Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí
Chương 9 : Nảy sinh (1)
Edit: 笑顔Egao.
Đối với hiện tượng “không thích hôn người khác” này, Tiếu Lăng Tiêu cũng có chút nghi hoặc.
Sau khi kì thứ ba của “Thú cưng tiến lên!” phát sóng, Chu Cẩn Sơ đôi khi sẽ trêu Tiếu Lăng Tiêu, lệnh cho hắn hôn mình. Mà Tiếu Lăng Tiêu thì mỗi lần đều như sói đói vồ mồi, ôm lấy Chu Cẩn Sơ hôn lên khóe miệng y.
Có điều đổi thành người khác, Tiếu Lăng Tiêu sẽ sản sinh ra chướng ngại rất lớn. Rõ ràng diễn viên tới chơi có rất nhiều người vẻ ngoài xinh đẹp, hôn một cái chỉ có lời chứ không lỗ, nhưng Tiếu Lăng Tiêu vẫn không hứng thú một chút nào. Thậm chí có một lần, Tiếu Lăng Tiêu đứng trước mặt một diễn viên hắn yêu thích, đến cuối cùng vẫn không hạ nổi miệng.
Hắn chỉ muốn hôn chủ nhân của mình.
Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu lo lắng, bản thân mình thích được chạm vào Chu Cẩn Sơ đến như vậy, không biết cuộc sống tương lai có bị ảnh hưởng hay không. Tương lai… chắc hắn còn có thể biến trở lại thành người ha, cũng sẽ yêu đương, sẽ có bạn trai… Nếu như vậy, cái tật xấu “không thích hôn người khác” bây giờ liệu có trở thành chướng ngại trên con đường đi tìm hạnh phúc của hắn hay không?
Tiếu Lăng Tiêu bi ai nghĩ: mình… sẽ không… coi Chu Cẩn Sơ… là người vô cùng đặc biệt đâu ha…
Thời điểm phát hiện ra thứ gì đó đã bắt đầu nảy sinh, chính là vào một lần tách khỏi Chu Cẩn Sơ.
Chu Cẩn Sơ là diễn viên, đương nhiên sẽ không thể giống dân văn phòng mỗi ngày đều về nhà đúng giờ. Nếu cần quay phim ở nơi khác hoặc quay vào buổi tối, hay tham gia các hoạt động xã hội, Chu Cẩn Sơ sẽ gửi Tiếu Lăng Tiêu ở nhà tỷ tỷ. Tỷ tỷ là chị gái sinh đôi của y, nhưng lớn lên lại không giống nhau, là người sáng lập của một công ty liên doanh.
Công việc của tỷ tỷ cũng rất bận rộn, nhưng vẫn luôn về nhà trước mười giờ tối.
Giống như những lần tách ra trước đây, Chu Cẩn Sơ thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho tỷ tỷ của y, hỏi thăm xem Trung Khuyển có nghe lời hay không.
“Trung Khuyển rất ngoan.” Tỷ tỷ vuốt lưng Trung Khuyển, nói: “Chưa bao giờ phá phách.”
Tai chó của Tiếu Lăng Tiêu hơi động động.
… Là Chu Cẩn Sơ! “Chủ nhân” của hắn gọi điện thoại tới!
Hắn xoè vuốt chó ra đếm đếm một chút, phát hiện ra hắn và Chu Cẩn Sơ đã xa nhau ròng rã năm ngày rồi.
Năm ngày, nhưng cảm giác như đã qua một quãng thời gian dài đằng đẵng. Cũng không hiểu sao, lần này sau khi vừa tạm biệt cũng không thấy nhớ nhung gì, nhưng theo thời gian trôi qua, Tiếu Lăng Tiêu càng ngày càng muốn gặp Chu Cẩn Sơ.
Ngày thứ hai Chu Cẩn Sơ cũng gọi điện thoại, nhưng lúc ấy hắn cũng không có cảm giác giống như bây giờ.
Tiếu Lăng Tiêu từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, đưa đầu chó kề sát điện thoại, dùng sức vẫy vẫy cái đuôi, sau đó “gâu gâu gâu” sủa loạn một trận.
Tỷ tỷ: “…”
Tiếu Lăng Tiêu cũng không quan tâm, hiện tại hắn đang sủa: “Gâu! Gâu gâu gâu gâu! Gâu!”
Câu này cũng không nằm trong ngôn ngữ loài chó hắn đã dạy đối phương, vì trước đây vốn không cần dùng đến. Thế nhưng ngày hôm nay, Tiếu Lăng Tiêu quyết định đem câu này bổ sung vào giáo trình ngôn ngữ loài chó nhãn hiệu họ Tiếu. “Gâu, gâu gâu gâu gâu, gâu.”, gâu một tiếng, gâu bốn tiếng, lại gâu thêm một tiếng, tổng hợp lại chính là ba chữ “I Miss U”, có ý nghĩa là “Tôi nhớ bạn” —— tui nhớ anh!
“Bên chị có chuyện gì vậy?” Chu Cẩn Sơ ở đầu dây bên kia hỏi: “Em nghe thấy có tiếng chó sủa.”
“À…” Giọng nói của tỷ tỷ mang theo một tia không xác định: “Trung Khuyển hình như… biết là em gọi? Có phải là nghe được giọng của em không? Bây giờ trông nó rất hưng phấn… hình như sủa gâu gâu là để gọi em hả?” Cô biết Trung Khuyển rất thông minh, nhưng không biết là thông minh tới trình độ nào.
“…” Chu Cẩn Sơ nói: “Để nó nghe máy đi.”
“… Ừ.” Tỷ tỷ cài đặt điện thoại về chế độ loa ngoài, hướng loa về phía chân chó của Tiếu Lăng Tiêu.
Tiếu Lăng Tiêu lập tức cúi đầu, đuôi đung đưa theo hình cánh quạt: “Gâu! Gâu gâu gâu gâu! Gâu!”
“Trung Khuyển,” Chu Cẩn Sơ nói: “Ngoan.”
“Grrr~” Tiếu Lăng Tiêu một lần nữa nằm xuống, dùng hai móng vuốt nâng điện thoại lên, thanh âm thay đổi theo nhịp điệu: “Grrr~ grrr~ grrr~”
“…” Chu Cẩn Sơ biết, chó nhà y đúng là nghe được giọng nói của mình.
Tiếu Lăng Tiêu gầm gừ mấy tiếng đầy bi thương, Chu Cẩn Sơ nghe một lát, phảng phất nghe được trong thanh âm tràn ngập nhớ nhung, y lập tức trầm mặc, một lát sau mới mở miệng nói với Tiếu Lăng Tiêu: “Trung Khuyển, tao cũng rất nhớ mày.”
“… Ngao.” Tiếu Lăng Tiêu suýt nữa khóc òa.
Chu Cẩn Sơ nói tiếp: “Hai tuần sau tao sẽ về.”
“…” Hai… hai tuần lễ… suốt hai tuần đều không thể gặp… Tiếu Lăng Tiêu như bị sét đánh trúng biến thành TiếuLăngTiêu.jpg, nửa ngày không hề phản ứng lại, cả thân cẩu cũng cảm thấy không ổn. Nếu như tỷ tỷ chụp lại rồi chèn chữ thành meme, cái meme này chắc chắn sẽ nổi tiếng.
“Mày cố chờ, nhớ phải nghe lời.”
“…” Tiếu Lăng Tiêu ở trong lòng gào thét: tui không muốn chỉ nghe giọng nói! Tui muốn gặp anh! Anh mau trở về đây!
Nhưng trên thực tế, hắn chỉ “gâu” một tiếng, tựa như muốn bảo đối phương đừng lo lắng.
Ngày hôm sau, hồn vía Tiếu Lăng Tiêu tựa như đều ở trên mây, ngay cả lúc đọc truyện BE hắn cũng không còn tâm tình mắng chửi.
Hắn luôn muốn nói chuyện cùng Chu Cẩn Sơ, mặc dù mỗi lần hắn chỉ có thể “gâu gâu”.
Sau khi tỷ tỷ của Chu Cẩn Sơ về nhà, Tiếu Lăng Tiêu liền đặt mông xuống ngồi cạnh cô, chờ Chu Cẩn Sơ gọi điện thoại tới.
Hắn nghĩ: hôm qua Chu Cẩn Sơ vừa nói chuyện với tui, không biết hôm nay có gọi điện thoại nữa không ta? Không biết anh ta có mỗi ngày đều muốn nghe thanh âm của tui không? Mặc dù trước đây anh ta hai ba ngày mới liên lạc với tỷ tỷ, nhưng bây giờ lại khác, anh ta còn có thể nói chuyện với tui nữa nha!
Tiếu Lăng Tiêu nghĩ đủ thể loại chuyện, cái gì cũng không làm, thời gian từng giây từng phút trôi qua bỗng trở nên thật dài. Có lúc hắn cảm giác mình đã đợi thật lâu thật lâu, nhưng thực tế mới trôi qua mười phút.
Vì khiến mình có chút chuyện để làm, hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vào đồng hồ. Sau đó, Tiếu Lăng Tiêu phát hiện một chuyện thần kỳ, đó chính là nếu vào đúng bảy giờ tối nhìn chằm chằm vào đồng hồ suốt một tiếng, sẽ kinh ngạc nhận ra, bây giờ là tám giờ rồi, wow!
Haiz… vẫn bị mất tập trung.
Mỗi lần chỉ cần có chút động tĩnh, lỗ tai Tiếu Lăng Tiêu sẽ lập tức dựng thẳng lên, nghe thấy cái gì cũng sẽ hoài nghi là tiếng chuống điện thoại, trong nháy mắt sẽ cho rằng Chu Cẩn Sơ gọi tới tìm hắn.
Nhưng mà… không có.
Tám giờ trôi qua, đã đến giờ Chu Cẩn Sơ đi ngủ.
“…” Tiếu Lăng Tiêu liếc mắt nhìn tỷ tỷ của Chu Cẩn Sơ đang ngồi trên ghế sofa xem TV, lặng lẽ di chuyển trên sàn nhà, đến bên cạnh điện thoại, tiếp theo nhẹ nhàng mở máy, móng vuốt ấn xuống phím “gọi lại”, lặng lẽ chờ chuyển cuộc gọi.
Hắn đã quan sát kĩ, từ hôm qua đến giờ, điện thoại không đổ chuông. Vì thế, chỉ cần ấn nút “gọi lại” là có thể gọi được “chủ nhân”.
Điện thoại tút tút hai tiếng liền được tiếp, thanh âm quen thuộc của Chu Cẩn Sơ truyền tới từ đầu dây bên kia: “Chị?”
Bị người ta gọi “chị”, Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy cả người không khỏe, hắn dí sát vào loa sủa: “Gâu.”
“… Trung Khuyển?” Chu Cẩn Sơ ở đầu dây bên kia hình như nở nụ cười.
“… Gâu.” Tiếu Lăng Tiêu lại bắt đầu huấn luyện chủ nhân học ngôn ngữ chó mang nhãn hiệu Tiếu gia: “Gâu! Gâu gâu gâu gâu! Gâu!”
“Tao biết rồi, tao cũng nhớ mày.”
“Ngao~” Tiếu Lăng Tiêu cuối cùng cũng lấy được phúc lợi ngày hôm nay, bên trong trái tim sinh ra một chút thỏa mãn.
“Chị, chị đang ở bên cạnh à?” Chu Cẩn Sơ đương nhiên sẽ cho rằng, cuộc điện thoại này là do tỷ tỷ gọi tới, chỉ là để Trung Khuyển tiếp điện thoại trước thôi.
Tiếu Lăng Tiêu: “Gâu.”
“Chị?”
Tiếu Lăng Tiêu: “Gâu.”
Chu Cẩn Sơ: “…”
Tiếu Lăng Tiêu: “Gâu.”
Lúc này, tỷ tỷ của Chu Cẩn Sơ mới phát hiện ra có gì đó không ổn, ra khỏi ghế sofa bước tới: “Trung Khuyển, mày ở đây làm gì thế?”
“…” Tiếu Lăng Tiêu chột dạ.
Tỷ tỷ cúi xuống nhìn một chút, giọng nói trở nên nhẹ nhàng: “Mày muốn tìm Cẩn Sơ à? Để tao giúp mày gọi nha.”
Nhưng mà.. cô vừa cầm điện thoại lên, lập tức phát hiện ra có vấn đề. Cô nhìn kỹ một chút, trên điện thoại hiện lên 【 Chu Cẩn Sơ: đang thực hiện cuộc gọi】.
Tỷ tỷ: “…”
Tiếu Lăng Tiêu: “…”
Tỷ tỷ hướng về phía loa hỏi một câu: “Cẩn Sơ à?”
“Ừ.”
“…” Tỷ tỷ nói tiếp: “Cuộc điện thoại này là Trung Khuyển gọi.”
“Không thể nào?”
“Chị cũng cảm thấy rất kì lạ, có thể là nó biết có điện thoại là có thể tìm được em nên ấn phím lung tung, ngẫu nhiên lại gọi cho em…?” Tỷ tỷ trả lời: “Nút gọi lại trên điện thoại của chị ở ngay… góc dưới bên phải, Trung Khuyển chỉ cần duỗi móng là có thể bấm được.” Nút gọi lại khá to, hơn nữa còn có màu cam, tỷ tỷ cảm thấy có thể là do Trung Khuyển trùng hợp ấn phải.
“… Vẫn rất kì lạ.”
“Đúng là rất kì quái, nhưng ngoài trường hợp này ra làm gì còn khả năng nào khác? Chẳng lẽ em còn tin động vật sẽ thành tinh?”
“Không tin.”
“Không phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Đươc rồi, thực ra vẫn luôn có rất nhiều chuyện vừa khéo phát sinh trên người Trung Khuyển.”
Tiếu Lăng Tiêu đang ở bên cạnh: “…”
Bắt đầu từ hôm nay, Tiếu Lăng Tiêu sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho Chu Cẩn Sơ.
Trên điện thoại cũng không nói được chuyện gì ra hồn, chỉ là Tiếu Lăng Tiêu gâu gâu gâu một trận, Chu Cẩn Sơ đơn giản nói với hắn hai ba câu. Lúc đầu chỉ là vài lời động viên chó nhà mình, bất quá về sau Chu Cẩn Sơ sẽ ngẫu nhiên tán gẫu chuyện công việc, tỉ như “Ngày hôm nay quay phim rất thuận lợi” hoặc là “Hôm nay quay xong cảm thấy hơi mệt”, chính Chu Cẩn Sơ cũng cảm thấy mình có bệnh tâm thần, bởi vì trước kia y chưa từng nói với ai loại lời nói như vậy, hiện tại lại thao thao bất tuyệt cùng với một con chó.
Đoàn làm phim của Chu Cẩn Sơ cũng phát hiện, số lần Chu Cẩn Sơ nhận điện thoại rõ ràng tăng vọt.
“Có người yêu?” Có người cười hì hì hỏi y.
“Không phải.” Chu Cẩn Sơ trả lời: “Chó nhà tôi gọi điện thoại tới.”
Mọi người: “……”
“Đúng như vậy,” Chu Cẩn Sơ giải thích thêm: “Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, chó nhà tôi sau khi học được cách gọi điện thoại cho tôi, mỗi ngày đều phải gọi một cuộc.”
Mọi người: “……”
Rất nhanh, toàn bộ đoàn làm phim đều biết, chó của Chu Cẩn Sơ thường xuyên gọi điện thoại cho y.
Sự thật này khiến mọi người không nhịn được bắt đầu hoài nghi về nhân sinh.
Bọn họ cảm thấy, con chó kia, là chó thành tinh…
***
Còn Tiếu Lăng Tiêu ở bên kia, mỗi ngày ngoại trừ muốn nghe thanh âm của Chu Cẩn Sơ, còn không kiềm chế được muốn nhìn mặt của y.
Hắn không dám gửi yêu cầu chat webcam, chỉ có thể thừa dịp tỷ tỷ không có nhà dùng máy vi tính của cô đê xem phim điện ảnh có mặt minh tinh Chu Cẩn Sơ, ngay cả cảnh hỏng cũng không bỏ qua —— ngược lại thứ hắn muốn nhìn chỉ có Chu Cẩn Sơ.
Hắn xem phim, hồi tưởng dáng vẻ mỉm cười của y, dáng vẻ khi nói chuyện, khi đi ngủ…
Không gặp sẽ nhớ.
Thực ra, mới chỉ có ba tuần không gặp mà thôi…
Tiếu Lăng Tiêu tự mình có thể nghe âm thanh, xem hình ảnh, chỉ có duy nhất một chuyện không làm được, đó là chạm vào Chu Cẩn Sơ.
Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu ôm Chu Cẩn Sơ ngủ, cùng lúc đó còn thích dùng móng vuốt sờ sờ Chu Cẩn Sơ, đặc biệt là sờ cơ bụng của đối phương, hắn còn thích dùng lông chó trước ngực cọ cọ đối phương.
Có một lần, Tiếu Lăng Tiêu nhìn thấy một cảnh quay của Chu Cẩn Sơ, hai mắt trợn tròn.
Hắn vội vàng ấn nút tạm dừng, tỉ mỉ xem từng chi tiết nhỏ.
Cái này cái này… Hắn nghĩ: tuyệt đối là cảnh đẹp nhất toàn phim rồi! Góc quay này, ánh sáng này… Làm sao lại có thể đẹp như vậy a a a!
Nhìn một lát, Tiếu Lăng Tiêu ngẩn người, theo thói quen duỗi ra lưỡi chó liếm một cái lên mặt Chu Cẩn Sơ…
“…!!!” Liếm đến màn hình cứng rắn lạnh lẽo, Tiếu Lăng Tiêu bị chính bản thân làm cho sững sờ.
Tui liếm mất rồi! Tui liếm mất rồi! Tiếu Lăng Tiêu căm hận nghĩ: Tiếu Lăng Tiêu a Tiếu Lăng Tiêu, không nghĩ tới mày lại là một con chó như vậy! Tiếu Lăng Tiêu a Tiếu Lăng Tiêu, mày quả nhiên không phải một con chó đoan trang!
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
51 chương
25 chương
25 chương