Khuynh thành ngự thú sư

Chương 43 : Ta một cái cũng đều sẽ không bỏ qua

Liền ở ngay thời điểm Lãnh Nguyệt Tâm sắp đi xuống võ đài, nguyên bản Lãnh Yên Nhiên đang thống khổ rên rỉ đột nhiên đứng lên, năm ngón tay hướng tới hướng tới trường kiếm cách đó không xa quơ tay một cái, thanh kiếm kia đã bị Lãnh Yên Nhiên chộp vào trong tay. Sau khi đã bắt được kiếm, Lãnh Yên Nhiên liền giống như điên cuồng hơn hướng tới Lãnh Nguyệt Tâm đâm tới, thực lực luyện linh nhất tinh một khắc lúc này đây mới nguyên vẹn phát huy. Cảm thấy được sát khí phía sau, Lãnh Nguyệt Tâm nhẹ nhàng nhảy lên giữa không trung, sau đó ở trong không trung quay một cái, từ trước mặt dịch chuyển đến sau lưng Lãnh Yên Nhiên. Sau khi rơi xuống đất, thời điểm Lãnh Yên Nhiên còn chưa kịp xoay người lại, Lãnh Nguyệt Tâm đã dùng tay đánh một chưởng vào trên lưng Lãnh Yên Nhiên. Tức khắc, Lãnh Yên Nhiên cả người liền hướng tới dưới võ đài mà đi, sau đó cả người ngã ở bên cạnh cầu thang của võ đài. Mọi người thấy vậy, đồng thời lui về sau một bước, sợ máu của nàng ta bắn đến trên người bọn họ. Giờ phút này Lãnh Yên Nhiên đã sớm không còn dáng vẻ và khí chất ôn nhu mỹ mạo ngày thường của nàng nữa, mái tóc nàng sớm đã rối loạn lên, trên mặt bởi vì những lưỡi dao gió kia mà trở nên khắp nơi đều là vết thương, bên trong mắt trái, còn có dòng máu đỏ tươi chảy ra, cả người cùng quỷ đều giống nhau. Này cũng khó trách mọi người sẽ chán ghét nàng. Trận này biến hóa quá nhanh, Lăng Sở Mặc nhăn nhăn mày, ánh mắt mang theo tia tìm tòi nghiên cứu nhìn Lãnh Nguyệt Tâm, nếu có thể, hắn hận không thể mang Lãnh Nguyệt Tâm ra tra khảo. Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Liền cho dù nàng là vũ sư, cũng có thể nhìn ra được cấp bậc, nhưng tại sao hắn lại không thể nhìn ra được cấp bậc của nàng? Lãnh Lâm đứng ở bên trong đám các quan lại sau khi phản ứng lại, ngay lập tức hướng tới Lãnh Yên Nhiên chạy đến. Bởi vì nơi này nhiều người như vậy, hắn không thể không có khả năng làm như không thấy. Thời điểm Lãnh Lâm chạy đến bên người Lãnh Yên Nhiên, Lãnh Nguyệt Tâm vừa vặn đi từ phía trên đài luận võ xuống. “Lãnh Nguyệt Tâm, nàng là tỷ tỷ của ngươi, ngươi như thế nào lại có thể tổn thương nàng như vậy?” Nhìn vẻ mặt đau đớn cùng bộ dáng ấy của Lãnh Lâm, Lãnh Nguyệt Tâm khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh nói: “Cha, người có còn nhớ trận hỏa hoạn lớn trước đây không?” Lãnh Lâm nghe vậy, liền ngẩn ra không nói gì. Trận hỏa hoạn lớn như thế, trong lòng hắn tất nhiên hiểu rõ, chỉ là lúc ấy bởi vì Lãnh yên Nhiên đã là vị hôn thể của Thái Tử, cho nên hắn không muốn nói thêm cái gì, hơn nữa từ trước đến nay hắn đối với hành vi của các nàng đều là mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ là hắn không nghĩ tới, Lãnh Nguyệt Tâm cư nhiên lại đang bắt đầu trả thù….. Nhìn thoáng qua Lãnh Yên Nhiên đang nằm ngã trên mặt đất, ngay khi nhìn đến ánh mắt mang theo cừu hận kia, Lãnh Nguyệt Tâm nhẹ giọng nói: “Như thế nào? Sợ sao? Này mới chỉ là bắt đầu, ngươi cùng với Lãnh Thiên Linh kia, ta một cái cũng đều sẽ không bỏ qua!” Dứt lời, Lãnh Nguyệt Tâm liền chậm rãi rời đi. Hắc y bay phất phơ trong ánh nắng, nhưng khóe miệng cười lạnh kia lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, Lãnh Nguyệt Tâm, một người đã là phế vật, rốt cuộc có tư cách gì mà có thể cuồng ngạo như thế? Đông Phương Ẩn lắc đầu, loại người này, quá mức tự cho là đúng, không phải là người có thể làm nên đại sự, chỉ là đôi mắt kia, lại không phải như vậy, thật đúng là một người kỳ quái! Lãnh Lâm đứng ở tại chỗ, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nhìn Lãnh Yên Nhiên nằm trên mặt đất liếc mắt một cái, cái gì cũng chưa nói, chỉ là nâng nàng đứng dậy, đem nàng giao cho người hầu, để người hầu mang nàng rời đi. Trên đài quan sát kia, Lãnh Nguyệt Tâm nhìn những người hầu đó đem Lãnh Yên Nhiên mang đi, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, sau đó đứng lên, cũng rời đi. “Lạc Ảnh, đi theo nàng.” Tiêu Lương Sinh đạm mạc nói một câu, liền không nói thêm gì. Lạc Ảnh nghe vậy, có chút kinh ngạc, không rõ vì sao công tử lại muốn mình đi theo Lãnh Nguyệt Tâm. Bất quá hắn biết công tử muốn hắn làm như vậy, nhất định sẽ có nguyên nhân, không có hỏi nhiều, Lạc Ảnh rời khỏi đại hội luận võ!