Khuynh Thế Ma Phi Độc Sủng Ngươi
Chương 77 : Tứ Đại Thần Thú (1)
"Tuy ngươi là Ma Quân, pháp lực cao thâm, nhưng cũng không thể thắng được ca ca ta và Yêu vương cùng liên hợp tấn công. Hãy nhớ kỹ, nếu ta có mệnh hệ gì, ngươi cũng sẽ không có ngày tháng bình yên. Ta khuyên ngươi, chi bằng. . . . . . A. . . . . ." Hỏa Linh còn chưa nói dứt lời, đã bị một luồng hàn khí làm bị thương, ngực lạnh lẽo, đánh nàng ta lui nhanh về phía sau, mãi đến khi phía sau có chiếc ghế ngăn lại: "Ngươi. . . . . . lại thật sự ra tay?"
Ca ca nói cho nàng biết nhiều nhất là về Yêu Vương lợi hại như thế nào, còn phần tin tức của Ma Quân, nàng chỉ nghe qua một chút, cũng không biết rõ. Chỉ là nghĩ đến hắn có thể ngồi lên vị trí Ma Quân, nhất định cũng là nhân vật không dễ chọc, nhưng nàng cũng không hề nghĩ đến, hắn lại lợi hại như vậy. Vừa rồi nàng còn chưa nói xong, ngay cả hắn ra tay như thế nào nàng cũng không nhìn thấy. Nếu không phải thấy trong mắt hắn ngập tràn sát khí, nàng thậm chí cũng không dám khẳng định đến cùng có phải là hắn đánh mình bị thương hay không! !
"Tại sao lại không dám?" Trên mặt Lạc Băng không biểu hiện ra, nhưng trong lòng đã có chút lo sợ. Một chưởng vừa rồi của hắn, đã dùng một nửa công lực, không ngờ lại chỉ đánh nàng ta lui về phía sau vài bước, cũng không có gì đáng ngại. Xem ra mười ngày đánh nhau, đã tổn hao không ít chân khí của mình, cần phải nghỉ ngơi thật tốt vài ngày mới được!
"Nhất định ngươi sẽ hối hận!"
"Tuyệt đối không!" Kể từ ngày Băng Hồn bắt đầu hình thành, hắn cũng chưa từng hối hận. Dù là kiếp trước chứng kiến Tuyết Nhi tự vẫn vì hai người bọn họ, hắn cũng không hối hận chút nào. Nếu chuyện đã xảy ra, hối hận gì đó, cũng chỉ là biểu hiện của kẻ hèn nhát: "Ngươi, phải chết!"
"Đừng! Ca ca, cứu muội. . . . . ." Hỏa Linh muốn chạy trốn, lại phát hiện dưới chân đã bị đóng băng, không thể động đậy, chỉ có thể ôm hy vọng cuối cùng, xé giọng kêu cứu. Từ nhỏ, ca ca và nàng đã tâm ý tương thông, hôm nay gặp phải nguy hiểm, nàng kêu một tiếng, nhất định ca ca có thể lập tức cảm ứng được.
"Muội muội!" Quả nhiên, tiếng hét của nàng còn chưa tiêu tan, một quả cầu lửa lớn đã nhảy từ cửa sổ vào, cũng nhanh chóng ngăn ở trước mặt nàng. Kết giới quanh thân, ngăn cản Ma Quân tấn công: "Ma Quân bệ hạ, có gì từ từ nói. Muội muội ta trẻ tuổi, không biết đã đắc tội ngài chỗ nào, vẫn xin ngài bao dung, đừng chấp nhặt với nàng."
"Ca ca, ca đang làm gì vậy. . . . . ." Hỏa Linh không ngờ ca ca của mình lại có thể biết dùng giọng điệu cầu khẩn này nói chuyện với Ma Quân nhiều lần như vậy. Kéo cánh tay của hắn, nàng muốn kéo ca ca ra khỏi trước mặt mình. Không sai, Ma Quân lợi hại, nhưng nơi này chính là Yêu Giới, có thể nói là địa bàn của nàng, có cần phải như vậy không? Con dân Yêu Giới nhiều như vậy, mỗi người nhổ một bãi nước miếng cũng có thể dìm chết hắn rồi!
"Muội muội không được vô lễ!" Nhìn nàng lớn lên từ bé, trong lòng muội muội nghĩ cái gì, Hỏa Diễm không cần đoán cũng biết: "Ma Quân bệ hạ là người rộng lượng, trọng tình trọng nghĩa nhất trong tam giới, xá muội vô lễ, ta nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt, chỉ xin người có thể đại nhân đại lượng, tha cho nàng ấy một mạng. Sau này chúng ta nguyện vì Ma Quân làm trâu làm ngựa, để báo đáp ân tha mạng." Kết giới quanh thân từ từ trở nên yếu ớt, thế nhưng hắn vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, hắn chỉ có thể đánh cuộc, đánh cuộc Ma quân sẽ nhất thời mềm lòng, tha cho muội muội một con đường sống.
Nhìn qua tình thế ngày hôm nay, nếu chỉ dựa vào sức lực của hai huynh muội bọn họ mà muốn lật đổ Yêu Vương, thật khó khăn. Liên hợp với Ma Quân, lợi dụng mâu thuẫn giữa Ma Quân và Yêu Vương để hai người bọn họ đánh nhau, còn mình chỉ ngồi yên xem hổ đấu, có lẽ mới là kế sách tốt nhất.
Sự thật chứng minh, lần đánh cuộc này hắn đã thắng.
Con ngươi Lạc Băng trầm xuống, thu hồi hàn khí quanh thân: "Làm trâu làm ngựa, nguyện ý nghe ta điều khiển?" Mặc dù hắn rất muốn giết chết nữ nhân kia để xả giận cho Tuyết Nhi, nhưng mắt thấy Yêu Giới càng ngày càng lớn mạnh, theo đạo hạnh cao thâm của Tích Phong, một ngày nào đó sẽ nhớ lại chuyện của kiếp trước, khi đó. . . . . . Ma giới và Yêu Giới đại chiến, sẽ là điều khó tránh. Nếu như vậy, không bằng thừa dịp hiện tại, cài một quân cờ vào bên người Tích Phong, tốt cho sau này khi thật sự ra tay, hắn cũng sẽ có thêm một phần thắng.
"Vâng, tất cả xin nghe theo sự điều khiển của Ma Quân ngài."
"Vậy thì tạm thời tha chết cho nàng ta." Tạm thời để lại đầu ở trên cổ của nữ nhân kia, đợi khi nàng ta hết giá trị, sẽ giết chết xả giận thay Tuyết Nhi!
Thu hàn khí quanh thân lại, Ma Quân hủy bỏ ý đinh tấn công.
"Muội muội, còn không mau cám ơn ân điển của Ma Quân." Hỏa Diễm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa nói vừa kéo tay muội muội, cứng rắn đẩy nàng đến trước mặt, một tay kia âm thầm vỗ nhẹ hai cái lên hông nàng. Đó là ám hiệu giữa huynh muội bọn họ, ý là: "Nhẫn nại"!
Hỏa Linh cực kỳ không vui, nhưng cũng phải cúi mình: "Tạ ơn Ma Quân không giết."
"Há mồm."
"A. . . . . ." Hai huynh muội ngoan ngoãn mở miệng ra, hai viên gì đó màu đen tuyền liền lập tức nhảy vào trong miệng của bọn họ, trượt xuống cổ họng.
"Ma Quân, ngài đã cho chúng tôi ăn cái gì?"
"Đừng lo, chỉ là cổ trùng bình thường mà thôi, chỉ cần các ngươi trung thành tậm tâm với ta, sẽ không có bất kỳ chuyện gì. Nếu không. . . . . ."
"Nếu không thì thế nào?" Hỏa Linh không nhịn được mở miệng hỏi. Đáng chết, rốt cuộc hôm nay ca ca đang đùa cái gì vậy? Nàng không muốn từ nay biến thành con rối mặc cho người ta định đoạt khống chế đâu!
"Đến lúc đó sẽ biết."
"! ! !"
Từ đầu đến cuối Diệp Tuyết vẫn luôn yên lặng đứng ở bên cạnh, nghe từng tiếng nói, nhìn cử động của bọn họ.
Ba người cũng không nói nhiều, nhưng người khác cũng đã có thể nhìn ra đại khái. Quốc vương nước Linh Miêu này, nhìn như gió chiều nào theo chiều ấy, trên thực tế lại không để bất kỳ ai lợi dụng, là một kẻ gian trá, giảo hoạt, lòng muông dạ thú. Mà Hỏa Linh, mặc dù hống hách ngang ngược, nhưng khi xảy ra chuyện lớn, ca ca nói gì nàng ta nhất định sẽ nghe nấy. Về phần Ma Quân, trời sinh ngang ngược, làm việc nghiêm túc, quả quyết, lại giỏi về tâm kế. Thử hỏi, khi một người trúng cổ độc, lúc cổ độc phát tác sẽ đáng sợ thế nào? Căn bản là họ không biết lúc nào cổ độc sẽ phát tác, đến khi phát tác thì tình huống sẽ còn đáng sợ đến chừng nào?
Hai huynh muội này muốn lợi dụng hắn, lại bị hắn tính kế lại, hạ cổ độc, thật sự có thể nói là là tiền mất tật mang!
"Sao vậy?" Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt dò xét của nàng, Ma Quân dời ánh mắt, nhìn nàng.
"Không. . . . . . Không có gì, ta chỉ cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, rất không chân thật." Sống chết, lại chỉ trong nháy mắt. Số mạng, thật là kỳ diệu!
"Bây giờ ta dẫn nàng rời đi, được không?"
"Được, được." Diệp Tuyết không biết có phải mình hoa mắt hay không, bởi vì nàng rõ ràng đã nhìn thấy vẻ khẩn cầu và mong đợi trong ánh mắt của Ma Quân. Đáy mắt dịu dàng, hoàn toàn khác biệt với vẻ lạnh như băng vừa rồi!
Chỉ là nếu nàng biết được chuyện tình duyên giữa hai người ở kiếp trước, sẽ không kinh ngạc như vậy nữa. Bởi vì trên đời này, hắn chỉ dịu dàng với một mình nàng. Kiếp này, cũng vẫn như vậy!
Chậm rãi vươn tay ra, hắn ôm nàng vào trong ngực, sợ thân thể của mình làm nàng lạnh, cho nên cũng không ôm quá chặt: "Phải giữ chặt ta, nếu không, bị rơi xuống, ta sẽ không chịu trách nhiệm."
"Ừ." Nàng nghiêm túc gật đầu một cái. Cùng một ý, từ trong miệng của hai người nói ra, cảm giác lại không giống nhau. Yêu Vương là ra lệnh, mà Ma Quân. . . . . . Lại là cưng chiều.
"Ma Quân, ngài dẫnTuyết phi đi, nếu Yêu Vương hỏi tới, chúng ta. . . . . ." Rất rõ ràng, Hỏa Diễm đây là đang xin chỉ thị.
"Nói thật." Hắn cũng sẽ không ngây thơ cho rằng chỉ cần thần không biết quỷ không hay dẫn Tuyết Nhi đi như vậy, Yêu Vương sẽ không có cách tìm ra được.
"Dạ!"
Một trận gió mát nổi lên, Ma Quân dẫn theo Diệp Tuyết biến mất ở bên ngoài cửa sổ. . . . . .
"Ca, đều tại ca, không có chuyện gì sao lại thần phục Ma Quân! Lần này thì tốt rồi, bị hắn hạ cổ trùng, từ nay về sau, phải nghe theo quyết định của hắn rồi." Hỏa Linh đặt cái mông tê liệt ngồi xuống trên ghế da hổ, liên tục oán trách.
Thật ra thì đối với kế hoạch ca ca cướp lấy vị trí Yêu vương của Tích Phong, nàng cũng không phải hết sức tán thành. Bây giờ ngoại trừ Vương Hậu ra, nàng đã là phi tử được sủng ái nhất Yêu Giới, có thể nói là dưới hai người, trên vạn người rồi, quyền lực và hư vinh gì đó nàng đạt được đã rất thỏa mãn rồi. Mà nếu ca ca làm vương của Yêu Giới, nàng cũng chỉ là một công chúa, thân phận cũng không cao hơn so với hiện tại. Một khi gả cho vương của một nước nào đó dưới Vương Yêu Giới, địa vị lại càng không so được với hiện tại. d I e N d@n l E q U y d0n Hơn nữa, trong thiên hạ, rất khó có thể lại gặp được nam nhân hoàn mỹ như Tích Phong, nếu kế hoạch của ca ca thật sự thành công, nàng có thể đã thua thiệt lại thua thiệt hơn nữa, mất hết cả vốn rồi!
"Muội muội hãy yên tâm, chỉ bằng cổ trùng nho nhỏ, không làm khó ca ca muội được đâu."
"Ca ca có thể giải?"
"Cho ca chút thời gian, nhất định sẽ giải được." Hỏa Diễm nói chắc như đinh đóng cột, nhưng trong lòng lại không hề chắc chắn. Linh Miêu quốc vốn am hiểu thi cổ, nhưng hôm nay sau khi bị hạ cổ trùng, một chút cảm giác cũng không có, cho nên. . . . . . Rốt cuộc Ma Quân đã hạ cổ trùng gì lên người bọn họ, hắn không có chút đầu mối nào.
. . . . . .
Trước đó, Tích Phong đưa Diệp Tuyết về cung hậu, chỉ vội vàng để nàng ở trên mặt đất, cũng không nhìn kỹ rốt cuộc là nơi nào đã vội vã rời đi, quay trở lại cứu Lôi Ngao.
Đáng tiếc vẫn chậm một bước, đến khi hắn trở lại, Ưng Vương đã không còn sức lực chống đỡ, bị Thất Thải Phượng Hoàng đánh ngã ở trên mặt đất. Bộ lông vũ cứng cáp đầy sức sống, lúc này nhếch nhác không thể tả, rơi đầy đất. . . . . .
Nếu hắn đến chậm một bước nữa, có lẽ Lôi Ngao đã bị đánh đến hồn phi phách tán!
Vất vả lắm mới tránh thoát được sự tấn công của Thất Thải Phượng Hoàng, sức cùng lực kiệt mà đưa Ưng Vương về cung, nhưng trên không trung lại gặp Lạc Băng đang ôm Tuyết Nhi lướt qua hắn.
"Đứng lại!" Tích Phong xoay người, ngăn đối phương lại: "Lạc Băng, rốt cuộc ngươi có ý gì? Nữ nhân bổn vương đã dùng qua, thực sự có sức hút như vậy sao?" Hắn ở bên ngoài chém giết địch, sao có thể tha thứ cho kẻ đã cướp nữ nhân trong cung của mình đi chứ!
Mặc dù không biết vì sao Ma Quân lại chỉ có tình cảm với một mình Diệp Tuyết, nhưng theo Tích Phong thấy, sau khi trải qua chuyện lần trước, đối phương sẽ không còn bất kỳ hứng thú gì với nàng nữa, nam nhân mà, mặt mũi và địa vị so với thứ gì khác cũng sẽ quan trọng hơn! Nhưng người trước mắt này lại. . . . . .
"Bắt đầu từ hôm nay, Tuyết Nhi chính là nữ nhân của ta." Ma Quân bá đạo tuyên bố. Mặc kệ trước kia đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không để ý.
"Lượm giày rách của Bổn vương, ngươi không sợ người của ngũ giới chê cười?"
"Sẽ không có ai dám cười!" Kẻ nào dám cười, hắn sẽ làm cho kẻ đó vĩnh viễn không thể cười nổi nữa mới thôi!
Bầu trời truyền đến một tiếng Hổ gầm, Dực Hổ với con ngươi màu trắng trên trán đã đợi ở bên cạnh Lạc Băng.
Hắn lập tức dẫn theo Diệp Tuyết lên lưng hổ: "Đi trước một bước!"
"Đứng lại cho ta!" Tích gió giận dữ, mắt thấy Dực Hổ nhảy lên, phóng lên trên trời, hắn vội vàng đặt Ưng Vương lên trên mặt đất, ngay sau đó gọi Hỏa Phượng, đi theo.
Truyện khác cùng thể loại
620 chương
40 chương
31 chương
13 chương
15 chương