Khuynh thành tuyết

Chương 4 : tướng quân trở về

“Ngạch nương, không phải nói hôm nay Mục di nương sẽ trở lại sao? Làm sao vẫn không có tin tức? Ta còn muốn đi cho Thiên Hựu một niềm vui bất ngờ đây!” Lạc Tuyết vô cùng lo lắng chạy vào tẩm điện của Lạc Tử Y, nào ngờ, Lạc Tử Y giờ khắc này cũng như con kiến trêи chảo nóng, khắp phòng đi lòng vòng “Ta cũng muốn biết a, mẹ so với ngươi còn gấp hơn a!” “Khởi bẩm công chúa, thánh thượng triệu kiến” Ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tiếng bẩm báo Lạc Tử Y vui vẻ, dẫn Lạc Tuyết liền hướng về đại điện mà đi “Đi, có tin tức rồi!” Nhưng mà hai mẹ con mới vừa bước vào đại điện, liền cảm thấy được không khí này có chút kỳ quái Quốc chủ trêи hoàng vị một mặt tối tăm, người quỳ bẩm báo dưới điện mơ hồ có chút run “Mẫu thượng, xảy ra chuyện gì?” Vừa nhìn tình hình này, Lạc Tử Y trong lòng hơi hồi hộp một chút “Khởi bẩm…. Công chúa… Quân…. Quân đội của Đại tướng quân… Ở ngoài thành đông ba mươi dặm, dựng…dựng trại đóng quân, không có dấu hiệu vào thành” Người bẩm báo đánh bạo lại nói một lần Quốc chủ một cái tát hung hăng vỗ vào trêи long tọa “Mẫu thượng xin bớt giận trước, không ngại hạ lệnh triệu đại tướng quân tiến cung” Lạc Tử Y rối rắm không ổn, vội vàng nghĩ kế Quốc chủ nghe vậy gật gật đầu, không nói gì “Còn không mau đi” Người bẩm báo theo tiếng mà đi Khuynh Tuyết đây là đang làm gì? Chờ ngày chờ đêm, chờ ròng rã 14 năm a! Thật vất vả mới đem cô chờ trở về, lại ở ngoài thành đóng trại, không vào thành! Cô cho dù không nhớ chúng ta, chẳng lẽ không nhớ đứa nhỏ sao? “Hoàng nãi nãi người đừng nóng giận…” Lạc Tuyết hiểu chuyện đứng bên cạnh quốc chủ thay nàng đấm lưng thuận khí Ba người đợi hơn một canh giờ, mắt thấy sắc mặt của quốc chủ càng ngày càng không thiện, Lạc Tử Y cũng là gấp vòng vòng “Khởi bẩm quốc chủ…” “Nói!” “Đại tướng quân… Đại tướng quân nói….. Tướng…. Tướng ở bên ngoài, quân lệnh…. Có thể không nhận…..” “Nó!” “Nàng đây là ý gì!” Lạc Tử Y lôi lấy cổ áo người bẩm báo, nghiêm nghị quát hỏi “Tiểu nhân …. Tiểu nhân không biết, công chúa… Công chúa bớt giận a!” “Được a, các ngươi không mời nổi nàng, ta đi!” “Mẫu thượng yên tâm, ta nhất định đem Mục Khuynh Tuyết mang về! Tuyết Nhi, ngươi ở đây bồi tiếp Hoàng nãi nãi” Đơn giản giao phó một chút, Lạc Tử Y quay người liền chạy hướng về ngoài cửa Quốc chủ thì là thần sắc phức tạp nhìn cửa lớn Lạc Tử Y cố ý chọn con kɧօáϊ mã, cũng vẫn là chạy hơn nửa giờ, xa xa mà liền thấy được một đại kỳ chữ “Mục”, Lạc Tử Y lừ hừ một tiếng, giơ lên roi ngựa, con ngựa thẳng đến quân doanh mà đi “Đứng lại, người nào, dám to gan tự tiện xông vào quân doanh!” Lạc Tử Y vốn định cứ như vậy một đường ngựa đến trong quân doanh, tìm tới Mục Khuynh Tuyết, từ trêи cao nhìn xuống trước mặt thét hỏi cô vì sao không vào thành, nhưng mà chưa kịp tiếp cận quân trướng, đã bị thủ vệ trước cửa ngăn lại “Làm càn, ngay cả ta các ngươi cũng dám cản!?” Lạc Tử Y một tiếng quát mắng, nhưng mà đáng tiếc chính là, hai tên thủ vệ cũng không quen biết nàng… “Ta quản ngươi là ai, không có mệnh lệnh của tướng quân, một con ruồi cũng đừng muốn bay vào!” “Ngươi!” Lạc Tử Y duỗi tay chỉ vào người binh sĩ kia, cũng không có gì để nói “Được, vậy phiền ngươi đi vào bẩm báo, thì nói công chúa Ngu quốc Lạc Tử Y, cầu kiến Mục đại tướng quân!” Lạc Tử Y hung tợn nói ra, còn kém muốn ăn thịt người rồi. Hai tên thủ vệ liếc mắt nhìn nhau, không dám thất lễ, một người vội vàng chạy vào bên trong quân trướng Không một hồi, thủ vệ kia mang theo một người đi tới Mặc dù 14 năm không gặp, nhưng thân hình dung mạo quen thuộc kia, vẫn để cho Lạc Tử Y một mắt liền nhận ra “Khuynh Tuyết…” Đi đến gần, Lạc Tử Y mới phát hiện, Mục Khuynh Tuyết bây giờ cởi đi phần linh động hào hiệp năm đó, càng hiện ra bình tĩnh thận trọng, trong lúc vung tay nhấc chân tự có một luồng uy nghiêm, nghĩ đến là dẫn binh lâu rồi Mặc dù ngay cả đêm chạy đi, phong trần mệt mỏi, tuy một thân vết bẩn có chút chật vật, nhưng đây cũng không che giấu được dung nhan khuynh thành kia của Mục Khuynh Tuyết “Tử Y!” Mục Khuynh Tuyết một tiếng khẽ gọi, nào ngờ Lạc Tử Y đoạt lấy thương trong tay thủ vệ, hướng về phía Mục Khuynh Tuyết đâm thẳng đến Mục Khuynh Tuyết khẽ mỉm cười, nghiêng người tránh thoát, một cái kéo lại cán thương, trêи tay hơi dùng lực một chút, Lạc Tử Y cả người liền mất khống chế, vùi đầu vào cái ôm của Mục Khuynh Tuyết “Làm sao, nhiều năm như vậy không gặp, ngươi chính là nghênh tiếp ta như vậy?” Mục Khuynh Tuyết ném xuống thương, ôm thật chặt Lạc Tử Y Lạc Tử Y trong mắt chứa lệ nóng, ở trong ngực của Mục Khuynh Tuyết, hận hận đập cô mấy quyền “Nhiều năm như vậy ngươi cũng không trở về, ngươi có biết mọi người có bao nhiêu lo lắng cho ngươi hay không!” Mục Khuynh Tuyết chỉ là mỉm cười xin lỗi “Đúng rồi, ta hỏi ngươi, ngươi tại sao không vào thành?” Một lát sau, Lạc Tử Y đẩy ra Mục Khuynh Tuyết, một tay lau nước mắt, một tay chống nạnh “Thế nào, ngươi đây là tới khởi binh vấn tội?” Mục Khuynh Tuyết sầm mặt lại, quay ngược lại không nhìn nàng “Ta không phải đến khởi binh vấn tội, ta chính là nghĩ đến hỏi ngươi một chút, ngươi không nhớ chúng ta thì bỏ đi, ngươi thì không nhớ con gái ngươi a!?” Nhắc tới hai chữ “Con gái”, thân thể Mục Khuynh Tuyết run lên, một lát mới xoay người lại, chỉ chỉ binh lính phía sau đang nhóm lửa chuẩn bị làm cơm “Binh lính của ta đi cả ngày lẫn đêm, trèo non lội suối, cả bữa cơm no đều không để ý tới ăn. Hiện tại đừng nói để cho bọn họ đi ba mươi dặm, chính là ba dặm đường, cũng đi không được” Lạc Tử Y nghe vậy, theo phương hướng ngón tay Mục Khuynh Tuyết nhìn lại, không ít binh lính nằm trêи đất, uể oải chờ ăn cơm. Miễn cưỡng xem như là tiếp nhận lý do của Mục Khuynh Tuyết “Vậy ngươi còn cố ý chọc tức mẫu thượng, nói cái gì tướng ở bên ngoài quân lệnh không nhận” “Hừ” Nhắc tới mẫu thượng, Mục Khuynh Tuyết hừ lạnh một tiếng “Khuynh Tuyết, ngươi cũng là mẫu thượng một tay nuôi nấng, ngươi phải biết tính cách của nàng, nàng xưa nay đều là nói một không hai, không chịu thừa nhận chính mình có lỗi. Nhưng lúc này đây, mẫu thượng nàng, nàng thừa nhận mình làm sai rồi, đồng thời những năm gần đây, nàng đối với con gái của ngươi, so với con gái của ta đều tốt hơn, nàng muốn bù đắp cho ngươi, muốn…” “Đủ rồi!” Mục Khuynh Tuyết vung tay lên, cản lấy Lạc Tử Y Lạc Tử Y sững sờ một lúc lâu, bất đắc dĩ thở dài, “Ta cũng đói bụng, ta cũng phải ăn cơm” “Cơm nước trong quân cũng không dễ ăn như trong cung” Mục Khuynh Tuyết cười khổ một tiếng, Lạc Tử Y này, giống y với 14 năm trước, một chút cũng không thay đổi! Lại nói tính cách lẫm lẫm liệt liệt của Lạc Tử Y này, nói cùng Mục Khuynh Tuyết vài câu liền thu lại không được, hoàn toàn không nhớ rõ vừa rồi chính mình đối với Khuynh Tuyết có oán giận cỡ nào, vừa nói chuyện liền cho tới đêm khuya, nhưng hại quốc chủ và Lạc Tuyết ở trong cung lo lắng chờ đợi Quốc chủ phái tới người tìm hiểu tin tức, đều bị thủ vệ cự tuyệt ở ngoài cửa, cả đại tướng quân cũng không nhìn thấy “Ngươi nói cái gì? Mất đi tin tức của ngạch nương ta? Đây là ý gì?” Lạc Tuyết hoàn toàn kế thừa dạng chua ngoa đanh đá của mẫu thân nàng, giờ khắc này một tay xách cổ áo của người bẩm báo, giận không nhịn nổi “Tiểu công chúa bớt giận, chỉ là chúng ta vẫn chưa đi vào trong quân doanh, cũng chưa thấy Tử Y công chúa, người dò hỏi thủ vệ, bọn họ cũng không để ý tới… Cho nên cũng không biết Tử Y công chúa hiện trạng làm sao…” “Hoàng nãi nãi, chuyện này làm sao a!?” “Mẹ ngươi sẽ không sao, sáng sớm ngày mai, ngươi cùng Thiên Hựu đi!” Quốc chủ trầm ngâm phút chốc, ảo não chính mình thực sự là lão hồ đồ, làm sao mới nhớ tới nhân vật then chốt này! “Đúng! Thiên Hựu!” Hết chương 4