Khuynh thành tuyết

Chương 7 : cuối cùng gặp lại

Lạc Tuyết đau lòng muốn giúp Thiên Hựu kiểm tra vết thương, nhưng mà nàng là một tiểu công chúa, cái gì cũng biết, tiện tay cầm một khối vải rách không biết có sạch sẽ hay không, liền muốn cọ lên trêи cổ Thiên Hựu “Này này này, đừng đừng đừng” Thiên Hựu một mặt ghét bỏ ngăn cản Lạc Tuyết “Ngươi lại dám tổn thương nàng! Ngươi biết nàng là người nào không!? Nàng là con gái của Mục tướng quân các ngươi!” Nhìn vết thương của Thiên Hựu, Lạc Tuyết nhanh chóng nhảy chân lên, còn kém rơi nước mắt, chỉ vào Bạch Phượng khóc lóc om sòm Nghe Lạc Tuyết tự giới thiệu, Thiên Hựu trực tiếp che mặt Đánh thắng rồi ngươi nói còn chưa tính, cũng đánh thua rồi, không phải cho cô mất mặt à! “Con gái của Mục tướng quân?” “Mục Tướng quân có con gái sao?” “Không có đâu, xưa nay không nghe nàng đề cập tới a…” “Mục Tướng quân nam chinh bắc chiến 14 năm, tại sao có thể có con gái lớn như vậy?” Trong lúc nhất thời, tiếng thảo luận liên tiếp, nhưng mà những nghi vấn này lại như từng thanh đao nhọn lưỡi dao sắc, đâm vào trái tim của Thiên Hựu “Các ngươi!” Lạc Tuyết tức giận một đôi tay nhỏ cũng không biết nên chỉ về người nào Nghe những nghi vấn này, Thiên Hựu không cách nào làm bất kỳ biện giải nào, kéo lấy tay của Lạc Tuyết “Đi thôi” “Không được! Ta hôm nay cần gặp được Mục tướng quân này!” Nhìn gương mặt của Thiên Hựu từ từ đánh mất hào quang, Lạc Tuyết rất lo lắng Xoay người, do dự một chút, phốc một tiếng quỳ trêи mặt đất “Mục di nương, ta là Lạc Tuyết, ta biết ngươi ở đây, ta cũng biết rõ ngươi có thể nghe được lời ta nói, ta van cầu ngươi đi ra, đi ra gặp con gái ngươi một chút đi!” “Lạc Tuyết, ngươi đừng như vậy!” Lạc Tuyết động tác này, để Thiên Hựu trong lòng càng khó chịu, cầm lấy cánh tay của Lạc Tuyết, muốn đem nàng nâng dậy “Người nào to gan như thế, dám to gan đại náo quân doanh” Không biết là từ đâu truyền đến một tiếng gầm, ngay sau đó một cây mộc thương thẳng đến Lạc Tuyết mà tới. Thiên Hựu giơ tay đỡ mộc thương, đang muốn đuổi đánh, lại bị người trước mắt cả kinh sững sờ tại chỗ, đây chẳng phải là… “Phịch!” “Ah a…” Thiên Hựu không hề phòng bị, một lòng một dạ đều nhào vào người trước mắt, không đề phòng bắp đùi nặng nề trúng một cái, một trận đau đớn như xé rách khiến cho Thiên Hựu quỳ một chân trêи đất “Thiên Hựu, ngươi không sao chứ? Ngươi đây người nào làm sao không phân rõ phải trái như thế, vừa đến đã đánh người, ngươi là ai? Ta muốn gặp Mục tướng quân các ngươi!” “Ah… Ta không sao…” Đau đớn trêи đùi để Thiên Hựu trong nháy mắt chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, lại không thể không cắn răng cố nhịn, đây là hao tốn sức lực rồi sao? Một côn này, quả thực chống đến gấp 4 lần tấn công của sư phụ! “Thiên Hựu…” “Không có chuyện gì” Thiên Hựu lắc đầu một cái, ngẩng đầu nhìn một chút người kia “Ngươi là ai a!” Lạc Tuyết mặt lộ vẻ không thiện “Nàng, chính là người ngươi muốn tìm ” Thiên Hựu một bên thử đứng lên, một bên giải đáp vấn đề của Lạc Tuyết “Ah a…” Nhưng mà, Thiên Hựu cũng không có đứng lên, trái lại đau đến nàng hút vào mấy ngụm khí lạnh “Người ta muốn tìm? Mục… Mục tướng quân?” Nói xong, Lạc Tuyết kinh ngạc nhìn người trước mắt, “Ngươi… Ngươi là Mục Tướng quân?” Mục Khuynh Tuyết cười mỉm chi nhìn Lạc Tuyết, nhưng mà làm cho cô kinh ngạc chính là, Thiên Hựu làm sao nhận ra chính mình? “Thiên Hựu, Thiên Hựu, làm sao ngươi biết nàng là Mục tướng quân?” Thiên Hựu chỉ liếc Lạc Tuyết một cái, vẫn chưa đáp lại “Ta chính là Mục Khuynh Tuyết, hai tiểu quỷ các ngươi, tìm ta làm gì?” “Mục… Mục… Tướng…. Di…ah…” Lạc Tuyết là được xưng có gan còn to hơn trời, nhưng mà thấy được Mục Khuynh Tuyết, lại là cả lời hoàn chỉnh đều nói không ra, nhìn dáng dấp, Mục Khuynh Tuyết này ở trong mắt nàng, cùng An Lương là quái vật cùng đẳng cấp a “Aiz” Thiên Hựu thở dài, hỗ trợ mở miệng “Tướng quân, ngạch nương của Lạc Tuyết hôm qua đi tới trong doanh trại suốt đêm không về, Lạc Tuyết lo lắng ngạch nương nàng, mới nghĩ đến quân doanh tìm nàng” “Nga? Thế nào, dựa vào giao tình của ta với mẹ ngươi, ngươi còn sợ ta hại mẹ ngươi hay sao?” Mục Khuynh Tuyết cười đem Lạc Tuyết nâng dậy “Mục di nương, không phải như vậy, ta biết ngài sẽ không hại ngạch nương ta, chỉ là Tuyết Nhi lớn như vậy, chưa từng có rời khỏi ngạch nương vượt qua một buổi tối… Ta thật sự rất lo lắng…” Lạc Tuyết nói ra, nước mắt đều sắp rớt xuống Nhưng mà lời này, ở Mục Khuynh Tuyết nghe tới, trong lòng hơi xúc động, lén lút liếc nhìn Thiên Hựu vẫn quỳ trêи mặt đất, cái tên này đang xoa nắn đùi, nhìn qua cũng không có đem lời của Lạc Tuyết nghe vào “Mục di nương, ngạch nương ta đến cùng ở đâu a?” Lạc Tuyết lần này là thật sấp khóc rồi Thiên Hựu không nói gì, bốn phía nhìn một chút, duỗi tay chỉ vào quân trướng Mục Khuynh Tuyết vừa đi ra “Ở bên trong quân trướng kia” “Có thật không?” Nghe theo lời của Thiên Hựu, Lạc Tuyết một mạch liền chạy hướng quân trướng “Ngạch nương… Ngạch nương!” “Tuyết Nhi ngoan, ngạch nương ở đây” Lạc Tử Y đúng lúc từ trong lều đi ra, ôm chặt lấy con gái, trấn an một hồi lâu Thiên Hựu xa xa mà nhìn hai mẹ con này, lộ ra một nụ cười cay đắng, lại một lần nữa thử đứng dậy “Hí…” Nhưng mà không đợi nàng đứng lên, Mục Khuynh Tuyết một bên lôi cánh tay của nàng, trêи tay hơi dùng sức, liền đem nàng đỡ lên Thiên Hựu liếc trộm Mục Khuynh Tuyết vài lần, mấy lần muốn nói lại thôi Mục Khuynh Tuyết đầy hứng thú nhìn nàng, “Muốn nói cái gì?” “Tạ…tạ ơn…” Mục Khuynh Tuyết vẻ mặt thay đổi mấy lần, không nói nữa, chỉ gật gật đầu “Khuynh Tuyết, về nhà thôi, đứa trẻ cũng tìm đến rồi, ngươi cho dù không vào cung, cũng nên hồi tướng quân phủ” Lạc Tử Y đau lòng ôm ôm Thiên Hựu, tiện thể kiểm tra một chút vết thương trêи cổ nàng, đương nhiên, vết thương trêи đùi cũng không quên, nhưng mà Lạc Tử Y mới vừa đưa tay đụng một cái, Thiên Hựu liền nhe răng trợn mắt tránh ra “Được, về nhà” Mục Khuynh Tuyết cuối cùng tước vũ khí đầu hàng, đơn giản giao phó vài câu, sai người dắt tới ngựa của mình Mắt thấy ra khỏi quân doanh, bốn người, ba con ngựa, mẹ con Lạc Tử Y cùng cưỡi một con, Thiên Hựu và Mục Khuynh Tuyết mỗi người một Nhưng mà Lạc Tuyết cổ linh tinh quái tựa hồ cũng không thoả mãn, kéo Lạc Tử Y xuống ngựa, lén lút ở trêи ʍôиɠ ngựa nhéo một cái, con ngựa như một làn khói chạy mất dạng “Ai nha, Mục di nương, con ngựa của ta chạy mất rồi!” Lạc Tử Y một mặt bất đắc dĩ che che mặt, nói thật, thực sự là con gái ruột, suy nghĩ giống nhau…. Mục Khuynh Tuyết cũng che đầu, âm thầm nghĩ một đôi mẹ con này thật là khiến người ta đau đầu Thiên Hựu bất đắc dĩ, tung người xuống ngựa, suýt chút nữa té “Hí, ai ya ai ya… Cho hai người dùng ngựa của ta” “Ngươi xuống làm gì?” Lạc Tuyết một mặt biểu tình chỉ tiếc mài sắt không nên kim, “Ngươi là Mục di nương ta à!?” “Hả?” Thiên Hựu mê mẩn rồi, chỉ thấy Lạc Tuyết ở nháy mắt, lại nhất thời không rõ ràng xảy ra chuyện gì “Ha ha, nha đầu này, ngươi nhiều thủ đoạn như vậy” Mục Khuynh Tuyết nói xong, đuổi ngựa đến bên cạnh Thiên Hựu, hai tay duỗi một cái, liền đem Thiên Hựu ôm lên ngựa “Ah…” Thiên Hựu gương mặt thẹn thùng, cả khuôn mặt nhỏ đều đỏ “Thiên Hựu, ngươi mặt đỏ cái gì?” Lạc Tuyết phía trước quay đầu lại cố ý trêu chọc Thiên Hựu, Thiên Hựu mặt càng đỏ hơn “Mục di nương, ngựa nhanh chút a!” Lạc Tuyết ở phía trước rêu rao lên, Mục Khuynh Tuyết bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hai tay ôm vòng Thiên Hựu, nắm chặt dây cương, đá bụng ngựa hai cái Lần này cả người Thiên Hựu cũng không tốt rồi, cả người cứng ngắc không dám lộn xộn, cả vết thương trêи đùi bị đè lên, cũng không cảm thấy đau…. Hết chương 7