Sau khi Phó Tự Nhạc thức dậy, cô quét tước và làm vệ sinh khắp phòng ngủ rồi mang quần áo của cả hai chị em đi giặt. Lúc mang quần áo ra ngoài ban công phơi mới nhìn thấy cái váy mà Phó Tự Hỉ đã nói vẫn còn đang móc trên sào. cô lấy xuống ngắm nghía. Đây là một cái váy dài, rộng thùng thình mặc vào chẳng nhìn ra được dáng người. Người gầy mặc vào còn có vẻ thanh lịch, nhưng chị cô dáng người đầy đặn mặc cái váy này vào nhìn thật giống phụ nữ đang có thai. Tại sao tên Hạ Khuynh kia lại quan tâm chị mình như vậy nhỉ? Phó Tự Nhạc thừa biết dáng người của Phó Tự Hỉ có thể dụ hoặc được bọn đàn ông nhưng với điều kiện của Hạ đại thiếu gia thì muốn dạng đàn bà nào mà không có được chứ. Phó Tự Hỉ lúc này đã tỉnh dậy, mơ mơ hồ hồ bước xuống giường đi ra khỏi phòng. cô nhìn thấy Phó Tự Nhạc đang đứng thu dọn quần áo ở ban công. "Tự Nhạc, để chị đến giúp em." "không cần đâu, cũng gần xong rồi. Chị đi rửa mặt chải đầu, tý nữa em sẽ dắt chị đi dạo." "Ừ." Phó Tự Hỉ mấy ngày nay tâm trạng cực kì vui vẻ vì thường xuyên được ra ngoài chơi. Lúc này Phó Tự Nhạc đã làm xong việc rồi, lơ đãng hỏi: "Chị, thời gian này thiếu gia đối xử với chị có tốt không?" Phó Tự Hỉ gật đầu lia lịa, tươi cười hớn hở "Rất tốt!" "Chị muốn cùng anh ta ra ngoài chơi nữa ư?" "Đúng vậy" Thanh âm nhỏ dần. cô nhớ đến lời phu nhân nói, Tự Nhạc cùng với Hạ Khuynh tuy bên ngoài nhìn không thân thiện với nhau, nhưng thật ra rất thích đối phương. cô không hiểu lý do tại sao bọn họ lại cư xử mâu thuẫn như vậy, nhưng cô thật sự rất mong cả hai người bọn họ có thể thật vui vẻ. Phó Tự Nhạc đã nghe được ý nguyện của Phó Tự Hỉ. Bởi vì đã từng phải chịu đựng không ít lời bình luận mỉa mai của người khác nên suy nghĩ của Phó Tự Hỉ rất nhạy cảm. Trước đây Hạ Khuynh toàn tìm đủ mọi cách bắt nạt cô vì thế mà mỗi lần cứ nhìn thấy hắn là cô cực kì sợ hãi như chuột thấy mèo. Nhưng mà có điều chỉ cần người khác đối xử tốt một chút thì cô cũng rất dễ tin tưởng họ. Phó Tự Nhạc nghĩ rằng cái ý tốt này của Hạ Khuynh hình thành từ tâm lí yêu thích sự mới mẻ, đợi đến sau này sẽ chẳng còn hứng thú nữa đâu. Bỗng nhiên trong đầu cô nổi lên một ý nghĩ kì lạ, nhưng nó lướt qua quá nhanh cô vẫn chưa kịp nắm bắt được. Thôi quên đi, cẩn thận thì vẫn hơn.. "Chị, trong hai ngày tới em sẽ đi chơi với chị nhé." Phó Tự Hỉ gật gật đầu. Trong lòng cô thật rất chờ mong điều này, nếu Tự Nhạc đồng ý cho cô đi cùng Hạ Khuynh thì thật là tốt. hiện giờ đang là giữa tháng 11, nơi này mùa đông đến trễ, bình thường phải đợi đến tháng 12 thì thời tiết mới bắt đầu se lạnh. Phó Tự Nhạc nghĩ rằng cần dẫn Phó Tự Hỉ đi mua thêm vài bộ trang phục mùa đông. Buổi chiều thứ sáu các trung tâm mua sắm không quá đông người, nhưng những đợt giảm giá đặc biệt thì đến thứ bảy mới thực hiện. Phó Tự Nhạc thường cố ý chọn mua những trang phục rộng rãi cho Phó Tự Hỉ vì sợ cô lộ ra dáng người sẽ thu hút người lạ, điều này rất nguy hiểm. Nhưng đến mùa đông tiết trời lạnh giá, mọi người ai cũng mặc thêm vài lớp áo bên trong để giữ ấm vì vậy mà nhìn cũng có vẻ mập mạp ra. Lần này cô sẽ chọn cho Phó Tự Hỉ quần áo thích hợp nhất. cô đã tính toán chờ đến ngày mai có chương trình giảm giá đặc biệt sẽ mang chị ra ngoài mua sắm. Phó Tự Nhạc mỗi lần về đến nhà đều tính toán thu chi rất cẩn thận. Số tiền Phó mẹ để lại trong sổ tiết kiệm cùng tiền thuê nhà vẫn còn đó phòng hờ cho trường hợp cần dùng đến, còn tiền sinh hoạt phí của hai chị em vẫn nhờ vào tiền lương của Phó Tự Nhạc. Thời gian đầu cả hai cũng hơi vất vả, nhưng sau khi chuyển đến sống ở Hạ gia vấn đề ăn mặc có thể tiết kiệm được rất nhiều. Phó Tự Nhạc tận dụng thời gian buổi tối đi làm gia sư dạy kèm, mặc kệ cái nhìn của người khác, chỉ cần có thể kiếm được tiền là tốt rồi. Chỉ tiếc đổi lại buổi tối sẽ không được gặp chị thôi. Năm nay giá thành vật phẩm tăng vọt, trang phục mùa đông càng ngày càng đắt tiền, chỉ dựa vào mấy đồng tiền lương của cô thì vẫn chưa đủ. Lúc trước hai chị em mang căn hộ cho một gia đình ba người thuê, hợp đồng hai năm, giá cả vẫn hơi thấp so với giá trên thị trường. Sắp đến ngày hợp đồng thuê nhà kết thúc, cô đã đi khắp nơi thăm dò giá nhà thuê trên thị trường, ngẫm nghĩ xem có nên tăng giá thuê nên một chút cho phù hợp không. cô đang tính toán mang chuyện này để thương lượng với gia đình kia. Phó Tự Hỉ ở bên này nhìn thấy vậy chỉ lẳng lặng nhìn em gái. cô biết vì để chăm sóc cô, Tự Nhạc phải vừa đi học vừa đi làm rất vất vả. Lúc chưa chuyển đến Hạ gia cả thịt cô còn không nỡ ăn, mang phần thịt của mình nhường hết cho Tự Nhạc. Nhưng Tự Nhạc cũng không chịu ăn, cuối cùng thì cô vẫn ăn hết phần thịt đó. Sau khi vào Hạ gia, dì Quan có nói Hạ gia sẽ giải quyết việc ăn ở cho hai người, thì lúc này cô yên tâm thoải mái mới được ăn thật no. cô thật thất vọng, bản thân mình là chị mà chẳng làm được việc gì... ............... Ngày hôm sau họ đi đến trung tâm mua sắm, hôm nay rất đông khách, hai chị em phải chen lấn để đi vào xém chút nữa là bị lạc mất nhau. Phó Tự Nhạc không muốn để cho Phó Tự Hỉ phải đi tới đi lui, bảo cô đến tiệm McDonalds gần đó ngồi chờ. "Tự Hỉ, chị ngoan ngoãn ngồi đây chờ em đừng chạy đi lung tung nhé. Em đi mua quần áo xong sẽ trở về nhanh thôi, nếu có gì thì gọi cho em, nhớ kĩ chưa?" Phó Tự Hỉ cẩn thận gật đầu, xuyên qua lớp cửa kính nhìn thấy Phó Tự Nhạc đang đi vào dòng người tấp nập. …………. Lúc này cũng có mặt ở đó, Tả Phóng đang ngồi trên xe Tả An, họ trên đường đi về Tả gia vào dịp cuối tuần thì nhìn thấy hai chị em Phó Tự Hỉ bước vào McDonalds. Khoảng cách hơi xa nên anh nhìn cũng không rõ lắm lại nghe Tả An đang luyên thuyên không ngừng. "... Em đừng lúc nào cũng cứ chống đối lại ba nữa. Ngày xưa ông ấy bỏ rơi hai mẹ con các người cũng chỉ vì tình thế bắt buộc. thật ra ông ấy vẫn rất yêu thương hai mẹ con em. không đúng không đúng, nếu là đàn ông thì chắc chắn sẽ chọn mẹ em. Còn mẹ đúng là một nữ cường nhân hở một tý là nghiêm mặt quát tháo, áp đảo đối phương đến cùng, có đàn ông nào mà chịu đựng được đây chứ. Phụ nữ khi giận dỗi cùng lắm thì chỉ nên làm nũng hay véo vài cái thôi chứ... Còn nữa, anh đã bảo em phải ráng chịu đựng một chút, tự dưng lại dọn ra ngoài đi thuê căn nhà xa như vậy, lúc đi làm cũng phải vòng một đường lớn thật sự rất bất tiện. Còn cái gì gọi là một đêm vợ chồng thì tình nghĩa trăm năm, có nuôi con mới biết công ơn cha mẹ..." Tả Phóng buồn bực cắt ngang lời nói của hắn. "Em còn có chút việc, anh để em xuống ở bên đó đi, tý nữa em sẽ tự gọi xem về." Tả An ngậm mồm, liếc xéo anh một cái: "... em đang chê anh đang lải nhải đúng không?" "không phải, vì em tình cờ nhìn thấy một người bạn cũ nên muốn đến chào hỏi người ta một chút." "Ai vậy, để lần sau cũng được mà." "cô ấy ngày mai phải ra nước ngoài du học." "Vậy thì em đi mau đi, anh ở đây chờ." "Thôi không cần đâu, sợ anh phải chờ lâu lắm..." Tả Phóng giả vờ khó xử. "... ... thằng nhóc này, thế tại sao không chịu nói sớm! Lại còn bảo anh mày đến rước!" Tả Phóng giơ giơ di động, vẻ mặt rất bất đắc dĩ. "Em ấy vừa mới gửi tin báo embiết ngày mai phải đi." Tả An cũng thừa biết đứa em trai cùng cha khác mẹ này rất đào hoa không hề thiếu phụ nữ vây quanh, thế là hắn dừng xe dặn dò qua loa vài câu rồi phóng xe đi mất. Tả Phóng chờ Tả An lái xe đi một đoạn xe mới xoay người đi vào McDonalds. Lúc Phó Tự Nhạc vừa đi thì có một người đàn ông bước đến bàn Phó Tự Hỉ. Anh ta hỏi một loạt chuyện nhưng cuối cùng chốt lại là hỏi số di động của cô. cô nghe mãi không hiểu anh ta muốn nói gì nên chỉ im lặng cúi đầu không lên tiếng. Tên đàn ông đứng bên cạnh vị trí cô đang ngồi, ánh mắt cố ý lần vào trong áo cô muốn nhìn lén một ít cảnh xuân bên trong. Rất tiếc cổ áo của cô nàng rất nông, hắn cố gắng nhướng mắt nhìn mãi mà cũng chẳng thu hoạch được gì. hắn nghĩ cô là một cô nữ sinh nhỏ tuổi, là loại thỏ trắng ngây thơ dễ dụ dỗ điển hình. "Người đẹp, chúng ta kết bạn nhé." Phó Tự Hỉ vì từ "kết bạn" mà ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn kĩ hắn, có chút nghi ngời, hắn ta là ai vậy? Hơn nữa cô có cảm giác người này không có ý tốt nên không dám tùy tiện nói chuyện. Phó Tự Hỉ đang ngồi ở góc bàn gần cửa sổ, lúc Tả Phóng đi vào nhìn thấy ngay. Đương nhiên cũng trông thấy tên đàn ông đang nhìn cô một cách khiếm nhã. Anh thấy vậy gọi to: "Phó Tự Hỉ." cô nghe thấy có người gọi tên cô liền giật mình quay đầu về phía anh. ... Lại là ai vậy? Tả Phóng nhìn cô cười, lại liếc sang nhìn chằm chằm tên đàn ông đang đứng bên cạnh cô. Tên đàn ông bị ánh mắt sắc bén ấy xuyên qua lạnh phát run, định giở trò nhưng chưa ra tay được, mặt xám xịt bỏ đi. Tả Phóng đi qua ngồi xuống ghế đối diện, ánh mắt nhẹ nhàng di chuyển trên gương mặt cô. Đây là lần đầu tiên anh được nhìn cô gần như vậy. Gương mặt phúng phính, đôi mắt to tròn long lanh, so với hình ảnh còn lưu lại trong trí nhớ của anh không khác nhiều lắm, chỉ có trông trưởng thành hơn một chút . Vẫn là đôi mắt trong vắt đơn thuần ấy... "Phó Tự Hỉ, thật là trùng hợp." cô ngạc nhiên "Anh quen biết tôi sao?" Khóe miệng anh nhếch lên "Đương nhiên là biết." Phó Tự Hỉ cố gắng lục tung trí nhớ mà vẫn không nhớ nổi người này là ai "Vậy... anh là ai?" Tả Phóng cầm lên một miếng khoai tây trong đĩa của cô đưa lên miệng cười nói "Tôi có thể ăn không?" cô gật đầu, nhìn anh ta ăn xong lại hỏi tiếp: "Tại sao anh lại biết tên tôi?" "Trước kia tôi với em từng sống chung ở một khu nhà. Em còn nhớ không? Tôi và mẹ còn đến nhà em làm khách mấy lần." Phó Tự Hỉ ngạc nhiên một chút lại vội giải thích: "Trí nhớ của tôi thật sự không tốt." "Mẹ em rất hiền dịu, thường xuyên cầm tay dẫn em ra ngoài. À còn nữa, bà ấy nấu ăn rất ngon nha." Nghe anh nhắc đến mẹ, ánh mắt cô sáng bừng "Đúng vậy, mẹ tôi là người ôn nhu nhất trên đời!" "Em cũng rất ôn nhu..." thật ra từ ‘ôn nhu’ vẫn không đủ để hình dung hình ảnh của Phó Tự Hỉ ở trong lòng anh. Cảm giác của cô đối với anh chỉ có một từ để khái quát: mềm mại. Dáng người mềm mại, giọng nói mềm mại, tính tình cũng hiền dịu… cả con người từ trong ra ngoài đều giống hệt như vậy. Bây giờ anh rất muốn xoa xoa mặt cô vài cái. "Cảm ơn." cô nở nụ cười, đây là lần đầu tiên có người ví hình ảnh của mẹ để khen ngợi cô. "Sau khi chuyển nhà bọn em đã dọn đến nơi nào?" Phó Tự Hỉ đối với vấn đề này hơi đề phòng nên không dám trả lời. Dù sao cô cũng không quen biết người này. Tả Phóng nhìn thấy cô đang lo lắng, nhàn nhã tựa lưng vào ghế, sắc mặt trầm xuống "Em gái của em đâu rồi?" "À... Tự Nhạc đi vào khu mua sắm rồi nên bảo tôi ngồi đây chờ." "Phó Tự Hỉ, tôi là Tả Phóng. Tả trong tả hữu, Phóng của thu phóng." Anh chậm rãi giải thích. "Tôi tên Phó Tự Hỉ." Sau khi giới thiệu xong mới nhớ ra anh ta đã sớm biết tên mình thì cần gì phải đợi đến lượt mình giới thiệu. ... Tả Phóng kể lại rất nhiều chuyện quá khứ tại khu nhà chung, ánh mắt vẫn chưa bao giờ rời khỏi gương mặt Phó Tự Hỉ. Anh không cần cô phải trả lời, anh chỉ muốn nhắc lại một chút để cô nhớ. Phó Tự Hỉ đối với Tả Phóng ấn tượng vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Nhưng sau khi nghe anh miêu tả thì cô cũng nhận thức ra đã từng quen biết anh, có mấy lần anh cùng mẹ còn đến nhà cô. Nhưng ánh mắt chăm chú của anh khiến cô có chút xao động... cô bị mấy lọn tóc phủ lộn xộn lên mặt, Tả Phóng không nhịn được muốn giúp cô vén lên. Nhưng khi tay vừa mới giơ được một nửa thì đột nhiên bị một ly coca lạnh như băng hắt vào. Tả Phóng theo quán tính vội lùi ra sau nhưng bị mắc kẹt ở lưng ghế, bị hất trúng một ít lên áo, ngực vừa ướt đẫm vừa lạnh lẽo một mảng. Anh gương mắt lên thì nhìn thấy Phó Tự Nhạc một tay cầm túi mua hàng, một tay cầm ly coca lúc nãy đang sắc bén nhìn anh. "Tự Nhạc..." Phó Tự Nhạc buông ly nước xuống, ôn nhu nói: "Chị, em nhìn thấy anh ta có vẻ đang rất nóng nên mới muốn giúp anh ta làm mát một chút." "Hả..." Em gái đã trở lại nên Phó Tự Hỉ cảm thấy yên tâm hơn. Phó Tự Nhạc nhìn thấy Tả Phóng bị hắt ướt nửa người, lấy khăn tay đưa cho anh "Này, cho anh lau." Phó Tự Nhạc vứt khăn tay vào Tả Phóng rồi xoay người nói với chị "Chị chúng ta đi về thôi." Tả Phóng lẳng lặng nhìn Phó Tự Nhạc, không hề che giấu ánh mắt thuần túy của một người đàn ông đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp của một người phụ nữ, ngữ khí có một chút tán thưởng. "Phó Tự Nhạc, lâu ngày không gặp em vẫn xinh đẹp như vậy.