Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 33 : Con cờ (1)
Trong Thủy Nguyệt Các, Lâm Sơ Tuyết đóng cửa lại cửa phòng, vẻ mặt đắc ý đến gần bên giường Tô Mặc Nhi.
Tô Mặc Nhi nằm lỳ ở trên giường im lặng không lên tiếng, hô hấp đều đều, giống như là đang mê man ngủ.
"Tô Mặc Nhi, không nghĩ tới mạng của ngươi thật là lớn, đã như vậy còn không chết được!" Lâm Sơ Tuyết để sát vào bên tai Tô Mặc Nhi âm ngoan nói.
Tô Mặc Nhi âm thầm tự giễu, quả nhiên là tự mình ngu ngốc, như thế còn ngây ngốc trúng bẫy rập cùa nàng! Bàn luận về mưu kế, nàng thật sự không bằng với những người như bọn họ từ nhỏ đã lớn lên trong đống âm mưu!
Lâm Sơ Tuyết gặp Tô Mặc Nhi không có chút phản ứng nào, cho là nàng còn chưa tỉnh, trên mặt vẻ đắc ý càng sâu.
Nàng xem xem miệng vết thương trên lưng Tô Mặc Nhi, duỗi ra ngón tay thon dài đụng vào, rồi cố nhấn thật mạnh!
Tô Mặc Nhi bị một trận này làm co rúm lại người, chau mày, vẫn chưa mở mắt.
Nàng có chút không rõ mục đích của nữ nhân này, chỉ có thể lấy tịnh chế động. Nhưng mà những gì mà nữ nhân này làm hết thảy với nàng đây nàng sẽ nhớ kỹ, có một ngày, chắc chắn sẽ trả lại gấp bội!
Trong mắt Lâm Sơ Tuyết tràn đầy điên cuồng, cố nhấn đến khi miệng vết thương của Tô Mặc Nhi rỉ ra máu mới chịu dừng tay, hài lòng nhìn tác phẩm của mình.
"Tô Mặc Nhi, ngươi đừng trách ta, ai bảo ngươi đoạt Phong Đạc ca ca! Hắn chỉ có thể là của ta!"
Tô Mặc Nhi chỉ cảm thấy buồn cười, nhất là nghĩ đến Phong Đạc, sự trào phúng dưới đáy lòng càng thêm.
"Tô Mặc Nhi, vốn là ta muốn từ từ hành hạ ngươi, nhưng mà xem ngươi cứu bổn tiểu thư một lần, bổn tiểu thư sẽ cho ngươi đau nhức chết nhanh một chút! Còn những chuyện này, ngươi đừng trách bổn tiểu thư, có trách thì trách ngươi gả sai người rồi!"
Lâm Sơ Tuyết từ trên đầu rút ra một cây trâm, cây trâm này một mặt được đánh mài đến sắc bén dị thường, hiển nhiên là nàng ta đến có chuẩn bị.
Tô Mặc Nhi lẳng lặng nghe động tĩnh, đột nhiên cảm thấy một trận gió lao tới đầu của nàng, thì nàng đột nhiên mở mắt, dùng hết khí lực lao sang giữa giường một phen, nguy hiểm tránh thoát một kích trí mạng!
Lâm Sơ Tuyết nắm cây trâm, hung hăng đâm vào gối.
Lâm Sơ Tuyết khẽ kinh ngạc, Tô Mặc Nhi thừa dịp khoảng cách này, mà nhanh chóng bắt được tay của nàng ta, một chiêu bắt rất đẹp mắt, Lâm Sơ Tuyết đau buộc phải buông ra cây trâm.
"A! Tô Mặc Nhi, ngươi..." Lâm Sơ Tuyết đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi môi run rẩy nói không ra lời.
Tô Mặc Nhi lạnh lùng cười một tiếng, nàng vốn không dùngđược bao nhiêu lực, nữ nhân này ngay cả chút đau nhức như này đã không chịu nổi, thật sự là đánh giá cao nàng!
Lâm Sơ Tuyết tay cầm cổ tay phải, rất lâu mới tránh thoát đượctrong tay Tô Mặc Nhi.
Mà khí lực của Tô Mặc Nhi, cũng đã tiêu hao sạch rồi. Lâm Sơ Tuyết muốn giết nàng, thực sự là một ngón tay cũng làm được.
Lâm Sơ Tuyết nảy sinh ra ác độc nhìn Tô Mặc Nhi, đưa tay đánh nàng một bạt tai.
Tô Mặc Nhi bị nàng đánh có chút choáng váng, mãnh mẽ cố gượng sức cười nhạo, "Ngươi chỉ có chút năng lực ấy?"
"Tô Mặc Nhi, ngươi đáng chết!"
"Vậy còn phải xem ngươi có bản lãnh kia!" Nàng đánh cuộc nàng sẽ không chết, bây giờ nàng là một con cờ trong tay Phong Đạc.
Ván cờ còn chưa hết, quân cờ sao có thể ném như thế nào?
Lâm Sơ Tuyết hừ hừ, khinh thường nói, "Bộ dáng như ngươi còn dám đấu với ta, quả thực là muốn chết!"
Tô Mặc Nhi cố ý chọc giận nàng, "Ta là muốn chết đó, nhưng mà ngươi nghĩ rằng ta chết rồi Phong Đạc sẽ cưới ngươi sao? Chỉ sợ là ngay cả một con mắt hắn cũng không thèm nhìn ngươi! Ngươi đã dây dưa hắn nhiều năm như vậy, nếu hắn thực sự thích ngươi, thì đã sớm thành thân với ngươi rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ! Ngươi muốn trở thành nữ nhân của hắn sao, vốn chính là ban ngày nằm mộng."
"Tô Mặc Nhi! Ngươi chết đi! !" Lâm Sơ Tuyết thét chói tai nhào lên, hung hăng siết cổ nàng.
"Lâm Sơ Tuyết, ngươi làm như vậy là quan tâm đến vương phi bản vương?" Bỗng dưng, tiếng nói Phong Đạc trầm thấp từ phía sau nàng truyền tới.
Lâm Sơ Tuyết cả kinh, vội vàng buông Tô Mặc Nhi xoay người nhìn lại.
Phong Đạc mắt sáng như đuốc, đang gắt gao chăm chăm nhìn vào người nàng. Trong nháy mắt sắc mặt Lâm Sơ Tuyết trắng bệch, tay chân luống cuống xụi lơ ở trên mặt đất.
Tô Mặc Nhi vô lực cười một tiếng, quả nhiên, nàng thành công rồi.
Sau đó, trước mặt bỗng nhiên tối sầm, nàng lọt vào trong bóng tối vô biên.
Vẻ mặt Nguyệt Bích bối rối đi lên kiểm tra tình trạng của nàng, ánh mắt chạm đến vũng máu tươi giàn giụa sau lưng nàng, trong nháy mắt lại biến thành lăng lệ, hận không thể lóc từng miếng thịt Lâm Sơ Tuyết.
Vương phi mạo hiểm nguy hiểm tính mạng của mình để cứu nàng, nàng thế nhưng còn lấy oán trả ơn! Loại người này vốn làkhông xứng để sống trên đời!
Nàng dùng động tác dịu dàng nhất thay Tô Mặc Nhi lau đi máu tươi, cũng may miệng vết thương không sâu kia, rất nhanh máu đã đọng lại.
Phong Đạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi tái nhợt, nhíu mà nói, "Nguyệt Bích, đi mời thái y đến!"
Nguyệt Bích hơi do dự, đáp, "Là, chủ tử."
Lâm Sơ Tuyết sau khi phục hồi tinh thần lại, cũng bất chấp thân phận, quỳ trước người Phong Đạc, khẩn cầu, "Phong Đạc ca ca, ngươi nghe ta giải thích, chuyện không phải là như ngươi nghĩ đâu!"
"Lâm Sơ Tuyết, ngươi cho bản vương cũng là người ngu giống ngươi sao? Chuyện này, bản vương đã thấy rõ ràng tường tận, ngươi còn muốn giải thích thế nào?"
Phong Đạc đi đến trước giường Tô Mặc Nhi, ôn nhu ôm lấy nàng, giúp nàng điều chỉnh tốt tư thế, rồi kéo qua áo ngủ bằng gấm che lại thân thể nàng.
Chứng kiến cây trâm kia đâm vào sâu trong gối nắm, hắn lưu loát rút ra, hất một cái ném tới trước mặt Lâm Sơ Tuyết.
Lại có chút lòng cẩn thận đặt gối nằm dưới đầu Tô Mặc Nhi.
Nhân chứng vật chứng đều ở đây, mặc cho Lâm Sơ Tuyết giải thích thế nào cũng không thể thoát tội!
"Phong Đạc ca ca..."
"Thân phận ta với ngươi khác nhau, về sau không cần gọi bản vương là ca ca! Bản vương chưa bao giờ có một muôi muội tâm địa ác độc như ngươi!" Phong Đạc cảnh cáo.
Lâm Sơ Tuyết không dám tin nhìn hắn, nước mắt không ngừng chảy, "Phong Đạc ca ca..."
"Bản vương không nói lại, ngươi tốt nhất hãy nhớ kỹ! Ngươi muốn có cơ hội, bản vương cho ngươi. chỉ cần nói là ai sai ngươi đi làm chuyện này, bản vương sẽ tạm tha qua ngươi! Nếu không, tội tổn thương vương phi, chỉ sợ toàn bộ phủ Thừa tướng của ngươi cũng không kham nổi!"
Lâm Sơ Tuyết nửa miệng mở rộng, hoàn toàn bị lời Phong Đạc nói này dọa sợ.
Một hồi lâu, nàng mới chậm rãi nói ra, "Là Nhị vương gia..."
Phong Đạc không ngoài ý muốn một chút nào, loại thủ đoạn hèn hạ này, ngoại trừ Phong Mục hắn thật sự không nghĩ ra người thứ hai!
"Vậy mỉm cười cũng là hắn đưa cho ngươi?"
"Mỉm cười?" Lâm Sơ Tuyết mặt mũi tràn đầy nước mắt, kinh ngạc nhìn Phong Đạc, có chút không rõ ý tứ của hắn.
"Ngươi không biết mỉm cười là cái gì?" Thanh âm Phong Đạc lạnh lùng hỏi nàng.
Lâm Sơ Tuyết chậm rãi lắc đầu, nức nở nói, "Hắn không nói cho ta gì hết... Chỉ đưa một hà bao cho ta thôi."
"Hà bao ở đâu?" Phong Đạc có chút chờ đợi nghĩ, có lẽ tìm được độc mỉm cười kia, có thể quốc sư sẽ tìm được giải dược của nó?
Chỉ là, Lâm Sơ Tuyết lại nói, "Ở chỗ ta đi thay y phục, có khả năng là nha hoàn đã ném đi."
Phong Đạc khẽ thất vọng, tiếp tục hỏi, "Lúc hắn đưa hà bao cho ngươi có nói cái gì với ngươi hay không?"
Lâm Sơ Tuyết suy nghĩ một chút mới nói, "Lúc ấy hắn nói là ta cứ mang hà bao kia tặng cho ngươi. Lúc ta đi vào vương phủ, Niếp Nghị nói ngươi ở chỗ của Tô Mặc Nhi, cho nên ta trực tiếp tới chỗ này tìm ngươi, rồi về sau súc sinh kia đột nhiên nổi điên, nên... Nhất thời quên mất sự kiện kia..."
Trong nội tâm Phong Đạc rùng mình, theo lời Lâm Sơ Tuyết nói như vậy, vốn cũng không phải là nàng cố ý bố trí bẫy rập? Chuyện Tuyết Ngao nổi điên, cũng không có ở trong kế hoạch của nàng?
Phong Mục bảo Lâm Sơ Tuyết đưa hà bao cho hắn, như vậy mục đích thực sự của hắn(PM) dĩ nhiên là... Hắn(PĐ)! !
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
39 chương
30 chương