Khuynh Thành Nguyệt
Chương 2
Chu Cẩm Hằng đi rồi, Sí Nguyệt ở trên giường lăn qua lộn lại vài cái, một chút cũng không thấy buồn ngủ, đành phải dứt khoát xuống giường, đi về phía dục thất (phòng tắm) ở cách vách.
Màn trướng phất phơ giữa làn hơi nước mịt mờ tràn ngập hương hoa, đầu thú được điêu khắc từ bạch ngọc phun ra dòng nước trong ấm áp, hồ nước ngọc bích dập dềnh gợn sóng, sớm đã có thị nữ đứng hầu ở một bên, trong lư đồng châm một mùi hương thơm mát, khiến cho không khí vốn đang ẩm ướt càng trở nên mông lung.
Sí Nguyệt bước xuống hồ, phất tay ý bảo bọn cung nữ lui ra, tuy rằng các nàng cũng đã rõ rành rành quan hệ của y và tên Hoàng đế khốn kiếp kia rồi, thế nhưng y vẫn không muốn người ta nhìn thấy bờ vai đầy rẫy dấu hồng nho nhỏ kia a.
Các cung nữ đều theo lời y lui ra, chỉ còn một cung nữ trông có vẻ lớn tuổi ở lại điều chỉnh lư hương, ngồi chồm hổm bên cạnh hồ, Sí Nguyệt khó hiểu nhìn nàng, nói: “Ngươi cũng lui xuống đi, ta không cần người hầu hạ.”
“Vâng, điện hạ.” Thanh âm của nàng nhẹ nhàng như đang thì thầm, khiến Sí Nguyệt đột nhiên giật mình, mở to hai mắt.
Trong khoảng thời gian bị giam trong thâm cung này, danh phận của mình chỉ là một tiểu nam sủng mà Chu Cẩm Hằng nhất thời hứng khởi say mê mà thôi, nữ nhân này vì sao lại gọi mình là điện hạ, lẽ nào nàng đã biết thân phận thật của mình rồi?
Cung nữ nọ lướt mắt nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định được trong phòng chỉ còn hai người bọn họ rồi, mới giả bộ đưa tay chải đầu cho Sí Nguyệt, một bên ghé vào lỗ tai y, ôn nhu nói: “Đại điện hạ bảo người lập tức chuẩn bị, Nhạc thừa tướng sẽ ở ngoài cửa cung chờ tiếp ứng.”
“A?” Sí Nguyệt nhịn không được khẽ kêu một tiếng, lại nhanh chóng che miệng lại, khó tin trừng mắt nhìn nàng: “Đại ca huynh… Huynh ấy…”
Cung nữ nọ trịnh trọng gật đầu, đáp: “Đại điện hạ đã khôi phục lại ký ức rồi, hôm nay sẽ khởi hành về nước.”
Sí Nguyệt nghẹn lời, ngẩn ngơ trong chốc lát mới phản ứng lại đươc, nhất thời kích động đến nỗi không biết nên làm thế nào cho phải, nhanh chóng nhảy ra khỏi hồ, tùy ý để cho cung nữ nọ giúp y lau khô tóc, thay y phục sạch sẽ.
Để tránh để lộ sơ hở, Sí Nguyệt giả vờ bình tĩnh trở về phòng ăn vài món điểm tâm, sau đó làm bộ tới ngự hoa viên du ngoạn, dưới sự hướng dẫn của cung nữ kia mà lách qua một góc sân hẻo lánh, trốn khỏi thủ vệ, thuận lợi đi ra khỏi hoàng cung.
“Nhạc đại ca!” Sí Nguyệt tiến vào trong xe ngựa, níu lấy ống tay áo của Nhạc Thừa Lẫm, lo lắng hỏi: “Đại ca của ta đâu? Huynh ấy thế nào rồi?”
Nhạc Thừa Lẫm phủ thêm cho y một chiếc áo lông cừu ấm áp, đáp: “Y đã dẫn theo Thụy Tuyết đi trước rồi, chúng ta sẽ gặp nhau ngoài cửa thành phía Đông, đi đường gấp rút không thể ngồi xe ngựa được, dọc đường đi chắc chắn sẽ rất gian khổ, ngươi chịu được không?”
“Ta tình nguyện mệt chết trên lưng ngựa, còn tốt hơn là phải ở trong cung làm chim trong ***g.” Sí Nguyệt buộc áo choàng lại cho chặt, một lòng muốn nhanh chóng quay về nhà, Nhạc Thừa Lẫm nhìn khuôn mặt lộ rõ nét vui mừng trên mặt y, thở dài nói: “Là ta bảo hộ bất lực, để ngươi chịu khổ rồi.”
“Ta không sao.” Sí Nguyệt khoát khoát tay, đột nhiên nhớ tới cái cảnh kiều diễm phong lưu sáng hôm nay, gương mặt không khỏi hiện lên một lớp hồng nhạt, y quay đầu nhìn thoáng qua cung tường đang dần dần cách xa ngoài cửa xe, lại nói: “Chu Cẩm Hằng cũng xem như là quân tử, không có miễn cưỡng ta làm chuyện ta không muốn làm.” Đương nhiên nếu còn tiếp tục ở chung với hắn thì y cũng không dám bảo đảm hắn còn kiên nhẫn được bao lâu nữa.
Nhạc Thừa Lẫm mở bản đồ ra, nói cho y biết sơ qua lộ tuyến về nước, để cho nhị hoàng tử luôn được nuông chiều từ bé này chuẩn bị tâm lý một chút, bất quá Sí Nguyệt hoàn toàn nghe từ tai này lọt ra tai kia, trong đầu chỉ muốn mau chóng gặp lại đại ca mình mà thôi.
Nghĩ tới đại ca luôn cưng chiều mình tự nhiên bị mất ký ức hết ba năm, khi gặp lại mình trong phủ tướng quân thì cứ như là gặp người dưng nước lã, trong lòng Sí Nguyệt không khỏi cảm thấy đau đớn, càng hận cái tên đầu sỏ hại hai huynh đệ y phải chia lìa nhau đến nghiến răng nghiến lợi.
Xe ngựa lộc cộc đi ra khỏi cửa thành phía Đông, Sí Nguyệt vừa xuống xe ngựa đã nhào vào lòng Dạ Huyền, thanh âm nức nở như muốn khóc: “Đại ca!”
Da Huyền ôm lấy thân thể run run của Sí Nguyệt, giống như mọi khi mà nhẹ nhàng vuốt tóc y, dỗ dành nói: “Gấp rút lên đường là quan trọng nhất, Sí Nguyệt, đáp ứng đại ca khoan hãy khóc đã, được không?”
Nói cứ như là y thích khóc nhè lắm vậy! Sí Nguyệt thẹn thùng mà dụi dụi hai mắt, ngẩng đầu hít sâu một hơi, nuốt ngược dòng nước mắt sắp trào mi vào trở lại, nở một nụ cười nhu thuận với đại ca mình, nói: “Đại ca nói gì đệ đều nghe hết.”
“Ngoan.” Dạ Huyền buông y ra, xoay người leo lên ngựa, theo tự nhiên đưa tay về phía y, Sí Nguyệt do dự trong chốc lát, nói: “Đại ca, mấy năm nay tài cưỡi ngựa của đệ cũng có tiến bộ rồi, có thể tự mình cưỡi một con ngựa được mà.”
Dưới tình huống chạy trốn thụt mạng như thế này, ngồi chung một con ngựa chắc chắn sẽ làm giảm tốc độ của nó, Sí Nguyệt quyết định biểu hiện ra chút dũng cảm của mình, gọi hộ vệ dẫn ngựa tới.
“Sí Nguyệt, đệ sao vậy?” Dạ Huyền có chút vô cùng kinh ngạc, không rõ tên tiểu tử vừa thích bám người lại ưa làm nũng này sao lại trở nên khác thường đến thế, Sí Nguyệt kéo kéo dây cương, nhanh chóng leo lên ngựa, vỗ vỗ ngực nói: “Bởi vì đệ đã trưởng thành rồi a!”
“Đại điện hạ, thời gian không còn sớm nữa, mau đi thôi.” Nhạc Thừa Lẫm nhắc nhở nói, Dạ Huyền vẫn còn có chút lo lắng, dặn hắn phải theo sát Sí Nguyệt, sau đó giục ngựa lên trước, dẫn đầu chạy như bay về phía ngoại ô.
Bên người bọn họ có một đội thân binh hộ vệ, trên đường còn có người tiếp ứng, tuy rằng bôn ba đường dài cực kỳ hao tổn thể lực, bất quá niềm vui khi được hồi hương đã đánh tan những mệt nhọc trên thân thể, trên gương mặt mệt mỏi của mọi người đều lộ ra thần sắc vui mừng, mà ngay cả Dạ Huyền dọc đường đi vẫn luôn ít nói kiệm lời, trong mắt cũng không khỏi hiện lên một tia ấm áp nhàn nhạt.
Giục ngựa không ngừng nghỉ chạy hơn mười ngày, cách biên cảnh của hai nước cũng không còn xa nữa, khi màn đêm buông xuống, mọi người đành phải vào trong núi tá túc một đêm, chỉ cần hừng đông vượt qua được ngọn núi này là bọn họ đã vào trong lãnh thổ của Lê quốc rồi.
Sí Nguyệt cởi áo choàng trải bên cạnh đống lửa rồi nằm xuống, lấy túi nước ra uống vào một hớp rượu nếp để cho cả người mình từ trong ra ngoài được ấm áp hơn.
Y cho tới bây giờ vẫn chưa lần nào mệt mỏi đến thế, hầu như là ngày nào cũng gấp rút mà chạy, thời gian nghỉ ngơi ít đến thảm thương, điều này khiến cho một tiểu hoàng tử được nâng như trứng hứng như hoa từ bé như y phải ăn không ít khổ, xương sống thắt lưng đều đau hết cả lên, hai chân như nhũn ra, vừa nghĩ tới thôi đã muốn ngủ một giấc cho khỏe người rồi.
Thảm nhất chính là y còn phải kiềm chế xúc động muốn làm nũng với đại ca mình, nỗ lực làm một đệ đệ thật ngoan ngoãn, cho nên trong lòng thì thầm kêu khổ thấu trời xanh, ngoài mặt vẫn phải làm ra cái bộ dạng chẳng có vấn đề gì cả, đỡ phải khiến cho đại ca mình lo lắng thêm.
Y biết trong lòng đại ca có một tảng đá lớn, vẻ sầu muộn giữa hai hàng mi mấy ngày qua vẫn chưa tiêu tan, Sí Nguyệt tự nhủ thầm với bản thân không nên gây thêm phiền phức cho người khác nữa, thế nhưng lại theo bản năng mà cứ muốn cọ cọ tới bên cạnh đại ca mình, cùng đại ca nói chuyện vui đùa như những ngày trước.
Chỉ cần trở về nhà thì tốt rồi nhỉ? Đại ca cuối cùng rồi cũng sẽ quay về bên cạnh mình thôi, hì hì…
Sí Nguyệt trở mình, híp mắt nhìn ánh lửa chớp động ở bên người, ngáp dài một cái, cơn mệt mỏi lại dâng lên, trong lúc mơ màng cảm giác được có người đắp một chiếc áo khoác bằng lông cáo dày thật dày lên người mình, Sí Nguyệt nghiêng đầu đi, đối diện với ánh mắt thân thiết của Dạ Huyền, thiếu niên đầu tiên là ngẩn ngơ một lát, lập tức nở nụ cười thật nhu thuận, thấp giọng nói: “Đại ca, huynh mệt không?”
Tâm tình đại ca dọc đường đi rất không ổn, Sí Nguyệt dù có ngốc nghếch mấy cũng có thể cảm giác được điều này, còn hơn mùa đông ba năm trước đây, đại ca càng thêm trầm mặc ít lời, khiến cho người ta hoàn toàn không đoán ra được y đang suy nghĩ cái gì.
Trong mắt Dạ Huyền lấp lánh ánh lửa, lúc nhìn về phía Sí Nguyệt lại toát ra vài phần ôn nhu, nói: “Là đại ca không tốt, để đệ phải chịu khổ rồi.”
Sí Nguyệt cố sức lắc đầu, rồi lại lủi đầu vào trong lòng Dạ Huyền, thỏa mãn mà thở dài một tiếng, thanh âm mơ hồ không rõ, mang theo cơn buồn ngủ ngây thơ hồn nhiên: “Như vậy là tốt lắm rồi a, Sí Nguyệt sẽ nhanh chóng lớn lên, không để đại ca phải lo lắng cho đệ nữa…”
Da Huyền khẽ vuốt vuốt tóc Sí Nguyệt, khóe môi hiện lên một nụ cười khổ.
Thân là huynh trưởng, ai mà chẳng hy vọng ấu đệ (em trai nhỏ tuổi) của mình có thể lớn lên trong bình an phú túc, nếu không phải vì sai lầm năm đó của y, nhóc con đáng yêu thích nũng nịu này hẳn là còn đang ở trong cung điện Lê quốc sống an nhàn sung sướng a, đâu cần phải chịu nỗi khổ sống đầu đường xó chợ như thế này chứ?
Sí Nguyệt và y là cùng một mẹ sinh ra, Lê quốc thế hệ này chỉ có hai vị hoàng tử, đại hoàng tử Dạ Huyền vừa sinh ra đã được lập làm Thái tử, may mà tư chất của y cực tốt, vừa dũng cảm kiên cường, lại thông minh nhân hậu, triều thần dân chúng ai cũng tán thưởng, chính là người lý tưởng nhất để thừa kế ngôi vị Quốc vương của Lê quốc.
Có một huynh trưởng có thể gánh hết những trách nhiệm quan trọng trên vai như vậy, trọng trách trên vai Sí Nguyệt đương nhiên là nhẹ hơn rất nhiều, người lại không có chí lớn, đối với quyền thế địa vị cũng không quá để ở trong lòng, chỉ thầm nghĩ chờ sau khi đại ca lên ngôi rồi, mình có thể làm một Vương gia thanh nhàn rách việc, chu du đây đó cả ngày là tốt nhất.
Dạ Huyền giúp Sí Nguyệt bọc áo khoác lại, nhìn dung nhan tuyệt sắc của đệ đệ mình đã chìm vào mộng đẹp, nét hồn nhiên mơ màng cùng kiên cường vẫn còn đọng giữa hàng lông mày đó khiến y đau lòng không thôi.
Đệ đệ từ nhỏ đã ưa làm nũng, thích khóc nhè, lại hoạt bát nghịch ngợm này không biết từ bao giờ đã phải gánh vác trách nhiệm của một nam tử thành niên rồi, y tuy rằng rất hy vọng Sí Nguyệt có thể trưởng thành thành một nam nhi anh vũ đỉnh thiên lập địa, thế nhưng vẫn không mong đệ đệ mình phải chịu nhiều khó khăn trắc trở quá sớm.
“Đệ vẫn còn là một nhóc con lanh lợi a.” Y mỉm cười nói nhỏ, “Là ca ca thất trách, không bảo hộ đệ tốt.” Sí Nguyệt lẩm bẩm một tiếng, hàng lông mày cuối cùng cũng giãn ra, ánh lửa rọi lên trên gương mặt thanh tú nọ, lông mi vừa dài vừa dày in bóng xuống viền mắt, Sí Nguyệt lúc này, dường như lại trở thành nhóc con luôn được nuông chiều hồi ấy, chẳng phải ưu sầu chuyện gì nữa cả.
“Dạ Huyền điện hạ.” Nhạc Thừa Lẫm thấp giọng gọi y, “Đêm đã khuya, sáng mai còn phải lên đường, người chợp mắt một chút đi, để ta chăm sóc nhị điện hạ là được rồi.”
Dạ Huyền gật đầu, vừa mới buông Sí Nguyệt ra, thiếu niên bỗng nhiên tỉnh giấc, nắm lấy ống tay áo y không chịu buông, mơ mơ màng màng kêu: “Đại ca, huynh lại muốn đi sao?”
Nhìn hình dạng đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn phải cố gắng bảo trì thanh tỉnh của đệ đệ mình, Dạ Huyền cảm thấy thương yêu cực kỳ, vội vàng vỗ vỗ bàn tay đang nắm lấy tay áo y, dỗ dành nói: “Đại ca không đi, mau ngủ đi.”
Tầm mắt nhìn lướt qua đầu vai Dạ Huyền, bắt gặp ánh mắt Nhạc Thừa Lẫm có chút bất đắc dĩ, đầu óc hỗn loạn của Sí Nguyệt đột nhiên thanh tỉnh thêm vài phần, đối với biểu hiện vừa rồi của mình không khỏi cảm thấy xấu hổ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, tránh khỏi tay đại ca mình, quấn lấy áo lông mà lăn qua một bên, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy đệ ngủ đến hồ đồ luôn rồi, đại ca không cần phải quan tâm đệ đâu.”
Dạ Huyền sửng sốt một chút, cười nói: “Nhóc con này, vài năm không gặp, làm sao lại xa lạ với đại ca như vậy?”
Sí Nguyệt lắc đầu như trống bỏi, bàn tay nho nhỏ nắm chặt lại, nói: “Đệ thích đại ca nhất mà! Thế nhưng đại ca cũng không chỉ có một mình đệ a, quan trọng nhất đối với đại ca mà nói chính là giang sơn xã tắc của Lê quốc, cho nên đại ca nhất định phải giữ gìn thân thể, nghìn vạn lần đừng vì cưng chiều đệ mà làm mất đi chừng mực của một hoàng Thái tử, phải biết rằng vận mệnh của cả Lê quốc đều đặt trên người đại ca đó!”
Thanh âm nhu hòa của Sí Nguyệt vang lên một hơi khiến cho Dạ Huyền khiếp sợ không thôi, ngay cả Nhạc Thừa Lẫm còn phải dừng lại hành động đang thêm củi của mình, kinh ngạc mà nhìn thiếu niên đã gần mười lăm tuổi kia.
“Sí Nguyệt, đệ…” Dạ Huyền nhìn dáng vẻ nho nhỏ nghiêm trang của đệ đệ mình, trong lòng lại là ngũ vị tạp trần, than thở nói: “Ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa*, không nghĩ tới đệ bây giờ đã hiểu được rất nhiều đạo lý rồi.”
(*) Gốc là “Sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương khán”: một câu danh ngôn của Lã Mông đời Tam quốc. ý nghĩa: Ba ngày không gặp mặt một kẻ sĩ thì khi gặp lại, nên biết trọng đãi hơn mọi hôm, vì họ có thể tiến bộ khác trước nhiều rồi.
Sí Nguyệt lè lè lưỡi, dùng chiếc áo lông cừu mềm mại che đi khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng lên của mình, nhắm mắt lại nói: “Đệ ngủ đây, đại ca huynh cũng đi ngủ đi.”
Bình ổn hô hấp lại, nghe được tiếng đại ca nằm xuống ở bên cạnh mình, khí tức dần dần nhẹ nhàng đều đặn, dường như đã ngủ say rồi, Sí Nguyệt lúc này mới thở phào một hơi, đứa tay dán sát ngực mình, muốn làm lắng lại nhịp tim đang đập loạn xạ không thể khống chế được trong ***g ngực.
Lời nói thâm thúy đại nghĩa như thế cũng không phải là do thái phó dạy y, mà là khi y bị giam lỏng trong tẩm cung của Chu Cẩm Hằng, Ngự sử đại phu* đức cao vọng trọng đã đến đấy khuyên can Hoàng đế, đại ý là mong muốn Hoàng đế đừng trầm mê trong cung khuê (nghĩa giống với hậu cung) nữa, lại càng không nên vì một tiểu nam sủng mỹ mạo mà làm mất thể thống, Sí Nguyệt lúc đó ở trong điện nghe được những lời này liền nổi giận đùng đùng, trực tiếp lao tới ném một chiếc bình hoa về phía đối phương, bởi vì đang tức giận nên động tác không chính xác, bình hoa chỉ rơi vỡ dưới chân lão đầu mà thôi, Hoàng đế khi đấy liền thay đổi sắc mặt, kết quả ngoài ý muốn chính là, hắn không những không tức giận vì Sí Nguyệt cả gan làm loạn, trái lại còn rất sợ mảnh vỡ sẽ khiến y bị thương, vội vàng kéo y lại nhẹ nhàng dỗ dành, khiến cho lão Ngự sử tức giận đến độ râu mép đều dựng cả lên, không ngừng thở than ‘quyến rũ hoặc chúa, quốc vận nguy rồi’.
(*) Đại phu ở đây là một chức quan khá lớn thời xưa, dưới quan khanh, trên quan sĩ, Ngự sử đại phu là một chức vị quan trọng trong bộ máy chính quyền hồi đó
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
100 chương
66 chương
25 chương
10 chương
12 chương
67 chương