Khuynh Thế Hoàng Phi

Chương 12 : Kim lũ đăng phượng khuyết

Cảnh vật đong đưa trước mắt, như ảo như mộng, cơn mưa như hàng ngàn sợi tơ thoát khỏi mặt trời, đáp xuống ngàn dặm trần gian. Hoa vì gió mà phiêu linh, lá cũng âm thầm vô thanh vô tức, đông qua xuân đến, tuyết khuynh thành. Nhoáng một cái đã hai năm trôi qua, ta vẫn ở nơi Thính Vũ các, chưa từng bước ra ngoài lấy một bước, lão phu nhân cũng không hề đến đây làm khó dễ ta, tất cả đều vì chuyện ta cứu mạng Liên Thành hai năm trước đã lan truyền huyên náo khắp thành Biện Kinh, bà xuất phát từ tình yêu thương của một người mẫu thân đối với hài tử, đối với ta sinh lòng cảm kích, tất nhiên sẽ không cùng ta so đo. Lan Lan và U Thảo vẫn như trước, bồi lại bên ta, sự quan tâm của các nàng đối với ta chẳng khác nào Vân Châu. Nhìn hai gương mặt tươi cười thiên chân, can tịnh trước mặt, trong ta liền sinh chút ấm áp, xoa dịu nỗi thương tâm nhiều năm qua. Liên Thành mỗi ngày đều tới Thính Vũ các, hắn thường ngồi nói chuyện phiếm với ta, cùng nhau đánh mấy bàn cờ, nghiên tập binh pháp. Thần kỳ nhất chính là, tư tưởng của chúng ta vô cùng giống nhau, đều cho rằng cảnh giới cao nhất của Tôn Tử binh pháp khái quát trong một câu: “Lập vu bất bại chi địa, nhi bất thất địch chi bại dã.” Sau nhiều ngày thương thảo, cả cuốn sách được chúng ta gói gọn trong một chữ – “Chính” (trong chuyên chính, ý bảo phải đề ra phép tắc, khuôn mẫu rõ ràng), chỉ cần quốc gia có một người cầm quyền chuyên chính đủ sáng suốt, noi theo tấm gương Đường Thái Tông lắng nghe quần thần can gián, không ngừng khai quật nhân tài, tài quốc có hưng thịnh thì dân chúng mới an cư lạc nghiệp, người người nghiêm túc nạp thuế, nạp lương, quân đội mới có thể sung thực, hết thảy lấy chủ làm chính lấy dân làm phụ, tất cả vì bề trên. Hắn và ta đều hướng đến cùng một mục tiêu, thật khiến ta kinh ngạc. Trong quá khứ, khi ta kiến giải vấn đề này với phụ hoàng, người lúc nào cũng nói ta bất quá chỉ là một nữ nhi, dụng binh quan trọng nhất là chữ “Biến (thay đổi liên tục)”, Tôn Tử binh pháp có câu “Chiến thế bất quá kì chính, tề chính chi biến, bất khả thắng cùng dã. Tề chính tương sinh, như tuần hoàn chi vô đoan, thục năng cùng chi”. Thế là chính khiến của ta phụ hoàng chẳng lý đến dù chỉ một câu, từ đó ta cũng không bao giờ đàm đạo cùng phụ hoàng về binh pháp sở kiến của mình. Nhưng hiện tại, những lời của ta đã được Liên Thành thừa nhận, ta thật sự rất vui khi có được một tri âm như hắn. Mỗi ngày cùng hắn đàm đạo binh pháp khiến ta cảm thấy thực vui vẻ, mọi phiền não đều có thể dẹp lại phía sau. Có đôi khi ta còn nghĩ …. hắn nếu có thể trở thành hoàng thượng, nhất định sẽ là một hảo hoàng đế liêm chính. Chỉ là, suốt hai tháng nay, hắn lại chưa từng ghé qua Thính Vũ các dù chỉ một bước. Tuy nói hắn là Thừa tướng đương triều đại quý nhân, bận trăm công nghìn việc, nhưng bận thế nào mà suốt hai tháng lại không ghé sang đây? Chẳng lẽ bên ngoài đã xảy ra đại sự? U Thảo đẩy đẩy ta: “Tiểu thư, người nghĩ gì mà xuất thần đến như vậy, kêu người mấy lần cũng không thế phản ứng?” Ta chợt hoàn hồn, liếc mắt nhìn U Thảo một cái: “Có chuyện gì vậy?” “Chủ tử đã nhiều ngày không tới, người có hay không nhớ ngài ấy?” Nàng rõ ràng là có thâm ý, mắt cũng không ngừng dò xét ta qua lại. Ta cười nhạt, không nói gì, tiếp tục trầm mặc. Hai năm nay, ta tự mình điều tâm dưỡng tính, tâm tư vốn đã thong dong, an bình, ngẩn người và trầm tư vốn trở thành hai việc ta phải làm hàng ngày. Báo hại các nàng đều nói ta đã thay đổi. trở nên u buồn, cao ngạo, thanh lãnh nhưng lạnh lùng, làm cho người ta không dám thân cận. Chẳng lẽ ta thật sự đã thay đổi? “Ta cảm thấy, có một số sự việc đã nên cho tiểu thư biết” Lan Lan sau một hồi trầm mặc đột nhiên mở miệng, biểu tình ngưng trọng. Ta lẳng lặng nhìn nàng, chờ đợi câu kế tiếp. “Kỳ thực, suốt nửa năm qua Thừa tướng và Kỳ quốc có lui tới với nhau, tựa hồ đang mưu tính điều gì” Lan Lan dùng thanh âm không cao không thấp mà nói, nhưng thế cũng đã đủ cho ta cảm thấy hoảng hốt “Ngày nay …. cần thay đổi rồi.” “Ngươi nói, Liên Thành muốn soán vị!” Ta cảm thấy một phen thất kinh, âm lượng đề cao rất nhiều, Liên Thành liên thủ cùng Kỳ quốc mưu đồ vẽ nên một vở diễn bức vua soán vị? Kỳ quốc dựa vào cái gì mà đồng ý giúp hắn, còn có câu nói “Bắt Kỳ, Hạ hai nước nợ máu phải trả bằng máu” vẫn còn in sâu trong tâm trí ta chưa mờ phai, hắn làm sao có thể? Rốt cuộc, thân thể ta sau một hồi căng thẳng đến đông cứng cũng có thể thả lỏng, trong lòng không ngừng oản thán, nguyên lai hắn cũng là một nam tử vô cùng có dã tâm. Hiện tại, Lan Lan dám nói chuyện này với ta, chứng tỏ Liên Thành tất đã có phần nắm chắc phần thắng. Chuyện này vô cùng có khả năng, giờ đây hắn vốn đã nắm trọn hoàng cung trong lòng bàn tay, nhưng dù sao công chúa cũng là thê tử của hắn, chẳng lẽ hắn lại sơ suất, mạo hiểm như vậy? Chẳng lẽ tất cả mọi người khi đối mặt với dục vọng chỉ có thể cúi đầu? Tọa ủng thiên hạ chẳng lẽ thật sự trọng yếu như vậy? Thừa Thiên năm thứ mười hai, đầu tháng bảy, Biện quốc cao tổ Linh Ngạo Phi băng hà tại Vĩnh Lạc cung, hậu táng tại hoàng lăng. Thừa Thiên năm thứ mười hai, giữa tháng tám, Biện quốc thừa tướng được chư vương đề cử, giữa Phượng Khuyết điện đăng cơ xưng đế, sửa quốc hiệu thành Dục (vừa có nghĩa là tương lai, vừa mang nghĩ là ánh sáng mặt trời), niên hiệu thành Trinh Nguyên, đại xá thiên hạ. Liên Thành …. không đúng, giờ ta phải gọi hắn là hoàng thượng, hoàng thượng đã đem ta an bài ở Chiêu Dương cung được ba tháng nay, mai lâm ở Thính Vũ các hắn cũng sai người dời cả về đây. Đáng tiếc, một mảng hương tuyết hải mỹ lệ tuyệt trần lại bị đem vào chốn thâm cung sâu thẳm, nhan sắc đều mất hết, trở nên thương đạm thanh lãnh, bi thương tột cùng. “Nhất vọng quan hà tiêu tác, thiên lí thanh thu, nhẫn ngưng mâu” (Ngẩng đầu nhìn cửa sông xưa hoang vắng, thanh thu cách xa nghìn dặm, tự dặn mình đừng nhìn thêm) Đầu ngón tay lướt qua huyền cầm trước mặt, một loạt tiếng vang văng vẳng giữa Chiêu Dương cung, khiến Lan Lan và U Thảo cũng phải kinh ngạc. “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Lan Lan nhìn ta, trong mắt toát ra lo lắng. Mấy ngày nay, cảm xúc của ta phi thường không tốt, vài lần ta bảo U Thảo đi thỉnh Liên Thành đến Chiêu Dương cung, hắn đều lấy cớ bận việc thoái thác không đến. Trước kia, dù bận rộn thế nào hắn cũng dành thời gian ghé qua Thính Vũ các mà ngồi chốc lá t. Mà nay lại viện cớ như vậy, chỉ có một giải thích, hắn đang trốn tránh ta, trốn tránh suốt hai tháng nay. Bởi vì ta căn bản không có bất gì giao thiệp nào với bên ngoài nên cũng không biết được Liên Thành rốt cuộc dùng cách nào để bước lên ngôi vị hoàng đế, nhưng ta dám khẳng định, đế vị là do hắn đoạt mà được. Dù sao, đối với cựu hoàng thượng, hắn cũng chỉ là quan hệ quần thần, có truyền ngôi kiểu nào cũng không thể truyền tới tay hắn. Như vậy, hắn làm thế nào đối diện cùng miệng đời? Làm thế nào nói chuyện đúng sai với Linh Thủy Y công chúa? “Liên …. Hoàng thượng vẫn bận việc sao?” Đột nhiên lại bắt ta sửa miệng gọi hắn là hoàng thượng, ta thật có chút không quen. U Thảo mỉm cười “Hoàng thượng mới đăng cơ hai tháng, tất nhiên vẫn còn nhiều việc cần giải quyết a. Tiểu thư, người cố gắng đợi thêm một khoảng thời gian nữa, hoàng thượng nhất định sẽ đến gặp người.” Ta lại một lần nữa kích thích huyền cầm, suy nghĩ một lát rồi cất tiếng: “Cùng ta đến Phượng khuyết điện”. Ngươi đã không dám tới gặp ta, vậy thì ta sẽ tự tìm đến ngươi. Có một số việc, vốn không thể trốn tránh. Ta bị vài tên thị vệ cản lại bên ngoài Phượng Khuyết điện không cho vào. Lan Lan nói ta trở về, ta lại cố chấp không chịu, tối nay ta nhất định phải gặp cho được hắn. Có một số việc, ta phải nói cho hắn biết, phải giải nghĩa cho hắn. Ta thong thả đi tới lui ngoài điện thật lâu, chung quy vẫn không có người để ý đến ta, cơn tức nháy mắt bùng phát lên trong tâm, liền chẳng kiêng kỵ thị vệ đang đứng gác hai bên, xông thẳng vào trong, nhưng lập tức bị bọn họ ngăn cản. “Buông ra, ta muốn vào trong” Ta dùng sức đá tên thị vệ đang trụ cánh tay mình, hướng phía bên trong hô to. “Mau đem nữ nhân này lôi xuống cho ta ….” Một gã công công sợ ta đại náo kinh động đến hoàng thượng, lập tức lo lắng ra lệnh bảo bọn chúng đuổi ta đi. Ta dùng sức giãy dụa, Lan Lan và U Thảo cũng lo lắng xông lên giúp ta ngăn hai tên thị vệ đang kèm hai bên. “Liên Thành, nếu ngươi không ra ta sẽ chết dưới tay thị vệ của ngươi” Ta không chút để ý tới sự rụt rè đáng có của nữ tử, hướng vào trong la to, ta không tin hắn thật sự có thể coi như không nghe, không thấy. “Nữ nhân điên, dám la hét tục danh của hoàng thượng, ngươi không muốn sống rồi có phải không?” Công công tức giận mà chỉ vào mũi ta, toàn thân run run. “Buông nàng ra” Liên Thành rốt cuộc cũng xuất hiện ở ngoài điện, sắc mặt vô cùng không tốt, khẩu khí cũng sắc bén hơi nhiều. Các thị vệ đang nắm tay ta thấy hắn nổi cơn thịnh nộ liền ngây ngốc đến quên động tác ở tay, Liên Thành tiến lên một bước đẩy bọn họ ra, lúc này cánh tay của ta mới được giải thoát. Hắn không nói không rằng, túm lấy tay ta một hơi lôi vào Phượng Khuyết điện, bộ pháp rất lớn, ta phải khó khăn lắm mới đuổi kịp được hắn. Mãi đến khi tiến vào trung ương đại điện, bốn phía kim bích huy hoàng hắn mới buông tay ta ra “Vừa đúng lúc, ta cũng định tìm nàng.” Ta cười nhạt, sau đó là một trận cười lạnh “Nếu ta không đến tìm ngươi, ngươi nhất định cũng không đến tìm ta.” Một chút xấu hổ sẽ lướt qua nhãn quang của hắn, hắn im lặng tự giễu cười, không nói gì. “Ngươi căn bản không cần trốn tránh ta, ta sẽ không chất vấn ngươi làm cách nào đạt được ngôi vị hoàng đế này, cũng sẽ không khinh thường ngươi. Hơn nữa, hiện tại ngươi cần phải lập hậu, lập Linh Thủy Y làm hậu” Ta liễm đi nụ cười lạnh nhạt, dùng thanh âm ôn nhuận mà mỉm cười phân tích “Ngươi vừa đăng cơ, tất sẽ có nhiều người không phục, nếu ngươi phong muội muội của tiên đế làm hậu, sẽ danh chính ngôn thuận có được thiên hạ, lại có thể bịt miệng được chúng nhân, vì vậy, ngươi không cần phải do dự.” “Nhưng ta muốn ….” Hắn sốt ruột muốn nói điều gì đó với ta, lại bị ta cắt ngang, ta phải nói rõ với hắn “Ngươi muốn lập ta làm hậu, đúng không?” Chăm chú nhìn ta hồi lâu, hắn vuốt cằm, sắc mặt tái nhợt. “Nhưng lý trí lại nói với ngươi, muốn tọa ổn giang sơn, phải lập Linh Thủy Y làm hậu. Ngươi sợ lập nàng làm hậu ta sẽ không vui, nên suốt mấy ngày nay cứ trốn tránh ta” Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt đã có phần mơ hồ của hắn, đồng thờo cũng khẳng định suy đoán của mình “Chỉ là, đối với ngôi vị hoàng hậu, ta đây vô tâm, ta thậm chí không muốn trở thành phi tử của ngươi.” “Nàng đã nói, sẽ ở lại bên ta” Hắn đột nhiên nắm lấy hai vai ta, ánh mắt lóe sáng. “Ta đã nói như vậy, nhưng ta nói điều này với Liên Thành, không phải với hoàng thượng” Cảm giác đau đớn từ hai vai lan truyền đến tâm can, nhưng ta không hề la đau, chỉ bình tĩnh nói “Hiện tại ngươi tọa ủng Biện quốc, là người có quyền lực cao nhất, nhưng ngươi lại bán đứng lương tâm của chính mình.” Hai bàn tay đang nắm lấy vai ta bỗng dưng không còn khí lực, vô lực mà tụt xuống “Ta làm hết thảy mọi việc, đều là vì nàng.” Nghe câu đó, ta không hề thấy cảm động, chỉ cảm thấy buồn cười, tiếu thanh bất giác xuất khẩu “Đừng nói vì ta, Liên Thành. Ta đã nghĩ chúng ta là hảo bằng hữu, là bằng hữu tâm giao, nhưng tại sao ngươi cứ khăng khăng không nói ra sự thật, đem tất cả mọi thứ quy tội cho ta. Ngươi hãy để tay lên ngực tự hỏi, thật sự là vì ta sao? Hay là vì tư tâm, dục vọng, dã tâm của ngươi?” Thanh âm của ta bén nhọn, như lưỡi đao đâm thẳng vào xương, làm cho sắc mặt của hắn mỗi lúc một tái nhợt thêm, mỗi lúc một ngây dại ra. Thanh âm phiêu đãng nơi đại điện trống rỗng, mãi đến lúc hắn mở miệng “Hiện tại, ta có thể buông tay với đế vị này.” “Đừng ngốc như vậy, ngươi sớm đã không thể quay đầu” Ta hít thật sâu một ngụm lãnh khí “Nếu việc đã đến nước này, hãy làm một hảo hoàng đế. Nhớ rõ những câu trị quốc chi đạo từng nói với ta, ngươi nhất định phải làm được.” “Phức Nhã” Hắn đột nhiên hung hăng đem ta ôm vào lòng “Nàng sẽ không rời đi, đúng không?” Ta dùng hết toàn lực giãy dụa nhảy khỏi lòng hắn, lạnh lùng nhìn hắn “Thực xin lỗi, ta không thể ở lại bên cạnh ngươi.” “Vì sao, vì ta đã cướp lấy ngôi vị hoàng đế này sao?” Thanh âm hắn trở nên lạnh lẽo, lộ rõ trong từng câu chữ. “Bích thảo nhận như ti, bàn thạch vô chuyển di” (Cỏ tuy mềm nhưng rậm rạp, bền vững. Đá tuy nặng nhưng vẫn có thể di chuyển) Ta chỉ có thể nói với hắn mười chữ này, trong tâm ta chỉ có duy nhất một người, đó là Kỳ Hữu, cho dù ta với chàng kẻ trời nam người đất bắc. Nhưng ta sẽ không vì vậy mà phản bội tình cảm của chúng ta. Cho nên, ta càng không thể làm phi tử của Liên Thành. Ta từng thiên chân đến mức nghĩ rằng, ta sẽ sống ở Thính Vũ các đến hết quãng đời còn lại, mỗi ngày cùng Liên Thành tri âm tâm tình, nâng cốc ngôn hoan, ta dùng toàn tâm toàn ý để làm bạn hắn, giúp hắn cởi bỏ những gút mắc, nhưng ta đã sai lầm. Hắn là đế vương, một đế vương không bao giờ có cái gọi là bằng hữu tri âm. Nam tử diệc vi thần, nữ tử diệc vi phi. (Nam thì làm thần tử của hắn, nữ sẽ là phi tần của hắn) “Hay cho câu “Bích thảo nhận như ti, bàn thạch vô chuyển di”. Vậy nàng cũng nghe cho rõ đây, đối với nàng, trẫm nhất quyết không buông tay”. Hắn đột nhiên đề cao âm lượng, cảm xúc dao động thật lớn, hơn nữa, hắn lại trước mặt ta xưng “Trẫm”. Giờ khắc này ta liền hiểu được, tình nghĩa hai năm phút chốc đã tan biến, sự tín nhiệm cũng không nói đến nữa. Sau này ta lại trở thành chim hoàng yến, Lan Lan và U Thảo sẽ trở lại như xưa, thành hai công cụ giám sát ta, không còn thật tâm đối đãi ta, cũng không còn nghe ta tâm sự. “Đã vậy, nô tỳ cáo lui” Ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn, hành lễ một cái. Hắn lập tức lui về phía sau vài bước, thất vọng nhìn ta, không nói một lời. Lúc ta vừa bước ra khỏi Phượng Khuyết điện, Lan Lan và U Thảo lập tức tiến lại, mở miệng muốn nói điều gì đó với ta, lại nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm vô cảm xúc của Liên Thành “Lan Lan, U Thảo, vào đây cho trẫm.” Các nàng nhìn nhau, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn ta một cái, cuối cùng không nói lời gì, đi vào đại điện, không cần đoán cũng biết, Liên Thành nhất định phân phó hai nàng trông chừng ta cẩn thận, không cho ta chạy trốn. Quan hệ của ta và Liên Thành, rốt cuộc cũng tới điểm cuối rồi sao? “Ngươi đã gặp hoàng thượng?” Linh Thủy Y một thân phượng tiêu tử y, không biết từ khi nào đã xuất hiện bên người ta. Sắc mặt nàng tái nhợt, mâu trung không một chút ánh sáng, ngữ điệu toát ra một tia khẩn trương. Ta vuốt cằm, sắc mặt của nàng lại tái nhợt thêm mấy phần, ánh mắt phá lệ hỗn độn, nàng cầm tay ta hỏi “Ngươi và hoàng thượng …. nói …. nói cái gì?” Tay nàng và tay ta thật giống nhau, đều lạnh lẽo đến xương “Về chuyện lập hậu!” “Lập hậu?” Sắc mặt của nàng hồi phục một tia huyết sắc, tay cũng run lên, lại có phần cứng ngắc. “Đương nhiên là lập công chúa ngài làm hậu” Ta rút tay về, lơ đã phất vào lọn tóc đen trên vai, né tránh ánh mắt của nàng “Tương lai, công chúa chính là hoàng hậu nương nương – mẫu nghi thiên hạ. Là người đứng đầu lục cung, , nhất định phải kiểm điểm từng hành vi của chính mình, đừng để mất mặt hoàng gia.” “Ngươi có ý gì?” Nàng rùng mình, âm thanh càng lúc càng run rẩy. “Chỉ là nhắc nhở thôi, công chúa đừng khẩn trương” Ta ôn hòa mỉm cười, lại ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao “Công chúa có hận hắn không?” Nàng trầm mặc hồi lâu, cũng ngẩng đầu cùng ta ngắm trăng, gió thu phất qua, lay động hai ống tay áo của chúng ta, triền miên không dứt. “Hận!” Một chữ thật kiên định, nhưng nàng lại nói tiếp một câu “Nhưng so với ngươi, ta yêu thương hắn nhiều hơn.” Ta hít sâu một hơi rồi nói “Như vậy, thỉnh ngươi hảo hảo yêu thương hắn, như vậy, hắn cũng không cần cố gắng tỏ ra ngoài mặt kiên cường như vậy.” “Hắn cần, chỉ có ngươi” Trong thanh âm của nàng ẩn chứa ghen tị, không cam lòng, tuyệt vọng và rối rắm. Khi tất cả những cảm xúc đó tụ hợp tại một chỗ, đó là phức tạp. Có lẽ đây đúng là một loại tình cảm phức tạp, có vậy mới có thể khiến nàng – đường đường một công chúa có thể buông xuôi mối hận đoạt vị với Liên Thành. Ta nhìn ra được, đến giờ nàng vẫn giãy dụa giữa mâu thuẫn đó. Ta cùng với nàng sóng vai mà đứng, hồi lâu cũng không nói nữa, mãi đến lúc Lan Lan và U Thảo bước ra khỏi đại điện, trên mặt bày ra biểu tình khó xử. Chẳng lẽ, Liên Thành đã phân cho các nàng làm một số chuyện khó xử sao? Bách điệp phượng quần được may bằng phượng lăng, điểm xuyến mười hai kim lăng băng phiến, treo tổng cộng hai mươi chín viên tiểu châu, hai bên sườn váy treo hai tua san hô khảm vàng buông dài, trên ống tay áo khảm xen kẽ hồng và lam bảo thạch. Bộ xiêm y này do Liên Thành sai người đem đến Chiêu Dương cung, ý tứ của hắn đã quá sáng tỏ, hôm nay là đại điển phong hậu, ta phải mặc giá y này tham gia. Chỉ là, ta tuyệt đối không thể mặc nó, bộ giá y này so với y phục hoàng hậu cùng mũ phượng của Linh Thủy Y chỉ có chói mắt hơn chứ không kém, nếu ta mặc nó chẳng khác nào tự nhận bản thân là kẻ không hiểu quy củ, dám xem mình ngang hàng cùng hoàng hậu, cả hậu cung sẽ nhìn ta bằng con mắt như vậy. Tùy ý khoác lên người một kiện bách hoa xuyên điệp y màu xanh nhạt, đầu cài hờ một linh trâm(trâm khảm hình chim), đơn giản thanh lệ. Nhưng tất nhiên Lan Lan và U Thảo không đáp ứng ta, dù sao lệnh vua không thể cãi, nếu Liên Thành trách tội xuống, các nàng lập tức tránh không khỏi. “Yên tâm, nếu có việc gì, ta nhất định sẽ gánh vác” Ta nhẹ giọng trấn an các nàng rồi đưa mắt ngắm nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, màn đêm đang dần buông. Đã gần giờ Dậu, ta phải nhanh đến Phượng Khuyết điện, ta không muốn tới trễ để thành điểm chú mục của chúng nhân. Vội vàng cùng Lan Lan và U Thảo chạy đến Phượng Khuyết điện. Lại chứng kiến được, Phượng Khuyết điện của hôm nay và hôm trước hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau, cửa khảm lục thủy tinh, bốn vách tường điêu khắc hoa văn song long hí châu, hoa văn long châu được khảm bằng chính trân châu Đông hải, giữa điện được trải dài một tấm thảm hồng, hỉ khí sung vượng, kéo dài từ cửa đến bậc thềm cao. Tinh tế đếm, tổng cộng có chín bậc thềm cả thảy. Bước qua chín bậc thềm, đập vào mắt sẽ là kim quang rạng rỡ tỏa ra từ long ỷ, tay vịn khảm hoa văn đuôi chim trĩ, sinh ra hào quang chói lọi. Hai bên thảm hồng sắp xếp hai hàng bàn ghế, tất cả đều làm bằng gỗ tử đàn, lúc này rất nhiều vương công quý tộc đã an tọa. Ta vừa bước vào Phượng Khuyết điện liền hoảng hốt, vội lấy tay áo che mặt, hướng đến chiếc bàn cuối cùng của dãy bên trái muốn trốn vào. Lan Lan lại bắt lấy tay của ta, chỉ vào vị trí đầu tiên của dãy trái, nói “Tiểu thư, kia mới là chỗ của người.” Bất đắc dĩ, ta bước theo nàng đến nơi đó, đầu cuối thấp, không dám nhìn đến xung quanh, lại cảm giác được có ánh mắt đang dõi theo ta. Cứng ngắc ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lại bắt gặp ngay một đôi nhãn mâu lạnh băng. Ta xấu hổ thanh thanh yết hầu, che giấu cảm giác không tự nhiên của mình. Ta như thế nào lại không đoán ra, Liên Thành lần này đăng vị, Kỳ quốc chắc chắn có công lao không nhỏ, đại điển phong hậu lần này, Kỳ quốc chắc chắn phái người đến chúc mừng. Ta có nên cảm thấy may mắn vì sứ thần lần này Kỳ quốc phái tới là Hàn Minh? “Hoàng thượng giá lâm” Thanh âm bén nhọn vút cao vang lên, tất cả đồng loạt hành lễ “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Thanh âm tràn ngập toàn bộ đại điện, văng vẳng không dứt. “Các khanh bình thân” Liên Thành hôm nay một thân long bào, hiển thị quý khí nghiêm nghị. Ta đứng dậy mà chống lại đôi con ngươi uất giận của hắn, ta chỉ có thể cười, hiện tại cứ coi như ta đang trái lời hắn đi. Tiếp theo, một vị công công mở ra đạo thánh chỉ, đọc “Phụng thiên thừa vận, thế tông hoàng đế chiếu viết: Linh Thủy Y là thê tử kết tóc của trẫm, cùng trẫm bầu bạn đã hơn ba năm, giữ phận hiếu cẩn, đoan trang hiền thục, đối nhân khoan dung, rất có phong phạm của một bậc mẫu nghi thiên hạ. Nay sắc phong nàng làm Dục quốc Đoan Cẩn hoàng hậu, tiếp nhận kim ấn, mẫu nghi thiên hạ, chính vị cung vi, quản lý lục cung. Khâm thử.” Ý chỉ vừa tuyên đọc xong, Linh Thủy Y một thân hồng lăng y, đầu đội kim phượng quan tỏa ra ánh sáng ngũ sắc bước ra từ phía sau bình phong, bước đi nhẹ nhàng, khí chất cao nhã, tiếu dung ngọt ngào, xinh đẹp tựa thiên tiên. Hoàng hậu quỳ xuống, tiếp nhận kim ấn tượng trưng cho địa vị cao nhất lục cung từ tay hoàng thượng. Cứ vậy, buổi tiệc thật nhàm chán, không khí trầm lặng, tiệc tùng mà không thể lớn tiếng ồn ào, cũng không thể thoải mái chè chén, chỉ có nghe thể nghe hoàng thượng đang cầm một đạo thánh chỉ nói gì đó, nhưng ta cũng không nghe rõ được điều gì. Ta u ám mà tự nói chuyện với mình, nhìn một mâm phù dung cao tinh xảo đặt trước bàn, thật khiến người ta thèm nhỏ dãi, tùy tay cầm lấy một khối đưa lên miệng, cắn một miếng nhỏ, tinh tế nhấm nháp, cảm giác ngọt ngào tràn ngập đầu lưỡi. “Tiểu thư ….” Lan Lan đang ngồi cạnh khẽ kéo tay áo của ta, nhỏ giọng gọi. “Có chuyện gì sao?” Ta quay đầu lại nhìn nàng, bất giác phải chống lại ánh mắt bất đắc dĩ của Liên Thành, ta liếc mắt khiêu khích hắn một cái, sau đó đem phần phù dung cao còn lại trên tay bỏ hết vào miệng. Một trận cười khẽ từ đối diện truyền đến, vừa nhìn lên, ta liền nghệch mặt. Tất cả những người có mặt ở đây đều chú mục tại ta, ánh mắt nào cũng mang một vẻ bất khả tư nghị, ngay cả Hàn Minh xưa nay nét mặt chẳng bao giờ thay đổi cũng xuất hiện ý cười nhè nhẹ. Miệng đầy phù dung cao, nuốt cũng không được, nhả cũng không xong, rốt cuộc vướng ngay cổ họng, làm ta một phen mắc nghẹn. Ta đỏ mặt, nhẹ giọng khụ khụ, nhưng âm thanh bé nhỏ này trong đại điện yên tĩnh lại phá lệ rõ ràng, càng thu hút thêm nhiều ánh mắt, ngay cả Linh Thủy Y đang quỳ nhận kim ấn cũng quay đầu lại nhìn ta. Hiện tại, ta chỉ có một ý niệm trong đầu, rời khỏi đại điện càng nhanh càng tốt, thật sự muốn dọa người khác bỏ về mà. Tại sao ta lại quên mất vị trí mình đang ngồi dẫn nhân chú mục thế nào, thậm chí còn quên đây là sắc phong đại điển, thế mà lại thản nhiên ngồi ăn. U Thảo lập tức rót cho ta một chén rượu, nhưng nó chỉ khiến yết hầu của ta tạm dịu đi, khối điểm tâm kia vẫn không chịu tụt xuống, liên tục ba chén, ta mới có thể ngừng lại. Ta đem một miệng đầy phù dung cao nhanh chóng nuốt xuống, cúi đầu né tránh ánh mắt khác thường của tất cả mọi người. Mãi đến lúc thanh âm của Hàn Minh vang lên giữa đại điện, ta mới chậm trãi ngẩng đầu nhìn, Hàn Minh đang cầm trong tay một bức tượng ngọc bích thời Hán, dùng thanh âm bình tĩnh vô ba nói: “Thần Kỳ quốc sứ thần – Hàn Minh, phụng mệnh hoàng thượng đem vật này đến chúc mừng tân hoàng đăng cơ, sắc phong tân hậu. Hy vọng từ nay Kỳ Dục hai nước giữ vững bang minh, quan hệ bền vững.” “Thay trẫm cảm tạ Kỳ quốc hoàng đế, từ hôm nay trở đi, Dục quốc sẽ thần phục dưới trướng Kỳ quốc” Có lẽ người khác nghe không hiểu, nhưng ta hoàn toàn có thể nghe ra, tiếng cười này vừa lạnh lẽo lại vừa cứng ngắc. Nguyên lai điều kiện để Kỳ quốc trợ hắn đăng vị chính là đất nước này phải thần phục Kỳ quốc. Hiện nay, Kỳ, Hạ hai nước đều đã thần phục cho Kỳ, tương lai Kỳ quốc nhất thống thiên hạ là chuyện nghiễm nhiên. Nay đã có hai nước này hỗ trợ, tương lai Kỳ quốc hoàng đế muốn phế Đông cung vốn là chuyện dễ dàng, chỉ thiếu một lý do danh chính ngôn thuận. Bóng dáng say sưa đón lấy cơn gió, trong giấc mộng chập chờ chẳng biết là cô quạnh hay còn đôi, giữa tẩm cung cô tịch, lụa mỏng phơ phất. Mãi đến gần khuya, ta mới được Lan Lan và U Thảo đưa khỏi Phượng Khuyết điện, tửu lượng của ta vốn chẳng bằng ai, chỉ mới vài chén đã bắt đầu hỗn loạn, ngay cả đi đường cũng không vững. Một thân say say hương men được các nằm đặt nằm vào nhuyễn tháp, hai nàng nhẹ nhàng giúp ta lau hai gò má rồi mới rời đi. Ta nhắm lại đôi hàng mi, rất nhiều kỷ niệm chợt hiện về trong phút chốc, ta rúc vào lòng phụ hoàng, nghe người giảng giải những điều về thế gian, về những đại nhân vật đã trải qua bao phong vân thăng trầm của lịch sử. Ta còn nhớ phụ hoàng từng nói, chỉ cần ta thích, người liền cắt một nửa giang sơn, tặng ta tùy ý chơi đùa, nhưng ta không cần thứ đó, ta chỉ cần phụ hoàng còn sống …. Người ta thường nói “Tá tửu tiêu sầu sầu canh sầu” (Mượn rượu giải sầu sầu càng sầu thêm), hôm nay, ta chính thức giác ngộ được thâm ý trong đó, chuyện cũ cứ một lượt cuộn trào lại trong tâm trí, khiến đầu ta đau đến gần như tê liệt, cứ tỉnh lại rồi lại mong được tiến vào giấc mộng. Nhanh chóng, hình ảnh phụ hoàng chết thảm dưới loạn đao, huyết nhục mơ hồ liền xuất hiện. Bên tai quẩn quanh di ngôn của mẫu hậu: “Phức Nhã, nếu may mắn có thể tránh khỏi một kiếp …. Nhất định phải nhớ kỹ phụ hoàng, mẫu hậu cùng vong linh các tướng sĩ đã tử vong tại Cam Tuyền điện.” Khóe mắt chợt cảm thấy lạnh, dường như có nước mắt lướt qua, dọc theo hai gò má tụt xuống bên gối. Phụ hoàng, mẫu hậu …. Phức Nhã bất hiếu, uổng cho hai người từ nhỏ đã sủng ái ta như vậy, nhưng ta lại vô lực nhận nhiệm vụ phục quốc quá nặng nề này, càng không thể lấy linh hồn và tình yêu của mình ra đánh đổi. “Đang nghĩ đến chuyện gì mà lại khóc thương tâm như thế?” Giữa tẩm cung trống rỗng truyền đến thanh âm tựa quỷ mị, làm ta tỉnh rượu đến phân nửa, từ giường ngồi bật dậy, chăm chú nhìn khắp bốn phía tẩm cung đen kịt, đưa tay không thấy rõ năm ngón, tìm kiếm chủ nhân của thanh âm này. “Là Hàn Minh?” Ta nghi hoặc thành tiếng, thanh âm lãnh đạm này chỉ có thể thoát ra từ trong miệng hắn. “Không ngờ được đã nhiều năm trôi qua, Phan cô nương vẫn nhớ rõ giọng nói của ta” Một trận than nhẹ, hắn lúc này đã ngồi bên giường ta, trong bóng đêm u ám, ta chỉ lờ mờ thấy ánh mắt hắn đang dừng trên người ta. Ta vội đưa tay lau quệt lung tung những giọt nước mắt còn đọng trên má “Ngươi đến đây làm gì, chẳng lẽ ngươi không biết nơi đây nguy hiểm thế nào sao, đây là nhãn tuyến của Liên Thành.” “Nửa đêm đột nhập Đông cung ta còn làm được, chẳng lẽ lại sợ một cái Chiêu Dương cung nho nhỏ?” Hắn cười đến thanh lãnh, khí thế lạnh lùng vẫn không suyễn suy “Xem ra, ngươi quả nhiên là ở đây.” Ta không nói lời nào, hắn cũng dời ánh mắt khỏi mặt ta. Cứ trầm mặc như vậy suốt nửa canh giờ, cuối cùng ta vẫn nhịn không được, cất tiếng hỏi. “Thái tử như thế nào?” “Rất nguy hiểm.” “Kỳ Tinh như thế nào?” “Vẫn nóng nảy.” “Kỳ Vẫn như thế nào?” “Vẫn an phận.” Lại một trận trầm mặc, không khí như bị nhuốm đẫm một tầng lạnh lẽo “Đã hỏi tất cả mọi người, vì sao không hỏi Kỳ Hữu?” Nghe được tên Kỳ Hữu, ta không khỏi cười khổ một tiếng, tình trạng của chàng ấy còn chờ đến ta hỏi sao? Chàng thông minh cơ trí, lại có hoàng thượng giúp chàng an bày tất thảy, ta căn bản không cần lo lắng. “Hoàng thượng mấy năm nay lâm trọng bệnh, Đông cung đã bắt đầu rục rịch, có lẽ thời điểm phế thái tử đã gần kề” Thanh âm của hắn vững vàng, gằn thành từng tiếng, đánh thẳng vào tâm ta “Một năm trước, Hàn Chiêu Nghi quyết định liên thủ cùng Kỳ Hữu, bọn họ đã đặt ra một hiệp nghị, Hàn Chiêu Nghi sẽ dùng hết mọi sức lực để đưa hắn lên ngôi hoàng đế, bù lại, nếu Kỳ Hữu thành công, hắn phải tôn Hàn Chiêu Nghi làm thái hậu.” Nghe đến đó, ta chỉ khẽ mỉm cười, không ngờ Hàn Minh quả thật nghe theo lời ta nói trước lúc ra đi, quả nhiên đi tìm Kỳ Hữu. Nhưng bọn họ chỉ mới hợp tác từ một năm trước, nói như vậy, Hàn Minh dùng thời gian một năm để điều tra Kỳ Hữu, sau đó mới yên tâm hợp tác. Hàn Minh, con người này tuyệt đối không đơn giản, làm việc cẩn thận không hề qua loa, cẩn thận quan sát ngôn từ, hành động của người khác, khó trách hoàng thượng có thể an tâm đem ba mươi vạn cấm quân giao cho hắn toàn quyền xử lý. “Thế sao?” Ta bình tĩnh đáp lời hắn, sau đó xoay người bước xuống giường, loạng choạng bước về phía cửa sổ. Hàn phong thổi lên mặt, cơ mặt vốn đang nóng hừng hực đến khó chịu liền đặc biệt thoải mái, triệt tiêu chút men say cuối cùng khiến ta hoàn toàn thanh tỉnh. “Có thể nói cho ta biết vì sao Hàn chiêu nghi lại thống hận Hoàng hậu như vậy không?” “Ngươi có biết vì sao Hàn chiêu nghi không thể sinh con không?” Hàn Minh chỉ cần một câu liền có thể làm bừng tỉnh người trong mộng, hắn tiếp tục nói, thanh âm băng lãnh vốn ngàn năm không đổi nay lại hỗn loạn đau xót “Là Đỗ hoàng hậu làm hại, ả sợ Hàn chiêu nghi nếu có thể sinh hạ hoàng tử sẽ gây ảnh hưởng đến địa vị của ả và thái tử, cho nên âm thầm mua chuộc thị nữ bên cạnh Hàn chiêu nghi, mỗi ngày hạ độc vào trà của chiêu nghi, nàng không chút ý thức được tình huống, cứ thế uống suốt nửa năm. Rốt cuộc có một ngày, cung nữ đó đem sự thật nói ra. Hàn chiêu nghi liền nổi cơn thịnh nộ, lôi nàng đến chỗ hoàng thượng tố giác tội trạng. Chỉ là, đi được nửa đường thì cung nữ kia bị người dùng ám khí diệt khẩu, thế là việc này cứ như vậy chìm sâu, không còn cách nào khác.” Ta cúi đầu suy ngẫm từng câu nói của Hàn Minh, rõ ràng không đúng. Ta đang muốn mở miệng tiếp tục hỏi, hắn lại dùng thanh âm lạnh lẽo cất tiếng hỏi ngang “Ngươi cùng ta trở về Kỳ quốc có được không?” “Nếu ta trở về, kế hoạch của các ngươi nhất định sẽ bị nhìn ra. Huống hồ …. Liên Thành sẽ không để ta rời đi.” Thu phong cuồn cuộn thổi, một chút hương vị ám trầm xộc lên nồng nặc trong khoang mũi. Ta đem cửa sổ đóng lại, gợi lên một chút giễu cười “Ngươi đi đi.” Xung quanh một trận trầm mặc, trầm mặc đến mức làm ta tin rằng trong tẩm cung này chỉ có ta tồn tại, buồn bã cùng áp lực dấy thẳng trong lòng: “Ngươi đang lo lắng cho ta sao? Kỳ thật, ngày ấy ngươi trợ ta rời khỏi hoàng cung, ngươi đã không còn nợ ta bất kỳ điều gì. Vì vậy, không cần phải canh cánh ở trong lòng.” Ta nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ, là từ trong miệng hắn truyền đến “Vậy ngươi bảo trọng.” Chỉ là một câu, nhưng rõ ràng có thâm ý khác, ai cũng có thể hiểu được, hậu cung vĩnh viễn là nơi tàn khốc nhất, cho dùng ta không muốn cùng người tranh đấu, nhưng người khác vẫn sẽ bất chấp mọi thủ đoạn, dù có là thủ đoạn tàn khốc nhất để hãm hại ta, ta có thể an toàn tồn tại giữa một cuộc sống như thế này sao?