“Cậu nghĩ cái quái gì vậy hả?” – Chấn Vũ không kiềm được tức giận, quát thẳng vào mặt Nghiêm Khoan.
“Có biết buỗi lễ hôm nay quan trọng thế nào không? Cậu lại làm đổ rượu lên người tôi, làm sao tôi chụp hình được với cái áo loang lổ vết rượu thế này? Nó còn là rượu vang đỏ nữa chứ. Trời ạ, bộ kiếp trước tôi mắc nợ cậu sao?”
“Tôi đã nói là tôi lỡ tay mà, hơn nữa là do tay quản lý ấy đẩy tôi, tôi đâu cố ý lao vào người anh” – Nghiêm Khoan cố gắng giải thích, nhưng mà cái người đứng trước mặt anh càng nghe càng thấy khó chịu.
“Vậy tại sao cậu ở đây? Tôi nhớ là cậu đâu có liên quan gì đến bộ phim này”
“Cái đó… nếu không phải quản lý của anh gửi thiệp mời, tôi cũng chẳng cần phải đến đây”
“Cậu nói cứ như thể đó không phải lỗi của cậu vậy”
Kiều Chấn Vũ trừng mắt, Nghiêm Khoan cũng là nam tử hán, đâu dễ gì chịu bị người ta mắng khơi khơi thế đc, anh đã đi tới giới hạn, không nhường nhịn nữa.
“Đương nhiên không phải lỗi của tôi. Tôi đâu có muốn đến đây, càng không muốn lao vào người anh như lúc nãy, nếu có thì tôi muốn lao vào một cô gái xinh đẹp nào đó hơn”
“Cậu nói gì? Cậu nói vậy là sao hả? Cậu tưởng cậu là ai chứ? Siêu sao Hollywood chắc? Cậu chỉ là một tên nhóc nhỏ tuổi hơn tôi thôi”
“Chỉ có nhỏ hơn 85 ngày thôi”
“Cậu còn thấp hơn tôi”
“Có 3cm thôi, hơn nữa bây giờ anh nhìn lại xem ai thấp hơn”
“Cậu…”
Kiều Chấn Vũ bây giờ mới nhận ra, Nghiêm Khoan mang đôi giày đến 6 phân, còn bản thân anh thì từ trước đến giờ đã chưa hề mang đôi giày cao nào cả.
“Đó là do đôi giày của cậu”
“Vậy thì sao, sự thật là bây giờ anh vẫn phải ngước lên”
“Cậu… cậu… cậu…”
Kiều Chấn Vũ giận đến tím mặt, đứng lắp bắp nửa ngày trời mà chẳng nói được thêm lời nào. Nghiêm Khoan hít thở thật sâu vài lần, rồi cởi áo vest của mình ra đưa cho Kiều Chấn Vũ.
“Mặc cái này đi” – anh nói, nhưng lại quay sang chỗ khác, tránh chạm phải ánh mắt ngạc nhiên của Kiều Chấn Vũ.
“Hôm nay là buổi ra mắt phim, anh không thể không chụp hình được, nhưng áo của anh như thế thì làm sao chụp. Coi như là tôi thua, là lỗi của tôi, anh cứ mặc áo của tôi đi, sẽ không ai để ý đâu”
“Hả?”
“Còn “hả” cái gì? Bên ngoài bắt đầu nhộn nhịp rồi đó, nhanh mặc vào đi, số đo có sai khác một chút nhưng chắc không sao đâu”
“Tôi không mặc áo của cậu” – Kiều Chấn Vũ quay về phía bồn rửa mặt, cố gắng chà cho ra vết rượu.
“Đừng chà nữa, nó là rượu vang đỏ, anh làm vậy chỉ khiến nó tệ hơn thôi”
“….”
“Đã nói là đừng chà nữa mà, mặc áo của tôi đi”
“Không mặc”
“Mặc đi”
“Không, này… làm gì vậy?”
Nghiêm Khoan không thèm cãi tay đôi với Kiều Chấn Vũ nữa. Anh chẳng cần bận tâm suy nghĩ đã thả cái áo của mình xuống bên cạnh bồn rửa mặt, lao đến Kiều Chấn Vũ một tay giữ chặt vai, một nắm lấy cổ áo người ta mà… cởi.
“Có thay cái áo thôi, đâu phải chuyện gì to tát chứ”
“Buông ra ngay, tên nhóc này”
“Đừng có gọi tôi là nhóc”
“Tiểu Vũ, cậu xong chưa, mọi người đang… ấy, tôi xin lỗi” – Lao thúc đi một mạch vào nhà vệ sinh, vừa trông thấy Nghiêm Kiều, anh ta lại lấy tay bịt mắt, cứ như hai người họ đang làm điều gì mờ ám vậy.
“Anh đợi một chút, tôi ra ngay” – Chấn Vũ nói vậy, nhưng vẫn đang giằng co với Nghiêm Khoan và cả hai đều không có ý định chịu thua.
Lao thúc lại lấy cái điện thoại trong túi ra, chụp một cái tách, rồi mỉm cười, nhẹ nhàng phun ra một câu.
“Để tôi ra ngoài nói với mọi người là cậu không khỏe, cần đi nghỉ, hai người… cứ từ từ đi nhé”
“Tiểu Khoan, mong cậu nhẹ nhàng một chút, tiểu Vũ ngày mai còn phải làm việc”
“Hả?” – cả hai đồng thanh kêu lên kinh ngạc, nhưng tay cáo già đã nhanh chóng lủi ra ngoài. Lúc này hai người mới tự coi lại tư thế rất chi là khó coi của mình.
Kiều Chấn Vũ có cao hơn Nghiêm Khoan vài cm nhưng lại nhẹ hơn Nghiêm Khoan*, điều tất nhiên là sức lực không bằng cậu ta và bị đẩy sát vào góc tường. Lại thêm trong lúc giằng co, nút cổ áo của hai người lại bung ra. Áo vest của Kiều Chấn Vũ bị Nghiêm Khoan kéo lệch xuống một bên vai. Mà khoảng cách giữa hai người thực sự là rất rất rất nhỏ. Cái tư thế này, đến bản thân cả hai còn thấy đỏ mặt, chứ đừng nói tên quản lý kia, nhất định là đã nghĩ bậy.
“Tránh, ra, mau” – Chấn Vũ gằn từng chữ, và kết thúc câu nói bằng một cú đấm ngay mặt Nghiêm Khoan.
Tuy bị đánh đến xây xẩm mặt mày, nhưng Nghiêm Khoan lại không có ý phản kháng. Anh xoa vết thương trên mặt, khẽ chau mày một chút rồi cầm cái áo đỏ lên, đưa đến trước mặt Kiều Chấn Vũ.
“Đánh cũng đánh rồi, giờ mặc vào đi”
Chấn Vũ mở to mắt kinh ngạc. Trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác rất khó nói. Anh nhìn vết thương trên mặt Nghiêm Khoan, rồi lại nhìn cái áo trên tay anh ta. Kiều Chấn Vũ khẽ cắn môi dưới, nhận lấy cái áo, nói thật nhỏ hai chữ “Cám ơn” (đánh người ta xong rồi thế đấy à)
________________
“Tiểu Vũ? Sao nhanh vậy?”
“Anh đứng đây nãy giờ sao?”
Kiều Chấn Vũ trợn mắt nhìn Lao thúc. Hóa ra từ nãy giờ anh ta chẳng đi đâu cả, cứ đứng trước cửa nhà vệ sinh nghe ngóng.
“Cái áo đó quen nhỉ?” – Lao thúc chớp chớp cặp mắt tinh ranh, nhưng Chấn Vũ chỉ ném cái áo trắng của mình vào mặt anh ta rồi bỏ đi một nước.
“Nè, tiểu Vũ”
Lao thúc vội chạy theo sau, còn Nghiêm Khoan phải mất một lúc mới dám bước ra ngoài với một bên mặt thâm tím.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
31 chương
112 chương
46 chương