Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu
Chương 131
Hách Cửu Tiêu ôm hắn vào trong lòng, cẩn thận hút ra một ngụm máu độc rồi phun xuống đất, sau đó lại cúi đầu hút vào miệng vết thương, băng hàn trên mặt càng lúc càng dày đặc, mi tâm nhăn lại, sắc mặt âm trầm.
Hắn biết rất rõ công lực của Hách Thiên Thần, cơ quan này tuy rằng cực kỳ nguy hiểm, nhưng không đến mức làm cho Hách Thiên Thần bị thương như vậy. Nếu không phải lúc trước hắn mất tự chủ, bởi vì dược tính của Thiên Dục mà cuồng bạo chiếm đoạt Hách Thiên Thần, thì Hách Thiên Thần sẽ không sơ hở như thế, khi thi triển thân pháp cũng sẽ không gặp phải trở ngại.
Ngày thường có lẽ không sao, nhưng vào lúc này, ngay tại nơi đây, chỉ kém một chút nữa là làm cho Hách Thiên Thần trúng tên, càng tệ hơn chính là mũi tên có độc.
Thấy Hách Cửu Tiêu nhíu mày càng lúc càng chặt, Hách Thiên Thần hơi thoáng trở mình trong lòng của hắn, “Ta không sao, độc như vậy đối với Huyết Ma Y cũng không quá nghiêm trọng, ta không lo lắng, ngươi còn lo lắng làm gì.” Hắn chỉ hy vọng mới vừa rồi mọi người không nhận ra Hách Cửu Tiêu đã sử dụng dị năng.
“Đừng nhúc nhích.” Hách Cửu Tiêu đè hắn lại, vẻ mặt vẫn chưa thả lỏng, ngón tay đặt ngay bên miệng vết thương, “Nọc độc sẽ di chuyển theo máu, trước tiên ta thay ngươi hút sạch độc, sau đó thì uống thuốc.”
Trong sơn động vang vọng giọng nói của hắn, ngữ thanh không hề lạnh lùng, mà ngược lại, dường như hàm chứa một loại cảm giác có thể xem là ôn nhu và lo lắng, cảm giác này quá mức kỳ lạ, nam nhân yêu dị lạnh lùng như vậy, giống như đã sớm đoạn tình tuyệt ái, nhưng sự ôn nhu như thế này lại xuất hiện trên người của hắn, quả thật có thể nói là kỳ tích.
Hôm nay, lần đầu tiên hắn bộc lộ nội lực kinh hoàng như vậy, rồi sau đó lại lộ ra vẻ mặt như thế đối với Hách Thiên Thần, tựa hồ cũng chỉ thấy hắn lộ ra vẻ mặt này đối với một mình đệ đệ Hách Thiên Thần của hắn….
Đám người mang theo thần sắc khác nhau, nhìn vào người nam nhân giống như băng thạch gai độc đang cau mày, hạ môi xuống, cúi người hút máu độc bên cổ của Hách Thiên Thần, động tác của hắn thong thả mà lại cẩn thận, ánh hào quang mông lung của châu báu phản chiếu xung quanh bọn họ, làm cho thân thể của hai người dường như cũng phủ kín một tầng hào quang, tựa hồ hai huynh đệ đang bị vây ở một thế giới khác.
Trong ánh sáng mông lung, không biết có phải vì động tác quá mức cẩn thận dịu dàng của hắn hay không, hoặc là vì tư thế của một người bán nằm, người còn lại thì choàng tay ôm ấp, dù sao cũng cảm thấy có vài phần quái dị.
Máu độc bị ngón tay ấn vào đang chảy ra từ bên cổ, khi nhiễu xuống thì bị Hách Cửu Tiêu liếm đi, sau đó lại hút vào, cứ lần lượt như vậy vừa hút vừa liếm trên cổ của Hách Thiên Thần.
Cần cổ khẽ ngẩng lên, lộ ra độ cong hoàn hảo, mái tóc đen tô điểm làn da trắn ngần, vì động tác hút vào của Hách Cửu Tiêu mà hiện lên một vết màu đỏ. Y bào tử kim giao thoa với thanh y tao nhã, y mệ lần lượt đan vào nhau, làm cho nhan sắc tinh khiết cũng trở nên kiều diễm, phảng phất khiến người ta lầm tưởng đây không phải đang giải độc, mà là đang….giao hoan!
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt của mọi người liên tục xoay chuyển, chỉ trong nháy mắt liền biến hóa vài lần, Hoa Nam Ẩn nhìn thấy cũng sửng sốt, phát hiện khác thường, hắn vội vàng bước qua để ngăn cản tầm nhìn của mọi người, rồi nháy mắt ra hiệu cho Hách Thiên Thần, trong miệng điềm nhiên hỏi, “Cảm thấy thế nào, độc tính không quá nguy hiểm chứ?”
Hách Cửu Tiêu biết rõ sự biến hóa trong mắt của người khác, nhưng hắn căn bản không hề bận tâm, phun ra một ngụm máu trong miệng, ngăn cản Hách Thiên Thần trả lời, hắn khẽ vuốt tóc Hách Thiên Thần, “Thiên Thần sẽ không sao, có ta ở ngay đây.” Hắn sẽ không để cho Hách Thiên Thần xảy ra chuyện.
Lúc này trả lời như vậy chẳng phải là càng nói càng hỏng bét hay sao? Biểu tình của Hoa Nam Ẩn rất cổ quái, hắn không dám quay đầu nhìn vẻ mặt của những người khác như thế nào, trong miệng tiếp tục đánh trống lãng, “Bao lâu thì hắn sẽ ổn, độc tính này thế nào? Huyết Ma Y có mang theo thuốc giải độc hay không?”
Lúc trước Vạn Khiên Trọng cũng bị trúng một mũi tên, đột nhiên nghe thấy Hoa Nam Ẩn hỏi như thế thì lúc này mới sực tỉnh, cánh tay bị trúng tên đã mất cảm giác, như bị tê liệt, hắn vọt tới trước mặt Hách Cửu Tiêu, “Huyết Ma Y! Mau nhìn xem tay của ta!”
“Tay của ngươi đã vô dụng.” Hách Cửu Tiêu liếc mắt một cái, không hề nhìn Vạn Khiêm Trọng, máu chảy từ vết thương của Hách Thiên Thần đã khôi phục màu đỏ như bình thường, hắn đưa tay vào ngực của Hách Thiên Thần để lấy ra chiếc túi gấm, tìm kiếm một chút rồi lấy ra một viên thuốc, “Uống vào thì ngươi sẽ vô sự.”
Viên thuốc vừa đến bên miệng của Hách Thiên Thần thì đột nhiên có một bóng đen xẹt qua, bị một người đoạt đi.
“Vạn Khiêm Trọng!” Hoa Nam Ẩn gầm lên, vọt người xuất chiêu, ngay lúc này lại bị Hách Cửu Tiêu lãnh khốc nói ra một lời ngăn cản đầy sát khí, “Hắn muốn chết, cứ mặc hắn.”
Vạn Khiêm Trọng tuy rằng trúng độc, nhưng độc tính vẫn chưa lan ra, chỉ có một cánh tay không thể cử động, chiếm đoạt thuốc giải là vì hắn nhất thời xúc động, cũng là bản năng muốn sống, không nghĩ rằng giành được đơn giản như vậy, khi lấy được viên thuốc thì hắn lập tức nuốt vào, không ngờ lại nghe đến những lời này, bây giờ muốn nôn ra cũng không còn kịp.
“Huyết Ma Y! Ngươi cho ta độc dược?” Sau khi uống thuốc thì cảm thấy cánh tay có một chút ngứa ngáy, Vạn Khiêm Trọng kinh sợ, nhưng suy đi nghĩ lại thì đột nhiên hắn bắt đầu cười lạnh, “Không có khả năng! Đây là thuốc giải cho Hách Thiên Thần, ngươi sẽ không hạ độc!”
Hắn nói một cách điềm tĩnh, nhưng trong lòng không tránh khỏi do dự.
Huyết Ma Y vang danh khắp thiên hạ, những lời thị phi về hắn nhiều vô số kể, cho dù là dược vật cứu người ở trong tay hắn cũng có khả năng lấy mạng người. Vu Y Nhất Huyết Cốc sở dĩ được người đời xưng là Vu Y Cốc, là bởi vì hắn cứu người hay giết người thì không ai có thể tìm ra dấu vết, giống như xảo thuật, làm cho người ta không thể không kính sợ.
Nghĩ đến đây, tâm tư của Vạn Khiêm Trọng trở nên lo lắng, chỉ cảm thấy cánh tay bị thương càng lúc càng không thích hợp.
“Cha! Tay của ngươi” Vạn Minh Khê hoảng hốt la lên, vết thương từ trên cánh tay của Vạn Khiêm Trọng cuồn cuộn chảy ra máu đen, giống như bị cái gì đó đè ép mà bắn tung tóe ra ngoài, cảnh tượng làm cho người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Máu đen ào ào như thác đổ, cơ thể của một người chứa được bao nhiêu máu, nếu cứ phun ra như vậy thì có thể chống đỡ được bao lâu? Vạn Khiêm Trọng thảm thiết kêu lên một tiếng, đáy mắt xẹt qua một chút ánh sáng tàn nhẫn, mũi kiếm lạnh như băng nâng lên, cánh tay đang chảy ra máu đen đột ngột rơi xuống.
Hoa Nam Ẩn và Vân Khanh đều bị hành động quyết đoán tàn nhẫn như vậy của hắn gây chấn động, trong khi Hách Thiên Thần chỉ cười nhạt vài tiếng, “Con người vì sao không bao giờ tin vào chính mình.”
Tiếp nhận viên thuốc do Hách Cửu Tiêu truyền đến, hắn nuốt vào, lau đi giọt máu đen cuối cùng chảy ra bên cổ, sau đó đứng dậy rồi phất lên y mệ.
Hách Cửu Tiêu xoay người nhìn chăm chú cánh tay cụt kia, giọng nói vẫn lạnh lùng không hề phập phồng, “Chờ máu độc chảy ra hết thì độc sẽ được giải.”
Viên thuốc kia cũng giống như viên thuốc mà Hách Thiên Thần đã uống, thành phần trong đó không hề thêm bớt một phân, Hách Cửu Tiêu đương nhiên sẽ không bỏ độc dược vào túi gấm của Hách Thiên Thần.
“Ngươi….” Biết được viên thuốc quả thật là giải dược, cũng hiểu được lúc trước là bị Hách Cửu Tiêu lừa, Vạn Khiêm Trọng vì bị mất quá nhiều máu nên sắc mặt càng thêm khó coi, toàn thân run rẩy, nhưng không dám tùy tiện rút kiếm đối với Hách Cửu Tiêu, công lực của Huyết Ma Y như thế nào thì mọi người đều đã được chứng kiến.
“Cha! Đừng quản nữa! Ngươi xem thử nơi đó” Vạn Minh Khê chỉ vào những chiếc rương chất đầy vàng bạc châu báu, bên cạnh còn có một chiếc giá đặt không ít binh khí, trong đó không thiếu gì những loại binh khí nổi danh.
Vạn gia phụ tử mừng rỡ như điên, đột nhiên phát hiện không thấy bóng dáng của Đinh Phong, cẩn thận tìm kiếm, chỉ thấy hắn đang đứng ở một góc, trong tay cầm lấy một quyển thư tịch nhỏ, ánh mắt dường như lộ ra thần sắc vui mừng.
“Bí kíp?” Vạn Minh Khê rút kiếm nhảy về hướng Đinh Phong, “Buông bí kíp xuống!”
“Vào tay ai là của người đó, Vạn thiếu chủ tuổi trẻ nóng nảy, không nên xúc động, nơi này còn nhiều bảo vật mà.” Đinh Phong thấy Vạn Khiêm Trọng mất đi một tay, không phải đối thủ của hắn, Vạn Minh Khê công lực nông cạn, hắn càng không đặt vào mắt, cất bí kíp vào trong lòng, hắn nâng đả cẩu bổng thủ thế, “Ta thấy chúng ta tốt hơn nên hảo hảo thương nghị, để xem phải phân mấy thứ này như thế nào thì mới công bằng.”
Vân Khanh nãy giờ vẫn chưa hề mở miệng, mắt thấy mọi người tranh đoạt bảo vật mà đánh nhau, nàng tiến đến vài bước rồi tỏ vẻ phản đối, “Những thứ này là Kích Ngọc Hầu lưu lại, cho dù muốn lấy cũng nên thuộc về mọi người. Vạn thiếu chủ lúc trước thỉnh ta đến đây, chẳng lẽ đã quên mình nói gì hay sao?”
“Vân Khanh cô nương, ta biết ngươi không có tình ý với ta, một khi đã như vậy thì đừng cản ta đoạt bảo, chỉ cần có mấy thứ này, trên giang hồ còn nhiều nữ nhân để ta chọn lựa, đừng tưởng rằng chỉ có một mình ngươi là tiên tử, đến lúc đó bao nhiêu tiên tử cũng đều là của ta!” Vạn Minh Khê cầm lấy một thỏi vàng trong rương rồi nhìn khắp xung quanh, ánh mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Vân Khanh cắn môi, bỗng nhiên rút kiếm chém tới, “Không thể động vào những thứ này!”
Lần đầu tiên nhìn thấy Vân Khanh kích động như vậy khiến người ta bất ngờ, Vạn Minh Khê hiển nhiên cũng không nghĩ đến, lập tức ném đi thỏi vàng, vội vàng nâng kiếm chống đỡ.
Bóng trắng bỗng nhiên chớp nhoáng, kiếm quang lấp lánh, chiêu thức của Vân Khanh cũng giống như nàng, phiêu diêu mềm mại, xuất chiêu thu chiêu liên tục, không thể nhìn ra tung tích, rất khó chống đỡ.
Vạn Minh Khê trong lúc nhất thời lại bị rơi vào thế hạ phong, không phải đối thủ của nàng. Lúc này hắn mới biết Vân Trung Tiên Tử nguyên lai không chỉ có tướng mạo xuất sắc, khinh công phi phàm, mà kiếm thuật cũng rất tinh diệu.
Hai người kiếm đến kiếm đi, không ngừng đối chiến trong sơn động, Hách Thiên Thần mới vừa giải độc nên không thích hợp đi lại, Hách Cửu Tiêu vốn không đặt mấy thứ này vào mắt, chỉ lo lắng cho thân thể của Hách Thiên Thần, Đinh Phong thấy không có ai ngăn cản nên nâng lên chiếc rương có chứa châu báu cùng những thỏi vàng rồi quan sát xung quanh, ánh mắt chớp động.
“Đinh Bang chủ định mang mấy thứ này ra ngoài như thế nào?” Hách Thiên Thần không còn bộ dáng bị trúng độc, cước bộ trầm ổn, ánh mắt lạnh nhạt, hắn chậm rãi bước qua, Đinh Phong cũng không dám khinh thường hắn.
“Đàn Y công tử, ngươi xem chúng ta phải phân chia những thứ này như thế nào, ngươi nên biết, trên giang hồ có bao nhiêu người chờ đợi bảo vật hiện thế để đi tranh đoạt, nếu chúng ta…” Đinh Phong vừa nói được một nửa thì Vạn Khiêm Trọng dùng cánh tay còn lại để nâng kiếm hướng về phía hắn, “Đinh Phong, giao bí kíp ra đây!”
Nhận định quyển thư tịch mà Đinh Phong đang cất giữ chắc chắn là một loại bí kíp võ công lợi hại, Vạn Khiêm Trọng đã mất đi một tay, trả giá quá đắt như thế, nếu không thu hoạch được thứ gì thì hắn làm sao có thể cam tâm!
Đinh Phong thấy cước bộ của Vạn Khiên Trọng không ổn, hiển nhiên là mất máu quá nhiều, biết đối phương không phải đối thủ của hắn, nhưng bản thân hắn cũng đã bị thương, vết thương không thể chịu nổi cử động quá mạnh, thật sự không muốn động thủ cùng người khác, thấy Vạn Khiêm Trọng tiến tới, hắn hừ lạnh một tiếng rồi né qua một bên.
Hoa Nam Ẩn nhìn thấy náo nhiệt như thế, đứng bên cạnh Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, không ngừng trầm trồ khen ngợi. Trong sơn động lấp đầy vàng bạc châu báu, một bên là Vạn Minh Khê và Vân Khanh đang đánh nhau, bên kia là Đinh Phong và Vạn Khiêm Trọng không ngừng truy đuổi, nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn như thế, Hách Thiên Thần khẽ lắc đầu.
“Không bằng xem thử có Linh Tê Băng Thiền hay không?”
Nhiều chiếc rương như vậy, ngoại trừ chất đầy vàng bạc và các món bảo vật, không biết có Linh Tê Băng Thiền hay không, nếu không lục lọi thì sẽ không biết, không màng đến hỗn loạn xung quanh, Hách Thiên Thần quỳ xuống một chân, rồi nhìn những chiếc rương chất đầy châu báu, suy nghĩ một chút, hắn nhấc chân đá một cước, đủ món bảo vật và các loại châu báu quý giá đều đổ ra ngoài.
Động tác của hắn không hề do dự, cũng không thấy đau lòng, Hoa Nam Ẩn líu lưỡi, “Cho dù ngươi đã quen nhìn thấy các loại bảo vật, cũng không cần phải như vậy a, Kích Ngọc Hầu nhìn thấy ngươi đối đãi với bảo vật của hắn như vậy, chẳng phải sẽ đau lòng muốn chết hay sao.”
Trong miệng nói như thế, nhưng giọng điệu của Hoa Nam Ẩn chỉ có hứng phấn, học theo Hách Thiên Thần, hắn nhấc chân đá đổ mấy chiếc rương, vô số bảo vật cổ quái kỳ lạ ngã nhào trên mặt đất…..
Những viên minh châu lớn cỡ một nắm tay lấp lánh hào quang, giống như huyết thạch, huyết sắc lưu chuyển tựa như vật sống. Phỉ thúy mã não, bạch ngọc san hô, những thứ như vậy có thể xem là rất tầm thường, rất nhiều vật ở đây là lần đầu tiên nhìn thấy, thậm chí đôi khi nhìn không ra là cái gì, hiện lên trước mắt chỉ có hào quang rực rỡ của bảo vật.
Hách Cửu Tiêu nhìn xuống chân, lần lượt quan sát. Linh Tê Băng Thiền màu trắng, có hình dạng bán trong suốt, hai cánh sáng long lanh, trên cánh có kết sương tuyết. Nhìn vài lần, không thấy thứ nào có diện mạo tương tự như vậy.
Động tĩnh của bọn họ bên này kinh động mấy người kia, thấy có người động vào bảo vật, đám người đồng thời bỏ mặc địch thủ.
“Nơi này không có Linh Tê Băng Thiền! Các ngươi dừng tay!” Không biết vì sao Vân Khanh lại khẳng định như vậy, Hách Thiên Thần quay đầu lại, đang muốn mở miệng thì đã thấy Đinh Phong cười to vài tiếng, “Đàn Y công tử cũng động tâm đối với bảo vật hay sao? Đáng tiếc, không người nào được đụng vào những thứ này!”
Hắn bỗng nhiên đi đến một góc nham thạch, không biết sờ soạng cái gì, Hách Thiên Thần thấy như thế, trong lòng bất thình lình lóe lên suy nghĩ, “Có cơ quan!”
“Quả thật có cơ quan.” Đinh Phong vuốt râu mà cười, không biết đã ấn xuống cái gì, hắn chậm rãi thu tay, “Mấy ngày nữa lão phu sẽ tuyên cáo với toàn bộ võ lâm, các ngươi đều chết trong mật đạo, bị ám khí của cơ quan giết chết, thật sự rất đáng tiếc.”
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
25 chương
10 chương
21 chương
71 chương