“Vẫn không hề có động tĩnh gì sao?’ Đoạn Thuấn Kiệt nhìn sắc trời tối dần, lại một lần nữa hỏi¬ thị vệ ngoài trướng. “Không có, quân đội Đại Đồng hoàn toàn không có động tĩnh gì.” Thị vệ bên ngoài trả lời nhưng sắc mặt cũng không thay đổi. Hắn đã chuẩn bị kế sách nghênh chiến nên Đoạn Thuấn Kiệt nhịn không được mà lộ ra thần sắc thất vọng. Bùi Tấn Thiên, tại sao ngươi lại án binh bất động, chả lẽ ngươi chuẩn bị tiến công bất ngờ? Bình Nam quân đã hoàn toàn chuẩn bị để nghênh chiến địch nhân, vô luận là chính diện hay là tập kích đều đã chuẩn bị kế sách hoàn mỹ, nhưng vẫn không hề có động t Mắt thấy trời tối dần, Đoạn Thuấn Kiệt hôm nay đã uổng công chờ đợi—— không phải hắn ngu xuẩn, không nghĩ đến địch nhân sẽ đánh lén, trướng doanh Bình Nam quân xung quanh ba mặt đều là núi vây quanh, bốn phía đều là đường núi hiểm, quân đội Đại Đồng nghĩ muốn ban đêm đánh lén không khác gì nghĩ đến còn đường tử. Mà đêm nay...... Đoạn Thuấn Kiệt ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối đen, tối nay không khí gió trời thật oi bức. “Sai quân mai phục đều rút lui.” Hắn trầm giọng hạ lệnh. “Tướng quân——”´phó tướng bên ngoài rộ thần sắc lo lắng, nhưng Đoạn Thuấn Kiệt kiên trì gật đầu, trực giác nói cho hắn biết hôm nay quân Đại Đồng sẽ không hành động. “Nhật nhi, hãy kêu nhà bếp đem cơm vào lều của ta.” Không để ý đến phó tướng bên ngoài còn muốn nói gì đó, Đoạn Thuấn Kiệt đã đứng dậy bước ra ngoài, vừa đi vừa thấp giọng phân phó thị đồng theo sát phía sau. Một mình đi vào doanh trướng, chuyện đầu tiên Đoạn Thuấn Kiệt làm chình là cởi bỏ áo giáp bó chặt thân người xuống—— tuy rằng khi nguy hiểm tính mạng áo giáp này có thể cứu hắn, nhưng nhiệt độ hiện giờ làm người hắn thối chết đi được. Cố gắng ngừng thở để không còn nghe thấy hương vị trên người của chính mình, Đoạn Thuấn Kiệt cau mày đem quần áo của mình cởi xuống cuốn thành một đoàn, chuẩn bị đi tắm và giặt quần áo. Đáng lẽ mọi chuyện này đều do thị đồng làm, nhưng bất hạnh thay, Đoạn Thuấn Kiệt lại có một thị đồng không am hiểu về giặt đồ. Khi ở Chung Nam Sơn và trước đây khi chỉ là một binh lính bình thường ở Bình Nam quân mọi chuyện đều do hắn tự làm, sau này khi hắn được thăng chức Nhật nhi mới làm thị đồng của hắn. Hắn đã kiên quyết không cho Nhật nhi làm việc này. Nhật nhi đã phá hư mấy bộ xiêm y của hắn, đến khi Đoạn Thuấn Kiệt cầu xin cam đoan không nói cho ai biết Nhật nhi mới chấp nhận¬ ––– phải biết rằng khi xuất chinh không có quần áo tiếp tế nên mỗi kiện quần áo đều rất trân quý. Vội vàng ăn thực phẩm mà Nhật nhi mang đến. Đoạn Thuấn Kiệt nhanh chóng cưỡi Tòng Vân đến ôn thủy. Nhân mã phóng nhanh trong gió, không chỉ làm khô đi những giọt mồ hôi trên người hắn mà còn làm tinh thần càng thêm khẩn trương, chỉ một ngày đã làm có tinh thần hắn bay bổng. Nghĩ đến sẽ gặp được Ngôn Tây Thành, trong lòng vui mừng, tim không ngừng nhảy nhót —— tuy rằng Ngôn Tây Thành làm cho người khác cảm thấy phải giữ khoảng cách với y, nhưng vì mỹ mạo cùng với khí chất tôn quý làm Đoạn Thuấn Kiệt muốn tiếp cận, như có một lực hấp dẫn. Cưỡi Tòng Vân phi nhanh, chỉ một lát sau đã thấy ôn tuyền trước mắt. Không thấy ánh trăng chiếu rọi đàm thủy chỉ là một mảnh u ám, không có gió lộng làm mặt nước yên tĩnh thần bí, tạo ra một cảm giác yêu dị. Buông dây cương ra, Đoạn Thuấn Kiệt tìm một cành cây khô châm lửa đốt lên làm đuốc, nương theo ánh lửa mập mờ hắn đi đến bên ôn tuyền giặt quần áo. Tuy rằng đêm oi bức, nhưng đối mặt với dòng nước tĩnh lặng, bên tai lại thỉnh thoảng vang lên những tiếng của côn trùng kêu vang, tâm tình Đoạn Thuấn Kiệt tốt lên, những oi bức đã hoàn toàn được gột rửa, giống như đã hòa thành một với dòng nước đang chảy từ trên khe suối xuống. “Đêm thanh như nước.....” Hắn nhịn không được thấp giọng thì thầm. “Thực nhìn không ra Thuấn Kiệt ngươi cũng có thể phong nhã như thế?” Ngoài ý muốn, thanh âm cách đó không xa truyền đến. “Tây Thành!” Đoạn Thuấn Kiệt mừng rỡ ngẩng đầu, ngoài cây cỏ rậm rạp chính là Ngôn Tây Thành một thân bạch y trên tay là đèn ***g chậm rãi bước đến. Trong bầu trời tối đen như mực, hắn chỉ thấy một thân ảnh phiêu dật tỏa sáng, giống như một tiên tử làm bao người mê muội. “Tây Thành!” Đoạn Thuấn Kiệt cũng vô pháp giải thích vì sao mình lại nảy sinh ta tâm trạng vui mừng. Ném quần áo đang giặt sang một bên, bước nhanh lên tiếp nhận đèn lòng trong tay bạch y. “Tuy rằng bộ dáng ta văn nhược, nhưng không đến nổi ngay cả đèn ***g cũng không cầm được.” Tuy rằng Ngôn Tây Thành đùa cợt bộ dáng gà mẹ của Đoạn Thuấn Kiệt, nhưng vẫn nhẹ nhàng bước đi bên hắn. “Ngươi tự mình giặt quần áo sao?” Liếc mắt nhìn thấy một bộ xiêm y nằm ở thạch thượng, Ngôn Tây Thành thản nhiên hỏi. Một đại nam nhân tự mình giặt quần áo vốn không phải chuyện đáng kiêu ngạo, bất quá trước mặt Ngôn Tây Thành, Đoạn Thuấn Kiệt không thể nào nói dối, hắn xấu hổ gật gật đầu. Ngôn Tây Thành cũng không nói cái gì, cũng tự mình chậm rãi giải khai xiêm y trên người. “Khụ khụ… Tây Thành nhà ngươi ở lân cận đây sao? Ngươi một mình đêm khuya còn một mình ra đây, nhất định đối với sơn đạo này rất quen thuộc.” Rõ ràng đều là nam nhân nhưng Đoạn Thuấn Kiệt không thể nào nhìn thẳng vào Ngôn Tây Thành lúc cởi¬ – thắt lưng, hắn làm bộ giặt quần áo xoay người sang chỗ khác, một bên cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. “Nhà của ta ngay đối diện chân núi, sau này lại đánh giặc, thổ phỉ trên núi đã trốn hết.” Ngôn Tây Thành cởi quần áo nhưng vẫn không xuống nước, mà ngồi trên một tảng đá lớn, từ từ cởi bỏ búi tóc. Đoạn Thuấn Kiệt bị mái tóc xinh đẹp của y làm cho mê mẩn, rõ ràng quần giặt vẫn còn chưa sạch, đã liền cởi quần áo nhảy xuống nước, bơi tới dưới tảng đá của Ngôn Tây Thành, chỉ như vậy nhìn y gội đầu. “Tây Thành a, nhà của ngươi gần như vậy, có thể dẫn ta đi du ngoạn không?” Nhìn một hồi, Đoạn Thuấn Kiệt tìm đề tài nói chuyện phiếm, nói ra mới biết tài ăn nói của mình quả thật lỗ mãng. “Đi a.” Ngôn Tây Thành tựa hồ không chút nào để ý, chỉ thuận miệng đáp ứng. “Mấy tháng nay ta ở nhờ nhà của một người quen, ngươi đi dạo với ta cũng tốt lắm.” Đoạn Thuấn Kiệt gật đầu không ngừng, tâm tình lập tức trở nên hưng phấn, sắc mặt hoàn toàn thể hiện rõ ràng, đành phải quay lại trong nước giả bộ tắm —— trên thực tế là quay lại phía sau cười trộm. “Ngày kia ngươi vẫn đến nơi này chờ ta, ta mang ngươi đến nhà của ta.” Ngôn Tây Thành làm bộ không thấy bộ dáng cười trộm của hắn, vẫn là không ôn không hỏa mà nói. “Tây Thành ngươi thật tốt!” Đoạn Thuấn kiệt bơi trở về, dùng biểu tình nịnh nọt nhìn Ngôn Tây Thành cười không ngừng Ánh mắt Ngôn Tây Thành vẫn thản nhiên, thản nhiên nhìn khuôn mặt hưng phấn của Đoạn Thuấn Kiệt, thản nhiên nhìn tấm lưng cường tráng của hắn, thản nhiên dừng lại trên bờ vai của hắn—— quân Bình Nam dưới trướng của Âu Dương Pháp Đức trên vai đầu có gia huy, thân thể trước mắt một thân trơn bóng, hoàn toàn không có hình xâm gì đó. Ngôn Tây Thành cũng chính là Hiên Viên Tây Thành, tuy rằng thiên tính âm ngoan, được mệnh danh là “Độc hoàng tử”, nhưng trong thiên hạ ai cũng ghét hay thích một người nào đó, y cũng vậy. Tuy rằng nhìn thấy biểu tình rõ ràng của Đoạn Thuấn Kiệt y cảm thấy buồn cười, nhưng trời sinh y hoàn toàn xa lạ với cảm giác này. Thân phận y chính là thất hoàng tử tôn quý, luôn luôn bị mọi người xung quanh ám hại, chưa bao giờ có người nào như Đoạn Thuấn Kiệt tinh thiết thản nhiên vui mừng tiếp cận y. Xác nhận Đoạn Thuấn Kiệt không phải là địch nhân, Ngôn Tây Thánh quyết định xem hắn như một tiểu tử vô hại đáng yêu này để ngoạn. Dùng để giải buồn hẳn là không tồi —— Ngôn Tây Thành liếc mắt, mỉm cười nhìn Đoạn Thuấn Kiệt, Đoạn Thuấn Kiệt nhìn thấy bộ dáng tươi cười vô cùng tốt của đối phương, càng thêm lấy lòng y. “Tây Thành, tóc ngươi có vẻ rất khó tẩy rửa, ngươi muốn hay không để ta giúp?” “Kia thật cám ơn ngươi.” Nói thật Ngôn Tây Thành cũng chưa bao giờ tự mình gội đầu…., sờ soạng nửa ngày cũng không biết làm gì, hiện tại Đoạn Thuấn Kiệt đã chủ động đưa ra yêu cầu, đã gãi trúng chỗ ngứa. Được phép, Đoạn Thuấn Kiệt càng thêm hăng say, chỉ thấy hắn bước lên bờ ba bước thành hai bước, bước nhanh đến bên Ngôn Tây Thành quỳ xuống liền bắt đầu giúp hắn gội đầu —— nắm trong tay mái tóc mỹ cực, liền cảm thấy được nhẹ nhàng cùng mềm mại, động tác của Đoạn Thuấn Kiệt vô cùng nhẹ nhàng. “Tư thế này có vẻ không thoải mái….” Ngôn Tây Thành có điểm như không vừa lòng oán giận nói. Y ngồi ở thạch thượng, Đoạn Thuấn kiệt chỉ có thể múc một ít nước lên tóc y, những giọt nước chảy xuống người cảm thấy có chút lạnh. “Kia phải làm sao bây giờ..... “ Đoạn Thuấn Kiệt dừng động tác, có điểm ngơ ngác nhìn y Ngôn Tây Thành liền đứng dậy, không đợi Đoạn Thuấn Kiệt phản ứng liền nằm thẳng trên đùi của hắn, tóc dài như bộc bàn thuận thế xõa vào nước. Ngôn Tây Thành thoải mái mà nằm, đem một chiếc khăn trắng đặt vào trong tay của Đoạn Thuấn Kiệt, ý bảo hắn có thể giặt sạch. Đoạn Thuấn Kiệt theo bản năng tiếp nhận chiếc khăn trắng, có điểm bị dọa ngây người cúi đầu nhìn Ngôn Tây Thành—— người phía sau phi thường thoải mái nhắm mắt lại, bộ dáng hoàn mỹ nhu hòa, nhìn một cái liền hoàn toàn có thể quan sát hết. Lông mi Ngôn Tây Thành nhỏ nhưng rất rậm, nhìn như một cánh bướm, làn da thì trắng như bạch ngọc, tiếp theo chính là sóng mũi cực hoàn mỹ kếp hợp với đôi môi đỏ mọng duyên dáng ….. Đoạn Thuấn Kiệt không dám tiếp tục nhìn đôi môi của y, tâm tình hoang mang rối loạn dần qua đi, lại nhìn đến đường cổ ôn nhu bạch ngọc. Nhìn Ngôn Tây Thành làm cho cơ đùi bắt đầu nóng lên, Đoạn Thuấn Kiệt liều mạng muốn ổn định nhịp tim của mình, nhưng càng cố thì càng không thể ổn định được, thậm chí ngay cả trán cũng bắt đầu xuất mồ hôi. “Gì chứ? Mau tẩy a!” Ngôn Tây Thành chờ có điểm không kiên nhẫn, y mở to mắt nhìn khuôn mặt đỏ ửng đến đáng thương của Đoạn Thuấn Kiệt, nhất thời khóe miệng mỉm cười một cách ôn nhu. Làm bộ không môt chút để ý trở thân mình, y nằm ngửa trên sát trên người của Đoạn Thuấn Kiệt, thuận tiện nằm dựa vào thắt lưng của hắn…. Động tác giống như vô tình của Ngôn Tây Thành làm cho thân thể hắn nhanh chóng bốc cháy. Tất cả cảm quan trong nháy mắt đều bị mùi hương trên người Ngôn Tây Thành mê hoặc, một cảm giác muốn ôm chặt thân thể này vào trong người——nhưng lý trí đã ngăn cản hắn, Đoạn Thuận Kiệt đẩy Ngôn Tây Thành ra, đứng dậy đầu óc có chút mê muội nói “chính ngươi tẩy”, liền xoay người vào trong ao, ra sức bơi về hướng ngược lại. Thân thể nóng bỏng cũng không bởi vì nhiệt độ của ôn tuyền mà giảm xuống, làm cho hắn cảm nhận được rõ ràng dục vọng của mình, trong nháy mắt Đoạn Thuấn Kiệt vừa muốn khóc vừa muốn cười, tâm tình chua xót cùng với mừng như điên đồng loạt nảy lên trong lòng hắn, hoàn toàn không thể tự trả lời……. Hắn liền mạnh cử động chân tay, để vơi bớt tâm tình của mình, rời xa người kia, người mà cướp đi lí trí của hắn. Ngôn Tây Thành nhìn Đoạn Thuấn Kiệt bơi đằng xa, lại quay qua cầm cái khăn trắng, miệng vẫn thiên nhiên tươi cười, hắn dường như không có việc gì vẫn ngồi bên ôn tuyền, một bên tiếp túc gội đầu, một bên nhìn bóng người bơi nơi xa. Quả nhiên là một tên thú vị! Ngôn Tây Thành cảm thấy lần này vất vả xuất chinh cũng không phải là buồn chán. Đoạn Thuấn Kiệt liều mạng bơi một hồi mới có thể tỉnh táo, hắn dừng động tác nhìn bốn phía, phát giác mình đã bơi được hơi xa, thân nhiệt đã có thể hạ xuống. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Tây Ngôn Thành ở nơi xa cũng không thấy thần sắc có gì đặc biệt —— có lẽ y không phát giác ra tâm tư của hắn đi? Y xinh đẹp như vậy, cao quý như vậy...... Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy bắt đầu cảm thấy thống hận chính mình. Hắn cư nhiên lại đối với nam nhân chỉ gặp hai lần có dục vọng dơ bẩn….. Vừa rồi thái độ hắn mạc danh kỳ diệu rời đi, có hay không tổn thương tới y? Hắn quyết định phải giải thích người người tân hữu này. Xoay người lại, đùi phải đột nhiên đau nhức, lập tức co rút. Trời ạ! Hắn không khỏi âm thầm kêu khổ, như thế nào bây giờ hắn lại bị co rút gân! Người này sao lại thế a—— Ngôn Tây Thành nheo mắt nhìn người hai tay liều mạng quơ lung tung ở phía xa, có điểm nghi hoặc. Dần dần y phát hiện điểm không thích hợp. Động tác Đoạn Thuấn Kiệt như thế nào lại giống như giãy dụa, nhìn hắn dần chìm xuống.... Ngôn Thây Thành đang mỉm cười nhịn không được chuyển sang cười khổ. Thật đúng là một người phiền toái a! Không muốn nghĩ gì, y nhảy xuống nuớc, hướng về phía Đoạn Thuấn Kiệt đã chìm xuống, nâng đầu hắn, kéo vào bờ. “Khụ khụ….khụ khụ khụ….” Uống không ít nước Đoạn Thuấn Kiệt vất vả ho khan, Ngôn Tây Thành chính là đứng ở một bên tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, ngẫu nhiên vỗ nhẹ lưng hắn. “Mẹ nó! Ta thật sự là siêu mất mặt!” Thật vất vả mới có thể điểu chỉnh lại hơi thở, Đoạn Thuấn Kiệt cũng bắt đầu nguyền rủa vận xui của mình, cư nhiên làm cho Ngôn Tây Thành cứu mình, điều này làm hắn có chút nam khan. “Thuấn Kiệt, chuyện này không phải là chuyện mất mặt gì, nguoi đừng để trong lòng, ta sẽ không nói cho người khác.” Trong lòng Ngôn Tây Thành cười thầm, biểu tình trên mặt lại tao nhã. “Tây Thành, ngươi có trách ta không?” Đoạn Thuấn Kiệt ngẩng đầu, có điểm đáng thương hề hề nhìn Ngôn Tây Thành. “Trách ngươi cái gì a?” Nhìn vẻ mặt mạc danh kỳ diệu của Ngôn Tây Thành, Đoạn Thuấn Kiệt cuối cùng cũng yên lòng—— xem ra y không phát hiện tâm tình của hắn. “Trước đó ta đối xử với ngươi như vậy, nhưng.... “ “Đúng vậy, ngươi đột nhiên sinh khí, thực làm ta hoảng sợ! Cũng không biết đã làm gì đắc tội ngươi.” Sinh ra chốn hoàng cung, nói dối làm bộ dạng tự nhiên chính là sở trường của Hiên Viên Tây Thành. “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi Tây Thành, ngươi phạt ta cũng được, ta nhất định nhận phạt.” Đoạn Thuấn Kiệt vội vàng nói, một lòng nghĩ cầu cho y đừng giận. “Đây, cho ngươi.” Đoạn Thuấn Kiệt ngẩng đầu, lại thấy trước mắt là một cái khăn trắng, hắn có điểm không hiểu nhìn về phía Ngôn Tây Thành, lại thấy vẻ mặt tươi cười của y. “Phạt, ta phạt ngươi, hãy giúp ta gội đầu đi!” Ngôn Tây Thành lớn tiếng nói xong, lại một lần nữa nằm trên đùi Đoạn Thuấn Kiệt, nhắm lại hai mắt. Không thể lí giải được miềm vui sướng của Đoạn Thuấn Kiệt. Hắn nâng cổ Ngôn Tây Thành lên, dùng một loại thành kính, gần như với cúng bái nhẹ nhàng gội đầu cho y. Mái tóc đen mượt bay trong làn nước trong suốt, cùng với khuôn mặt trắng nõn của Ngôn Tây Thành quả thật là siêu phàm thoát tục——Đoạn Thuấn Kiệt mềm nhẹ hầu hạ y, dần dần hắn cảm thấy bản thên mình chưa đối với ai ngọt ngào như thế. Chỉ cần cảm giác này bên y, nó sẽ giống như hỏa thiêu đốt hắn, giống như báo hiệu cho số phận sắp tới của hắn. Hôm nay sau khi cùng Ngôn Tây Thành cáo biệt, Đoạn Thuấn Kiệt lại cưỡi ngựa băng qua vùng núi đen tối một hồi lâu mới về tới doanh trại. Khi hắn bước vào trướng, Nhật Nhi đang nằm ngủ trên bàn ngẩng đầu, mở to mắt nhập nhèm ra nhìn hắn lại nằm xuống ngủ tiếp. Nếu ngày thường Đoạn Thuấn Kiệt đã cười mắng gọi cậu dậy, nhưng hôm nay hắn cảm thấy tình yêu tràn ngập trong tâm hồn—— ôm lấy thị đồng đang ngủ say tới bên giường của cậu, sau đó Đoạn Thuấn Kiệt liền trở về phòng. Nằm trên giường, hắn không giống như thường ngày ngủ ngay. Trước mặt không ngừng hiện lên hình ảnh của Ngôn Tây Thành tươi cười, tâm tình tốt đẹp này nhanh chóng làm hắn quên mình chính là tội nghiệt. Nếu Đoạn Thuấn Kiệt trong lòng còn cảm thấy sợ hãi tình yêu đồng tính này, cái cảm giác này nhanh chóng bị tính cách lạc quan trời sinh của hắn hủy diệt.Tâm tư hắn khờ dại, chỉ muốn đặt tâm tư này ở trong lòng, vĩnh viễn sẽ không nói ra —— Chỉ cần vĩnh viễn không nói ra, như vậy sẽ vĩnh viễn không có thương tổn, chỉ cần vĩnh viễn không có đòi hỏi, như vậy hắn đã thấy vui sướng, hắn như vậy thì có thể vĩnh viễn khoái hoạt…..Đoạn Thuấn Kiệt cố gắng khhông quan tâm đến tâm tư sâu thẩm, muốn có con người xinh đẹp kia, âm thầm hạ quyết định. Cái gọi là động tình, không phải tự bản thân muốn, không phải suy nghĩ là có thể điều khiển—— tình yêu đầu đời này lại làm cho Đoạn Thuấn Kiệt nằm miên man suy nghĩ có chút chua sót. Tâm tư ngọt ngào cùng đau đớn làm hắn miên man suy nghĩ, cứ thế trải qua một đêm…….