Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 170 : Chỉ còn ba ngày (1)

"Huống chi..." Nam nhân tóc trắng xoay chuyển lời nói. "Cái gì?" Phong Đạc tâm theo lời của hắn, đột nhiên nhấc lên. Hiện tại mỗi từ ngữ nói ra từ người kia đều đủ để cho hắn từ phía trên thiên đường rơi xuống địa ngục. Nam nhân trầm ngâm một hồi lâu, nhàn nhạt mở miệng nói, "Nàng có thai." "... ? ! !" Phong Đạc cùng Tô Mặc Nhi trên mặt tràn đầy đều là không dám tin. Tô Mặc Nhi nhìn xem bụng của mình, bình thường cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng người nọ lại nói nàng có thai rồi? Có thai? Trong bụng của nàng lại có một cái tiểu sinh mệnh... Phong Đạc trong nội tâm ngũ vị tạp trần. Nếu như là lúc bình thường, nghe được tin tức này, hắn tuyệt đối sẽ thật cao hứng,nhưng không phải là biết tin tức trong tình huống như vậy. Mặc Nhi tính mạng khó bảo toàn, tiền bối lại nói cho hắn biết, Mặc Nhi trong bụng có cốt nhục của bọn họ. Lão Thiên là đang đùa giỡn hắn sao? "Phong Đạc..." Tô Mặc Nhi hoảng loạn không biết làm sao. Kỳ thật nàng đã mơ hồ đoán được, nàng trúng độc, tất nhiên là khó giải đến cực điểm. Nhưng nàng thật sự bất đắc dĩ, hài tử trong bụng phải làm sao bây giờ? Tô Mặc Nhi đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng nam nhân tóc trắng kia, "Độc trong cơ thể ta, còn có bao lâu sẽ phát tác?" "Ba ngày." Nam nhân nói thẳng. Tô Mặc Nhi tâm bỗng nhiên trầm xuống, trước mắt bỗng biến thành màu đen. Nàng nắm thật chặt cánh tay Phong Đạc, khuôn mặt nhỏ nhắn còn muốn trắng bệch hơn lúc nãy mấy phần. Phong Đạc trong đầu cũng là không suy nghĩ được gì, không ngừng mà hướng về nam nhân nói, ba ngày. Chỉ còn lại ba ngày? Không, tuyệt đối không được! Hắn tuyệt không cho phép nàng có việc! "Ngươi muốn trước khi độc phát tác sinh hạ hắn?" Nam nhân nhìn một cái đã xem thấu mục đích của Tô Mặc Nhi. "Ân." Tô Mặc Nhi trong mắt mơ hồ chớp động lệ quang, "Hắn là con của ta, ta không thể để cho hắn cùng ta cùng nhau..." Phong Đạc cảm thấy bỗng nhiên đau xót, hai tay nắm thật chặt, nhìn thẳng ánh mắt của nàng nói, "Bản vương không sẽ cho phép loại chuyện như vậy phát sinh. Vô luận phải trả giá cao như thế nào, bản vương đều muốn ngươi bình an ở cạnh bản vương!" "A? Vậy nếu là cầm mạng của ngươi để đổi thì sao?" Nam nhân nhướng mày nhìn hắn. "Được!" "Không được!" Phong Đạc cùng Tô Mặc Nhi cơ hồ là đồng thời mở miệng. Nam nhân trên mặt lộ ra tươi cười nhợt nhạt, nói, "Ta chỉ nói là nếu mà thôi, mạng của ngươi lại không đáng giá mấy đồng tiền, ai nguyện ý muốn mạng của ngươi." "..." Phong Đạc bị lời nói của hắn chọc giận, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là thời điểm so đo điều này, "Tiền bối đã có biện pháp giải độc?" "Nàng số mệnh tự có quý nhân tương trợ, chỉ là hiện tại thời cơ vẫn chưa tới." Nam nhân nói. Phong Đạc đuôi lông mày nhíu lại, "Nói như vậy, chúng ta chỉ có thể chờ rồi?" "Ân." Tô Mặc Nhi nghe vậy, chỉ có thể làm cho mình an tâm, nếu đã là thuận theo ý trời,vậy ở đây ngồi lo lắng cũng không được gì. Trong phòng mấy người đang trầm mặc, đột nhiên từ ngoài cửa xông vào một người. Còn không chờ bọn họ phản ứng, đã nghe hắn hô, "Lão nhân, công chúa có phải là đã trở lại hay không?" "..." Tô Mặc Nhi. "... ? ?" Phong Đạc. Nam nhân sớm thấy nhưng không thể trách, gặp Thiên Chi tiến đến, chỉ nhắc nhở, "Vi sư nói qua ngươi bao nhiêu lần, phải trầm ổn một chút." "Cái gì trầm ổn đều đi gặp quỷ đi thôi, công chúa đâu? Công chúa ở nơi nào?" Thiên Chi tỏ ra có chút vội vàng xao động. "Công chúa?" Phong Đạc mày đẹp cau, nghi hoặc nhìn Tô Mặc Nhi. Hắn nhớ rõ trước mắt người này, đã từng gọi nữ nhân của hắn là chủ nhân! Thiên Chi quay đầu nhìn về phía bọn họ, khóe môi khẽ kéo ra. "..." Tô Mặc Nhi. Cái này, muốn nàng giải thích như thế nào với Phong Đạc?