Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
“Lam Phong!”
Vân Mạc tuy rằng không thèm để ý, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Phượng Khuynh vẫn là nhịn không được hơi nắm chặt nắm tay.
Quả nhiên sớm nên lường trước được…… Nhục nhã.
Phượng Khuynh đương nhiên cao hứng, Cố Lam Phong là đại quản gia phủ nàng, là thuộc hạ và bằng hữu trung thành nhất của nàng. Kiếp trước vì nàng mà đi ám sát Thái Nữ, thất bại nên chết sớm.
Kỳ thật khi đó, Mẫu Hoàng bệnh nặng, nhưng vẫn chưa đến mức tới thời điểm cuối cùng, Lam Phong vốn không cần liều lĩnh như vậy……
Trọng sinh một đời, lại lần nữa nhìn thấy Cố Lam Phong, trẻ tuổi sống sờ sờ Cố Lam Phong, nàng đương nhiên cao hứng.
Cố Lam Phong đối với người ngoài kỳ thật là một nữ nhân ôn nhuận như ngọc, hoặc là nói nàng là một nữ nhân khéo đưa đẩy, đặc biệt là có khối đại băng sơn Cảnh Vương này đối lập, Cảnh Vương đại quản gia kiêm thị vệ Cố Lam Phong liền có vẻ ôn nhu đi không ít.
Nhưng nàng giờ phút này, lại có vẻ phi thường khắc nghiệt.
“Đêm đại hôn, Vương phu đây là muốn nháo thành cái dạng gì? Khiến điện hạ để chân trần đi theo, như thế nào, là cảm thấy điện hạ chúng ta không xứng với ngươi sao?”
Xong rồi, xong rồi, trong lòng mỗi người thị vệ kêu rên, như thế nào không trông chừng Cố quản gia a? Đều nói Cố quản gia có thể sẽ làm hỏng việc, quả nhiên thật đúng là vậy! Nếu để Cố quản gia đem hôn sự của Cảnh Vương làm loạn……
Cơ hồ có thể tưởng tượng được thánh thượng sẽ trừng phạt các nàng như thế nào!
Vân Mạc không trả lời, thấy Cố Lam Phong hỏa khí hừng hực, hắn mới rũ mí mắt xuống, chú ý tới thì ra nữ nhân này, thật sự để chân trần đuổi theo.
Người kia, thật sự quan trọng như vậy sao?
Hơn nữa, hắn cũng biết thái độ của Cố Lam Phong người này, đại biểu chính là thái độ của Cảnh Vương, quả nhiên, đây mới là thái độ chân thật của nàng không phải sao?
Lúc này thị vệ kia đã đem giày đến, ngồi xổm xuống: “Cảnh Vương điện hạ?”
Cố Lam Phong lại quát bảo người này ngưng lại: “Khoan đã, Vương phu cũng đang ở đây, khi nào cần đến các ngươi? Đúng không Vương phu?”
Một đôi giày bị nhét vào tay Vân Mạc, Cố Lam Phong đỡ lấy Phượng Khuynh: “Tới, điện hạ, đứng vững nha, Vương phu vóc dáng cao, chờ lát nữa ngồi xổm xuống xuyên giày, ngài nhất định phải kìm chế một chút, còn có Vương phu, ngươi phải cẩn thận một chút, nếu khiến điện hạ trượt chân……”
Nội tâm Cố Lam Phong một mảnh đau lòng, điện hạ thoạt nhìn thì lạnh như băng bất cận nhân tình, trong lòng đối Mộ Dung đại công tử lại là thật tâm yêu quý, lại không thể không cưới một nam tử cái gì cũng không xứng với điện hạ như vậy, tiếp nhiều rượu đến thế, có thể biết được trong lòng có bao nhiêu buồn bực.
Nghĩ được như vậy, ngữ khí đối Vân Mạc càng không tốt: “Vương phu ngươi nhanh lên nha! Còn đứng im như vậy làm gì? Mặt đất này rất lạnh, điện hạ đang chịu lạnh mà chờ này!”
Nàng xưng hô chính là “Vương phu”, nhưng thái độ kia còn không bằng đối với một hạ nhân. Ít nhất Cố quản gia đối hạ nhân còn có chút ôn nhu dễ thân.
Lòng bàn tay Vân Mạc căng thẳng, giày nữ tử bị nhét vào trong tay cũng là đỏ, cỡ nào châm chọc a, hai người nhìn đối phương đều không vừa mắt, lại bởi vì một tờ thánh chỉ mà kết làm phu thê.
Cứ như vậy xem tiếp đi, hắn cho rằng bình tĩnh sợ là cũng không có đi?
Chỉ là chớp mắt một cái, cuối cùng vẫn chậm rãi cúi người, sau đó ngồi xổm xuống.
Phượng Khuynh tuy rằng đang suy nghĩ, nhưng mà một bóng đỏ trong mắt này lại thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm.
Lúc này hắn vừa động, tiếp theo một chân của mình đã bị nhẹ nhàng nâng lên, nội tâm nàng cả kinh, lập tức phục hồi lại tinh thần.
“Không cần. Không cần, A Mạc ngươi đứng lên, ngươi mau đứng lên!”
A Mạc của nàng chưa bao giờ là cái loại nam tử bị nhốt ở hậu hoa viên, làm sao có thể chịu nhục như vậy đây?
“Điện hạ!” Cố Lam Phong tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không động đậy, ánh mắt nhìn về phía Vân Mạc ý bảo hắn tiếp tục.
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
12 chương
40 chương
18 chương
10 chương
44 chương
6 chương
65 chương
23 chương