Edit: Tuyết Lâm “Khó khăn lắm hôm nay Khuynh Vũ mới có thể nghỉ ngơi, cứ chơi cho thỏa thích, ngày nào cũng thấy ngươi chăm chăm lo việc quân tình, cả thân thể mình cũng không để ý chăm sóc cho tốt, thấy ngươi như thế ta đau lòng lắm, có biết không?” Phương Quân Càn vừa nói vừa đưa tay gạt đi mấy sợi tóc đen láy đang vương trên gương mặt mềm mại trắng nõn như ánh trăng rằm, cảm xúc những ngón tay tiếp xúc với da thịt ấm nóng khiến hắn quyến luyến di chuyển từ phớt qua cho đến trực tiếp chạm nhẹ vào mặt y, đầu ngón tay chậm rãi ma sát, thấy y vẫn cúi đầu không phản ứng, Phương Quân Càn từ thái độ nghiêm túc nhanh chóng chuyển sang thái độ trêu đùa. Hắn hơi chồm tới rồi đột nhiên thổi phù vào tai y, như dự đoán khiến cho Tiếu Khuynh Vũ giật bắn người lập tức quay sang giận dữ trừng mắt nhìn hắn. “Ha ha ha, Khuynh Vũ à, ngươi… ngươi… thật sự rất đáng yêu đó!” Phương Quân Càn ôm bụng cười ngặt nghẽo, hành động phóng đại đến mức nằm trên đệm lăn tới lăn lui, khiến cho Tiếu Khuynh Vũ thẹn quá hóa giận muốn đứng lên đạp một cước vào bụng hắn, không ngờ do giày đã tháo ra lại bước trên đệm nên y nhanh chóng bị mất đà, cuối cùng vướng chân lảo đảo rồi té ập xuống, Phương Quân Càn mặc dù đang ôm bụng cười giỡn nhưng lại rất nhanh tay lẹ chân, kết quả tuy bị té nhưng Tiếu Khuynh Vũ không bị đau ngược lại còn rơi vào một cái ôm vô cùng ấm áp. Không khí dường như bị ngưng đọng, lý ra chỉ là những tình huống hết sức bình thường, thế nhưng không hiểu sao hai người cứ giữ nguyên tư thế đó, tim đập liên hồi, hơi thở cũng càng lúc càng gấp gáp, tài trí ngày thường giờ phút này chẳng biết đã để ở đâu, hai người trong tình trạng này lại gần như rơi vào quá trình đầu váng mắt hoa không biết làm gì kế tiếp. “Khuynh… Khuynh Vũ…” Giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn của Phương Quân Càn ấp úng vang lên, cũng là lúc cái ôm của hắn càng lúc càng siết chặt. Tiếu Khuynh Vũ hơi giật mình mới hốt hoảng muốn đẩy hắn ra, thế nhưng y vừa dùng sức thì lại nghe Phương Quân Càn áp nhẹ vào tai y thì thầm nói: “Cho ta ôm thêm một chút nữa, có được không? Chỉ một chút thôi…” Tiếu Khuynh Vũ nghe xong dù ngượng chín mặt nhưng vẫn từ từ thả lỏng, bàn tay thon dài bám chặt vào lớp y phục của Phương Quân Càn, bên tai y không ngừng vang lên tiếng tim đập của hắn, rất gấp gáp, rất nhanh, nhanh đến mức y có cảm giác đôi mắt mình theo tiết tấu ấy cũng muốn hoa đi, đôi môi y cắn chặt lại không cho mình phát ra tiếng. Bàn tay Phương Quân Càn vuốt nhẹ theo mái tóc mềm mượt của y, hành động cực nhẹ cực ôn nhu, như thể đang vuốt ve một thứ trân bảo vô cùng dễ vỡ. Tấm lưng thon cũng nhanh chóng được hắn yêu thương, vẫn là từng cái xoa nhẹ nhàng và ôn nhu như thế, nhưng cánh tay đang giữ chặt vùng eo y từ đầu đến giờ lực đạo chưa bao giờ vơi, tuy không làm y đau nhưng rõ ràng là đang mang theo ý chiếm hữu. Tiếu Khuynh Vũ nằm trên ngực Phương Quân Càn tâm tình khá khẩn trương, nhưng dần dần theo từng cái vuốt ve ôn nhu đã khiến y nhanh chóng cảm thấy thoải mái, Đột nhiên Phương Quân Càn trong nháy mắt xoay người đặt y nằm xuống, tư thế đảo ngược, hắn chống hai tay ở phía hai bên y, đôi mắt tà mị tinh anh giờ phút này lại nhìn chằm chằm như đang chất chứa thiên ngôn vạn ngữ. “A… Quân… Quân Càn…” – Tiếu Khuynh Vũ nhìn hắn trân trối không biết làm sao, thường ngày hắn rất hay nói, giờ phút này lại im lặng đến mức khiến y không thể nào đoán được tâm tư. Tiếu Khuynh Vũ hơi hơi run rẩy, chiếc cổ nhỏ nhắn cũng vô thức rụt lại như đang lo sợ điều gì, Phương Quân Càn thấy thế liền dịu dàng vuốt nhẹ lên đôi má trắng nõn của y, âm thanh từ tốn nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ. “Đừng căng thẳng, ta không làm gì đâu, ta chỉ muốn…” – Phương Quân Càn bỏ lửng câu nói mà nhìn y bằng đôi mắt hết sức chân tình, tay hắn lướt nhẹ qua đôi môi mềm mịn của y – “Ta chỉ muốn hôn ngươi một chút thôi, được chứ…” Tiếu Khuynh Vũ hốt hoảng không biết làm sao, gương mặt y nhanh chóng trở nên nóng bừng, cả vành tai cũng đỏ ửng lên như tôm luộc, chuyện này… chuyện này làm sao có thể trả lời là được hay không, hắn như thế chẳng phải là đang làm khó y hay sao chứ! >///< Không đợi Tiếu Khuynh Vũ lên tiếng, Phương Quân Càn đã chậm rãi cúi xuống áp nhẹ lên môi y, bởi hắn thừa biết nói ra chuyện này có đánh chết y cũng không bao giờ nói ra từ “Được” với hắn. Tiếu Khuynh Vũ mở to mắt trân người tiếp nhận nụ hôn, có thể do quá căng thẳng cơ thể không biết phản ứng như thế nào nên cả hô hấp của y cũng nhanh chóng bị đè nén. Phương Quân Càn thở dài một hơi rồi chán nản lắc đầu kéo y dậy vỗ nhẹ vào lưng y, y thật là… có ai hôn mà mở trừng mắt ra nhìn nhau như thế chứ?! “Thở ra nào, ngươi như thế sẽ bị chết ngạt đó.” – Phương Quân Càn vừa vỗ nhẹ vừa sủng nịch vừa nhìn y nói, thế nhưng trong mắt hắn Tiếu Khuynh Vũ vẫn nhìn ra được chút gì đó như vừa bị tổn thương. “Chúng ta ngắm trăng đi, lát nữa ta bắt vài con đom đóm bỏ vào bao đem về cho tiểu Dịch, ngươi thấy thế nào? Đến đây, trước tiên chúng ta uống chút rượu thả lỏng.” Tiếu Khuynh Vũ vừa nghe lập tức chụp lấy ly rượu Phương Quân Càn đưa qua rồi uống ực vào một hơi, căn bản do quá hồi hộp nên y vẫn cảm thấy chưa đủ, một ly, hai ly, ba ly… uống vào rất nhanh, cũng rất dứt khoát, khiến Phương Quân Càn đang ngồi kế bên ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm. “Khuynh… Khuynh Vũ… nè, đừng uống nữa, nói vậy chứ rượu này không phải nhẹ lắm đâu!” Phương Quân Càn nắm lấy tay y ngăn lại ly rượu thứ 6, đang đà phủ hơi men lại bị cản khiến Tiếu Khuynh Vũ hơi hơi bất mãn ngước mắt lên nhìn Phương Quân Càn: “Sao? Ta thấy hơi hoảng nên muốn uống một chút để lấy thêm tự tin thôi mà?” Nói xong y chớp chớp đôi mắt to long lanh có vẻ mơ màng nhìn nhìn ly rượu, kế đó quay sang cười rộ lên với Phương Quân Càn: “Rượu ngon, Quân Càn, ngươi giỏi lắm!” – vừa nói y vừa vỗ bộp bộp lên vai hắn tỏ ý tán dương, sau đó đột nhiên sắc mặt nghiêm trọng quay sang nhìn hắn chất vấn: “Ngươi nói rượu này là cái gì xuân? Xuân mai xuân hoa xuân đông xuân dương hay là…hay là… xuân dược?!” (cười chết quá!! >”