Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 20 : Một sủng vật nhỏ(2)
Editor: Tử Sắc Y
Tô Diễn đi theo sau, Phong Đạc vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Mặc Nhi.
Tô Mặc Nhi bị hắn thấy, bối rối trong nháy mắt liền biến mất, có chút cảnh giác. Nàng thử hỏi một chút, "Ngươi làm sao vậy?"
"Tô Mặc Nhi, bản vương thực tò mò, ngươi đến cùng là mất trí nhớ, hay vốn chính là giả bộ!" Mắt phượng Phong Đạc khẽ nheo lại, ánh mắt sắc bén nhìn xem nàng.
Tô Mặc Nhi trong lòng tầng tầng dựng lên, không biết nên giải thích thế nào.
Phong Đạc cẩn thận nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, không mảy may buông tha bất cứ vẻ mặt nào của nàng.
Mà như hắn mong muốn, quả nhiên là thấy được trên mặt Tô Mặc Nhi có chút chột dạ.
Một hồi lâu, Tô Mặc Nhi châm chước đạo, "Chỉ là ta quên mất một phần chuyện nhỏ, cũng không phải là đem mọi chuyện cần thiết trong mười mấy năm qua đều quên."
"A?" Phong Đạc hiển nhiên là không tin.
Hắn hoài nghi nàng, hoàn toàn là bởi vì lúc nàng vừa mới đối mặt Tô Diễn không được bình thường. Biểu hiện ra ngoài của nàng thật sự là chán ghét, chứ tuyệt đối không phải là giả vờ, nói cách khác, nàng nhớ rõ Tô Diễn!
Như nàng vẫn luôn giả bộ là mất trí nhớ, vậy thì đúng thật nàng là người có thể nói là rất lợi hại, thậm chí đến cả hắn đều đã bị lừa gạt rồi!
"Ngươi tin hay không là chuyện của ngươi, từ lời ta, đều là nói sự thật." Tô Mặc Nhi không nghĩ lại tiếp tục cùng hắn dây dưa những thứ này, liền đứng dậy muốn rời đi. Lăn qua lăn lại một ngày, từ cõi lòng đầy hy vọng cho đến gần tuyệt vọng, nàng cảm thấy rất mệt mỏi, muốn phải nghỉ ngơi cho thật khỏe.
"Tô Mặc Nhi, ngươi đừng quên ngươi đã đáp ứng lời bản vương nói. Ngưng Bích Lưu Quang chưa có chuộc về, ngươi không thể rời khỏi vương phủ!" Phong Đạc đã nhận định là lúc trước là nàng làm bộ như mất trí nhớ, gương mặt tuấn tú trở nên rất âm trầm.
Tô Mặc Nhi không ngại chút nào cười, "Yên tâm, chuyện ta đã đáp ứng, thì ta sẽ làm được!"
Ánh mắt Phong Đạc thâm thúy nhìn xem bóng lưng Tô Mặc Nhi rời đi. Hắn phát hiện, suy nghĩ của nữ nhân này càng ngày càng khó hiểu.
Nhưng hắn không thể có chút phủ nhận, tính tình nàng bây giờ, đúng là khác nhau một trời một vực với trước kia!
Hắn đã từng dò xét phủ tướng quân trong đêm, cũng có gặp qua Tô Mặc Nhi trong phủ tướng quân. Lúc ấy nàng lỡ tay đánh rơi một cái chén nhỏ, lại còn bị Tô Diễn hạ lệnh nhốt vào trong phòng tối, ba ngày ba đêm không cho phép đi ra.
Khi đó nàng là một người có tình cách rất mềm yếu, ở trước mặt Tô Diễn ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Nào có hung hãn như vậy vào hôm nay, lạ còn trước mặt nhiều người như vậy, làm cho thể diện của Tô Diễn mất sạch.Nữ nhân này, xem ra là không thể không phòng rồi!
Nguyệt Bích gặp Tô Mặc Nhi rời đi, sau khi cáo lui với Phong Đạc liền lập tức đi theo. Tô Mặc Nhi nghe tiếng bước chân phía sau vô cùng có quy luật, cũng biết là Nguyệt Bích đang ở sau lưng nàng. Mấy ngày nay, vẫn là Nguyệt Bích luôn luôn chiếu cố nàng. Nàng là một nha hoàn rất tận tâm hết chức trách, chỉ đáng tiếc là...
Đến Thủy Nguyệt Các, Nguyệt Bích đi nhanh hai bước, thay Tô Mặc Nhi mở ra cửa phòng ngủ. Tô Mặc Nhi yên lặng nhìn xem nàng, cho đến khi bước vào phòng ngủ, ngay lúc Nguyệt Bích đang muốn đóng cửa phòng, nàng đột nhiên hỏi, "Nguyệt Bích, ngươi tập võ bao nhiêu năm rồi?"
Trong lòng Nguyệt Bích báo động mãnh liệt, sắc mặt lại có chút trắng bệch, trên mặt lộ ra một nụ cười gượng ép, "Vương phi nói đùa, Nguyệt Bích chỉ là một nô tài, làm sao có thể có cơ hội tập võ? Vương phi sớm nghỉ ngơi một chút, có chuyện thì người cứ gọi Nguyệt Bích."
Tô Mặc Nhi bất đắc dĩ cười cười.
Thời điểm Nguyệt Bích đi đường không giống với người bình thường, cước bộ của nàng mặc dù cố ý đi vô cùng nhẹ nhàng, nhưng hàng năm tập võ, nội lực thâm hậu, độ đi đường mạnh yếu tự nhiên là không cùng một dạng với người bình thường.
Nàng đã học y vài chục năm, chút nhận thức đó đương nhiên là phải có.
Từ lúc mới bắt đầu nàng cũng biết, Nguyệt Bích ở bên người nàng ngoại trừ bên ngoài là chiếu cố nàng, nhưng điều quan trọng nhất chính là giám thị nàng.
Hiện tại nàng cũng đã làm rõ, có thể rất nhanh Phong Đạc cũng sẽ biết.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Tô Mặc Nhi cực kỳ hoảng sợ phát hiện, bên giường nàng có một người ngồi!
Sáng sớm, cho dù là ai vừa mở mắt mà chứng kiến có một nam nhân xa lạ ngồi ở bên người chắc chắn sẽ bị hù chết!
Trái tim nhỏ của Tô Mặc Nhi nhảy thình thịch thình thịch không ngừng, ánh mắt nhìn Phong Đạt tựa như nhìn xem một con quái vật.
Cái đồ háo sắc này đến cùng là có rất nhiều tính đặc biệt đi, nhất định là vào thời điểm người khác ngủ say mà lặng lẽ tiến vào phòng của người ta! Nếu không phải nàng không có thói quen ngủ trần, nếu không chẳng phải là cho hắn chiếm tiện nghi một cách dễ dàng sao.
Sắc mặt Tô Mặc Nhi rất không được tốt nhìn qua hắn, hỏi, "Không được người khác cho phép liền tùy tùy tiện tiện mà tiến gian phòng người ta, ngươi không biết như vậy là rất thất lễ sao?"
"Bản vương muốn vào phòng ngủ của vương phi mình, còn cần cho ai cho phép." Một câu mây trôi nước chảy của Phong Đạc đã triệt để chọc giận Tô Mặc Nhi.
Tô Mặc Nhi ôn hoà nhìn hắn một cái, nói, "Ta hiện tại muốn mặc quần áo, bây giờ ngươi lập tức... Đi ra ngoài!"
Nàng vốn là muốn nói với hắn là cút ra ngoài, nhưng nghĩ đến bây giờ vẫn còn ở địa bàn của hắn, vạn nhất lòng dạ hẹp hòi của tên này phát tán, cho nàng ở ngay phòng chứa củi thì thảm!
"Bản vương đến đây chỉ là muốn nói cho ngươi biết, từ hôm nay trở đi, không được bản vương cho phép, tốt nhất là ngươi không ra khỏi cái nhà này." Phong Đạc dừng lại, rồi đối với Tô Mặc Nhi lộ ra một nụ cười cổ quái, "Đương nhiên, bản vương sợ ngươi ở nơi này một mình tịch mịch, cho nên bản vương mới cố ý mang đến cho ngươi một con sủng vật nhỏ, bản vương tin tưởng, ngươi sẽ thích!"
Tô Mặc Nhi đột nhiên có một loại dự cảm xấu.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Phong Đạc, "Ngươi đây là muốn giam lỏng ta?"
"Ngươi muốn nghĩ như vậy cũng có thể." Đuôi lông mày Phong Đạc chau lên, không có phủ nhận.
Tối hôm qua Nguyệt Bích có bẩm báo với hắn là Tô Mặc Nhi có nói với nàng, là biết, Tô Mặc Nhi đã biết Nguyệt Bích ở bên người nàng là có mục đích!
Đã như vậy, nói trắng ra, nàng là người thông minh, tự nhiên hiểu là nàng sẽ hiểu được ý tứ của hắn.
Tô Mặc Nhi đưa mắt nhìn Phong Đạc rời đi, đáy lòng một mảnh lạnh buốt.
Xem ra lúc này nàng nên rời khỏi thôi nếu không thật sự là sẽ không bao giờ ra được!
Chờ sau khi Tô Mặc Nhi rửa mặt xong, thời điểm nàng đi ra khỏi cửa phòng mới triệt để là sợ ngây người!
Phong Đạc nói sủng vật nhỏ chính là cái con Tuyết Ngao này trước mắt cao hơn cỡ nửa người sao!
Dựa vào ! Thân thể nàng nhỏ gầy như vậy đứng ở trước mắt Tuyết Ngao cũng không đủ xem trọng!
Cái tên Phong Đạc này vì không muốn cho nàng đi ra ngoài phủ nên đưa tới con Tuyết Ngao này sao, cũng thật sự là đủ rồi! Thiệt thòi cho hắn nghĩ ra được!
Tô Mặc Nhi có chút nhức đầu vuốt vuốt thái dương, lại hô to một tiếng, "Nguyệt Bích! Ngươi đang ở đâu!"
Sau một khắc, Nguyệt Bích đã xuất hiện ở trước mặt nàng.
Đêm qua vương gia có dặn dò nàng, ở trước mặt vương phi có thể không cần tiếp tục ngụy trang là không biết võ công, cho nên nàng trực tiếp dùng khinh công.
Tô Mặc Nhi một lần lại bị kinh hãi, nàng cảm thấy muốn sinh sống được tại vương phủ này, đầu tiên nên luyện tập chính là sự can đảm a! Cái này quá khảo nghiệm người nha!
"Vương phi có gì phân phó?" Nguyệt Bích thoáng nhìn qua hình dáng cực to của Tuyết Ngao, cũng không nhịn được mà kéo ra khóe môi.
Nếu là nàng không nhìn lầm, cái con Tuyết Ngao này hẳn là con vật mà Thất vương gia quý giá nhất. Không nghĩ tới, lại bị vương gia nhà nàng xin tới, để trông coi vương phi...
Tô Mặc Nhi chỉ chỉ Tuyết Ngao, "Dẫn nó đến trước viện đi, dùng sợi dây thừng buộc cho tốt, không nên làm thương người."
Nàng trước đây đã từng bị chó cắn, nên trong lòng có chút bóng ma. Mặc dù đây không phải là đặc biệt sợ, nhưng chứng kiến một con vật lớn như vậy mà ở trước mắt nàng lắc lư, nàng cũng sẽ cảm thấy rất tức ngực.
Nguyệt Bích gật đầu đáp ứng, dè dặt lại đến gần Tuyết Ngao, dẫn nó đi tới trước viện.
Tô Mặc Nhi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thanh tịnh.
Chỉ chốc lát sau, Nguyệt Bích đã trở lại, chỉ là lần này sắc mặt của nàng có chút quái dị.
Tô Mặc Nhi có chút nghi hoặc hỏi nàng, "Có phải là Tuyết Ngao xảy ra vấn đề hay không?"
Truyện khác cùng thể loại
474 chương
59 chương
113 chương
51 chương
67 chương
534 chương