương sẽ điểm huyệt ngủ của ngươi." "..." Có thứ vô lại như vậy sao? Chiếm giường của nàng, còn muốn nàng không quấy rầy hắn? ! Nha ! Lúc hắn đi vào phòng nàng, như thế nào lại không nghĩ tới có thể sẽ quấy rầy đến nàng hay không chứ!